chương 578/ 624

Mặc dù tìm được nguyên nhân nhưng không có nghĩa là có thể giải quyết vấn đề, chuyện này xem ra phải mạo hiểm rất lớn. Nhất là tình trạng Địch Áo không giống người thường, Á Nhĩ Duy Tư thật sự không dám tùy tiện xuất thủ, một khi phát sinh vấn đề thì hậu quả không ai gánh nổi.

Á Nhĩ Duy Tư do dự chốc lát nhưng Lao Lạp đứng ở một bên đã gấp đến độ nước mắt rớt xuống thành dòng, mắt thấy gân xanh trên người Địch Áo nhô lên dữ tợn tựa hồ ngay sau đó sẽ xuyên phá da thịt, trái tim Lao Lạp không nhịn đau nhói từng hồi.

Á Nhĩ Duy Tư hiển nhiên đã chú ý tới điểm này, trong lòng cấp bách cũng không thua gì Lao Lạp. Thân thể Địch Áo đã không thể chống đỡ bao lâu nữa, hắn nhất định phải cho ra quyết định. Cách làm ổn thỏa nhất là Á Nhĩ Duy Tư điều khiển nguồn nguyên lực dư thừa trong cơ thể Địch Áo ra ngoài, chuyện này cũng không khó khăn. Chỗ tốt là Địch Áo sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đồng thời Địch Áo cũng mất đi cơ hội thăng cấp lên lĩnh vực Thánh cấp. Mỗi một cơ hội như thế này là cực kỳ trân quý, hầu như tất cả võ sĩ thất bại lần đầu tiên sẽ rất khó chạm vào cảnh giới Thánh cấp lần nữa.

Nếu như Á Nhĩ Duy Tư mạo hiểm mở rộng kinh mạch trong cơ thể Địch Áo, một khi thành công Địch Áo sẽ thể dựa vào đó nhất cử đột phá tới Thánh giả. Nhưng nếu thất bại Á Nhĩ Duy Tư sẽ gánh chịu hậu quả rất lớn.

Đây là một lựa chọn khó khăn, nhất là thân phận Á Nhĩ Duy Tư không đủ để quyết định ảnh hưởng tới hướng đi của Địch Áo. Nếu như là Ngõa Tây Lý hoặc Lan Bác Tư Bản ở chỗ này sẽ có thể giải quyết khốn cảnh của Địch Áo rất tốt. Bởi vì bọn họ có tư cách lựa chọn phương hướng dùm cho Địch Áo.

Mồ hôi chậm chạp rỉ ra trên trán Á Nhĩ Duy Tư, có thể nói từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên Á Nhĩ Duy Tư khẩn trương như thế. Cho dù đối mặt với tử vong, Á Nhĩ Duy Tư cũng không bao giờ khẩn trương cỡ này.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tình trạng của Địch Áo không cho phép tiếp tục trì hoãn nữa, Á Nhĩ Duy Tư cắn răng hạ quyết định. Hai người đã tiếp xúc trong quãng thời gian dài như thế, Á Nhĩ Duy Tư xem như hiểu biết tính cách Địch Áo, Á Nhĩ Duy Tư tin tưởng nếu như lúc này Địch Áo thanh tĩnh lại nhất định sẽ cho ra lựa chọn giống mình.

"Chỉ mong lựa chọn này không làm cho mình hối hận." Á Nhĩ Duy Tư lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, cánh tay đặt ở trên vai Địch Áo bỗng nhiên tuôn ra thanh mang, một cỗ nguyên lực bàng bạc trào vào trong cơ thể Địch Áo nhanh chóng men theo kinh mạch tràn về phía Đại Luân màu trắng kia.

Sau một lát, Địch Áo chợt có cảm giác đau đớn gia tăng kịch liệt, một luồng nguyên lực mãnh liệt trào vào trong kinh mạch hắn, Ngũ Luân theo đó cùng lúc xoay tròn điên cuồng. Trong lúc nhất thời áp lực Địch Áo đang thừa nhận bị triệt tiêu, cảm giác thư sướng tràn ngập toàn thân hắn.

Khi luồng nguyên lực khác tràn vào, phía trên Ngũ Luân lặng lẽ xuất hiện một vòng sáng bạc chậm chạp chuyển động. Điều này chứng tỏ Địch Áo rốt cuộc thành công đột phá Trí Tuệ Luân, bước chân vào hàng ngũ Thánh giả.

Theo nguyên lực bên trong thân thể Địch Áo dao động ổn định lại, gió lốc gào thét bốn phía cũng từ từ tiêu tán. Á Nhĩ Duy Tư thở ra một hơi nhẹ nhõm, quả thật là nguy hiểm, cũng may mình đã làm ra lựa chọn chính xác. Nếu không, hắn không biết nên đối mặt những người khác như thế nào.

Địch Áo nặng nề mở mí mắt ra, nhìn thấy trước mặt là Á Nhĩ Duy Tư và Lao Lạp liền nở nụ cười vui vẻ. Chịu đựng đau đớn lâu như vậy, Địch Áo đã suy yếu tới cực điểm, bây giờ chuyện duy nhất Địch Áo muốn làm chính là nằm xuống ngủ một giấc, nhưng vừa mới bước vào cảnh giới Thánh giả nên hắn không đành lòng nhắm mắt lại.

"Thế nào rồi?" Đám người Thi Lạc Tư phát hiện gió lốc biến mất lập tức lao đến. Nếu không phải vì lo lắng bản thân bọn họ tản mát ra nguyên lực dao động có thể sinh ra ảnh hưởng đối với Địch Áo, ngay lúc nãy bọn họ đã cùng nhau xông tới với Á Nhĩ Duy Tư rồi.

"Thành công." Khuôn mặt ngăm đen của Á Nhĩ Duy Tư lập tức nở nụ cười mừng rỡ, nhìn qua hình như còn vui vẻ hơn cả Địch Áo.

Đám người Thi Lạc Tư há miệng hồi lâu nhưng không nói được câu này. Mặc dù lúc trước bọn họ đã biết Địch Áo chuẩn bị đột phá, nhưng kỳ thật không ai có hi vọng quá lớn, bởi vì Địch Áo còn khá nhỏ tuổi, trên đại lục chưa từng xuất hiện người nào bước vào lĩnh vực Thánh cấp ở độ tuổi này. Nhưng ai lại ngờ được Địch Áo thật sự thành công lên cấp, phải biết rằng lúc Địch Áo mới vừa đi ra chiến trường còn chưa đạt tới Võ Tôn cao cấp, tốc độ lên cấp nhanh cỡ này chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung.

Thi Lạc Tư thả ra một luồng nguyên lực dò xét tình huống bên trong thân thể Địch Áo. Mặc dù trong lòng rõ ràng Á Nhĩ Duy Tư không thể nào nói dối về chuyện này, nhưng Thi Lạc Tư vẫn muốn tự mình xác nhận một lần, ngay khi Thi Lạc Tư thả ra nguyên lực mới vừa tới gần Địch Áo, trên người hắn đột nhiên tản ra một đạo lưu quang, nhìn qua có vẻ không có chút lực công kích nhưng lại có khả năng ngăn cản nguyên lực của Thi Lạc Tư ở ngoài, không có cách nào tiến thêm nửa bước.

"Ha hả, lúc này ngươi tin chưa?" Á Nhĩ Duy Tư cười lên sung sướng, lưu quang trên người Địch Áo hoàn toàn là tự phản ứng, cũng có thể nói là hình thức ban đầu của lĩnh vực. Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để chứng minh Địch Áo đã bước vào hàng ngũ Thánh giả.

"Không phải là ta không tin ngươi, chỉ có điều chuyện này không thể tưởng tượng nổi." Thi Lạc Tư cảm thán nói: "Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đổi lại là ngươi có tin không?"

"Vậy còn phải xem đối tượng là ai nữa." Á Nhĩ Duy Tư cười nói: "Đối với hắn thì ta có lòng tin tuyệt đối."

Địch Áo thành công tấn chức Thánh giả dẫn phát oanh động cực lớn trong quân đoàn, Thánh giả hai mươi mấy tuổi hiển nhiên là thiên tài trong truyền thuyết rồi, mà thật ra ngay cả truyền thuyết cũng chưa từng có tiền lệ này. Á Nhĩ Duy Tư trước tiên vội vã truyền tin tức chấn động này trở về đế đô.

Vào lúc này, Hoắc Phu Mạn ở trong Vương cung đang tiến hành một cuộc đàm luận.

"Nếu như tin tức là thật thì ta nghĩ nên triệu hồi bọn họ trở về mới tốt. Dù sao bên phía chúng ta đã chuẩn bị gần xong rồi, những trận chiến kế tiếp bọn họ không có tư cách nhúng tay vào." Hoắc Phu Mạn chậm rãi nói, bọn họ trong lời nói của Hoắc Phu Mạn hiển nhiên là đám người Lôi Mông và Địch Áo.

"Có lẽ không sai đâu, tình báo trộm từ tay Địch Uy mà." Lan Bác Tư Bản cười cười châm chọc: "Xem ra Quân Đồ Minh thật sự lo lắng, ha hả, không ngờ lại phái Khải Mạn đi làm nhiệm vụ."

"Bản thân ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt." Phổ Lai Tư nói: "Chỉ cần hắn dám đến, chúng ta có thể làm cho hắn không thể quay về."

Lan Bác Tư Bản nhíu mày: "Ngươi muốn dùng Địch Áo làm mồi?"

"Không sai." Phổ Lai Tư cũng không cảm thấy có gì bất ổn, đây là một cơ hội tuyệt hảo để giảm bớt lực lượng của Nguyệt Ảnh đế quốc, bỏ lỡ lần này sẽ rất khó có cơ hội thứ hai.

Lan Bác Tư Bản lập tức lắc đầu nói: "Không được, Địch Áo quyết không thể làm mồi."

"Đúng là không ổn, Khải Mạn là Thần Vũ Giả, Địch Áo chỉ là Võ Tôn, độ nguy hiểm quá lớn." Hoắc Phu Mạn cũng lên tiếng phản đối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phổ Lai Tư hơi mất hứng, Võ Tôn và Thần Vũ Giả bên nào có giá trị lớn hơn đây? Hắn tin tưởng Lan Bác Tư Bản và Hoắc Phu Mạn phải nhận ra hơn thiệt trong đó. Về phần thân phận Địch Áo là Bất Hủ truyền thừa cùng với chiếm được bí mật hai lần tiến hóa, ở trong mắt Phổ Lai Tư chỉ là tượng trưng trên ý nghĩa mà thôi. Một khi so sánh với cuộc chiến tranh này không thể nào tạo ra tác dụng mấu chốt.

Thần Vũ Giả dưới trướng Quân Đồ Minh tuyệt đối không vượt qua mười người, nếu như có thể thành công đánh chết Khải Mạn thì thế cục hoàn toàn thay đổi. Thậm chí lợi thế sẽ nghiêng về phía bọn họ.

Điểm này không hề khoa trương, Thần Vũ Giả có lực lượng quả thật đáng sợ, đừng nói là hy sinh một Võ Tôn, cho dù phải hy sinh mấy Thánh giả, Phổ Lai Tư cũng không bao giờ hối tiếc.

"Không có nguy hiểm thì làm gì có thu hoạch? Mục tiêu của Khải Mạn là Địch Áo, nếu như Địch Áo không ra mặt thì làm sao dẫn hắn ra ngoài?" Phổ Lai Tư cố gắng thuyết phục Lan Bác Tư Bản và Quân Đồ Minh: "Tất cả mọi người đều rõ ràng Thần Vũ Giả có ý nghĩ như thế nào. Ta biết Địch Áo đối với Thần Vực có ý nghĩa trọng đại, nhưng bây giờ là lúc nào? Là chiến tranh ngươi chết ta sống đó, mềm lòng một chút là chúng ta chết sạch."

"Nếu ngài đã biết Địch Áo có ý nghĩa gì đối với Thần Vực, vậy thì cũng nên hiểu rằng ta tuyệt đối không bao giờ làm như vậy." Lan Bác Tư Bản thản nhiên nói.

"Lan Bác Tư Bản đại nhân, đây không chỉ là chiến tranh của Thần Vực các ngươi." Phổ Lai Tư xụ mặt xuống.

"Ta dĩ nhiên rõ ràng điểm này." Lan Bác Tư Bản nhíu mày đáp, ánh mắt bình tĩnh nhìn sang Phổ Lai Tư: "Nhưng tại sao ngài lại có ý định để cho một người trẻ tuổi hy sinh đây? Hay là ngài nghĩ rằng nếu Khải Mạn không chết, chúng ta sẽ không có cách nào giành được thắng lợi cuối cùng? Nếu là như vậy, ta chỉ có thể tiếc nuốc nói với ngài rằng, thân là lãnh tụ Thiên Không Thành, lòng tin của ngài hơi kém rồi."

Bình luận





Chi tiết truyện