chương 398/ 624

Phương thức Băng Diễm Hổ chạy rất đặc biệt, nói một cách nghiêm khắc thì đó không phải là chạy, mà là nhảy cóc. Mỗi một lần nhảy sẽ vượt qua khoảng cách sáu, bảy thước, sau đó lại nhảy lên lần nữa, cây cối mọc lan tràn trong rừng rậm đối mặt với Băng Diễm Hổ lại yếu ớt như rơm rạ, vừa đụng là gãy, không thể mang đến nửa phần trở ngại cho Băng Diễm Hổ.

Địch Áo bắt được sơ hở trong lần thứ hai Băng Diễm Hổ nhảy lên thả ra Phong Nhận. Trong suy nghĩ của hắn, trong nháy mắt nhảy lên lần thứ hai lực đạo nhất định là không đủ, hơn nữa lấy hình thể khổng lồ của Băng Diễm Hổ rất khó lòng biến hướng ở giữa không trung.

Mắt thấy Phong Nhận bay tới chỗ mình, Băng Diễm Hổ khịt mũi bắn ra hai đạo sương trắng, Phong Nhận của Địch Áo lọt vào màn sương liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì nữa.

Địch Áo lại thả ra đạo Phong Nhận thứ hai, sau đó cũng bị Băng Diễm Hổ hóa giải thành vô hình, cứ như thế lập lại mười mấy lần. Đoán chừng Băng Diễm Hổ không nhịn được nữa, Địch Áo tiếp tục thả ra một đạo Phong Nhận, lúc này Băng Diễm Hổ cũng lười để ý, chỉ phun ra một luồng sương trắng rồi xông về phía trước với tốc độ không giảm, công kích trình độ này căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng đối với nó.

Nhưng khi đạo Phong Nhận sắp và sương trắng đụng vào nhau, đạo Phong Nhận bỗng nhiên nổ tung hóa thành mười mấy đạo lưu quang bắn tới. Băng Diễm Hổ bị bất ngờ không đề phòng nên không kịp buông thả kỹ năng khác, hơn một nửa trong mười mấy đạo lưu quang đều đánh trúng người nó.

Đáng tiếc là mười mấy đạo Phong Nhận chỉ gọt được vài cọng lông trên người Băng Diễm Hổ, ngược lại còn dẫn phát lửa giận của Băng Diễm Hổ. Chốc lát sau, Băng Diễm Hổ mở cái miệng khổng lồ ra, từ góc độ Địch Áo có thể nhìn thấy quang mang màu lam trong đó tuôn trào ra ngoài.

Địch Áo lập tức buông thả Phong Ưu Nhã chạy trốn ra thật xa, nguyên lực chấn động ở chung quanh nói cho hắn biết Băng Diễm Hổ đang chuẩn bị buông thả công kích phạm vi lớn.

Địch Áo phản ứng không chậm, nhưng hắn không có đoán được rốt cuộc Băng Diễm Hổ công kích phạm vi lớn tới mức nào.

Chỉ trong nháy mắt, không gian chung quanh sáu, bảy mươi thước vuông đều biến thành một màu lam nhạt. Thân thể Địch Áo bị bao phủ vào trong đó, trường bào màu trắng chợt xuất hiện vô số bông tuyết, lớp băng nhanh chóng lan tràn lên càng lúc càng dầy. Cuối cùng Địch Áo bị bao phủ hoàn toàn biến thành một quả băng cầu màu làm.

May là nó có hình tròn, vừa rơi xuống mặt đất theo lực quán tính lăn ra khỏi phạm vi Băng Diễm Hổ công kích. Sau khi lăn đi thật xa chạm vào một cây đại thụ lại lăn ngược vài mét mới ngừng lại. Giờ phút này đã không nhìn thấy thân ảnh Địch Áo nữa, hoàn toàn bị màu lam nhạt của nước che phủ.

Thấy đối thủ đã bị chế phục, thần thái Băng Diễm Hổ lộ vẻ thả lỏng, chậm rãi đi tới chỗ quả băng cầu, dùng trảo lắc lư quả băng cầu mấy cái rồi bỏ đi.

Mặc dù thuộc về chủng loại yêu thú biến dị cao cấp, nhưng trí tuệ Băng Diễm Hổ vẫn có hạn, nó chỉ xem Địch Áo như những con mồi trước kia. Toàn bộ mục tiêu nó đi săn chỉ cần bị đông cứng là coi như toi mạng rồi. Chỉ cần đánh nát quả băng cầu rồi ngậm con mồi trở về là được, nhưng nơi này thuộc về lãnh địa của nó nên nó lười hao phí sức lực, cứ để ở đó lúc nào đói quay trở lại là được.

Mấy phút sau, ngoài mặt quả băng cầu xuất hiện vài vết rách rất nhỏ, vết rách càng lúc càng nhiều và dày đặc, sau đó quả băng cầu tan rã thành từng mảnh. Địch Áo sắc mặt xanh mét mệt mỏi đứng lên, chạy vội ra ngoài rừng không dám quay đầu lại lần nào.

Đám người Lôi Mông đang nói chuyện chờ đợi, thấy Địch Áo từ trong rừng vọt ra vội vàng dàn trận chuẩn bị chiến đấu. Nhưng chờ hồi lâu không thấy thân ảnh Băng Diễm Hổ liền cảm thấy kỳ quái, đến khi bọn họ tập trung lên trên người Địch Áo không khỏi thất kinh.

"Địch Áo, chàng làm sao vậy?" Tác Phỉ Á chụp lấy cánh tay Địch Áo, khi nàng chạm vào Địch Áo lại kinh hãi hơn nữa. Bởi vì cánh tay Địch Áo lạnh như băng, còn có thể cảm giác được thân thể Địch Áo đang run rẩy từng hồi.

"Ổn…hiểm !" Thanh âm Địch Áo cũng run run theo từng chữ.

"Địch Áo, rốt cuộc là tại sao?"

"Tin tức không chuẩn." Địch Áo miễn cưỡng hồi đáp: "Băng Diễm Hổ buông thả Băng Phong Bạo bao phủ phạm vi có thể đạt tới sáu, bảy mươi thước."

"Cái gì?" Đám người Lôi Mông đồng thời thất kinh, khoảng cách kinh khủng như thế này có ý nghĩa rằng không có người nào được an toàn, chỉ cần tham gia chiến đấu sẽ phải thừa nhận lực công kích bằng nhau.

"Địch Áo, ngươi không có việc gì chứ?"

"Hoàn hảo." Địch Áo từ từ khôi phục lại bình thường: "Lần này đoán chừng ta cũng lên không có bao nhiêu tác dụng, còn không so được với Bàn Thạch Thủ Hộ và Địa Long Thủ Hộ của Lôi Mông, cũng không so được với Hỏa Thịnh Yến của Ca Đốn. Băng Diễm Hổ công kích phạm vi lớn chính là yếu điểm trí mạng của ta." Tốc độ của hắn rất nhanh, còn có thể liên tiếp buông thả Phong Ưu Nhã, nhưng làm sao cũng không thể trong nháy mắt chạy ra khỏi phạm vi Băng Diễm Hổ công kích. Nói cách khác, chỉ cần mục tiêu Băng Diễm Hổ công kích là hắn xem như hễ đánh là trúng.

"Con Băng Diễm Hổ kia đâu? Tại sao không đuổi theo ngươi?" Lôi Mông hỏi.

"Có thể nó nghĩ ta đã chết." Địch Áo cười khổ nói, trong kinh nghiệm chiến đấu của hắn đây là lần đầu tiên chật vật như vậy.

Đám người Lôi Mông đồng thời lâm vào trầm mặc, chốc lát sau Lôi Mông nói: "Có lẽ không phải là tin tức không đúng. Mà là đầu Băng Diễm Hổ kia chính là cường giả trong các đồng loại của nó."

"Yêu thú biến dị hai lần tiến hóa?" Ca Đốn kêu lên.

"Không phải !" Địch Áo lắc đầu phản bác.

"Bằng không thì bằng hữu Phổ Lai Tư cố ý truyền đạt tin tức sai lầm cho chúng ta." Lôi Mông tiếp tục phân tích.

"Không biết." Tác Phỉ Á nói: "Ta còn không có kém cỏi đến như vậy, ít nhất cũng có thể nhìn ra bọn họ có ác ý hay không. Nếu chỉ có một người có lẽ sẽ lừa gạt được ta và Y Toa Bối Nhĩ, nhưng bọn họ đều biểu hiện rất chân thành."

"Trên thực tế, chúng ta còn thiếu bọn họ một nhân tình đó." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Tin tức có liên quan đến Băng Diễm Hổ là bọn họ hao phí học phần mới mua được, tại sao lại nói cho chúng ta biết?"

"Đúng thế !" Tác Phỉ Á gật đầu nói: "Bọn họ có một quy định bất thành văn, đó là tin tức mua được không thể tiết lộ cho người khác. Nếu có học viên nào không tuân theo quy tắc sẽ phải chịu mọi người cô lập. Bọn họ liên tục dặn dò ta cùng Y Toa Bối Nhĩ không được nói chuyện này ra ngoài."

"Ta hiểu rồi, bọn họ nói cho ngươi biết tương đương với chặt đứt tài lộ của người khác." Ca Đốn cười nói: "Vẫn là mỹ nữ có mị lực lớn, đổi thành ta và Lôi Mông đi hỏi thăm khẳng định không moi ra được cái gì hết."

"Ngay cả Địch Áo cũng không được, vậy thì làm sao bây giờ?" Lôi Mông nhíu mày suy nghĩ, bởi vì Địch Áo đã nhiều lần gánh vác trách nhiệm nặng nề, Lôi Mông đã sớm quen với tầm trọng yếu của Địch Áo. Người khác nói đối thủ của bọn họ lợi hại đến cỡ nào, Lôi Mông cũng không sợ. Nhưng nghe thấy Địch Áo cũng trụ không được, hắn lại bắt đầu chột dạ.

"Để ta thử xem." Tuyết Ny nhẹ giọng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Nói đùa gì vậy?" Lôi Mông kêu lên: "Ngươi là Thủy hệ võ sĩ mà."

"Công kích của ta rất khó tạo thành thương tổn đối với Băng Diễm Hổ, nhưng ngược lại ta có sức đề kháng với công kích Thủy hệ cực mạnh. Thật sự không được ta vẫn có thể dùng Băng Bích bảo vệ mình."

"Ngươi cường thịnh trở lại có thể có thể mạnh hơn ta không?" Lôi Mông chậm rãi lắc đầu.

"Để cho Tuyết Ny thử đi." Địch Áo nói, hắn đã dùng thân thể mình xem xét lực công kích của Băng Phong Bạo, cảm xúc rất sâu và rất rõ ràng. Lời Tuyết Ny mới vừa nói làm cho hắn đột nhiên tỉnh ngộ, mọi người chỉ một lòng nghĩ đến Thủy hệ võ sĩ rất khó tạo thành thương tổn cho Băng Diễm Hổ, cho nên mấy nữ nhân Tác Phỉ Á trở thành nhân tốt thay thế bổ sung. Nhưng bọn họ lại quên rất nhiều chuyện đều có tính tương tác lẫn nhau, hắn mới vừa nếm thử hai loại công kích của Băng Diễm Hổ, hẳn là rất khó đột phá Băng Bích của Tuyết Ny.

"Ta cũng có thể buông thả Băng Bích." Tác Phỉ Á nói: "Để ta và Tuyết Ny cùng đi."

"Không được." Địch Áo nói: "Băng Diễm Hổ cảm ứng phi thường nhạy cảm, ta không có đi bao xa đã bị nó phát hiện. Nếu đi quá nhiều người, Băng Diễm Hổ sẽ lập tức cuồng bạo, chỉ đi một người thì ổn hơn. Đúng rồi, Tuyết Ny, nếu có cảm giác tình huống không tốt, ngươi không được động đậy, cứ giả bộ chết nằm im một chỗ."

"Giả chết? Địch Áo, lúc nãy ngươi đã dùng phương pháp này để chạy trốn ?" Lôi Mông kêu lên.

"Cũng gần như thế." Địch Áo mỉm cười tự giễu: "Không phải là ta không muốn động, mà là không nhúc nhích được."

Bình luận





Chi tiết truyện