chương 390/ 624

"Địch Áo, ngươi nói trí lực chúng nó có thể cao đến mức nào?" Ca Đốn bỗng nhiên giảm thấp thanh âm hỏi.

Địch Áo nói với Ca Đốn: "Ngươi định làm gì?"

"Ngươi dẫn bọn nó tới đây, sau đó ta buông thả Hỏa Thịnh Yến, ngươi thấy sao?"

Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Không được, làm như vậy quá nguy hiểm, ngươi buông thả quá sớm thì bọn nó không có xông vào hết, nhưng quá muộn thì không người nào cứu ngươi nổi."

"Để cho Ca Đốn phóng mớ lửa đốt chết cha cái đám da dày lông rậm kia luôn cho rồi." Lôi Mông chen vào một câu.

"Ngươi điên rồi hả?" Địch Áo và Ca Đốn cùng khinh bỉ nhìn sang Lôi Mông, nhất là Ca Đốn, trong ánh mắt còn mang theo thần sắc khinh thường lộ liễu: "Ngươi cho rằng ta có thể đốt cháy cả khu rừng? Cho dù ta làm được, sợ rằng trước khi đốt chết chúng nó, bản thân chúng ta bị chết cháy trước rồi." Lôi Mông gãi gãi đầu nói: "Ta chỉ tùy tiện góp ý mà thôi, các ngươi không cần phản ứng lớn như vậy chứ?"

"Có lẽ nên thử xem thế nào." Tuyết Ny vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng nói.

"Xẹt !"

Ba người Địch Áo đều nhịp quay đầu tới đây, bộ dạng tỏ vẻ không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Tuyết Ny. Từ khi nào trí lực Tuyết Ny lại giảm thấp đến cùng một cấp bậc với Lôi Mông rồi?

"Tuyết Ny, chúng ta không nghe lầm chứ?" Ca Đốn mở to hai mắt nói.

Tuyết Ny bị ba cái tên này nhìn chằm chằm cũng hơi xấu hổ, sắc mặt từ từ chuyển sang hồng, vội vã nói: "Ý ta không phải là bảo Ca Đốn phóng hỏa, mà là ta có thể cố định mấy con Cự Viên kia trong một đoạn thời gian ngắn. Sau đó Ca Đốn lại xông vào buông thả Hỏa Thịnh Yến, độ nguy hiểm không phải là giảm bớt rất nhiều sao?"

Ca Đốn cười khổ nói: "Tuyết Ny, có hai vấn đề cần giải quyết, một là thời gian vây khốn bọn nó, hai là tốc độ của ta. Nếu như ngươi có thể kiên trì đến lúc ta xông vào thì chuyện này đương nhiên có thể làm được, nhưng lỡ may ngươi kiên trì không nổi." Ca Đốn không có tiếp tục nói nữa, kết quả quá rõ ràng. Nếu như đàn Cự Viên thoát khỏi Tuyết Ny trói buộc trước khi Ca Đốn buông thả Hỏa Thịnh Yến, vậy thì chỉ cần mấy cái tát hạ xuống là vận mệnh của Ca Đốn không khá hơn cái bánh tráng là mấy.

"Phương pháp Tuyết Ny nói hẳn là có thể thử, Ca Đốn cũng không cần xông vào." Địch Áo bỗng nhiên nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ta không xông vào? Chẳng lẽ để cho Lôi Mông xông vào?" Ca Đốn lắc đầu hỏi lại.

Địch Áo cười cười đưa tay chỉ về phía trước: "Ngươi quả thật không cần phí sức xông vào, leo lên trên cây là được rồi."

Ánh mắt mấy người đều sáng ngời, đúng vậy, vì sao bọn họ không nghĩ tới nhỉ? Tất cả mọi người không phải là ngu ngốc, được nhắc nhở một câu lập tức sẽ hiểu ra ý của Địch Áo. Lôi Mông lại có vẻ mất hứng: "Ta cuối cùng phải làm cái gì đó chứ?"

"Đương nhiên là có việc cho ngươi làm." Địch Áo cười nói: "Nhiệm vụ của ngươi là không được để cho bất kỳ một con Cự Viên nào công kích Tuyết Ny."

Mấy người thương lượng cẩn thận một phen, sau khi xác định không có sai sót mới tự mình hành động.

Thấy nhóm người Ca Đốn đã tới vị trí dự định, Địch Áo lập tức hét to một tiếng lao thẳng ra ngoài.

Đàn Mật Lâm cự viên nhất thời bị dọa sợ hết hồn, khu vực sơn cốc này từ trước đến giờ là phạm vi thế lực của bọn nó, rất ít khi có yêu thú dám đến gần. Giờ phút này đột nhiên xuất hiện một nhân loại, đàn Mật Lâm cự viên lập tức gầm gừ phẫn nộ, từ trên cây nhảy xuống.

Một con hai con còn không có gì, nhưng hàng đống Cự Viên thân thể cường tráng nối nhau nhảy xuống mặt đất phát ra thanh âm rung động "ầm ầm", cảnh tượng này đúng là cực kỳ hoành tráng.

Địch Áo vừa vọt tới vừa thả ra mấy đạo Phong Nhận, khi còn cách đàn Mật Lâm cự viên mười mấy thước thì liên tiếp nổ tung hóa thành vô số đạo lưu quang lao tới.

Kết quả đúng như Địch Áo dự liệu, đàn Cự Viên vốn có lực phòng ngự mạnh mẽ căn bản không thèm để ý tới công kích trình độ này, hoặc là chúng nó chiến đấu theo bản năng căn bản không có động tác tránh né. Tất cả Cự Viên cùng gầm thét xông về phía Địch Áo, hàng loạt lưu quang đánh lên người chúng nó không thể trì hoãn được chút nào.

Địch Áo đảo mắt qua cẩn thận quan sát tình hình, phát hiện mấy đạo Phong Nhận không phải là không có tác dụng, có mấy con Cự Viên bị đánh trúng bộ vị yếu nhược đang rỉ ra mấy dòng máu đỏ. Chỉ có điều thương thế như vậy đối với Cự Viên cao lớn thật sự là không đáng kể. Thậm chí cũng không thể tạo thành nửa điểm ảnh hưởng đối với hành động của chúng nó.

Nếu đã có tác dụng thì dễ xử, Ca Đốn phóng ra Hỏa Thịnh Yến hẳn là tạo thành thương tổn lớn hơn nữa. Địch Áo thấy đã thành công kích thích lửa giận của đàn Mật Lâm cự viên, hắn lập tức xoay người chạy ngược lại phương hướng lúc nãy.

Thấy Địch Áo xoay người chạy trốn, đàn Mật Lâm cự viên đuổi càng thêm điên cuồng, một đuổi một chạy vượt qua đoạn đường rất xa. Địch Áo chạy trước bỗng nhiên tung người nhảy lên cây, nhẹ nhàng đạp trên ngọn cây lướt về phía trước.

Cùng lúc đó một luồng khí lạnh trắng xoá xuất hiện ở vùng đất dưới chân Địch Áo, nhanh chóng lan tràn ra bao phủ gần hết cả đàn Cự Viên. Trong nháy mắt, bọn chúng đã bị đông cứng thành từng bức tượng đá.

Mấy con Cự Viên ở giữa trên không trung phản ứng rất nhanh, nhận thấy luồng khí lạnh trên mặt đất có điểm cổ quái, lập tức vịn cành cây trong rừng bò lên. Sau đó chúng nó thấy cách đó một thanh niên đang mỉm cười nhìn tới.

Không đợi mấy con Cự Viên phát động thế công, Ca Đốn xòe bàn tay ra thả mấy đốm Hoả Tinh màu trắng đục từ xuống. Sau đó từ trên cành cây nhảy xuống xen lẫn vào những bức tượng băng, chốc lát sau, vô số ngọn lửa từ dưới đất chui ra, liên kết với nhau tạo thành một biển lửa bao phủ phương viên mấy chục thước.

Đàn Cự Viên đáng thương mới vừa phát lực đánh nát khối băng giam cầm mình lại nghênh đón biển lửa cực nóng ập tới. Thân bị hãm ở trong biển lửa, chúng nó không nhìn thấy địch nhân, không nhìn thấy đồng loại, chỉ có thể thấy da lông trên người xoắn lại nhanh chóng rồi bốc cháy khét lẹt, theo đó là cảm giác đau đớn sâu tận xương tủy.

Đàn Cự Viên tức giận gào thét vùng vẫy trong biển lửa, nhưng chúng nó không có cách nào phân rõ phương hướng, một thân sức lực tràn trề nhưng không có đất dụng võ, chỉ có thể dùng hai cánh tay lực lưỡng đánh mù quáng xuống đất. Trong lúc nhất thời thanh âm rung chuyển vang lên không dứt, ở trong biển lửa không ngừng xuất hiện hố to hố nhỏ. Đó là do mặt đất nổ tung tạo thành, nhưng chúng nó không thể công kích Ca Đốn chính xác, tình huống như thế tiếp tục kéo dài hồi lâu.

Một mùi da thịt cháy khét tràn ngập cả tòa sơn cốc, mấy người Địch Áo nghe thấy từ trong biển lửa truyền ra tiếng nổ ầm ầm, tất cả đều toát mồ hôi lo lắng cho Ca Đốn. Đàn Mật Lâm cự viên dĩ nhiên không rõ vị trí Ca Đốn, nhưng Ca Đốn cũng không biết đối phương đang ở chỗ nào, bây giờ chỉ có thể dựa vào vận khí mà thôi.

Mấy tiếng gào thét tức giận từ trên đỉnh đầu đám người Địch Áo truyền đến, mấy con Cự Viên không bị biển lửa cuốn vào từ trên cành cây lao về phía mấy người Địch Áo, theo đó là một cỗ uy áp mãnh liệt chí cực.

Trong lúc đám người Địch Áo giằng co với đàn Cự Viên. Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ đã tiếp cận bầy Thạch Kê, loại yêu thú biến dị này hẳn là biến chuyển từ gà rừng. Mặc dù thân thể tăng trưởng gấp mười mấy lần, có lực lượng không nhỏ, nhưng thiên tính cảnh giác không có tiêu mất, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút sẽ lập tức kinh động đến chúng nó.

Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ ban đầu suy nghĩ rất đơn giản, sau khi tiếp cận rồi công kích là xong. Nhưng Thạch Kê cao hơn một thước có đủ phạm vi quan sát, chỉ cần các nàng tiếp cận trong vòng ba mươi thước, bầy Thạch Kê sẽ bay lên tránh sang chỗ khác.

"Không thể làm như vậy được." Tác Phỉ Á nhíu mày nói.

"Vậy phải làm gì bây giờ?" Y Toa Bối Nhĩ bất đắc dĩ nhìn bầy Thạch Kê bay ra xa, đây đã là lần thứ ba các nàng vồ hụt rồi.

"Không nghĩ tới, Thạch Kê gan nhỏ như vậy." Tác Phỉ Á thở ra một hơi xả giận, thân hình từ từ cúi xuống, lặng lẽ nằm trên mặt đất: "Chúng ta len lén bò qua, tận lực không làm kinh động chúng nó."

Đổi thành lúc bình thường, Y Toa Bối Nhĩ sẽ theo bản năng quan sát mặt đất có bẩn hay không, nhưng bây giờ nàng đã coi như là một nửa ăn mày rồi. Khu vực Đầm lầy Hắc Ám toàn là nước bùn vừa bẩn vừa thối, nàng sinh sống ở trong gần cả tháng nên bắt đầu quen với lối sống này.

Y Toa Bối Nhĩ cũng nằm áp xuống mặt đất, hai người nhìn nhau cười cười chậm rãi bò về phía trướci.

Mặc dù Sư Tâm đế quốc thành rất ấm áp, chỉ có mùa đông mới xuất hiện tuyết rơi và đóng băng, nhưng mặt đất vẫn rất lạnh. Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ áp thân thể sát đất liền cảm thấy không hề thoải mái.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên các nàng tự mình đi ra ngoài làm nhiệm vụ, bất kể có bao nhiêu khó khăn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cho bằng được, để sau khi trở về không bị người ta cười nhạo. Địch Áo sẽ không nói lung tung, nhưng cái miệng Lôi Mông rất khó đánh giá được.

Vì không muốn phát ra tiếng vang, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ hành động rất chậm, bò chừng hơn mười phút các nàng dựa vào cảm giác đoán là đã đến gần mục tiêu. Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm Thạch Kê vỗ cánh.

Bình luận





Chi tiết truyện