chương 546/ 624

Ngã Lặc Tư sơn mạch tọa lạc trong lãnh thổ Nguyệt Ảnh đế quốc, bên trong đó là vô số ngọn núi cao chót vót, mỗi một ngọn núi giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng lên chín tầng mây, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nét hùng vĩ, đồ sộ của dãy sơn mạch này.

Địch Uy nằm trên một ngọn núi, hai mắt khép hờ, gối tay lên đùi vô cùng nhàn nhã, có lẽ đã tiến vào mộng đẹp.

Không biết qua bao lâu, từ phía chân trời xa xôi xuất hiện một điểm đen nho nhỏ. Theo thời gian trôi qua, điểm đen đó bắt đầu lớn lên, thì ra là một gã sử Phong hệ võ sĩ dụng Phong Dực phi hành.

Từ trình độ nguyên lực chiến giáp chân thật nhìn lại, giai vị người này hiển nhiên là không thấp. Nhưng ở trong tình huống bình thường không có Phong hệ Võ Tôn nào lựa chọn phi hành trên không trung quá lâu, bởi vì làm thế sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên lực, tên Phong hệ Võ Tôn này hẳn là vì nguyên nhân đặc thù nào đó mới phải làm như vậy.

Địch Uy bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở rừng cây nhìn lên trên bầu trời. Chỉ cần Địch Uy nguyện ý động một ngón tay là có thể đánh cái tên Phong hệ Võ Tôn cao cấp từ trên không trung rơi xuống.

Địch Uy đã sớm biết kể từ khi Ngõa Tây Lý chạy trốn, Quân Đồ Minh đã bắt đầu bắt tay vào tạo ra một quân đội Ám Ảnh hoàn toàn mới, chịu trách nhiệm thi hành một ít đặc nhiệm vụ thù. Mà cái tên Phong hệ Võ Tôn đang phi hành ở trên không kia chính là một thành viên của quân đội Ám Ảnh.

Mới đầu Địch Uy không quá mức chú ý chuyện này, nhưng đoạn thời gian gần đây những người này hoạt động tương đối thường xuyên. Từ một ít tin tức lẻ tẻ truyền ra ngoài, Địch Uy có thể cho ra một kết luận, đó là quân đội Ám Ảnh làm hết thảy đều nhằm vào người kia, hoặc có thể nói là thế lực của người đó.

Địch Uy có một dự cảm bất thường, cho nên hắn đến nơi này, chỉ cần bắt được cái tên Phong hệ Võ Tôn này, Địch Uy tự nhiên có biện pháp để cho hắn khai báo hết thảy mọi thứ trong đầu ra ngoài.

Nhưng khi Địch Uy chuẩn bị xuất thủ, bỗng nhiên bắt đầu do dự, mặc dù từ đầu tới cuối Quân Đồ Minh chưa từng nhắc tới quân đội Ám Ảnh cho hắn nghe. Nhưng Địch Uy dù sao cũng nắm giữ Thần Phạt, phạm vi Thần Phạt hoạt động khắp mọi góc thổ địa hẻo lánh nhất của Nguyệt Ảnh đế quốc. Những người này tồn tại dĩ nhiên không có cách nào giấu diếm được tai mắt Địch Uy.

Địch Uy sở dĩ do dự là bởi vì hắn cảm thấy vị bệ hạ tôn kính kia phải rõ ràng điểm này.

Suy nghĩ một lúc lâu, Địch Uy vẫn không có gan động thủ, gần vua như gần cọp, Địch Uy có thể trông coi Thần Phạt tới bây giờ hiển nhiên đã bỏ ra không biết bao nhiêu cực khổ. Mắt thấy chiến tranh chuẩn bị thăng cấp, Địch Uy không cho phép bản thân mình phạm phải sai lầm không cách nào vãn hồi vào lúc này, bởi vì hắn không thể chịu nổi hậu quả.

Giết chết một Phong hệ Võ Tôn không có gì lớn, vấn đề là thân phận tên Phong hệ Võ Tôn này quá mức nhạy cảm. Một khi bị lộ ra ngoài sẽ có nghĩa là toàn bộ cố gắng những năm này của Địch Uy đều trôi theo dòng nước.

Qua một lúc sau, tên Phong hệ Võ Tôn kia đã sớm bay đi xa không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì nữa. Địch Uy cười cười tự giễu, lười biếng đứng lên, loại chuyện do dự này lại có thể phát sinh ở trên người mình, đúng là châm chọc, đúng là hài hước mà.

Thế nhưng Địch Uy chưa bao giờ hối hận vì những chuyện đã xảy ra, vẻ mặt hắn khôi phục bình thường rất nhanh, cẩn thận phân biệt phương hướng rồi biến thành một luồng sáng xanh chợt lóe rồi biến mất. Ngay tại chỗ thân ảnh Địch Uy biến mất chỉ để lại gió núi gào thét xuyên qua rung động chập chờn.

Mấy ngày sau, ở trong Vương thành của Nguyệt Ảnh đế quốc.

Quân Đồ Minh đứng ở trong tòa tháp cao nhất Vương thành, dõi mắt nhìn xuống tòa thành rộng lớn do chính mình tạo ra.

Tòa tháp cao gần trăm thước, từ góc độ này nhìn xuống thì dòng người hối hả đi trên đường phố biến thành những con kiến nhỏ nhoi khó thể phân biệt. Mỗi lần đứng ở chỗ này, Quân Đồ Minh sẽ sinh ra cảm giác mình đã dẫm cả đại lục ở dưới chân, đối với Quân Đồ Minh đây là một loại hưởng thụ vô cùng tuyệt vời.

"Bệ hạ !" Một gã võ sĩ bỗng nhiên xuất hiện ở thang lầu: "Bên kia truyền tin tức tới."

Trong nháy mắt này, vẻ mặt Quân Đồ Minh tựa hồ xuất hiện chút ít mê hoặc, nhưng rồi lập tức biến mất. Quân Đồ Minh phất tay nói: "Ngươi tự xử lý đi."

Võ sĩ cung kính lui xuống, Quân Đồ Minh lại là dời ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, khóe miệng hiện ra nụ cười như có như không. Đến tột cùng là ngươi có kiên nhẫn? Hay là ta đã đoán sai?

Trong nháy mắt một tháng đã trôi qua, viện quân Thiên Không Thành và Thần Vực đã chạy tới tiền tuyến, những người này đến làm cho các quân đoàn trưởng của Sư Tâm đế quốc không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Không phải là bọn họ không có lòng tin ngăn cản Nguyệt Ảnh đế quốc tấn công, mà là cho đến bây giờ thương vong đã đạt đến trình độ bất kỳ ai nghe thấy cũng phải giật mình kinh hãi.

Chiến tranh tiến hành đến bây giờ, không có bất kỳ một quân đoàn nào có thể giữ được trạng thái toàn thịnh. Kể cả các vị sĩ quan cao cấp cũng rơi rụng không ít, võ sĩ cấp thấp tùy thời tùy chỗ đều có thể bổ sung thay máu. Mỗi một sĩ quan cao cấp có thể suất lĩnh tiểu đoàn chinh chiến đều là một khoản tài phú quý giá, chỉ cần có một đoạn thời gian điều chỉnh, trong đó thế nào cũng có một nhóm người tấn thăng lên Thánh giả.

Nhất là trong thời gian qua song phương nhằm vào cường giả Võ Tôn lẫn nhau ám sát hừng hực khí thế. Mỗi một ngày đều trình diễn vô số lần tình cảnh tương tự, tận mắt nhìn thấy nhân tài do mình khổ cực bồi dưỡng cứ như vậy chết đi. Bao gồm cả Thi Lạc Tư, các quân đoàn trưởng đã sớm tức giận đỏ mắt.

Bọn họ dĩ nhiên có thể tụ tập Thánh giả tiến hành đả kích trận doanh Nguyệt Ảnh đế quốc, nhưng nếu làm vậy bọn họ đảm đương hậu quả không nổi. Bất kỳ người nào cũng biết chiến tranh sớm muộn gì sẽ từ từ thăng cấp, nhưng mà quyền quyết định không thuộc về bọn họ.

Viện quân Thiên Không Thành và Thần Vực tới nơi giúp cho các quân đoàn trưởng rốt cuộc thăng bằng tinh thần lại một chút, tại sao Sư Tâm đế quốc chúng ta phải đứng ở trước đánh giết, còn các ngươi có thể núp ở phía sau xem náo nhiệt? Phải biết rằng kết quả của cuộc chiến tranh này liên quan đến toàn bộ đại lục, đừng có ai mong rằng mình sẽ được an an ổn ổn trốn tránh trách nhiệm.

Viện quân không bị đánh tan ra dung nhập vào trong các quân đoàn có sẵn, đám người Thi Lạc Tư không có ngu ngốc để ôm cái tâm tư nhỏ nhặt này. Bọn họ trực tiếp phân chia một chiến khu cho nhóm viện quân Thiên Không Thành và Thần Vực. Làm như vậy chỗ tốt là bọn họ có thể phân tích ra thực lực viện quân rất dễ và rất nhanh, từ đó tiến thêm một bước phán đoán minh hữu của mình có đáng tin hay không.

Ở trên chiến trường điểm này cực kỳ trọng yếu, nếu nói chiến hữu là người có thể tin tưởng giao phần lưng của mình cho hắn. Ngay cả ngươi kề vai chiến đấu đứng bên cạnh cũng tốn công phí sức nghi kỵ thì kết quả của cuộc chiến này đã có thể đoán trước rồi.

Sự thật chứng minh Thiên Không Thành và Thần Vực không có ý định giữ lại thực lực, tất cả chiến sĩ được phái ra đều là tinh binh trải qua nhiều đợt huấn luyện nghiêm chỉnh, có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, phối hợp tiến thối ăn ý không hề thua kém các đại quân đoàn của Sư Tâm đế quốc.

Địch Áo và Lao Lạp mỗi ngày đều tìm kiếm mục tiêu thích hợp hạ thủ. Địch Áo đã bắt đầu thích công việc này rồi, nói cho đàng hoàng thì Phong hệ võ sĩ mặt đối mặt chiến đấu chiếm ưu thế không lớn, nghề nghiệp thích khách quả thực là dành riêng cho Phong hệ võ sĩ. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có đầy đủ kiên nhẫn, còn phải có thực lực tương ứng. Nếu hành động ám sát diễn biến thành chiến đấu giằng co thì có nghĩa là lần ám sát đó vô cùng thất bại.

Thứ Địch Áo không. thiếu nhất chính là kiên nhẫn, về phần thực lực cũng vượt xa cường giả cùng giai. Cộng thêm tiểu nha đầu Lao Lạp bạo lực này giúp cho ám sát có tỷ lệ thành công cực cao. Cho dù bên phía Sư Tâm đế quốc hay là trận doanh Nguyệt Ảnh đế quốc, danh tiếng Địch Áo và Lao Lạp đã có thể nói là không người nào không biết, không người nào không hiểu rồi. Vì thế Lao Lạp phải thay đổi y phục màu trắng thành nhuyễn giáp của chiến sĩ bình thường, làm như vậy không đến nổi vừa ra trận đã bị người khác nhận ra thân phận.

Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Địch Áo phát hiện ra một vấn đề, đó là cường giả Võ Tôn của đối phương càng ngày càng khó giết. Nếu lúc trước chiến đấu còn có một chút kịch tính, vậy thì bây giờ có thể nói là hoàn toàn biến thành tiêu hao chiến.

Bây giờ trừ phi là chém giết đỏ cả mắt, nếu không sẽ không có cường giả Võ Tôn nào dại dột tiến vào trong quân trận của đối phương đại khai sát giới. Bởi vì hậu quả rất có thể là có vào mà không có ra, ngay cả ánh mắt trời sáng mai cũng không thể thấy được nữa.

Cho nên ám sát từ từ diễn biến thành cường sát, lúc bình thường hành động ám sát sẽ do hai đến ba người đồng loạt ra tay. Còn cường sát ít nhất cũng có năm cường giả Võ Tôn phối hợp, nếu không chẳng những giết không chết địch nhân, sợ rằng còn lưu mạng mình lại nơi đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đối mặt tình trạng như vậy, Địch Áo thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, hắn không có tự đại đến mức cho rằng mình xâm nhập vào trong quân trận địch nhân vẫn có thể toàn thân trở lui, có lẽ chỉ có Thánh giả mới có thể làm được điểm này. Mặc dù trải qua thời gian chém giết lâu như vậy, Địch Áo đã tấn thăng đến Võ Tôn cấp bốn, nhưng khoảng cách tới Thánh giả vẫn còn vô cùng xa xôi, thực lực càng cao, mỗi lần đề thăng một cấp sẽ cần có số lượng nguyên lực khổng lồ hơn.

Đây là dưới tình huống Địch Áo có dòng xoáy nguyên lực mới có thể lên cấp nhanh chóng như thế, trong mấy người Tác Phỉ Á chỉ có Tuyết Ny là tư chất cao nhất tấn thăng lên đến Võ Tôn cấp hai, còn những người khác vẫn đang dừng lại ở bình cảnh Võ Tôn cấp một.

Một ngày nọ Địch Áo và Lao Lạp buồn chán ngồi ở trên gò núi, quét mắt nhìn chiến trường phía dưới, trong lòng đang suy nghĩ có nên tìm thêm người hợp tác hay không, làm như vậy tỷ lệ thành công dĩ nhiên lớn hơn nhiều. Trực tiếp xung kích vào giữa quân trận địch nhân cũng có khả năng trở lui, nhưng vấn đề là bây giờ Địch Áo và Lao Lạp đã bị các tướng sĩ Liệt Diễm quân đoàn xem như là danh nhân truyền kỳ rồi, cái gì gọi là tấn công như vũ bão, hễ chiến là thắng, …v…v làm như chỉ cần hắn và Lao Lạp khóa chặt bất kỳ một mục tiêu nào là đối phương sẽ không khả năng chạy trốn.

Địch Áo dĩ nhiên không để ý tới hư danh hão huyền, đối với một gã thích khách hợp cách, danh khí ngược lại vô cùng có hại. Nhưng đây chỉ là tương đối, nếu đạt đến đẳng cấp Ngõa Tây Lý thì nổi danh hoặc là vô danh đã không có chỗ nào khác nhau.

Người thật sự để ý chính là Thi Lạc Tư, lúc ban đầu hắn để cho Địch Áo đi thi hành ám sát chỉ đơn thuần là vì thực lực Địch Áo. Thế nhưng bây giờ xem ra quyết định ban đầu của hắn quả thật là sáng suốt, chỉ cần một ngày Địch Áo chưa đình chỉ hành động ám sát Võ Tôn địch nhân, sĩ khí phe mình vẫn luôn nằm ở trạng thái đỉnh phong.

Bởi vì Địch Áo và Lao Lạp có tỷ lệ ám sát thành công quá cao, cho đến bây giờ số lượng cường giả Võ Tôn của đối phương chết ở trong tay Địch Áo và Lao Lạp đã vượt qua hai mươi. Vì thế các chiến sĩ bên này luôn luôn bị đối phương ép đánh chống đỡ cực kỳ vất vả, chiếm hết hoàn cảnh thuận lợi. Nhưng trong lòng các chiến sĩ vẫn tràn đầy hi vọng, mỗi người đều tin rằng tình hình như vậy sẽ không kéo dài lâu, chỉ cần Địch Áo và Lao Lạp xuất hiện thế cục sẽ nghịch chuyển rất nhanh.

Từ một góc độ nào đó, Địch Áo và Lao Lạp bây giờ chính là cột trụ tinh thần của các chiến sĩ bình thường, bọn họ xuất hiện ở nơi nào thì nơi đó sẽ bộc phát ra chiến lực mạnh mẽ. Cho dù Địch Áo và Lao Lạp không đắc thủ, các chiến sĩ cũng sẽ hưng phấn chém giết địch nhân liên tiếp bại lui.

Vì thế Địch Áo chỉ có thể suy nghĩ ý tưởng này ở trong lòng mà thôi, nếu biến thành thực tế, địa vị hắn và Lao Lạp ở trong mắt các chiến sĩ tự nhiên sẽ rơi xuống ngàn trượng, giết chết một hai Võ Tôn đúng là trọng yếu, nhưng sĩ khí toàn quân cũng rất trọng yếu. Chỉ cần không phải là người ngu đều biết đáp án cái nào quan trọng hơn, huống chi chiến tuyến hiện tại đã kéo ra quá dài, những người có tư cách đảm nhiệm vai trò thích khách lại quá ít. Từ góc nhìn toàn cục thì Thi Lạc Tư sẽ không cho phép Địch Áo làm như vậy.

"Cuối cùng là thực lực của mình vẫn còn chưa đủ." Địch Áo âm thầm tiếc nuối nghĩ ngợi.

Hắn nghe nói ngày đó Cổ Lạp Gia Tư và Á Nhĩ Duy Tư đánh chết Phong hệ Thánh giả, cái tên đó thi triển lĩnh vực đúng là quá buồn cười, không ngờ lại là lĩnh vực hoàn toàn phòng ngự. Đây là lựa chọn không thích hợp với phương hướng tinh chuẩn của Phong hệ võ sĩ.

Nhưng ở trong suy nghĩ của Địch Áo, lĩnh vực này rất thích hợp với mình, bây giờ Địch Áo có thể thả ra Lôi Quang Phong Nhận lực sát thương rất lớn, nhưng bởi vì tốc độ và khoảng cách làm hạn chế uy lực Lôi Quang Phong Nhận. Nếu như cũng có lĩnh vực giống như Phong hệ Thánh giả kia, vậy thì Địch Áo sẽ có thể đột phá hàng rào phong tỏa tiếp cận bất kỳ đối thủ nào rồi mới thả ra Lôi Quang Phong Nhận, tỷ lệ thành công hiển nhiên gia tăng một mảng lớn.

Nghĩ tới đây Địch Áo trong lúc vô tình thả ra Phong Thuẫn, sau đó liền lắc đầu cười khổ. Hắn có thể cảm giác được đạo Phong Thuẫn này yếu ớt đến mức nào, có lẽ đủ sức ngăn cản một ít Cực Hạn võ sĩ công kích, nhưng đối với cường giả Võ Tôn thì hoàn toàn không chịu nổi một kích. Đây là chuyện bình thường, ban đầu Địch Áo vì muốn chống cự phong áp khi bị Cổ Lạp Gia Tư mang theo phi hành mới nghiên cứu ra thứ này, uy lực làm sao mà lớn cho nổi.

Một luồng gió lốc dần dần xuất hiện ở trong tay Địch Áo, thỉnh thoảng hiện ra rồi tiêu tán. Sau khi lập lại mấy làn, Địch Áo bỗng nhiên đột phá ý tưởng thả ra hai đạo Phong Thuẫn liên tiếp, sau đó Địch Áo khống chế Phong Thuẫn áp sát lại với nhau, nhưng hai đạo Phong Thuẫn này không thể dung hợp lại với nhau như Địch Áo tưởng tượng. Trong nháy mắt chạm vào nhau, nguyên lực cả hai đồng thời rối loạn rồi nổ tung.

Cảm thụ được Phong nguyên lực tiêu tán vào không khí, Địch Áo không có thất vọng quá nhiều. Đây chỉ là một ý niệm Địch Áo tình cờ nghĩ ra mà thôi, muốn đập nát một cái gương thì dễ, nhưng muốn dán từng mảnh vụn lại thành một mặt gương hoàn mỹ không tỳ vết là chuyện không thể. Giống như là Diễn Sinh Phong Nhận và Phong Nhận bình thường, Địch Áo có thể khống chế Diễn Sinh Phong Nhận phân liệt thành mười mấy đạo lưu quang, lại không thể điều khiển lưu quang đã phân liệt ra hợp lại thành Diễn Sinh Phong Nhận.

Nếu có biện pháp dung hợp nhiều Phong Thuẫn vào chung một chỗ, năng lực phòng ngự của Địch Áo sẽ lập tức được đề cao thật lớn. Bẻ gãy một chiếc đũa hiển nhiên dễ dàng hơn một bó đũa, trên lý luận thì Địch Áo có thể chồng chất vô số Phong Thuẫn áp sát vào nhau, đến lúc đó cho dù là Thánh giả cũng không thể nào công phá trong thời gian ngắn.

Địch Áo ngẩn người suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy buồn cười, bản thân mình vừa mới có ý nghĩ thật sự kỳ lạ, xem ra mấy ngày qua rảnh rỗi quá mức nên bắt đầu phát sinh nhàm chán. Đúng là nhàn cư vi bất thiện mà.

"Quên đi, hay là đi đến chiến khu Thiên Không Thành và Thần Vực xem một lát, có lẽ ở nơi đó sẽ có cơ hội nghĩ ra một cái gì đó hay ho." Địch Áo nghĩ đến đây, vừa định gọi Lao Lạp đang ngủ gà ngủ gật quát tỉnh dậy, nhưng vào lúc này trên chiến trường phía nam bỗng nhiên có một trận xôn xao truyền đến.

Địch Áo ngưng thần nhìn lại, thấy tình hình đại khái là tiểu đoàn chiến đấu bên đó hiển nhiên không trụ nổi đối phương tấn công quá mãnh liệt, bắt đầu rút lui về hậu phương. Dĩ nhiên, chỉ là một tiểu đoàn bị đánh tan không thể đại biểu toàn bộ chiến tuyến nơi đó bị đột phá, phía sau lập tức có một tiểu đội khác chạy lên.

Chuyện này cơ hồ phát sinh hàng ngày, Địch Áo bình thường sẽ không đi quản làm gì, nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đó là cố gắng tìm cách ám sát cường giả Võ Tôn của địch nhân. Nhưng sau một lát, Địch Áo chợt nhớ tới một việc, bởi vì Thi Lạc Tư chiếu cố đặc thù cho nên Lôi Mông bị phân xuống tiểu đoàn dự bị. Nhiệm vụ của đội dự bị khi ra chiến trường rất ít ỏi, số lần được xuất hiện cũng không nhiều, cho nên bọn họ tương đối an toàn. Nói ra tuy hơi khó nghe, nhưng dù sao cũng được tính là một trong những tiểu đoàn binh lính chiến đấu, vì thế tuy Lôi Mông có ý kiến cũng không có biện pháp nói gì với Thi Lạc Tư. Nếu hắn mà càm ràm dai dẳng, Thi Lạc Tư sẽ trực tiếp ném Lôi Mông ra đội hậu cần, đến lúc đó xem như hắn triệt để an toàn luôn.

Mấu chốt là nếu Địch Áo không có nhớ lầm, hình như đội dự bị của Lôi Mông nằm ở hướng đó.

Địch Áo lắc đầu buồn cười, đoán chừng vào lúc này Lôi Mông nhất định sẽ vô cùng kích động, rốt cuộc cũng có cơ hội đi ra chiến trường chân chính mà.

Địch Áo suy đoán không lầm, giờ phút này Lôi Mông đang hai mắt rực sáng lên nhìn địch nhân đối diện xông tới. Chạy ra tiền tuyến lâu như vậy thế mà hắn chưa từng đánh một trận nào cho ra hồn, Lôi Mông đã sắp buồn bực đến phát điên rồi.

Ngày hôm nay rốt cuộc chờ được một cơ hội tốt, Lôi Mông hưng phấn xông lên phía trước nhất, mấy gã võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc thấy một tên thanh niên mặt mày mừng rỡ như điên vọt ra, vừa cười ha hả vừa nhấc chân đạp xuống đất, theo sau một tràng tiếng nổ "ầm ầm", từng đạo kình khí phá không lao ra, đánh văng mấy gã võ sĩ kia ra ngoài.

Một vài võ sĩ khác đang định phát động phản kích, Lôi Mông làm gì cho bọn họ có cơ hội này, lập tức thả ra Địa Chấn. Thân thể những gã võ sĩ kia chợt cứng ngặc lại, không thể làm ra động tác gì nữa, đành phải trơ mắt nhìn Lôi Mông dậm chân xuống đất, nện điên cuồng y như một con trâu điên động dục.

Trong đoạn thời gian ngắn ngủi, Lôi Mông đã thả ra năm lần Liệt Địa Kích liên tiếp, bên phía quân trận Nguyệt Ảnh đế quốc nhất thời xuất hiện một khoảng trống không.

Bình luận





Chi tiết truyện