chương 428/ 624

"Xem đi, Địch Áo cũng ủng hộ ta." Lôi Mông dương dương đắc ý: "Cùng nhau đi đăng ký nào."

Y Toa Bối Nhĩ không thèm để ý Lôi Mông, mà nhìn về phía Địch Áo nói: "Ngươi cũng giúp hắn lộn xộn? Lần này tranh tài rất trọng yếu đối với chúng ta, nếu không đủ học phần Tác Phỉ Á và Tuyết Ny làm sao xin phụ đạo?"

Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Như vậy đi, ngày mai tranh tài Y Toa Bối Nhĩ trước tiên không tham gia, mấy người chúng ta đi xem thực lực những người khác như thế nào. Nếu có nắm chắc thì dễ xử, dù sao đây là cơ hội rèn luyện tốt. Chúng ta không thể chiến đấu với yêu thú cả đời."

Mọi người đều không có ý kiến, thật ra trong lòng Y Toa Bối Nhĩ rất muốn tham gia nhưng chính nàng lại lo lắng làm ảnh hưởng đến thành tích của mọi người. Nhất là lúc nãy Địch Áo nhìn về phía nàng, càng làm cho nàng nghĩ là Địch Áo đang ám chỉ nàng nên tự giác thối lui.

Nhưng nghe thấy Địch Áo nói thế này, Y Toa Bối Nhĩ mới phát hiện hình như mình đã hiểu lầm Địch Áo. Mặc dù cũng là một nụ cười, nhưng rõ ràng nụ cười bây giờ của nàng vui vẻ hơn rất nhiều.

Bởi vì không rõ ràng lắm thực lực của đối phương ra sao nên không thể nghiên cứu chiến thuật tường tận. Mọi người tiến hành diễn luyện vài trận thế đơn giản cho thuần thục, dĩ nhiên trong hoạt động này không bao gồm Địch Áo, trói buộc một vị Phong hệ võ sĩ đứng một chỗ không khác gì chôn vui cả đoàn đội.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người chạy tới sân thi đấu thật sớm, sân thi đấu của bộ sơ cấp được bố trí tại khu tiểu viện. Nghe nói sân thi đấu của bộ cao cấp và bộ cực hạn lại nằm ở trong rừng, bởi vì những người đó có lực phá hoại quá cường đại.

Lúc đoàn người Địch Áo chạy tới thì giữa sân đã xây dựng một lôi đài đơn sơ, tranh tài không chỉ là để cho học viên nghiệm chứng thực lực của mình. Đồng thời cũng là một cơ hội học tập dành cho những người khác, nói trắng ra là đây chính là một phương thức giao lưu, trao đổi kinh nghiệm.

Trên khán đài còn để một dãy bàn dài, hiển nhiên là chỗ ngồi của nhóm đạo sư, mấy người Địch Áo tùy tiện tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống. Dù sao có thể thấy rõ các trận đấu là tốt rồi, ngồi gần hay xa cũng không cần thiết lắm.

Sau đó mọi người càng lúc càng đông, khán đài cơ hồ đã bị lấp đầy, khu phụ cận có không ít người nhìn thấy đám người Địch Áo bắt đầu khe khẽ bàn luận gì đó. Cũng may không có người nào dám làm ra động tác chỉ chõ, nếu không Địch Áo không dám cam đoan mình có thể nhẫn nhịn được bao lâu.

"Lôi Mông, đứng lên." Ca Đốn bỗng nhiên nói.

"Làm gì?" Lôi Mông không hiểu gì hết nên hỏi lại.

"Ngươi trước tiên đứng lên, một hồi ta sẽ nói cho ngươi biết, chuyện này có lợi đối với tất cả mọi người mới." Ca Đốn cười híp mắt nói.

Lôi Mông đầu tiên là trợn mắt nhìn quanh bốn phía, không có phát hiện điều gì không ổn mới chậm rãi đứng dậy, còn mở miệng cảnh cáo Ca Đốn: "Sắp sửa bắt đầu tranh tài rồi, ngươi đừng có gây chuyện gì đó nghe không? Nếu để cho lão tử biết ngươi gạt ta, ngươi nhất định phải chết." Nguồn truyện: Truyện FULL

"Đi qua bên trái một chút, không đúng, xa hơn nữa, đi về phía trước, ừ, đứng lại, nơi đó, chính là chỗ đó, đúng đúng đúng, đứng ở đó đừng động." Ca Đốn ra một loạt mệnh lệnh chỉ huy, mặc dù Lôi Mông hơi bực bội nhưng vấn đề là Ca Đốn nói có lợi tất cả mọi người, cho nên hắn đành phải cố nén giận không có phát tác.

Ca Đốn ngả lưng dựa vào ghế, lộ ra vẻ mặt vô cùng khoan khoái: "Bây giờ thoải mái hơn nhiều."

"Ngươi đang nói gì đó?" Đám người Tác Phỉ Á cũng bị Ca Đốn làm cho hồ đồ.

"Các ngươi không phát hiện gì sao?" Ca Đốn có chút kinh ngạc: "Bây giờ đã không còn người nào chú ý tới chúng ta nữa. Các ngươi nhìn đi, những tên kia đều đang nhìn Lôi Mông đó, ha ha ha."

Địch Áo không nhịn cười được, nói nhỏ: "Ca Đốn, ngươi cứ đợi đến khi Lôi Mông liều mạng với ngươi đi."

Lôi Mông đứng ở bên kia một hồi lâu không thấy Ca Đốn có phản ứng gì, không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Ca Đốn, có được chưa?"

Lúc này tất cả mọi người đều nở nụ cười, cho dù Lôi Mông ngu ngốc đến mức nào cũng phải cảm thấy không đúng, nhất thời nổi giận đùng đùng chạy trở lại, quát ầm lên: "Ca Đốn, mụ nội ngươi, ta đã biết ngươi đang lừa đảo mà."

"Vì sao ngươi trở lại? Chẳng lẽ ngươi không thể hy sinh vì mọi người một lát sao?" Ca Đốn nhún nhún vai, giơ ra bộ dạng không thèm chấp, nói: "Lôi Mông, không thể làm người tốt một lần cho đàng hoàng sao?"

Lúc này Lôi Mông mới tỉnh ngộ ra vấn đề, nhìn thấy đám người Địch Áo đang che miệng cười cười thì bực mình lắm. Sau đó hắn quay đầu ngó chung quanh liền thấy những học viên vốn đang nhìn bên này vội vàng quay đầu trở về. Chốc lát sau, Lôi Mông liền hít sâu một hơi, Địch Áo đã chuẩn bị ngăn cản hai người đánh lộn, nơi này chính là hội trường chứ không phải là khu năm mươi mốt của bọn họ. Một khi náo động sợ rằng có đạo sư lập tức ra mặt can thiệp.

"Địch Áo." Lúc này một thanh âm từ sau truyền tới, mọi người quay đầu nhìn lại thì ra là Phổ Lai Tư.

Liếc thấy sắc mặt Lôi Mông đen như đít nồi, Phổ Lai Tư kinh ngạc hơi: "Lôi Mông, ngươi làm sao vậy?"

Lôi Mông tự nhiên sẽ không nói bản thân mình mới vừa bị Ca Đốn đùa bỡn, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: "Ta không sao !"

Phổ Lai Tư nửa tin nửa ngờ ồ lên một tiếng, sau đó giảm thấp thanh âm xuống nói: "Các ngươi thấy mấy người đứng bên kia không? Bọn họ chính là khu bảy mươi hai."

Mấy người Địch Áo nhìn theo phương hướng Phổ Lai Tư chỉ, vị trí bên trái cách bọn họ đại khái chừng ba bốn mươi thước là năm sáu học viên đang tụ ở chung một chỗ nói chuyện gì đó. Thỉnh thoảng còn có người ném ánh mắt về phía đám người Địch Áo nhưng sau đó chuyển sang nơi khác rất nhanh.

Địch Áo chú ý tới trong những người đó còn có một người trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Tên kia là ai? Không phải là học viên chứ?"

Phổ Lai Tư nhìn kỹ một chút chợt cười cười nói: "Hắn rất là nổi danh, nghe nói đã tại trong học viện ngồi không đón gần mười năm, nhưng vẫn không thể nào lên tới bộ cao cấp, thế nhưng ở trong bộ sơ cấp thực lực của hắn cũng không kém. Dù sao số tuổi vẫn còn đó, kinh nghiệm phong phú hơn người khác nhiều lắm."

Địch Áo gật đầu, nhiều năm không tấn chức lên Cực Hạn võ sĩ cấp năm, tư chất tên này thật sự là có vấn đề. Thế nhưng nhìn từ một phương diện khác, người như vậy tương đối khó đối phó, giống như là lão binh ở trên chiến trường, có thể tìm ra rất nhiều biện pháp giết chết một vài tân binh thực lực vượt xa hắn.

Hơn nữa bây giờ là cuộc thi đoàn đội, thực lực không phải là điểm quyết định thắng lợi, phối hợp và kinh nghiệm cũng rất trọng yếu.

Thế nhưng kinh nghiệm cũng không thể đại biểu hết thảy.

"Một hồi trước tiên giải quyết người này." Địch Áo cho ra quyết định rất nhanh, một người kinh nghiệm phong phú như vậy nhất định là linh hồn cả đoàn đội, có lẽ hết thảy chiến thuật đều xuất phát từ hắn.

"Không thành vấn đề." Ca Đốn cười cười nói: "Nếu thật sự so sánh kinh nghiệm, chỉ sợ hắn còn không bằng chúng ta đấy, không cần phải lo lắng quá."

"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Địch Áo lắc đầu: "Chúng ta không phải đánh một hai trận, nếu có người bị thương sẽ ảnh hưởng đến những trận đấu sau. Phổ Lai Tư, người nọ là võ sĩ hệ gì?"

Phổ Lai Tư suy nghĩ một chút: "Hẳn là Phong hệ."

Những người khác nhất thời nở nụ cười nhẹ nhõm, thế này đúng là không cần lo lắng nữa. Lúc ban đầu Địch Áo là Quang Mang võ sĩ đã áp chết một gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, huống chi bây giờ Địch Áo đã là Cực Hạn võ sĩ rồi.

"Các ngươi cười cái gì?" Phổ Lai Tư gãi gãi đầu: "Địch Áo nói rất đúng, không thể khinh thường được, người nọ tuyệt đối là võ sĩ cực mạnh ở trong bộ sơ cấp. Nghe nói lần tranh tài năm ngoái khu bảy mươi hai của bọn họ thiếu chút nữa đoạt vị trí thứ ba đoàn đội."

Tác Phỉ Á nhìn thoáng qua Địch Áo âm thầm suy nghĩ: "Vậy cũng chưa chắc, nếu Phổ Lai Tư biết Địch Áo từng dùng thời gian mười mấy năm ổn định nền móng, chỉ sợ hắn không thể nói như vậy."

Lúc này đã có hai đoàn đội tiến vào sân thi đấu, cái sân này rất rộng rãi, song phương cách nhau ít nhất hai trăm thước. Chung quanh khán đài từ từ an tĩnh lại, đám người Địch Áo không nói thêm gì nữa, cùng nhau nhìn về phía sân thi đấu.

Tác phong Tử Vong Chi Ca học viện làm việc rất ngắn gọn, không có nhiều lễ nghi phiền phức, một vị đạo sư đứng lên tuyên bố các hạng mục trong quá trình tranh tài, quy tắc rất đơn giản, người nào bị đánh tham gia sân thi đấu coi như thua trận. Bên nào bị thương nhiều hơn ba người thì đạo sư sẽ ra mặt chấm dứt trận đấu, trong quá trình thi đấu không cho phép cố ý giết người, kẻ vi phạm sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Chỉ nói mấy câu nói đơn giản, vị đạo sư kia đưa tay gõ một nhịp chuông báo hiệu tranh tài chính thức bắt đầu.

Hai đoàn đội lập tức tiến vào lôi đài, một tiểu đội trong đó phái ra một gã Phong hệ võ sĩ lui tới bên ngoài tuần tra đội ngũ kia, còn phía bên kia lộ vẻ hơi lỗ lả. Bởi vì thoạt nhìn trong bọn họ không có Phong hệ võ sĩ, cho nên chỉ có thể tiến tới rất thận trọng.

Bình luận





Chi tiết truyện