chương 25/ 624

Đối với quy củ của đám giặc cướp, Địch Áo tự nhiên không hiểu được. Nhưng bất kỳ một quy củ nào xuất hiện, cho dù là quy củ bất thành văn đều có ý nghĩa đặc thù của nó.

Có câu nói người chết vì tiền, chim chết vì gạo, những tên này bị vây trong tầng dưới chót nhất của xã hội mới đi đến Khắc Lý Tư bình nguyên hoang vu kiếm cơm, ăn bữa nay lo bữa mai, kiếm sống trên đầu đao liếm máu. Bọn hắn chỉ cầu được ăn no mặc ấm, cơm áo không lo mà thôi. Mặc dù rất nhiều người trong đó đã từ bỏ ước nguyện ban đầu, bởi vì bạo lực sẽ mang đến cho người một loại khoái ý.

Nếu như có một đám cướp có tâm tư chiếm đoạt toàn bộ hàng hóa làm của riêng, mà không suy nghĩ đến những đám cướp khác. Vậy thì không qua thời gian bao lâu, căn bản không cần quân đội tới tiêu diệt, đám giặc cướp đó tự nhiên bị đồng đạo tìm đến chém giết, tất cả cũng chỉ vì kiếm cơm mà thôi

"Quên đi..." Thang Mỗ thở dài một hơi, đột nhiên có cảm giác mình đã già rồi, trên mặt nở nụ cười trái với lương tâm: "Theo ngươi nói chẳng lẽ ta là người không hiểu quy củ hay sao? Nếu nhóm hàng này các ngươi phát hiện trước, ta đây chỉ lấy ba thành là được."

Mạt Khắc ngạc nhiên nhìn Thang Mỗ, hắn đã hơi hồ đồ rồi, tên này hỏng não rồi hả? Tiền tới tay lại không lấy? Song Mạt Khắc chợt phát hiện Thang Mỗ đang nói chuyện với mình nhưng ánh mắt thủy chung vẫn nhìn Địch Áo ở bên cạnh. Hắn không khỏi trầm tư suy ngẫm nhìn sang Địch Áo, hồi lâu vẫn im lặng không nói một lời.

Địch Áo bị hai người nhìn đến phát ngữa, hắn không quan tâm kết quả chia của, dù sao cũng không có quan hệ gì tới hắn. Giờ phút này hắn đang ngồi an ổn trên càng xe, từ trong lòng ngực lấy ra một túi thịt bò, bình thản bỏ vào trong miệng từng miếng nhỏ.

Thấy Địch Áo không có dị nghị thì Thang Mỗ thở phào nhẹ nhõm. Kết quả này hắn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nội tâm Mạt Khắc lại sung sướng như điên, liều mạng đè nén tâm tình không dám biểu lộ ra ngoài. Còn Địch Áo không có một tia giác ngộ của người trong cuộc, chỉ lo nhai kỹ nuốt chậm thịt bò, tựa hồ thứ hắn đưa vào trong miệng là cao lương mỹ vị hiếm có trên đời vậy, bộ dạng cẩn thận đến mức kỳ lạ.

Bộ dạng này rơi vào trong mắt Thang Mỗ tự nhiên hiểu thành khinh thị đối với mình. Thế nhưng, ngay cả tiền trong túi áo hắn cũng có thể dứt khoát ném ra, loại nhục nhã nho nhỏ này Thang Mỗ tạm thời nhẫn nhịn, chẳng qua là trong lòng hắn đã hận Địch Áo tới cực điểm.

Vận khí của Địch Áo hình như không tốt lắm, chẳng những vô duyên vô cớ bị đẩy vào bên trong đám giặc cướp phân tranh, lại còn bị người ta oán hận nữa chứ, một mối thù cứ thế tự nhiên sinh ra.

"Vậy cứ làm như thế, các vị, ta đi trước một bước." Thang Mỗ cố nặn ra nụ cười chào hỏi hai người, sau đó suất lĩnh thủ hạ mang theo ba thành hàng hóa rời đi.

"Cám ơn người anh em." Đưa mắt nhìn Thang Mỗ rời đi, Mạt Khắc xoay người lại thành khẩn cảm ơn Địch Áo.

"Tạ ơn thì không cần." Địch Áo thở dài và ngừng động tác nhai thịt, cẩn thận gói kỹ thịt bò lại rồi bỏ vào trong ngực. Bộ dạng cực kỳ trân trọng này làm cho Mạt Khắc buồn cười, chỉ là hắn ngại không dám cười thành tiếng, nhịn cười đúng là quá khổ cực rồi.

"Ta bây giờ có thể đi chưa?" Làm xong hết thảy những điều đó, Địch Áo mới ngẩng đầu sang hỏi Mạt Khắc.

"Dĩ nhiên là được!" Mạt Khắc vội vàng cười nói, sau đó để cho đám thủ hạ đạo tặc mang tới hai chiếc xe ngựa: "Huynh đệ, những thứ này là của ngươi."

Nhìn hai cỗ xe ngựa chất đầy hàng hóa, Địch Áo vô cùng bất đắc dĩ nói: "Ngươi dự định để ta tự mình dẫn theo ba chiếc xe ngựa lên đường hả? Nếu như trên đường không có người tới cướp, ta đây sẽ cảm thấy không thể nào tin tưởng nổi nha!"

"Chuyện này không thành vấn đề." Mạt Khắc cười lên sảng khoái, nói: "Ngươi muốn đi đâu? Chúng ta đưa ngươi đi."

"Ngươi tiễn?" Địch Áo dở khóc dở cười nói: "Lão huynh à, rốt cuộc ngươi là cướp hay là hộ vệ đây?"

Lúc này một người thanh niên thân hình thanh tú, chẳng qua không biết tại sao trên mặt lại bôi đầy nhọ nồi bu lại gần, nói: "Ca ca, tên này ngươi tìm thấy ở đâu vậy?"

Thanh âm người trẻ tuổi này như chim hoàng oanh gáy sáng, thanh thúy dễ nghe dị thường. Địch Áo không khỏi ngẩn ra, đây rõ ràng là thanh âm nữ tử mới đúng.

"Vì sao nói như thế hả? Không biết lớn nhỏ." Mạt Khắc giả vờ giận dữ mắng người tuổi trẻ kia, rồi mới cười nói với Địch Áo: "Đây là Na Già, muội muội ta, vì ta nuông chiều thành hư rồi, huynh đệ ngươi đừng trách."

Địch Áo gật đầu không nói gì, cho dù ở chỗ nào nữ nhân xinh đẹp đều là tài nguyên khan hiếm, nhất là địa phương hoang vu như Khắc Lý Tư bình nguyên. Trên căn bản không có nữ nhân có can đảm một mình một ngựa xuất hành, làm như vậy chính là sáng tạo cơ hội cho những tên sắc đảm ngập trời mà thôi.

Cô bé tên Na Già kia cố ý che dung mạo lại, từ đó có thể đoán được diện mạo nàng hẳn là không xấu. Nhất là thân ở trong đám ăn cướp này, cho dù ca ca của nàng là thủ lĩnh, nhưng nàng ngày ngày trang điểm xinh đẹp, ăn mặc cầu kỳ sẽ khó bảo toàn sẽ không có vài tên giống đực chịu không nổi kích thích nhắm mắt làm bậy.

Dĩ nhiên, nếu như Na Già võ lực vô cùng xuất chúng thì hoàn toàn khác, khi lựa chọn tính mạng và dục vọng, tin tưởng rằng tuyệt đại đa số người bình thường sẽ cho ra lựa chọn sáng suốt nhất.

"Có gì đặc biệt hơn người chứ..." Na Già ra vẻ tức giận quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng lầm bầm, vẫn không quên liếc Địch Áo một cái.

"Huynh đệ, nói thật với ngươi vậy, nếu như không có ngươi hỗ trợ nhóm hàng này ta tối đa chỉ có thể giữ được ba thành. Cho dù bây giờ phân cho ngươi một thành, ta cũng vẫn còn lời chán, ngươi đừng có khách khí." Nếu như nói trước đó Mạt Khắc chỉ muốn lợi dụng Địch Áo, thì bây giờ hắn thật sự muốn kết giao với Địch Áo.

Nhưng một việc Mạt Khắc không nghĩ tới chính là Địch Áo vẫn lắc đầu cự tuyệt, loại thái độ xem kim tiền như cặn bã này nhất thời đưa tới Na Già hiếu kỳ, trên đời còn có loại người ngu ngốc như thế này? Tiền tới tay còn không lấy?

Địch Áo không biết mình mới vừa thoát khỏi danh hiệu ngu ngốc, bây giờ lại bị người ta âm thầm gắn trở lại lần nữa. Thật ra hắn là ngại phiền toái, không thể nào mang theo hai xe hàng hóa lên đường được, sớm muộn gì phải xử lý sạch. Chuyện này liên quan đến vấn đề tang vật, lại còn phải làm sao để rửa sạch đống tài vật lai lịch không trong sạch này nữa. Ở trong bất kỳ thế giới nào đây vẫn là một môn học vấn cao thâm, Địch Áo đơn giản là lười lãng phí tinh lực vào chuyện này.

"Lão đại, ngươi nhìn đây là cái gì?" Vào lúc này một gã đạo tặc hưng phấn chạy tới, trong tay đang cầm một cái hộp nhỏ màu đen, thì ra trong lúc vô tình hắn phát hiện góc nhỏ ẩn mật bên trong xe. Trong đó chẳng những cất giấu châu báu, còn có cái hộp không mở được này.

Có thể ở chung một chỗ với đống châu báu đã chứng minh rằng đồ vật trong cái hộp nhất định rất quý giá.

Mạt Khắc nhận lấy cái hộp thử xem xét một chút, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không thể mở ra, hắn không khỏi kỳ quái lẩm bẩm: "Đây là cái đồ quỷ gì chứ, vì sao mở không ra?"

Na Già cũng hứng thú đưa tay giật lấy, kết quả giống y như Mạt Khắc, cho dù là lắc hay đập cái hộp vẫn vững trãi như núi Thái Sơn. Na Già tức giận ném cái hộp xuống đất. "Phịch, cộp…" một tiếng va chạm vang lên, cái hộp vẫn bình yên vô sự và bắn lên cao cao, ngược lại tảng đá trên mặt đất lại xuất hiện vài vết rạn nứt.

Cái hộp vừa vặn bay đến trước mặt Địch Áo, Địch Áo thuận tay nhận lấy cái hộp, cầm trong tay mới phát hiện cái hộp làm bằng chất liệu rất kỳ lạ, không phải vàng không phải đá, đã cứng rắn lại còn mang theo vài phần mềm dẻo, khó trách có thể bật lên cao như vậy.

Cái hộp có kích thước vài tấc, phía trên không có bất kỳ vật trang sức nào, trên đó không hề có đường nối, thoạt nhìn giống như là một khối sắt đúc cứng ngắt.

Bởi vì chưa từng thấy qua chất liệu này, cho nên Địch Áo không thể phán định cái hộp này rỗng hay không. Thế nhưng nếu có đồ vật giấu ở bên trong, hẳn là phải có giá trị rất lớn.

Địch Áo thử nhiều biện pháp vẫn không thể mở cái hộp ra, Mạt Khắc và Na Già nhìn thấy Địch Áo chịu thua thì cười cười hả hê: "Quên đi, mở không ra thì vứt đi, ta thấy vật này căn bản là không mở ra được." Nguồn truyện: Truyện FULL

Địch Áo cười cười cúi đầu trầm tư, không phải hắn thích để tâm vào chuyện vụn vặt, mà là hơi ngạc nhiên.

Địch Áo bỗng nhiên nhớ tới một đoạn bí mật Ngõa Tây Lý từng nói cho hắn nghe khi giảng giải về nguyên lực. Danh như ý nghĩa, đây là một loại khóa phải dùng nguyên lực mới có khả năng mở ra, cái hộp này có nhiều chỗ tương tự với Ngõa Tây Lý miêu tả.

Loại khóa nguyên lực này từ lúc khởi nguyên cho đến ngày nay đã không còn biện pháp khảo chứng, cho dù lấy kinh nghiệm phong phú của Ngõa Tây Lý cũng chỉ biết một cách đại khái.

Trong tình huống bình thường, khóa nguyên lực dùng để phong ấn mảnh vỡ tinh thần, hoặc là những món đồ cực kỳ trọng yếu. Bất kể là cái trước hay sau đều gắn kèm nguy hiểm to lớn. Nếu như là mảnh vỡ tinh thần sẽ khiến cho võ sĩ cao cấp chú ý, thậm chí là điên cuồng. Nếu như là một vài bí mật đặc thù thì chủ nhân của nó chắc chắn không cho phép cái hộp rơi vào tay người khác. Có thể nói cái hộp này tương đương một tai họa không định giờ, trời mới biết nó ập xuống đầu vào lúc nào.

Giờ phút này, Địch Áo đang nắm trong tay món đồ cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hắn mở miệng Mạt Khắc nhất định sẽ không cự tuyệt. Ở trong mắt Mạt Khắc, một cái hộp không mở ra được thì có ích lợi gì? Cho dù Địch Áo không lấy, đoán chừng Mạt Khắc cũng sẽ vứt bỏ.

Địch Áo hơi hơi khẩn trương, rốt cuộc là giữ hay là không giữ đây?

Dĩ nhiên Địch Áo có thể nghĩ ra một phương pháp xử lí đơn giản hơn. Ví dụ như nhắc nhở Mạt Khắc cái hộp này hẳn là cất giữ vật phẩm rất trân quý rồi giao cho Mạt Khắc. Sau đó hắn lại tìm cơ hội giết người đoạt bảo xóa sạch dấu vết. Đến ngày sau chủ nhân tìm tới cửa cũng chỉ tìm Mạt Khắc gây phiền toái, không hề có liên hệ gì tới Địch Áo.

Loại phương pháp này mặc dù âm độc nhưng lại có thể bảo vệ bản thân tốt nhất. Thế nhưng thái độ Mạt Khắc đối với hắn coi như không tệ, Địch Áo luôn có hành vi và quy tắc riêng của mình. Người không phạm ta ta không phạm người. Ở tình huống trước mắt, mặc dù trong lòng có chút tham lam nhưng hắn không muốn hại ai.

Chốc lát sau Địch Áo đã cho ra lựa chọn, bất đắc dĩ nói: "Hẳn là không có ai biết mở vật này, ngươi nói không sai, dứt khoát vứt đi."

Vừa nói xong Địch Áo tiện tay ném cái hộp vào bụi rậm ven đường.

Mạt Khắc nhún nhún vai mặc kệ, hắn và nhóm thủ hạ còn chưa có ý thức được, trong nháy mắt đó bọn họ đã dạo một vòng trước quỷ môn quan.

Lúc này Mạt Khắc đã chuyển đề tài lên đống hàng hóa, lần này Địch Áo đành phải khước từ qua loa, sau đó dứt khoát thu nhận hai xe hàng hóa. Làm thế song phương đều vui vẻ, Mạt Khắc sẽ cao hứng vì kết giao được với Địch Áo, còn Địch Áo có thể nhanh chóng lên đường. Hắn không muốn dây dưa lâu dài với Mạt Khắc.

Trước khi đi Địch Áo còn nhắc nhở Mạt Khắc một câu: "Gần đây nơi này không yên ổn lắm, hơn nữa một khi để cho Lao Luân Tư biết ngươi lấy tên hắn giả danh lừa gạt, sợ rằng sẽ liên hợp với Thang Mỗ đối phó ngươi. Nếu như có thể được thì ngươi nên trốn đi."

Mạt Khắc nhìn bóng lưng Địch Áo đi xa, trong lòng không hiểu nhiều lắm. Khắc Lý Tư bình nguyên đã bao giờ yên ổn đâu chứ? Thang Mỗ và Lao Luân Tư liên hiệp lại? Nói đùa gì vậy, nếu quả thật dễ dàng liên hiệp như vậy, Đôi Tháp trấn đã sớm biến thành lãnh địa của cường đạo rồi.

Địch Áo không quan tâm Mạt Khắc có nghe theo khuyến cáo của mình hay không, hắn chỉ làm được nhiều đó mà thôi. Về phần cuối cùng Mạt Khắc sống hay chết đành phải nghe theo mệnh trời. Khi xe ngựa chạy được chừng mười dặm, Địch Áo nhìn chung quanh xem không có ai rồi nhảy xuống xe, thân hình hắn như làn khói nhẹ phóng ngược về phương hướng cũ.

Rốt cuộc Địch Áo đã trở về giải đất lúc trước, đúng như Địch Áo dự đoán, đám người Mạt Khắc đã mang hàng hóa rời đi từ lâu rồi.

Địch Áo trực tiếp lao vào trong bụi rậm, cẩn thận lục lọi một lúc sau mới tìm được cái hộp nằm dưới tảng đá. Đến lúc này Địch Áo mới có thể buông lỏng tâm tình.

Không còn kịp suy nghĩ cẩn thận chu đáo, Địch Áo không dám trễ nãi một phút nào, vừa lượm được cái hộp liền quay đầu chạy về chỗ xe ngựa. Dọc đường không có chạm mặt người nào, Khắc Lý Tư bình nguyên đúng là quá mức cô quạnh rồi. Dám hoạt động ở nơi hoang dã chỉ có thương đội và ăn cướp mà thôi.

Quay trở lại xe ngựa Địch Áo thở phào nhẹ nhỏm, trong đoạn thời gian ngắn này hắn giống như vừa trải qua một giấc mộng vậy, chỉ có cái hộp lạnh như băng trong ngực nhắc nhở hắn hết thảy đều là chân thật.

Xe ngựa vẫn chạy không nhanh không chậm, Địch Áo chậm rãi nhắm hai mắt hồi tưởng lại toàn bộ quá trình. Sau khi xác định bản thân không có lưu lại bất kỳ sơ hở nào mới bắt đầu quan sát cái hộp trong ngực. Hắn thử điều động nguyên lực thăm dò, sau một lúc lâu rốt cuộc tìm được một lỗ thủng cực nhỏ, có thể tìm ra cái lổ nhỏ này là nhờ hắn khống chế nguyên lực tinh chuẩn đến trình độ khủng bố. Nhưng hắn chỉ có thể làm được nhiêu đó, muốn dò thêm một bước dò xét kết cấu nội bộ bên trong khóa nguyên lực thì thực lực trước mắt của hắn vẫn không đủ.

Bóng đêm dần dần buông xuống, cuối cùng Địch Áo đã thấy được Đôi Tháp trấn, trấn nhỏ có một dãy tường rào thấp bé, đổ nát, khung cảnh tiêu điều hoàn toàn khác biệt với tiếng động ồn ào ở trong trấn. Đôi Tháp trấn nổi tiếng là nhờ điểm này, bên ngoài trấn là vùng hoang dã mênh mông vô bờ, ở trong trấn lại là ồn ào náo nhiệt, y như hai thế giới khác biệt vậy.

Trước kia Đôi Tháp trấn không có sinh cơ bừng bừng giống như bây giờ, mà nó là một thế giới vô pháp vô thiên, cướp bóc, trộm cắp, thậm chí ám sát, đủ loại không khí không lành mạnh phủ lên cái trấn nhỏ này. Cơ hồ mỗi ngày đều có người chết yểu nơi đầu đường, kể từ khi mười năm trước Mã Tát Nhĩ Đa xuất hiện, hết thảy mới bắt đầu thay đổi.

"Địa phương này do ta quản." Đây là câu nói đầu tiên khi Mã Tát Nhĩ Đa bước vào Đôi Tháp trấn, lúc ấy trong trấn có chừng mấy ngàn người nhưng không ai dám tỏ vẻ phản đối. Bởi vì huy chương trước ngực Mã Tát Nhĩ Đa cho thấy thân phận của hắn, Quang Mang võ sĩ cấp mười. Mã Tát Nhĩ Đa chỉ cách Cực Hạn võ sĩ một bước ngắn, hắn tuyệt đối là tồn tại cường đại nhất trong phương viên vài trăm dặm quanh đây.

Cho dù là dân bản xứ Đôi Tháp trấn hay là giặc cướp hoành hành phụ cận chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt sự phẫn nộ của mình. Thực lực Quang Mang võ sĩ cấp mười mạnh mẽ rõ ràng, hơn nữa Mã Tát Nhĩ Đa không phải đến đây một mình, ở phía sau hắn còn có mười mấy võ sĩ nữa. Mặc dù trên người không có đeo bất kỳ huy chương, nhưng từ khí thế là có thể nhìn ra được thực lực đám người này chỉ sợ cũng không thấp.

Một đội ngũ tinh nhuệ như vậy xuất hiện trong trấn nhỏ vắng vẻ đúng là có chút khác thường, không có ai tin tưởng Mã Tát Nhĩ Đa đến nơi đây chỉ vì chiếm lĩnh Đôi Tháp trấn.

"Ta là người làm ăn." Thanh âm lạnh lẽo của Mã Tát Nhĩ Đa quanh quẩn trong Đôi Tháp trấn: "Ta bất kể các ngươi là hạng người gì, là trộm hay là cướp cũng không có quan hệ tới ta. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay, ở bên trong Đôi Tháp trấn tốt nhất hành động theo quy củ một chút."

Nghe đến đó những tên thổ phỉ sinh sống bằng cướp bóc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mã Tát Nhĩ Đa biểu lộ ý tứ rất rõ ràng, đó là bất kể các ngươi ăn cướp ở đâu, chỉ cần không động thủ ở trong Đôi Tháp trấn là được rồi, yêu cầu này cũng không tính quá đáng.

"Còn nữa..." Mã Tát Nhĩ Đa nhận lấy một lá cờ màu đen từ người phía sau, trung tâm lá cờ vẽ lấy một thanh đao nhỏ cong như sừng trâu, quỷ dị chính là chuôi đao có một bàn tay bằng xương trắng cầm lấy, cánh tay tái nhợt khô rạn, dưới khớp xương còn đang nhỏ xuống một giọt máu tươi đỏ sẫm. Toàn thể đồ án lộ ra khí tức âm trầm khiến cho người nhìn liền rét cả sống lưng.

"Phàm được cắm lá cờ này là đoàn xe của ta, muốn làm bằng hữu hay là địch nhân với ta, tự các ngươi lựa chọn."

Trong sân yên lặng như tờ, điểm này cũng không khó lựa chọn, không có ai nguyện ý trở thành kẻ thù của một vị Quang Mang võ sĩ cấp mười cả, trừ phi hắn ngại mạng mình quá dài.

Từ góc độ người ngoài cuộc để nhìn thì kết quả này có lẽ không tồi. Ngoại trừ Đôi Tháp trấn, Mã Tát Nhĩ Đa không có thay đổi gì khác, đám trộm cướp vẫn có thể hoành hành nơi hoang dã, thương đội lui tới vẫn được thăm hỏi đều đặn.

Một thời gian sau, số người ở nơi này thậm chí bắt đầu thích Mã Tát Nhĩ Đa rồi, bởi vì hắn làm cho Đôi Tháp trấn phồn vinh dần lên. Không chỉ là dân trong Đôi Tháp trấn có điều kiện sinh sống được cải thiện, ngay cả giặc cướp ở phụ cận cũng có một nơi an toàn rửa sạch tang vật. Dĩ nhiên, nếu thuận tiện còn có thể tiêu khiển thoải mái.

Về phần đoàn xe của Mã Tát Nhĩ Đa, trên thực tế không có đi qua chỗ này mấy lần, mấy tháng mới xuất hiện một lần, từ từ mọi người không hề quan tâm đến đội xe tột cùng chuyên chở hàng hóa gì. Chỉ cần ngươi không đánh chủ ý lên đội xe hàng, vậy thì Mã Tát Nhĩ Đa cũng không chủ động gây phiền toái cho ngươi.

Nghe nói từng có một đám cướp không tin tà ra tay ngăn cản đoàn xe Mã Tát Nhĩ Đa, quá trình xảy ra không có ai biết được, nhưng kết quả là đám cướp cạn hơn bảy mươi người kia mai danh ẩn tích chỉ trong một đêm, phảng phất như tan biến vào hư không vậy, sống không thấy người, chết không thấy xác. Từ đó về sau không còn người nào dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Nhiều lúc Mã Tát Nhĩ Đa sẽ ngồi trên tửu lâu phía đông trấn, vừa uống rượu mạch vừa chuyện phiếm với người khác, thái độ hiền lành giống như ông già hàng xóm vậy.

Địch Áo tiến vào Đôi Tháp trấn, nghênh đón hắn chính là một đôi mắt hứng thú từ trên tửu quán nhìn xuống. Thật ra Địch Áo không dễ bị người khác chú ý, ngay cả hai chiếc xe ngựa Mạt Khắc đưa cho hắn cũng lưu lại ở giữa đường rồi, hàng hóa cũng vứt bỏ hơn phân nửa, phần còn dư thì cất vào trong buồng xe, bởi vì hắn không muốn đụng tới phiền toái không cần thiết.

"Đi một mình?" Mã Tát Nhĩ Đa giơ chén rượu lên uống một hớp lớn, trong mắt tăng thêm phần kinh ngạc. Nhìn Địch Áo một thân phong trần mệt mỏi hẳn là chạy đường xa tới đây, một gã thanh niên không biết trời cao đất rộng có lẽ đủ dũng khí xuyên qua Khắc Lý Tư bình nguyên. Nhưng đám giặc cướp, sói lang nơi đó không phải hạng hiền lành gì, hắn hiểu rõ ràng thế giới này tàn khốc như thế nào. Mã Tát Nhĩ Đa thường xuyên nhìn thấy hạng thanh niên gan dạ, nhiệt huyết như vậy.

Hắn nhìn không thấy dấu vết chiến đấu trên người Địch Áo, đây chính là vấn đề. Mã Tát Nhĩ Đa sẽ không cho rằng những cái đám cướp cạn kia đột nhiên lương tâm trỗi dậy, huống chi mấy giờ trước Mã Tát Nhĩ Đa còn nghe nói phía tây trấn còn tụ tập hai đám cướp.

"Tiểu tử kia, có muốn đi lên uống một chén không?" Mã Tát Nhĩ Đa cười híp mắt nâng chén hỏi dò Địch Áo.

Bình luận





Chi tiết truyện