chương 196/ 624

Phật Lang Duy và nhóm thủ hạ Cực Hạn võ sĩ liều mạng phóng thích bí kỹ, đội kỵ sĩ ở trước mặt xếp trận thế kín kẽ không ngừng té ngã xuống đất, lúc này làm gì còn thời gian lo lắng nguyên lực tiêu hao, chỉ cần có thể cắt đứt vòng vây mở ra một lỗ thủng lập tức có hy vọng sống sót, về phần vấn đề sau này thì bọn hắn không thể suy nghĩ gì nữa.

Nhưng khi hai tên võ sĩ bên cạnh Tái Nhân Hầu tước gia nhập thì thế cục đột ngột biến chuyển. Đầu tiên là một đạo hỏa quang bỗng nhiên xuất hiện ở giữa không trung rồi nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, trong nháy mắt đã bao phủ phương viên mấy chục thước. Sau đó từng đợt nổ tung chấn cho màng nghĩ đau nhói, ngọn lửa bộc phát kịch liệt, phàm là đạo tặc bị ngọn lửa chạm vào đều kêu thảm té ngã xuống đất, liều mạng dập lửa bám vào thân thể.

"Hỏa Diễm Chấn Động."

Đao Ba Kiểm thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ rống lên một tiếng vọt tới trước, mặc dù đối thủ là Võ Tôn nhưng ỷ vào lực phòng ngự mạnh mẽ, hắn có lòng tin cuốn lấy đối phương một đoạn thời gian để tranh thủ cho đồng bọn phá vòng vây.

Gã võ sĩ thả ra Hỏa Diễm Chấn Động phảng phất không thèm để ý tới Đao Ba Kiểm đang lao tới, trực tiếp đưa tay phải ra rồi nắm lại, theo động tác đó là một đoàn hỏa trụ có đường kính chừng năm sáu thước bao trùm nhóm đạo tặc vào trong. Hỏa trụ co lại rồi lập tức bùng nổ, một vị Võ Tôn thả ra Viêm Bạo có uy lực to lớn không thể nào tưởng tượng nổi, mười mấy tên đạo tặc bị đốt thành tro bụi chỉ với một kích đơn giản như thế.

Hai mắt Đao Ba Kiểm đã đỏ rực lên rồi, tốc độ chạy nước rút lại tăng thêm vài phần, lúc này Phật Lang Duy đang thi triển Phong Nhận giết chết mấy gã kỵ sĩ chắn trước mặt, thân thể hắn dán sát mặt đất bay vút tới, ý đồ liên hiệp với Đao Ba Kiểm giáp công tên Võ Tôn kia. Mặc dù hai người bọn họ chưa chắc giết được đối phương, nhưng ít ra cũng có thể ngăn cản đối phương tàn sát đồng bọn. Hơn nữa hai người đều có năng lực bảo vệ tính mạng nên không lo lắng bị đối phương giết chết ngay lập tức.

Khi Phật Lang Duy và Đao Ba Kiểm tiếp cận Hỏa hệ Võ Tôn, từ bên hông bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh khác che chắn ở trước mặt người nọ.

Giờ phút này dù là Phật Lang Duy hay là Đao Ba Kiểm cũng đã chém giết đến đỏ mắt rồi, không quản là ai ngăn chặn con đường của bọn hắn đều phải chết hết. Phật Lang Duy giơ tay lên thả ra mấy đạo Phong Nhận, thân hình ở giữa không trung lộn vòng hai lần liên tiếp bay ra sau lưng địch nhân. Còn Đao Ba Kiểm lại tăng thêm nguyên lực thúc dục Bàn Thạch Thủ Hộ lên đến cực hạn, đụng thẳng tới trước.

Ánh mắt người nọ mắt lộ ra một tia khinh thường, thần thái không chút hoang mang giơ một chân lên đạp mạnh xuống đất. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Rầm rầm ~!"

Kèm theo tiếng nổ mạnh không ngừng, cả đại địa lập tức sụp đổ nứt ra từng mảng lớn, vô số khe hở xuất hiện ở trên mặt đất, kình khí chấn động không gian phát ra tiếng rít chói tai vọt tới nghênh đón Đao Ba Kiểm.

Một tiếng nổ vang trầm muộn theo đó bộc phát, Đao Ba Kiểm văng ra ngoài còn nhanh hơn cả lúc lao tới. Phật Lang Duy thả ra Phong Nhận bị mấy luồng kình khí hủy diệt mất tung tích, nhưng một kích cường hãn của người nọ vẫn không có dừng lại, những khe nứt kia tiếp tục lan tràn về phía trước, dọc đường luồng kình khí đi qua, những tên đạo tặc trực tiếp bị tách rời thành từng mảnh vụn lớn nhỏ khác nhau, tất cả vết thương đều vô cùng trơn nhẵn, toàn bộ đạo tặc vô lực ngã xuống đất, máu tươi phun tung toé ướt đẫm cỏ xanh.

Phật Lang Duy vốn muốn vòng ra phía sau tiến hành đánh lén, nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này lập tức bỏ đi ý niệm ban đầu, vội vàng lui gấp về phía sau.

Hai tên Võ Tôn trước sau chỉ xuất thủ ba lần đã cướp đi gần trăm tính mạng, quả thực là một trận tàn sát tanh máu.

Chỗ mấu chốt là ở chỗ hai tên Võ Tôn còn chưa có buông thả nguyên lực chiến giáp của mình, có lẽ bọn họ dùng phương thức này "dụ dỗ" Phật Lang Duy: "Tới đây, tới giết ta đi, ngươi chỉ có một cơ hội mà thôi."

Hoặc là bọn họ đang biểu đạt sự khinh thường của mình, các ngươi chỉ là một đám bò sát, căn bản không đáng giá cho ta dùng toàn lực ứng phó.

Phật Lang Duy cảm thấy miệng mồm khô khốc, lão cáo già Tái Nhân này lại ẩn tàng thực lực cường hãn như vậy, đây là chuyện hắn không thể nào ngờ tới.

Thấy Phật Lang Duy và Đao Ba Kiểm trước sau bại trận, đám đạo tặc nhất thời mất đi dũng khí liều mạng, con đường này rõ ràng là không thông rồi. Nưng khi bọn hắn muốn đổi lại một hướng khác để phá vòng vây lại hoảng sợ phát hiện, Tây Cách Thụy Na ở phía sau đã dẫn theo đội võ sĩ Thánh Đế Tư thành giết tới nơi.

Tây Cách Thụy Na cầm Băng Chi Khế Ước trong tay có lực sát thương kinh khủng hơn cả hai tên Võ Tôn thủ hạ Tái Nhân. Mỗi một lần luồng ánh sáng màu lam hiện lên sẽ thu hoạch mấy chục tính mạng, chiến lực cá nhân của nhóm võ sĩ Thánh Đế Tư thành cũng cao hơn đội kỵ sĩ do Tái Nhân suất lĩnh, chém giết đoàn đạo tặc người ngã ngựa đổ, đội hình nhanh chóng bị tan rã phân liệt thành từng mảnh nhỏ.

Sắc mặt Phật Lang Duy xám như tro tàn, ngày hôm nay chắc chắn là trốn không thoát rồi, cộng thêm Tái Nhân Hầu tước nữa là bốn tên Võ Tôn hiện diện trên chiến trường, bọn họ chia ra bảo vệ bốn phương tám hướng. Cho dù Phật Lang Duy phá vòng vây từ hướng nào cũng đụng phải hàng rào thép cực kỳ vững chắc. Nếu như hắn lựa chọn một mình chạy trốn còn có cơ hội tương đối lớn, nhưng tất cả huynh đệ của hắn sẽ phải nằm lại ở chỗ này.

Giờ phút này Địch Áo đã tiếp cận Thiên Tinh hồ, nghe thấy từ phương xa truyền đến tiếng hét hò, tiếng kèn lệnh vang vọng không gian. Hắn nhíu mày trầm tư, chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ Phật Lang Duy tiến công khu vực quặng mỏ? Điều này cũng quá điên cuồng đi?

Nếu như Phật Lang Duy có thể đánh bại Thánh Đế Tư thành võ sĩ thì hắn không cần đi làm đạo tặc rồi, tùy tiện chiếm lĩnh mấy tòa thành làm một thổ hoàng đế danh chính ngôn thuận có tốt hơn không? Vấn đề là hắn không làm được.

Trầm ngâm chốc lát, Địch Áo chuẩn bị tiến đến gần chiến trường nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng vào lúc này con chiến mã phía sau bắt đầu phát ra tiếng thở phì phì bất an trong mũi. Bản năng Địch Áo cũng cảm giác có điểm không đúng, xoay đầu nhìn chung quanh, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Không biết từ lúc nào ở trên không trung hiện ra vô số điểm đen nhỏ, dày đặc chi chít một mảng y như đám mây đen chậm chạp bay đến gần chiến trường.

Chim ưng? Địch Áo kinh ngạc ngây người, theo hắn biết loài chim ưng không phải là sinh vật thích quần cư, nhiều chim ưng như vậy tụ tập ở chung một chỗ? Phía trước rốt cuộc đã sinh ra chuyện gì vậy?

Địch Áo chợt nhớ tới lời Lâm Tái từng nói không khỏi sinh ra cảm giác rét lạnh tê dại da đầu, chẳng lẽ những con chim ưng kia đều là yêu thú? Bộ lạc cao cấp đã đến?

Trong khi Địch Áo suy tư, một mùi hương nhàn nhạt từ sâu trong rừng cây đánh tới, con chiến mã sau lưng bị kinh sợ hý lên thảm thiết.

Địch Áo lập tức thả ra một đạo Phong Nhận chia ra đánh thủng đầu con chiến mã kia, sau đó con chiến mã vô lực ngã xuống đất, thanh âm cũng ngừng lại.

Sau một lát, Địch Áo xoay người phóng đi theo hướng mùi hương truyền đến, chạy một hồi đã đến gần bìa rừng phía bên kia. Hắn chọn một gốc đại thụ tương đối rậm rạp tung người nhảy lên, sau đó ẩn vào trong cành lá không hề nhúc nhích.

Mấy phút sau chợt tiếng bước chân càng ngày càng gần, một mùi tanh hôi ập thẳng vào mặt, vài con sói màu đen từ trong bụi cây bước ra, tựa hồ bọn chúng ngửi được gì đó vội vàng ngẩng đầu lên cảnh giác, rồi từ từ chạy theo phương hướng phát ra cái mùi hấp dẫn kia.

Phía trước xuất hiện thi thể con chiến mã, vài con sói đen lập tức vây lại không ngừng vòng quanh thi thể chiến mã, một con sói trong đó lè lưỡi liếm liếm vết thương trên đầu chiến mã.

Địch Áo đánh chết chiến mã chỉ là vì bảo vệ mình, vết thương rỉ máu trên đầu chiến mã đúng lúc che giấu khí tức hắn lưu lại, vô tình lại giúp cho hắn thoát khỏi hiểm cảnh trong gang tấc.

Địch Áo có thể ngừng hô hấp, có thể khống chế bản thân không phát ra bất kỳ thanh âm nào, thậm chí có thể giảm tần số nhịp tim chậm lại. Nhưng hắn không thể nào che giấu khí tức trên người hắn, khứu giác của sói rất nhạy cảm, không có mùi máu tanh bảo vệ, hắn có thể sẽ bại lộ tung tích.

Giờ phút này, Địch Áo từ trong khe hở cành lá quan sát vài con sói kia, hình thể bọn chúng lớn hơn sói hoang nguyên một ít. Con ngươi sói hoang nguyên màu xanh biếc, những con sói đen kia lại có con ngươi màu đỏ sậm, tựa hồ tuyên bố với người khác chúng là sinh vật cực kỳ khát máu vậy.

Ngay sau đó, càng lúc càng có nhiều sói từ sâu trong rừng cây xuất hiện, di chuyển ra ngoài y như làn sóng thủy triều đen, bầy sói đi ngang qua thi thể chiến mã, phần lớn sẽ dừng lại ngửi hoặc liếm một cái, nhưng không có con sói nào cắn xé ăn thịt, hình như trong bầy bọn chúng tồn tại kỷ luật rất nghiêm khắc.

Sau đó một vài thân ảnh nhân loại xuất hiện, bộ dạng bọn hắn đều là võ sĩ, trên người cũng có hình xăm. Thế nhưng không giống với hình xăm mà Địch Áo từng thấy trên người mấy bộ lạc võ sĩ trước đó, bọn họ xăm ở trên trán, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng thị lực Địch Áo đủ tốt để nhìn thấy trên trán nhóm võ sĩ xăm hình sói, trên trán một vài võ sĩ khác lại xăm hình chim ưng đang giương cánh.

Bình luận





Chi tiết truyện