chương 171/ 624

Đây không phải là so đấu tốc độ, mà là so sánh bản năng phản ứng, có lúc đối phương buông thả Phong Nhận rõ ràng không thể tạo thành thương tổn nhưng thân thể lại vô tình chuyển qua nghênh đón, vì thế phải lập tức buông thả Phong Nhận ngăn cản công kích, hoặc là tăng nhanh, thả chậm tốc độ né tránh nguy hiểm, hoàn toàn là dựa vào khả năng phán đoán và phản xạ.

Thế nhưng đây chính là điểm mạnh của Địch Áo, mà cũng là ưu thế của gã võ sĩ, loại chiến đấu lấy nhanh đánh nhanh này hắn đã lập lại vô số lần, vì thế không hề thiếu thốn kinh nghiệm.

Chung quanh vang lên từng đợt kêu la thảm thiết, Ca Đốn và Lôi Mông trước sau đầu nhập vào chiến trường, mấy gã mạo hiểm giả cũng đồng thời phát động phản kích, nhóm đạo tặc mất đi người chỉ huy chỉ có thể bị mọi người tàn sát.

Bí kỹ nổ vang, thanh âm rên rỉ không ngừng hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến tâm tình Địch Áo và gã võ sĩ cầm đầu.

Bọn họ không nghe thấy tiếng vang từ bên ngoài, cũng nhìn không thấy sự tình biến hóa, trong mắt cả hai chỉ có tàn ảnh đối thủ bay tán loạn, hai người đều biết chỉ cần hơi trì hoãn hoặc phân thần là chiến đấu sẽ kết thúc trong nháy mắt.

Khoảng cách ở giữa song phương càng lúc càng ngắn, cứ mỗi khi rút gần một thước thì trình độ hung hiểm sẽ cao lên một phần. Địch Áo có cảm giác hình như không phải hắn đang truy đuổi thân ảnh đối phương, mà là Phong Nhận của mình bắn ra.

Trong chốc lát, trên đầu Địch Áo đã toát ra mồ hôi hột, cho dù là đối mặt Cực Hạn võ sĩ Mễ Nhĩ, hắn chưa từng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, đối thủ hắn rốt cuộc là ai? Chỉ là một Quang Mang võ sĩ cao cấp, thế mà lại có thể mang đến áp lực trầm trọng như vậy.

Còn gã võ sĩ kia đã sắp không chịu nổi, nếu như hắn có thể dừng lại chốc lát, những người đứng ngoài cuộc chiến sẽ thấy khuôn mặt hắn đã tái nhợt, trên đầu, trên mặt, thân thể…, khắp nơi đều ướt nhẹp mồ hôi, mỗi khi hắn di động, những giọt mồ hôi đó sẽ hóa thành một đường vòng cung văng ra ngoài xa.

Không may một điều là bí kỹ cần có nguyên lực chống đỡ, một võ sĩ đã tiêu hao hết nguyên lực cũng không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu. Hiện tại đang so đấu điểm mạnh của Địch Áo, vì thế hắn có đầy đủ nguyên lực để tiếp tục chiến đấu thêm mấy canh giờ.

"Ầm ~!"

Tốc độ gã võ sĩ buông thả Phong Ưu Nhã bởi vì nguyên lực suy kiệt nên chậm đi một nhịp, kết quả thân thể hắn tông thẳng vào một cây đại thụ, sau đó là má phải, đầu của hắn đụng tới, thống khổ kịch liệt khiến cho hắn kêu lên thảm thiết, rồi lực phản chấn mạnh mẽ lại bắn ngược hắn ra thật xa.

Địch Áo giơ tay bắn ra hai đạo Phong Nhận, khi nó bay đến gần gã võ sĩ đột nhiên hóa thành mấy chục đạo lưu quang. Từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, ngoại trừ lúc đầu buông thả một đạo Phong Nhận ra, hắn vẫn không có cơ hội vận dụng Diễn Sinh bí kỹ, bởi vì hoàn toàn không có thời gian. Buông thả Diễn Sinh bí kỹ hao tốn thời gian nhiều hơn Phong Nhận bình thường một chút, chút ít thời gian như vậy, có khi chỉ bằng một cái nháy mắt, hắn cũng không dám lãng phí.

Gã võ sĩ bị đụng bể đầu chảy máu, hiện tại hai mắt đã biến thành màu đen, chờ đến lúc hắn thấy rõ Phong Nhận bay tới đã không còn kịp phản ứng nữa rồi. Từng đạo lưu quang xuyên qua thân thể hắn, lưu lại mười mấy lỗ máu kinh hồn táng đảm.

Địch Áo dừng lại nhíu mày buồn bực, vốn hắn không muốn giết chết đối phương, nhưng đối phương gây áp lực quá lớn. Vừa nhìn thấy có cơ hội, hắn không kịp ngẫm nghĩ gì nữa, hoàn toàn dựa vào bản năng phản ứng, thi triển loại công kích sắc bén nhất, sau khi Phong Nhận xuất thủ hắn mới hối hận.

Thân hình gã võ sĩ lắc lư mấy cái, ngửa mặt lên trời chết tốt.

Địch Áo bước vội tới trước, cẩn thận quan sát khuôn mặt đối phương, gã võ sĩ cực kỳ không ổn, trong miệng, trong mũi phun máu tươi ra tung toé.

Thấy Địch Áo, hắn miễn cưỡng hé miệng phát ra vài thanh âm không rõ ràng: "Ta... sư phụ... sẽ không… bỏ… cho ngươi !"

"Sư phụ của ngươi là ai?" Địch Áo hỏi, đây là vấn đề hắn quan tâm nhất, giờ phút này hắn đã nhìn thấu đối phương ưu thế và nhược điểm của đối phương.

Gã võ sĩ này nắm giữ một bộ pháp rất thần kỳ, nhưng nhược điểm cũng quá rõ ràng. Bởi vì hắn học chỉ là da lông bên ngoài, nếu như có thể sử dụng linh hoạt hơn một chút, hắn tuyệt đối không thể bị đụng vào gốc cây kia

"Hắn... hắn …" Đầu gã võ sĩ mềm nhũn xuống, ánh mắt cũng mất đi tia sáng, thân thể giật giật vài cái, sau đó lồng ngực dần dần yên tĩnh.

"Tên này rất lợi hại." Lôi Mông đi tới.

Địch Áo quay đầu nhìn lại, trận chiến đấu bên kia đã kết thúc, mười mấy đạo tặc đều đã ngã xuống trong vũng máu, còn nhóm mạo hiểm giả đang ngồi ủ rũ dưới đất, đại hán trung niên kia thì mặt mày bi thương, hai nữ tử khác thì cúi đầu khóc lóc ầm ĩ.

"Có lưu người sống hay không?" Địch Áo thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, lúc này hắn mới phát hiện nội y và áo ngoài của mình đã ướt đẫm, một trận gió thổi qua khiến cho hắn không nhịn được rùng mình một cái.

Thể chất Địch Áo xưa nay vô cùng tốt, có thể nói là hàn nhiệt bất xâm, bây giờ lại cảm thấy lạnh là do mồ hôi bám bên ngoài, đồng thời chứng minh rằng thể lực, tinh lực của hắn đều bị hao tổn nghiêm trọng.

"Ngươi không nói !" Lôi Mông nhún vai.

Địch Áo cười khổ lắc đầu, hắn cũng muốn nói nhưng tình cảnh chiến đấu lúc đó căn bản không thể phân thần. Lôi Mông ở bên kia kết thúc chiến đấu sớm hơn một bước, đến khi hắn xử lý xong thì hết thảy đã muộn rồi.

"Tên nói này, có thể sư phụ của hắn sẽ tìm chúng ta báo thù." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Ha hả, sau này phải cẩn thận hơn, ta có cảm giác sư phụ của hắn là một Phong hệ võ sĩ phi thường đáng sợ." Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Phong hệ võ sĩ chân chính lợi hại ở trong đám cướp Phật Lang Duy chỉ có một người, đó là Phật Lang Duy." Ca Đốn đi tới: "Chẳng lẽ hắn là đệ tử Phật Lang Duy?"

"Phật Lang Duy ?" Địch Áo bừng tỉnh đại ngộ, Ca Đốn nói không sai, sư phụ gã võ sĩ này hẳn là Phật Lang Duy mà Tái Nhân Hầu tước trước giờ "nhớ nhung" không dứt.

"Cho dù chúng ta không giết hắn, Phật Lang Duy cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Lôi Mông nói rất lẫm liệt: "Tại sao phải sợ hắn đến báo thù? Hắc hắc..."

Gã đại hán trung niên đi tới, ánh mắt nhìn mấy người Địch Áo rất phức tạp. Dù sao vào mấy ngày trước, hắn từng đại nghĩa lẫm liệt chỉ trích mấy người đang đứng trước mặt này. Kịch tính nhất là ở chỗ mấy người ra tay tàn ác trong mắt hắn lại chính là người cứu tính mạng hắn, qua một lúc sau, đại hán trung niên mới nói cực kỳ khó khăn: "Cảm ơn các ngươi."

Địch Áo và Ca Đốn cười cười không có lên tiếng, Lôi Mông chậm rãi đi tới, hăng hái nhìn gã đại hán trung niên, nói: "Ai da, chúng ta lại không cẩn thận giết chết toàn bộ người ở nơi này rồi, không phải ngươi lại nói chúng ta tàn nhẫn đó chứ?"

Đại hán trung niên đỏ mặt, ấp úng hồi lâu cũng không nói ra lời. Địch Áo nhìn thấy cũng không nỡ, mở miệng nói với đại hán trung niên: "Không cần để ý đến hắn, các ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, ta đã nói rồi, bây giờ không phải là mùa mạo hiểm."

Đại hán trung niên cảm kích gật đầu chào Địch Áo, vội vã đi tới bên cạnh những đồng bạn. Sau đó dẫn mấy người trẻ tuổi kia đi vào chiến trường tìm kiếm thi thể đồng bạn, sau khi Hỏa Hống Thú toàn lực công kích, thi thể người đồng bạn kia đã hóa thành tro tàn rồi, vì thế bọn họ không tìm được gì, cuối cùng chỉ có thể đào lên một ít đất cát tượng trưng bỏ vào bao bố. Sau đó cả nhóm khom người thi lễ với mấy người Địch Áo rồi chạy ra ngoài bìa rừng.

Lần tai bay vạ gió này đối với gã đại hán trung niên giàu có tinh thần trọng nghĩa này, tuyệt đối có thể coi là một lần giáo huấn bi thảm. So sánh với mấy ngày hôm trước, bóng lưng của hắn lộ vẻ tịch mịch hơn rất nhiều, mấy người Địch Áo cũng cảm nhận được luồng không khí bi thương này. Nếu nói không có cảm xúc thì là giả, nhưng mấy người bọn họ không có biểu lộ ở trên mặt. Nếu đã lựa chọn con đường này sẽ phải tiếp tục tiêu sái bước đi, về phần hy sinh là không thể tránh được, từ ngày bọn họ muốn trở thành cường giả đã phải chuẩn bị tâm kỹ càng rồi.

"À? Cái tên dã nhân đâu?" Địch Áo chợt phát hiện trong đội ngũ thiếu người không khỏi nhìn về phía Ca Đốn, hắn nhớ rằng trước khi bộc phát chiến đấu, dã nhân đứng chung một chỗ với Ca Đốn.

Ca Đốn nhìn qua bốn phía, cũng không giải thích được chuyện này: "Hình như lúc bắt đầu đánh đã không thấy tăm hơi gì nữa, không phải là chạy trốn rồi chứ? Lá gan nhỏ như vậy?"

Địch Áo nhớ tới ánh mắt hung lệ của dã nhân khi tức giận ở Thánh Đế Tư hồ, không khỏi lắc đầu nói: "Không phải vậy, có lẽ là có chuyện gì đó."

Khi mấy người Địch Áo còn đang thảo luận có chờ dã nhân trở lại hay không, từ trong rừng truyền đến một loạt tiếng bước chân rất nhỏ. Mấy người Địch Áo quay đầu nhìn lại thì thấy dã nhân đang vui vẻ đi tới, tay còn kéo một bộ thi thể máu thịt mơ hồ.

Đợi dã nhân đi đến gần hơn, mấy người Địch Áo mới phát hiện tên võ sĩ bị dã nhân kéo chưa có chết, chỉ bị ngất đi mà thôi, thỉnh thoảng hắn còn có thể rên rỉ một hai tiếng yếu ớt, bộ dạng vô cùng thê thảm, tứ chi vặn vẹo quỷ dị. Hiển nhiên là đã bị cắt đứt toàn bộ, có chỗ thậm chí còn lòi ra xương cốt trắng hếu đâm rách da thịt. Sau đó tầm mắt mọi người rơi vào trong tay dã nhân, hắn đang cầm cái đùi đã bị chặt đứt của người ta chỉ còn dính lại mỗi cọng gân và miếng da, hắn cứ như vậy kéo người ta một đường trở về? Có phải là quá tàn nhẫn hay không?

Bình luận





Chi tiết truyện