chương 481/ 624

Khố Kỳ cảm thấy cực kỳ buồn cười: "Luôn luôn cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy người khác thống khổ hả? Như vậy có phải là quá tàn bạo với người ta rồi?" Nụ cười trên mặt Địch Áo vẫn không hề suy giảm: "Tất cả mọi người đã là bằng hữu đúng không? Ta tin tưởng sẽ không để ý chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy." Lôi Mông và đám người Tác Phỉ ngồi ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm, từ lúc nào Địch Áo có thể nói năng tàn bạo đến mức đó rồi?

"Làm sao thế chứ? Ta dĩ nhiên là không để ý làm gì, ha hả!" Tựa như là vì cường điệu lời nói của mình, Khố Kỳ còn lắc đầu thêm mấy cái: "Thật ra ta đang suy nghĩ, nếu như sừng của ta sắc hơn một chút, hẳn là không có ai để ý đúng không?"

"Lúc nào cũng hoan nghênh !" Địch Áo mỉm cười hồi đáp.

Có lẽ là Khố Kỳ đã nhận được đáp án hài lòng, vì thế nở nụ cười có vẻ chân thành, nhẹ giọng nói: "Cứ định như vậy đi." Sau đó Khố Kỳ xoay người tiêu sái đi ra khỏi phòng.

Thấy Khố Kỳ rời đi, ánh mắt của đám người Lôi Mông đồng thời rơi vào người Địch Áo, rõ ràng là tất cả mọi người đang đợi Địch Áo giải thích một cách hợp lý.

"Không cần thiết nhìn ta như vậy chứ?" Địch Áo cảm thấy buồn cười, nói: "Đối với hạng người gì thì phải dùng cách thức đó đối phó. Nếu không thua thiệt chính là chúng ta." Ca Đốn cực kỳ chấp nhận câu này, đưa tay vuốt cằm bình luận: "Da mặt tên Khố Kỳ này hiển nhiên không đủ dày, cho nên ván này hắn thua."

Địch Áo tức giận trợn mắt nhìn sang Ca Đốn: "Đây không chỉ là vấn đề độ dày của da mặt, trọng yếu hơn là ta muốn giúp Lôi Mông cho ra một lựa chọn. Nếu không sau này gặp lại chuyện như vậy, Lôi Mông sẽ bị tên Khố Kỳ kia nắm mũi dắt đi."

Lôi Mông giơ ra bộ mặt đau khổ nói: "Địch Áo, suy nghĩ chuyện này sau đi. Trước tiên giúp ta suy nghĩ cách sắp xếp vấn đề ở chỗ bá phụ. Khố Kỳ nhất định sẽ mách chuyện này cho bá phụ ta biết."

"Lôi Mông, ta cảm thấy không cần phải lo lắng chuyện này." Địch Áo thu hồi nụ cười lại, nghiêm nghị nói với Lôi Mông: "Là bởi vì ngay từ đầu ngươi đã không muốn bị bá phụ biết chuyện này, nên mới rơi vào thế hạ phong trước mặt Khố Kỳ. Nếu như căn bản không cần để ý thì sao? Khố Kỳ còn có thể làm như vậy không? Hiển nhiên là không, bởi vì lợi ích làm như vậy còn khôngđủ tạo thành ảnh hưởng đối với bá phụ ngươi. Hơn nữa, chính hắn cũng không có một chút chỗ tốt."

Lôi Mông gãi gãi đầu: "Nhưng mà… không chỉ là ta, ngay cả các tỷ tỷ cũng thế, bá phụ ta không thích chúng ta làm những chuyện như vậy, cho nên…"

"Đấy chỉ là bá phụ ngươi thích hay không, không thể đại biểu cho hành vi của ngươi." Địch Áo cắt đứt lời Lôi Mông: "Là người thừa kế duy nhất của Sư Tâm đế quốc, Lôi Mông, không thể không quan tâm đến ý nghĩ của mình. Không sai, loại chuyện này quả thật không nên nên làm, ở nơi này không có ai thích ỷ thế hiếp người, nhưng nếu như đã phát sinh thì không được trốn tránh, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Ta dám bảo đảm, nếu như ngày hôm nay chúng ta nhường gian phòng lại cho bọn hắn, bá phụ người sẽ càng thêm thất vọng."

Lôi Mông suy nghĩ một lát, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Hình như là đúng, thật ra bản thân ta không coi chuyện này vào đâu. Nếu ta do dự bất định, sợ trước sợ sau, có lẽ bá phụ ngược lại lại càng giận dữ?"

"Chính là như vậy." Địch Áo cười nói: "Cho nên ta mới nói tuyệt tình, không cần lưu lại một đường sống cho hắn là vì vậy. Không phải là đoạt phòng ăn thôi sao? Có gì là không được, ai có lỗi thì tính sau, mấu chốt là sắp xếp như thế nào. Dĩ nhiên, nếu Khố Kỳ không xuất hiện gây rối thì không sao cả, nhưng một khi Khố Kỳ đã hiện ra rồi, tính chất câu chuyện đã hoàn toàn thay đổi." Lôi Mông thở dài một hơi: "Ta hiểu rồi, ha hả, những tên kia cũng thật là, bản thân thấy chọc không nổi thì chạy đi lôi kéo Khố Kỳ."

Địch Áo cười nói: "Có ít người thích làm phức tạp hóa những chuyện đơn giản, đây là chuyện chúng ta không thể nào tránh khỏi. Đúng rồi, Lôi Mông, vì sao cảm thấy cái tên Khố Kỳ kia không giống với lời đồn đãi lắm?"

Lôi Mông bĩu môi nói: "Nếu như không có thân phận Bất Hủ truyền thừa ở trên người hắn, có lẽ hắn đã sớm chết từ lâu rồi. Các ngươi không biết những năm này hắn đã đắc tội bao nhiêu người đâu."

Địch Áo mỉm cười không nói, vốn hắn nghi ngờ tính cách Khố Kỳ hư hỏng như thế là do Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn cố ý an bài. Nhưng bây giờ nhìn lại hẳn là Khố Kỳ tự mình mượn gió thổi lửa. Ở thời đại mà ngay cả Thần Vực cũng bị ép chạy ra chân trời góc biển, danh tiếng Bất Hủ truyền thừa giống như là một quả đào ngon ngọt làm cho người ta thèm chảy nước miếng, chỉ cần thấy nửa điểm dấu hiệu thành thục, những bàn tay ẩn trong bóng đêm sẽ lập tức hiện ra tóm lấy.

Bất kể Khố Kỳ đã từng làm những gì, có thể sống đến bây giờ coi như là hắn đã thành công.

Địch Áo đột nhiên cảm giác Khố Kỳ tương đối đáng thương, nếu như Khố Kỳ không bị gán cho một cái thân phận giả, có lẽ giờ phút này hắn đang sống vui vẻ ở một nơi nào đó rồi.

Sau khi đoàn người Địch Áo rời khỏi tửu điếm Cách Lan Đặc, trong một gian đại điện ở vương cung, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đang lật một phần văn kiện ở trước mặt, qua một lúc sau bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ: "Lôi Mông của chúng ta đã biết cách khi dễ người rồi, ha hả, đúng là làm cho người ta không ngờ được nha !"

Đám thị vệ canh giữ ngoài đại điện liếc nhau nghi ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà bệ hạ vui vẻ như vậy, nhưng bọn hắn không muốn biết nguyên nhân, chỉ cần có thể thấy cảnh tượng này là bọn họ đã vui mừng lắm rồi.

Thế nhưng, khi Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn cầm lấy một phần văn kiện khác, hai hàng chân mày đột nhien chụm lại, cuối cùng hợp lại thành một đường, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Rốt cuộc Quân Đồ Minh muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn không biết nếu chúng ta đều mất đi khắc chế thì đại lục sẽ gánh chịu tai nạn to lớn đến mức nào?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Vùng biên cảnh nam bộ Sư Tâm đế quốc, chiến tranh vẫn còn đang tiếp tục với biến đổi thất thường. Theo thời gian trôi qua, quy mô chiến tranh cũng không ngừng mở rộng, nhưng đến tận bây giờ song phương vẫn không có xuất động lực lượng cường giả Thánh cấp. Nói cách khác, kết quả thắng thua của những trận chiến hiện tại không thể nào ảnh hưởng hướng đi của lần chiến tranh này.

Thấy chiến hỏa chậm chạp không thể lan vào trong đế quốc, dân chúng bình thường cũng không lo lắng như trước nữa. Nhóm cao tầng đế quốc thì không nghĩ như vậy, dựa theo tiền lệ dĩ vãng, nếu Quân Đồ Minh đã phát động thế công, vậy thì không thể nào chỉ làm dáng một chút rồi thôi.

Địch Áo cũng không quá lạc quan đối với cuộc chiến tranh này, từ kiến thức mà Ngõa Tây Lý truyền thụ, hắn hiểu được rất nhiều chuyện ở Nguyệt Ảnh đế quốc. Nhất là sau khi công hãm Thần Vực, số lượng cường giả của Nguyệt Ảnh đế quốc càng ngày càng tăng, mặc dù nội tình Sư Tâm đế quốc cũng vô cùng hùng hậu, nhưng so sánh với Nguyệt Ảnh đế quốc hiển nhiên là có sự chênh lệch nhất định.

Thế nhưng chiến tranh liên quan đến rất nhiều nhân tố, từng phương diện đều có thể dẫn đến tác dụng trọng yếu, không có đến thời khắc cuối cùng, không ai dám đưa ra lời phán đoán chắc chắn nào cả.

Đám người Địch Áo còn chưa có tư cách tham dự chiến tranh quy mô cỡ này, điểm tối trọng yếu bây giờ chính là tăng cường thực lực của mình. Địch Áo cũng đang suy nghĩ đến chuyện này, người bình thường tu luyện thiếu hụt nhất chính là mảnh vỡ tinh thần, nếu sau lưng không có một gia tộc khổng lồ chống đỡ, không có bao nhiêu người chịu đựng được cái loại tiêu hao như động không đáy này.

Trong tay Địch Áo chẳng những có mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, mà còn có tinh thần kết tinh và tinh thần hạch từ sào huyệt Đường Lang biến dị. Điều kiện của hắn thuận lợi hơn những người khác không biết bao nhiêu lần, nhưng những món đồ này không thể tùy tiện lấy ra dùng. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, một khi xử lý không tốt có khi Địch Áo sẽ rước lấy họa sát thân.

Địch Áo và đám người Tác Phỉ Á nghĩ tới một biện pháp, đó là để cho Lôi Mông ra mặt đi tìm Hoắc Phu Mạn, nói là cần sử dụng mảnh vỡ tinh thần, thậm chí là tinh thần kết tinh. Sau đó Địch Áo lại trộn lẫn hàng của mình vào trong đó, âm thầm sử dụng, như vậy mới có thể giảm độ nguy hiểm xuống đến mức thấp nhất.

Dĩ nhiên là có phương pháp xử lí tốt hơn, thí dụ như tiến vào trong Vương Cung tu luyện nhất định sẽ an toàn hơn nhiều lắm. Nhưng Địch Áo không muốn làm như vậy, trước khi "người kia" công bố quan hệ, hắn không muốn phiền toái đến Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn.

Hoắc Phu Mạn hiển nhiên không thể nào keo kiệt với Lôi Mông, đừng nói là mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, tinh thần kết tinh cũng xuất ra mấy khối, nhưng số lượng không nhiều lắm. Đại chiến sắp tới, những người cần gia tăng thực lực không phải là số ít, từ góc độ chiến tranh thì còn có nhiều người cần tinh thần kết tinh hơn Lôi Mông. Nhưng ở trong tay mấy người Địch Áo đã có không ít, đoán chừng là Hoắc Phu Mạn suy nghĩ đến những người bên cạnh Lôi Mông. Nếu chỉ tính riêng Lôi Mông thì trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không thể dùng nhiều như vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện