chương 443/ 624

Trận thi đấu ở giữa sân, học viên hai đội đánh đấm cực kỳ thống khoái, mấy người Địch Áo ngồi ở trên khán đài quan sát, thực lực song phương ngang nhau tranh tài mới là đặc sắc nhất. So sánh xuống, mấy người Địch Áo tham gia tranh tài có vẻ "hơi bình thản" rồi, chiến đấu thường xuyên nghiêng về một phía sẽ không có áp lực gì đáng nói.

Qua chừng nửa giờ, trận đấu rốt cuộc phân ra thắng bại, một phe trong đó bởi vì Hỏa hệ võ sĩ của đội ngũ hao hết nguyên lực phải chủ động nhận thua.

"Cuối cùng đã đến phiên chúng ta." Lôi Mông chờ lâu sớm đã sớm không nhịn được, giờ phút này rốt cuộc dâng cao tinh thần. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Không cần hưng phấn như thế chứ? Dù sao cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi." Ca Đốn lười biếng nói.

"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta hưng phấn?" Lôi Mông kêu lên.

"Đi thôi, đến lượt chúng ta lên đài rồi." Địch Áo vội vàng lôi Lôi Mông đi, nếu không đoán chừng hai người này sẽ ầm ĩ thêm một trận.

Lúc này khu sáu mươi bảy đám người Gia Nạp Lợi đã nối đuôi nhau đi tới cuộc thi trên đài, thấy mấy người Địch Áo lên đài sau, Gia Nạp Lợi rất xa hướng về phía Địch Áo cảm kích mỉm cười một chút, nụ cười trước sau như một xấu hổ.

"Đây chính là người mà các ngươi nói?" Tác Phỉ Á thấp giọng hỏi.

"Đúng là tên đó." Lôi Mông thở dài: "Thấy không, còn chưa có nói chuyệ đã đỏ mặt đỏ rồi, nữ tử cũng không e lệ như vậy chứ?"

Tác Phỉ Á nhìn Gia Nạp Lợi mấy lần, không khỏi cũng nở nụ cười: "Đúng là như vậy, quá kỳ quái đi. Cho dù hắn thật sự đnag cầu ơchúng ta cũng không cần bày ra bộ dạng đáng thương này mà. Ta đoán chừng một hồi sẽ có người nói chúng ta đánh giả cho coi."

"Mặc kệ nó, dù sao chỉ cần có thể sớm kết thúc tranh tài là tốt rồi, ta không bao giờ muốn nhìn thấy gương mặt này nữa." Lôi Mông lắc đầu ngao ngán.

Trên khán đài, đạo sư đã rung cái chuông nhỏ trong tay ra hiệu cho tranh tài chính thức bắt đầu.

Địch Áo lắc mình chạy ra khỏi đội ngũ, để cho hắn ngoài ý muốn chính là Phong hệ võ sĩ của đối phương lao ra dĩ nhiên là cái tên Gia Nạp Lợi. Thế nhưng suy nghĩ đến thân phận đội trưởng của Gia Nạp Lợi thì chẳng có gì lạ. Địch Áo chỉ cảm thấy kỳ quái, một đội trưởng mềm yếu như vậy suất lĩnh đội ngũ đến tột cùng làm sao sống sót ở trong Tử Vong Chi Ca trong học viện vốn có tỉ lệ đào thải cực cao?

Sau khi Gia Nạp Lợi lao ra liền giơ tay thả ra một đạo Phong Nhận, từ trên uy lực Phong Nhận thì có lẽ Gia Nạp Lợi đã dùng toàn lực rồi, tốc độ cũng mau tới cực điểm. Đáng tiếc là điểm rơi thiếu chính xác, tựa hồ là lo lắng thương tổn Địch Áo, cho nên Địch Áo không cần trốn, Phong Nhận tự động bay lướt qua hông bên trái Địch Áo, cách thân thể Địch Áo ít nhất cũng mười mấy ly.

(1ly =1mm)

Địch Áo không khỏi dở khóc dở cười, đây cũng quá giả thì phải? Thế nhưng lúc này hắn không thể nói gì được, đành phải giơ tay đáp lễ một đạo Phong Nhận, ngay cả Diễn Sinh bí kỹ cũng không dùng. Không phải là hắn lo lắng thương tổn đối phương, mà là sợ lỡ may động đến cái tên Gia Nạp Lợi này làm cho hắn khóc lên, cuộc tranh tài này sẽ biến thành trò cười khắp học viện mất, có khi còn được lưu danh sử sách thì toi.

Gia Nạp Lợi phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, lập tức thả ra Tật Phong Tấn Ảnh lách mình tránh ra, nhìn vẻ mặt giống như Địch Áo thả ra không phải là một đạo Phong Nhận bình thường, mà là bí kỹ uy lực vô thượng vậy. Trên khán đài nhất thời truyền đến một mảnh thanh âm xôn xao, bị một đạo Phong Nhận hù dọa thành như vậy còn đánh cái rắm gì nữa?

Địch Áo ở bên này cố gắng "chu toàn" Gia Nạp Lợi, bên kia đám người Tác Phỉ Á đi đến vị trí cách đội ngũ đối diện chừng hai mươi thước thì dừng lại, theo thói quen thả ra Băng Tường. Sau đó liền thấy phe đối diện lao ra một gã võ sĩ, trên người lóe ra quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ, cắm đầu lao thẳng về phía Băng Tường.

Cùng lúc đó, hai tên Hỏa hệ võ sĩ phe kia cũng thả ra Chân Hồng Chi Vũ, ba người cùng đánh nên Băng Tường sụp đổ thành từng mảnh nhỏ rất nhanh. Hai mắt Lôi Mông sáng ngời, vốn nghĩ là bọn người kia sẽ giống như nhóm Bối Lạc Khắc lần trước vậy, cẩn thận sợ sai lầm chọc giận bọn họ, nhưng bây giờ nhìn lại hình như đối phương có chút không cam lòng, như vậy đúng là quá tốt. Thống thống khoái khoái đánh một trận mới là hành động của võ sĩ chân chính, bó tay bó chân còn ra cái dạng gì đây?

Gã Địa hệ võ sĩ mới vừa đánh vỡ Băng Tường đã thấy thân ảnh Lôi Mông lao đến thật nhanh, theo bản năng giơ chân lên định thi triển Liệt Địa Kích. Nhưng Lôi Mông làm gì cho hắn có cơ hội này, đã sớm buông thả Địa Chấn trước một bước rồi, gã Địa hệ võ sĩ lập tức trúng chiêu, thân hình cứng ngắc đứng im tại chỗ.

Đây là bí kỹ gì? Gã Địa hệ võ sĩ bị dọa không nhẹ, vì sao thân thể của mình không nhúc nhích được?

Lôi Mông bắt được khe hở này, vô cùng thong dong thả ra Liệt Địa Kích, trong tiếng nổ vang ầm ầm, từng đạo kình khí lạnh thấu xương đánh trúng gã Địa hệ võ sĩ vô cùng chính xác, gã Địa hệ võ sĩ nhất thời bị đánh bay ra ngoài.

Nghiêm khắc mà nói thì Lôi Mông đang khi dễ người ta. Bí kỹ gia truyền Địa Chấn của Sư Tâm Vương không thể nghi ngờ là một trong những bí kỹ đứng đầu đại lục, chỉ cần ở trong phạm vi Địa Chấn lan tới, nếu là võ sĩ cùng giai sẽ không thể tránh được hiệu quả cứng ngắc toàn thân.

Khuyết điểm duy nhất chính là Lôi Mông không thể buông thả Địa Chấn liên tục, nếu không bằng vào bí kỹ này, hắn có thể dễ dàng đánh bại bất kỳ một đối thủ cùng giai nào.

Hỏa hệ võ sĩ của phe đối diện không có đi quản Lôi Mông chiến đấu với tên Địa hệ võ sĩ kia, dù sao trong khoảng thời gian ngắn hai người không thể nào phân ra thắng thua được. Hỏa diễm Chân Hồng Chi Vũ ập tới bao phủ mấy người Tác Phỉ Á kín kẽ. Tác Phỉ Á giơ tay lên thả ra Băng Tường ngăn cản đối phương công kích, lúc này mấy người bọn họ chú ý tới trong trận doanh đối phương còn có một người vẫn chưa xuất thủ, nhìn bộ dáng hẳn là Thủy hệ võ sĩ mới đúng.

Ở trong phạm vi Chân Hồng Chi Vũ công kích, mấy người Tác Phỉ Á không ngừng phóng thích Băng Tường bảo hộ bản thân. Mặc dù không có Ca Đốn công kích cường lực nhưng có thêm Y Toa Bối Nhĩ nên lực phòng ngự gia tăng không ít. Phe đối diện tấn công mãnh liệt cỡ nào cũng không thể đột phá hàng rào phòng ngự của ba người liên thủ trong khoảng thời gian ngắn.

Điểm sáng duy nhất bây giờ chính là hai tên Địa hệ võ sĩ chiến đấu với nhau, ít nhất cũng có thể làm cho người ta nhìn ra được Lôi Mông một mực đè ép đối phương. Về phần những người khác chiến đấu, mọi người đã lười xem tiếp, cái đó có khác gì buông thả bí kỹ vào không khí đâu?

Theo thời gian trôi qua, hai tên Hỏa hệ võ sĩ khu sáu mươi bảy và mấy người Tác Phỉ Á tiêu hao nguyên lực nhanh chóng, dĩ nhiên mấy người Tác Phỉ Á tiêu hao ít hơn đối phương. Trong lúc phòng thủ thường thả ra Hàn Băng Tỏa Liên và Băng Trùy phản kích, nhưng đang bay ở giữa không trung đã bị vô số ngọn lửa ngăn chặn tiêu tán.

Mấy người Tác Phỉ Á càng đánh càng là buồn bực, đối diện những tên kia sẽ không phải là nghĩ vẫn như vậy đánh tới nguyên lực hao hết sao?

Đúng lúc này, vẫn luôn đang cùng Địch Áo " thật tình tỷ thí " Gia Nạp Lợi bỗng nhiên đột nhiên vọt tới trước, kéo gần lại và Địch Áo ở giữa khoảng cách, Địch Áo đứng tại chỗ chưa hề di động, chỉ im lặng nhìn sang đối phương. Nếu như Gia Nạp Lợi nghĩ là hắn đã buông lỏng cảnh giác rồi ra tay đánh lén, nhất định hắn sẽ hối hận không kịp.

Gia Nạp Lợi lộn một vòng vọt tới từ bên hông Địch Áo, đồng thời nhẹ giọng nói một câu: "Có thể đánh ta rớt xuống đài rồi."

Địch Áo âm thầm thở dài, đúng là không nhịn được mà, ngươi trực tiếp nhận thua là tốt rồi? Chẳng lẽ bị ta đánh xuống ngươi sẽ có nhiều mặt mũi hơn?

Mặc dù là nghĩ như vậy nhưng dựa trên tình đồng học, hắn rất khó cự tuyệt yêu cầu của gã Gia Nạp Lợi "đáng thương" này. Hắn nhẹ nhàng thả ra Phong Ưu Nhã lăng không bay về phía Gia Nạp Lợi.

Bởi vì đã đáp ứng không thương tổn đối phương, cho nên Địch Áo chỉ có thể chọn lựa phương thức ném Gia Nạp Lợi xuống dưới đài, trong nháy mắt Địch Áo đã vọt tới sau lưng Gia Nạp Lợi, lấy tay chụp vào cổ áo hắn.

Ngay thời điểm này, trong mắt Gia Nạp Lợi bỗng nhiên hiện lên một tia lệ mang, rống lớn một tiếng như sấm sét đầu xuân: "PHÁ ~!"

Trong lúc phát ra tiếng hô Gia Nạp Lợi đột nhiên gia tốc, xoay người giang hai tay phóng ra một đoàn ánh sáng màu xanh nhạt hóa thành một cơn mưa Phong Nhận đầy trời ngập đất, không chút lưu tình đánh tới chỗ Địch Áo. Rõ ràng là Diễn Sinh bí kỹ mà Địch Áo vẫn "ngại ngùng" không dám sử dụng.

Sau khi phát động công kích, Gia Nạp Lợi không thèm nhìn kết quả, thân hình lắc nhẹ một cái xông về phía Lôi Mông. Ở khoảng cách gần như vậy, lại là chuyện đột ngột phát sinh, Địch Áo căn bản không có khả năng sống sót. cho dù là Phong hệ đạo sư xuất thủ cũng vãn cứu không nổi vận mệnh Địch Áo. Không thể không nói, Gia Nạp Lợi lựa chọn thời cơ phát động rất chính xác, chính là lúc Địch Áo phòng bị thấp nhất.

Trên khán đài nhất thời vang lên một trận kinh hô, kết quả như thế có thể nói là đột ngột biến chuyển, khi mọi người đều cho là cuộc tranh tài này đã không còn thay đổi được nữa. Gia Nạp Lợi cuối cùng phát động một kích trí mạng ngay thời điểm mấu chốt.

Bình luận





Chi tiết truyện