chương 291/ 624

Nói trắng ra, nếu như Thần Vực liên hiệp Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc sẽ có đủ lực lượng đối kháng Nguyệt Ảnh đế quốc, thế nhưng điều đó chỉ là tạm thời mà thôi. Sau khi Thần Vực bị phá hủy, Thiên Không Thành và Sư Tâm đế cũng sẽ xong đời.

Chúng ta là bằng hữu, thấy ngươi bị khi dễ, không quả lai lịch đối phương ra sao, ta sẽ động thân tới hỗ trợ ngươi. Tình cảm đơn thuần như thế chỉ tồn tại với một người hoặc là một nhóm nhỏ, còn đối với một đế quốc, quan hệ sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Khi Thần Vực bị phá hủy, Thiên Không thành và Sư Tâm đế quốc lập tức đứng ra nghênh đón tàn binh của Thần Chi Hậu Duệ nhất tộc, bọn họ sợ Thần Vực bị biến mất hay sao? Không, đây chỉ là vì tranh đoạt chính thống.

Trải qua một lần thảm bại không thể vãn hồi, ngược lại làm cho đầu óc nhóm thượng tầng Thần Chi Hậu Duệ trở nên vô cùng thanh tỉnh, bọn họ nghĩ ra một quyết định rất là hoang đường là tùy ý Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc phân chia những người đời sau địa vị tôn quý kia. Sau đó len lén chọn lựa mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi, tư chất tốt nhất, phân tán chúng ra khắp nơi, cách nhau thật xa. Thậm chí bọn họ nghĩ đến cả vấn đề hôn nhân trong tương lai, hậu sự thế nào, tất cả chỉ là vì một mục đích duy nhất, đó là duy trì huyết thống Thần Chi Hậu Duệ nhất tộc.

Sau đó lại từ trong Nguyên lão hội chọn lựa ra mấy người thực lực cao, tâm tư cẩn thận chia ra bảo vệ mấy đứa nhỏ kia. Tất cả mọi thứ đều diễn ra âm thầm lặng lẽ, hành động cực kỳ cẩn thận, bởi vì bọn họ sợ lộ ra sơ hở sẽ bị Quân Đồ Minh đại đế truy cùng giết tận.

Duy Hi trốn vào Phỉ Tể công quốc liên lạc với Già Ân, nhưng mà sau khi Nguyên lão hội giao Thần Điển cho Già Ân sau lại đột nhiên mất liên lạc. Sứ giả của Nguyên lão hội cũng chết bất đắc kỳ tử ở trong Hắc Sơn Đại công lĩnh.

Trên thực tế, phần lớn thành viên Nguyên lão hội không có suy nghĩ nhiều về chuyện Già Ân, cũng không biết Thần Điển ở trong tay Già Ân. Nhưng sau khi Già Ân mất tích, nguyên lão cao nhất Lan Bác Tư Bản lại giống như nổi điên lên, liên tục truyền mệnh lệnh ra, thậm chí không tiếc mạo hiểm để cho lực lượng Thần Vực tràn vào Phỉ Tể Đại công lĩnh tìm kiếm tung tích Già Ân.

Bị nhóm nguyên lão chất vấn, Lan Bác Tư Bản rốt cuộc nói ra chân tướng, Già Ân là đời sau của Bất Hủ Thần Vương - An Đức Sâm, có huyết mạch của truyền thừa Bất Hủ. Lúc Già Ân mới được sinh ra, Lan Bác Tư Bản đã phát hiện tiềm lực của Già Ân, đồng thời giấu kín mọi tin tức liên quan đến Già Ân. Sau Thần Vực gặp thảm biến liên tiếp, Lan Bác Tư Bản càng kiên định che giấu Già Ân, về phần cái tên bị Sư Tâm đế quốc nghênh đón chỉ là đồ giả mạo.

Lan Bác Tư Bản cho rằng đây mới là phương pháp tốt nhất bảo vệ Già Ân, ngay cả chính hắn cũng không biết Già Ân ẩn núp ở địa phương nào, Phong Ngân lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể nào bắt được Già Ân.

Thật ra Lan Bác Tư Bản ra lệnh phân tán các đệ tử có tiềm lực đến khắp nơi trên đại lục, chờ đợi bọn họ khai hoa kết quả, dụng ý căn bản là vì che chở Già Ân. Hắn tự mình lựa chọn Phỉ Tể đại công quốc vì nghĩ rằng nơi đó là chỗ an toàn nhất.

Mặc dù Già Ân mất tích khiến cho Lan Bác Tư Bản bị trọng đại đả kích, trong một đêm liền trở nên già nua rồi, nhưng hắn không có đánh mất lý trí. Trong lúc tìm kiếm Già Ân, đồng thời cũng phái ra một nhóm võ sĩ lẻn vào đế đô Nguyệt Ảnh đế quốc, khởi xướng hành động công kích không hạn chế.

Nhiệm vụ công kích không hạn chế là chuyện rất dễ dàng, thí dụ như một gã võ sĩ đi giữa phố xá sầm uất đột nhiên buông thả nguyên lực công kích những người chung quanh, bất kể là lão già tóc trắng xoá, hay là trẻ nít đang chơi đùa, tất cả đều là mục tiêu công kích của bọn hắn, không quản thân phận cao thấp, tiểu thương cũng được, vũ nương cũng được, du khách cũng được. Bọn họ sẽ tận lực giết chết tất cả những người có thể nhìn thấy, sau đó đội thân vệ võ sĩ chạy tới vây công, hắn sẽ chiến đấu hăng hái đến hơi thở cuối cùng, trong lúc còn chưa xử lý xong thảm kịch bên này, một gã võ sĩ nào đó sẽ đại khai sát giới ở một chỗ khác.

Trong đoạn thời gian, không khí Nguyệt Ảnh đế quốc cực kỳ khẩn trương, ngay cả Phong Ngân uy chấn đại lục cũng bị làm cho luống cuống tay chân.

Phong Ngân cố gắng thi hành ý chí của Quân Đồ Minh đại đế, tìm diệt tất cả dư nghiệt Thần Vực. Nhưng người dân ở Nguyệt Ảnh đế quốc không nhìn thấy công lao Phong Ngân, mà hết thảy quy tội lên trên người Phong Ngân. Nói là bởi vì Phong Ngân quá mức tàn ác mới làm cho địch nhân vận dụng thủ đoạn tàn nhẫn như thế tiến hành trả thù.

Nếu tai nạn phát sinh ở trên thân người khác, các con dân Nguyệt Ảnh đế quốc đế đô sẽ cảm thấy rất thú vị, bọn họ là các đại nhân vật rất thích thảo luận những chuyện vĩ đại. Đến khi tai nạn phát sinh ở trên người mình, vậy thì không còn thú vị gì nữa rồi, đại nhân vật lúc trước được bọn họ nhìn lên ngưỡng mộ đảo mắt cái biến thành nguyên nhân tội lỗi.

Mạnh như Quân Đồ Minh cũng không dám lờ đi dân tâm ủng hộ hay phản đối, cho dù lực lượng khổng lồ đến mức nào, ý chí của hắn chung quy vẫn phải do những người khác thi hành. Nếu như một gia đình xem hắn như giặc cướp, con cái trong gia đình đó lớn lên sẽ kế thừa hận ý, tương lai sau này những đứa trẻ đó có lực lượng càng cường đại sẽ tạo thành uy hiếp càng thêm nghiêm trọng đối với đế quốc. Nếu gia đình có nhiều con cái tài giỏi sẽ đủ khả năng rung chuyển nền móng đế quốc.

Phong Ngân bị buộc phải dời lực chú ý từ bên ngoài quay về trong nước, để cho dư nghiệt Thần Vực có không gian hoạt động dễ dàng hơn.

Già Ân năm đó ngồi thương thuyền chạy tới Thủy Tinh thành, người của Thần Vực dồn lực điều tra Thủy Tinh thành trọng điểm, trải qua mấy năm cơ hồ tìm tòi dọc ngang Phỉ Tể đại công quốc một vòng. Ngay cả Tái Nhân Hầu tước lĩnh mới vừa thành lập cũng bị dò xét qua, nhưng vẫn không thể tìm ra bất kỳ tin tức nào có giá trị.

Cho tới hôm nay, Thần Vực đã bị quên lãng chìm vào lịch sử, Già Ân mất tích, bọn họ mất một hi vọng trở thành Bất Hủ Vương, nhưng Thần Vực vẫn tiếp tục sinh tồn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Thế cho nên hắn lần đầu tiên nghe được cái tên Địch Áo chỉ cảm thấy hơi quen quen mà thôi, tựa hồ trước kia từng nghe nói qua ở đâu đó. Đợi đến lúc nghe La Y nói đến Địch Áo gặp bất hạnh từ thuở nhỏ, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, Địch Áo chính là đứa con của Già Ân.

Ẩn núp trong Tái Nhân Hầu tước phủ đã nhiều năm, hắn không có lộ ra bất kỳ sơ hở nào, lúc nhận ra Ngõa Tây Lý là lần đầu tiên hắn thất thố. Tỉnh ngộ biết được lai lịch Địch Áo là lần thứ hai, nhưng đây không thể trách hắn, bởi vì những chuyện hắn nhìn qua, nghe được thật sự là kinh thiên động địa.

Nước mắt từ khóe mắt đầy nếp nhăn chậm rãi tràn ra, hắn biết rõ một khi truyền tin tức này trở về, toàn thể Nguyên lão hội sẽ nghênh đón một lần cuồng hoan lớn nhất từ lúc bị hủy diệt tới nay, ngọn lửa hi vọng bị mất lại được đốt cháy lên lần nữa. Thậm chí ngay cả nguyên lão cao nhất Lan Bác Tư Bản đã lâu không quan tâm xử lý công việc cũng có thể sẽ xuất hiện lại ở trong Nguyên lão hội.

Nhớ tới những gã võ sĩ của phủ Công tước khiếp sợ đối với Địch Áo, hắn lộ ra nụ cười khinh miệt, không tới một năm là có thể trở thành Cực Hạn võ sĩ? Thiên phú? Các ngươi biết cái gì chứ, đó là Bất Hủ truyền thừa.

Cuối cùng hắn liếc mắt nhìn về phía An Đông Ny, hắn quyết định tạm thời bỏ qua nữ nhân kia. Bởi vì hắn không muốn sự tình càng thêm phức tạp, nếu như không sớm truyền tin tức này trở về, đó là tội lỗi chết trăm lần không bù đắp nổi. So sánh với tin tức kia, bất cứ chuyện gì cũng không còn trọng yếu.

Suy nghĩ kỹ lưỡng rồi, hắn đi tới góc phòng đẩy một cái tủ gỗ ra, sau đó lật miếng đá lát nền sang một bên, một cửa động đen thui hiện ra trước mặt hắn, tiếp theo hắn nhảy vào trong động, cẩn thận đậy miếng đá kia lại chỗ cũ, im lặng rời đi.

An Đông Ny ẩn núp trên cây hồi lâu vẫn không thấy người trong phòng đi ra, rốt cuộc tiêu hao hết kiên nhẫn. Hơn nữa nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng, thân hình chợt lóe bay tới căn nhà gỗ, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Không có ai đáp lại, An Đông Ny khẽ nhíu mày, tay phải dùng sức đánh văng cửa phòng ra. An Đông Ny lập tức tiến vào đảo mắt chung quanh, lão bộc kia đã biến mất.

An Đông Ny chuyển tầm mắt vào miếng đá kia, thật ra lão bộc không có ý định che đậy dấu vết của mình, bởi vì không cần thiết, việc hắn cần làm là phải sớm truyền tin tức kia trở về.

Đi tới chỗ miếng lát đáng nghi kia, An Đông Ny từ từ cúi người quan sát bốn phía, tiếp theo đưa tay ra không nhanh không chậm gõ xuống mấy cái.

"Bịch bịch!"

Miếng đá truyền ra thanh âm trống rỗng, An Đông Ny giơ tay lên đánh xuống một chưởng, miếng đá cứng rắn bể tan tành. Ngay sau đó, một cửa động đen thui xuất hiện ở trước mặt nàng.

An Đông Ny nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, bây giờ đã có thể xác định rồi, lão bộc kia nhất định là có chỗ khả nghi, đuổi theo hay không đây?

Do dự một lát, An Đông Ny đứng lên, loại chuyện này nàng không thể tự mình làm chủ, ít nhất phải thông báo Địch Áo một tiếng. Hơn nữa, hình như đối phương đã nhận ra mình theo dõi, cho dù bây giờ đuổi theo chưa chắc có thể đuổi kịp.

Bình luận





Chi tiết truyện