chương 119/ 624

Ca Đốn không có cách nào giữ vững bình tĩnh được, Hỏa Hống Thú là thú cưỡi tất cả Hỏa hệ võ sĩ cao cấp tha thiết ước mơ. Hỏa Hống Thú thuộc về chủng loài biến dị hoàn toàn mới, chỉ vừa xuất hiện ở mấy ngàn năm sau trận thiên tai.

Nhưng cho tới tận bây giờ, trên toàn bộ đại lục cũng không có bao nhiêu võ sĩ có được Hỏa Hống Thú làm thú cưỡi. Loài vật này quá rất khó săn bắt, lực lượng của nó đủ để sánh ngang với Cực Hạn võ sĩ, tốc độ nhanh như gió, có kháng tính cực mạnh với Hỏa hệ. Hơn nữa số lượng Hỏa Hống Thú cực kỳ thưa thớt, sinh tồn ở sâu trong sa mạc, không biết tại sao đầu Hỏa Hống Thú này lại xuất hiện ở nơi này.

Nhìn vẻ mặt Ca Đốn, Lôi Mông bắt đầu khẩn trương lên: "Này, ngươi không định đi bắt nó chứ?"

Người duy nhất trong đội ngũ có tư cách chiến đấu với Hỏa Hống Thú chỉ có mỗi một Phí Đức Sĩ. Nhưng Phí Đức Sĩ là một gã Hỏa hệ võ sĩ, cho dù là Chân Hồng Chi Vũ hay là Ám Diễm hầu như không thể tạo thành thương tổn cho Hỏa Hống Thú. Những người khác đi tới sợ rằng chỉ có thể biến thành thức ăn trong miệng Hỏa Hống Thú mà thôi.

Ca Đốn cũng ý thức được điểm này, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng, rõ ràng là đồ vật tha thiết ước mơ ở ngay trước mặt, nhưng hắn không thể làm gì được, cảm giác như vậy chỉ có người nào đích thân trải qua mới có thể cảm nhận được.

"Thật ra không phải là không có hy vọng." Phí Đức Sĩ bỗng nhiên nói.

Ánh mắt Ca Đốn lập tức sáng lên, căng mắt ra ngó chừng Phí Đức Sĩ.

"Theo ta quan sát, đầu Hỏa Hống Thú này bị thương không nhẹ." Phí Đức Sĩ cười cười, hắn có thể hiểu được tâm tình Ca Đốn, trên thực tế Ca Đốn có thể nhẫn nhịn cho đến bây giờ, không có trực tiếp xông qua bắt Hỏa Hống Thú coi như là tiến bộ rất lớn rồi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Tất cả mọi người không có lên tiếng, im lặng chờ đợi Phí Đức Sĩ nói tiếp đoạn sau.

"Đầu Hỏa Hống Thú đang đánh nhau với một con Đại Tích Dịch, chúng ta trước tiên đứng ở một bên quan sát. Nếu như bọn chúng đánh đến lưỡng bại câu thương, xem như chúng ta có cơ hội." Phí Đức Sĩ mới vừa nói xong, Ca Đốn chạy thẳng ra ngoài, miệng còn kêu lên: "Vậy còn chờ cái gì nữa?"

Phí Đức Sĩ nhìn theo bóng lưng Ca Đốn, bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Đám người Tác Luân, Ngải Phất Lí lưu lại trông nom lều trại, mấy người Địch Áo đuổi theo phía sua.

Chạy chừng hai mười phút, mọi người đã tiến vào trong sa mạc hoang vu, chiến trường ở ngay phía trước. Lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa Hống Thú, trong lòng mọi người không khỏi sinh ra cảm giác hưng phấn.

Đầu Hỏa Hống Thú khá giống ngựa, nhưng phía trên có hai cái sừng nhọn sắc bén, hình thể lớn hơn ngựa nhiều lắm, tứ chi tráng kiện cao chừng hai mét, thân thể tuyền một màu đỏ, phía trên trải lập lòe hồng quang. Tựa hồ có hỏa diễm di động bên trong thân thể Hỏa Hống Thú vậy.

Giằng co với Hỏa Hống Thú là một con Đại Tích Dịch (tắc kè lớn) thân dài vượt qua hai mươi thước, trong miệng thụt thò đầu lưỡi chẻ nhánh đang chảy xuôi từng giọt dịch nhờn, dịch nhờn rơi xuống mặt đất lập tức thiêu đốt làm bốc lên một làn khói xanh đen, hiển nhiên nướt bọt của con Tích Dịch này có chứa kịch độc.

Hai con thú này thoạt nhìn đã đấu với nhau rất lâu, trên thân Tích Dịch có rất nhiều dấu vết bị lửa đốt, còn có vài chỗ da thịt có vết thương nám đen bốc mùi thịt nướng, không ngừng chảy máu tươi. Bộ dạng Hỏa Hống Thú cũng tương đối chật vật, một chân sau thỉnh thoảng run rẩy, xương sườn bên hông còn có một vết thương thật dài, từ chỗ da thịt trên miệng vết thương có màu xám trắng là có thể đoán được chỉ vừa mới bị gần đây.

Đại Tích Dịch tựa hồ không dám đến gần Hỏa Hống Thú, nó kiên nhẫn bò quanh Hỏa Hống Thú, thỉnh thoảng phun ra một bãi dịch nhờn. Hỏa Hống Thú thủy chung duy trì cảnh giác, vừa thấy Tích Dịch phun ra dịch nhờn lập tức há mồm phụt ra một luồng hỏa diễm đốt cháy bãi dịch nhờn kia.

Một khi Hỏa Hống Thú xuất ra tư thế công kích, Tích Dịch lập tức lui về phía sau, đừng xem Tích Dịch hình thể to lớn, nhưng nó hành động vô cùng mau lẹ, tứ chi ngắn nhưng vững trải, chỉ cần cử động vài đợt là bò ra thật xa.

Đánh nhau một hồi, Hỏa Hống Thú từ từ mất đi tính nhẫn nại, đột nhiên há miệng phun ra một đạo hỏa diễm cực nóng bắn thẳng về phía Tích Dịch.

Tích Dịch lập lại chiêu cũ, "xẹt" một tiếng lui gấp về phía sau, vào lúc này Hỏa Hống Thú giơ vó trước lên đạp mạnh xuống mặt đất. Ầm vang một tiếng, một luồng lửa đỏ xuất hiện ở dưới chân Hỏa Hống Thú lao nhanh chóng tới Tích Dịch.

Tích Dịch rõ ràng không nghĩ tới Hỏa Hống Thú còn có chiêu này, dưới tình huống không kịp đề phòng, căn bản không thể nào thay đổi phương hướng. Nó bị luồng lửa đỏ vừa vặn đánh trúng, gần một nửa thân thể nhất thời bốc cháy, té ngã lăn lộn thống khổ trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng.

Hỏa Hống Thú thấy công kích có hiệu quả, lập tức cúi đầu xuống chỉa hai cái sừng ra trước, bốn vó phát lực ùng ùng trùng kích Tích Dịch.

Mặc dù một chân bị thương nên tốc độ Hỏa Hống Thú xung phong không nhanh, lại có xiêu vẹo, nhưng lực sát thương của chiêu này hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

"Ầm…"

Hỏa Hống Thú đâm thẳng vào thân Đại Tích Dịch, mặc dù hình thể Tích Dịch lớn gấp mấy lần Hỏa Hống Thú, nhưng vẫn bị đụng bay thẳng ra sau. Mọi người cho rằng con Đại Tích Dịch sẽ phải chạy trối chết, thì ở trên không trung chợt lóe một cái, Đại Tích Dịch bắn đầu lưỡi dài mấy chục thước ra ngoài, lao tới chỗ Hỏa Hống Thú nhanh như chớp.

Hỏa Hống Thú chưa kịp cao hứng vì đả thương đối thủ đã bị đầu lưỡi đỏ lòm đột nhiên xuất hiện đánh trúng thân thể, nó gào thét kinh thiên động địa, liều mạng vọt tới chỗ Tích Dịch rơi xuống.

Tích Dịch rớt thẳng xuống đất bụi mù tung tóe lên đầy trời, con này không biết đã sống bao nhiêu năm mà sinh mệnh lực vô cùng cường hãn, chịu đựng một lần công kích cường hãn và bị va chạm trầm trọng như thế vẫn có thể lập tức bò dậy. Nó chỉ lắc lắc đầu vài cái rồi rống lên nghênh đón Hỏa Hống Thú đang xông tới, xem bộ dáng là đã thật sự nổi giận rồi.

Từ vị trí mấy người Địch Áo có thể thấy rõ ràng phần bụng Tích Dịch hiện ra một cái lỗ máu to bằng miệng chén, máu tươi không ngừng tuôn trào ra ngoài. Thế nhưng loại thương thế này đối với quái vật dài hơn hai mươi thước thì cơ hồ không để ý, ngược lại Hỏa Hống Thú thả ra luồng hỏa diễm tạo thành thương tổn không nhỏ đối với Tích Dịch. Cho tới lúc này trên người Tích Dịch vẫn đang có hỏa diễm bốc cháy hừng hực.

"Ầm…"

Lại một tiếng nổ vang mãnh lêijt, hai con quái vật lớn đụng thẳng vào nhau, lực lượng cuồng mãnh làm cho mặt đất cũng phải run rẩy, một làn sóng xung kích xuất hiện càn quét trong phương viên trăm mét, phảng phất như là một trận bão cát dâng lên trận trời làm cho đám người Địch Áo chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ vài hình ảnh bên trong.

Hai cái sừng nhọn của Hỏa Hống Thú đã đâm sâu vào trong cơ thể Tích Dịch, lại còn hung hăng khuấy động mấy cái, còn Tích Dịch lại rống giận liều mạng đè cái đầu Hỏa Hống Thú xuống đất.

Hai bên có thể coi như là lực lượng ngang nhau, Hỏa Hống Thú dùng sừng nhọn khuấy động trong cơ thể Tích Dịch, miệng không ngừng phun lửa đốt cháy phần bụng da thịt mềm mại của Tích Dịch. Còn Tích Dịch nhờ có hình thể lớn hơn, cái miệng cắn chân Hỏa Hống Thú, cố gắng lật ngã nó.

Hỏa Hống Thú và Tích Dịch dây dưa ở chung một chỗ, mỗi một lần quay cuồng sẽ khiến cho mặt đất chấn động kịch liệt, bây giờ chỉ còn xem ai té xuống trước mà thôi.

Chiến đấu kịch liệt, cảnh tượng máu tanh tới cực điểm, đây là phương thức chiến đấu nguyên thủy nhất, đồng thời cũng là lực lượng thuần túy va chạm với nhau, không có một chút tư lợi.

Địch Áo nhớ tới Ngõa Tây Lý từng nói, trước mặt lực lượng tuyệt đối, ngươi sẽ phát hiện cái gọi là kỹ xảo căn bản không có đất dụng võ.

Khi đó Địch Áo còn xem thường điều đó, nhưng bây giờ Địch Áo rốt cuộc cảm nhận được cái gì mới gọi là lực lượng chân chính.

Khi Địch Áo đang có điều suy nghĩ, Ca Đốn thấy chiến trường cách mình càng ngày càng xa liền đứng dậy định tiến tới gần hơn. Nếu như Hỏa Hống Thú giết chết Tích Dịch đương nhiên là chuyện tốt, chỉ khi nào Hỏa Hống Thú không địch lại, Ca Đốn không thể trơ mắt nhìn bảo bối ước mơ của mình bị giết.

Ca Đốn vừa mới động đã bị Phí Đức Sĩ đè xuống: "Nằm xuống, hình như bên kia có người."

Tất cả mọi người đồng thời giật mình, nhất là Lôi Mông khẩn trương nằm gục tại chỗ nhìn loạn chung quanh: "Ở đâu? Người đâu?"

"Thấy không? Ở phía sau vùng sa mạc nhấp nhô kia kìa." Phí Đức Sĩ chỉ hướng một mảnh sa mạc hoang vu cách đó vài trăm thước.

Mọi người dõi mắt nhìn tới, quả nhiên phía sau vùng sa mạc hoang vu đó mơ hồ lộ ra mấy cái chấm đen, chẳng qua là hai con cự thú đấu đá quá mức kịch liệt, tro bụi đầy trời làm cho bọn họ không thấy rõ cảnh vật ở xa.

"Là ai nhỉ?" Tác Phỉ Á lẩm bẩm nói.

"Nhìn bộ dáng hẳn là tới vì Hỏa Hống Thú." Phí Đức Sĩ cũng ngưng trọng, có lá gan đánh chủ ý lên Hỏa Hống Thú, không thể nào là người bình thường.

"Làm sao bây giờ?" Lôi Mông thấp giọng nói.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tranh giành hay không tranh giành? Đó là một vấn đề nghiêm trọng, trên đường đi bọn họ thủy chung tận lực xóa mọi dấu vết tránh khỏi phiền toái, bây giờ đối mặt với hấp dẫn cực lớn, nên lựa chọn như thế nào đây?

Buông tha? Mặc dù an toàn nhưng bọn hắn cảm thấy có chút không cam lòng, nhất là Ca Đốn. Có khả năng người tới tranh đoạt có thực lực cường đại hơn so với bọn hắn tưởng tượng. Ngoại trừ Phí Đức Sĩ và Địch Áo có một ít năng lực bảo đảm an toàn ra, ba người khác sẽ lâm vào nguy hiểm cực độ. Huống chi Địch Áo sẽ bất kể đồng bạn, một mình chạy trốn hay sao?

"Trước tiên nên nhìn một lát đã." Phí Đức Sĩ chậm rãi nói.

Bình luận





Chi tiết truyện