chương 392/ 624

Ngay lúc Lôi Mông giơ chân lên, Địch Áo đã biết hắn định làm gì rồi, thân hình lập tức lộn một vòng tránh sang hướng khác. Cho dù năng lực kháng đòn của Mật Lâm cự viên cường thịnh đến mức nào, sau khi bị Liệt Địa Kích đánh trúng cũng sẽ xuất hiện trì trệ ngắn ngủi, hoặc là lệch khỏi phương hướng trước đó. Cho dù là kết quả nào cũng tạo cơ hội cho Địch Áo xuất thủ. Từ khi nhìn thấy Mật Lâm cự viên có ý thức tránh né dòng khí lạnh của Tuyết Ny, chuyện này chứng minh trí lực của chúng nó không thấp. Cho nên Địch Áo không dám khẳng định Lôi Quang Phong Nhận của mình có thể công kích chính xác giống như lúc trước hay không. Địch Áo buông thả Lôi Quang Phong Nhận bị hạn chế số lượng, hắn không dám lãng phí, cũng lãng phí không nổi. Bên phía Ca Đốn vang lên tiếng Mật Lâm cự viên kêu gào thê lương không ngừng nghỉ, nói cách khác Hỏa Thịnh Yến của Ca Đốn cho tới bây giờ chỉ mới đả thương nặng Mật Lâm cự viên, chưa chắc có thể giết chết chúng nó. Cho dù Địch Áo và Lôi Mông, Tuyết Ny giết chết hai con Mật Lâm cự viên may mắn sống sót này, chiến đấu không hẳn là kết thúc.

Mấy người Địch Áo bất ngờ chính là hai con Mật Lâm cự viên này không giống như những đồng loại khác, mặc kệ đối mặt công kích gì cũng liều mạng đâm đầu vào, mà chúng nó dựa vào cây cối di chuyển qua lại xen kẽ. Kết quả là Lôi Mông thả ra Liệt Địa Kích đánh vào chỗ trống, đây chính là bi ai của Địa hệ Cực Hạn võ sĩ, phạm vi công kích quá mức nhỏ hẹp nên khó lòng đánh chính xác mục tiêu.

Hai con Mật Lâm cự viên từ trên cành cây nhảy xuống đất, mục tiêu dĩ nhiên là Tuyết Ny. Không thể không nói, Mật Lâm cự viên lựa chọn rất là chính xác, Địch Áo rõ ràng có tốc độ nhanh hơn chúng nó, muốn công phá Lôi Mông Bàn Thạch Thủ Hộ cũng cần phải có khoảng thời gian nhất định, chỉ có Tuyết Ny thoạt nhìn là người dễ đối phó nhất.

Lôi Mông nhìn chằm chằm vào một đầu Mật Lâm cự viên, chỉ cần con Cự Viên này tiến tới phạm vi nhất định, Lôi Mông sẽ thả ra Liệt Địa Kích ngăn cản đối phương. Lấy năng lực Lôi Mông chỉ có thể làm được như thế, muốn cản lại cả hai con Cự Viên là chuyện quá sức hắn. Về phần một con khác, Lôi Mông tin tưởng Địch Áo có biện pháp giải quyết.

Mặc dù tốc độ Mật Lâm cự viên nhanh hơn Lôi Mông muốn rất nhiều, nhưng cũng không có cách nào chạy vòng qua Lôi Mông công kích Tuyết Ny. Yêu thú dù sao cũng là yêu thú, mấy lần cố gắng xông qua Lôi Mông không được như ý, Cự Viên đã mất đi tính kiên nhẫn, hai cánh tay hung hăng nện thẳng xuống đất. Lôi Mông nhìn thấy cử động của Cự Viên lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước, mặt đất bỗng nhiên nổ tung hất văng Lôi Mông bay thẳng lên trời. Màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ rung chuyển điên cuồng làm như chuẩn bị hỏng mất.

Cùng lúc đó, Tuyết Ny bắt đầu xuất thủ, vốn là nàng và Cự Viên cách nhau bởi Lôi Mông. Bây giờ tầm mắt song phương đã bị cát đá che lại, chỉ khác ở chỗ Tuyết Ny đã sớm khóa chặt thân hình Cự Viên, cho dù nhắm mắt lại nàng cũng có thể đánh trúng đối phương.

Lần này thời gian Tuyết Ny chuẩn bị khá dài, mấy giây sau mới ngưng kết ra một cây Băng Trùy dài hơn một thước. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cây Băng Trùy trong suốt lóe ra quang mang lạnh lẽo xoay tròn bắn vào trong khu vực cát đá mù mịt. Vào lúc này Cự Viên mở cái miệng rộng cười toe toét thưởng thức thành quả của mình, hai cánh tay của nó giơ lên cao chờ Lôi Mông rơi xuống sẽ đánh tiếp một cú nữa.

Nhưng không đợi thân hình Lôi Mông rơi xuống mặt đất, trong sương mù đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng rực rỡ. Ở khoảng cách gần như thế, Mật Lâm cự viên không thể kịp cho ra bất kỳ phản ứng nào đã bị Băng Trùy đánh trúng ngực. Đạo Băng Trùy này lớn hơn loại bình thường rất nhiều, hơn nữa phía trên Băng Trùy còn gia tăng lực đạo xoay tròn nên lực xuyên thấu rất mạnh mẽ. Theo sau một tiếng "phịch" trầm đục là máu tươi văng khắp nơi, cây Băng Trùy cắm vào trong thân thể Mật Lâm cự viên sâu tới một phần tư.

Mật Lâm cự viên bị thương nhất thời tru lên thê thảm, hung tính đại phát đưa tay nhổ cây Băng Trùy trong thân thể ra, máu tươi từ miệng vết thương phun ra như suối. Mật Lâm cự viên không quản Lôi Mông đang rơi xuống đất nữa, cắm đầu lao thẳng vào trong màn sương mù. Nếu như Cự Viên cũng có tư tưởng sợ rằng ý niệm trong đầu nó hiện tại chính là xé tan Tuyết Ny ra thành từng mảnh nhỏ.

Tuyết Ny nghe thấy từ trong bụi sương mù truyền đến tiếng gào thét thì trong lòng không khỏi vui mừng, nhất định là đánh trúng rồi. Tuyết Ny ngẩng đầu nhìn thoáng qua phát hiện quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ trên người Lôi Mông vẫn còn liền yên tâm nhanh chóng lui về sau. Đồng thời giơ tay lên thả ra một bức tường băng ở trước mặt, đây là chiến thuật mấy người trước đó đã nghiên cứu xong. Dưới tình huống Tuyết Ny có thể bảo đảm cho mình an toàn, sẽ có nhiệm vụ buông thả công kích khoảng cách xa, huống chi bây giờ Lôi Mông vẫn có thể kiên trì, nàng tự nhiên không cần thiết phải tiếp tục mạo hiểm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đầu Mật Lâm cự viên này đúng là xui xẻo, từ trong màn sương mù vọt ra liền đập đầu vào bức tường băng cứng rắn. Cho dù nó da dày thịt béo nhưng lần này va chạm hoàn toàn không có chuẩn bị như lúc trước. Mặc dù tường băng bị nó đụng nát bấy nhưng lực phản chấn cường đại cũng làm cho nó đầu váng mắt hoa, tạm thời không phân rõ phương hướng.

"Ầm !"

Thân thể Lôi Mông đập mạnh xuống đất, liên tục gặp phải hai đòn nghiêm trọng làm cho khí huyết trong ngực Lôi Mông sôi trào từng đợt, khó chịu tới cực điểm. Thế nhưng hiện tại hắn không còn kịp bận tâm mấy thứ này, cố nén đau đớn vội vã bò dậy phóng tới chỗ Tuyết Ny.

Mà phía bên kia, Địch Áo không phụ Lôi Mông tín nhiệm, quấn lấy đầu Mật Lâm cự viên vô cùng gắt gao. Chẳng qua là nhìn thấy trước sau đã có hai đồng loại chết ở trong tay Địch Áo, cho nên đầu Mật Lâm cự viên này rất là cảnh giác đối với Địch Áo. Nhất là mỗi khi đầu ngón tay Địch Áo lóe lên lôi điện, Mật Lâm cự viên lập tức nhanh nhẹn lách người sang bên dùng cây cối dày đặc che chở thân thể nó. Mặc dù tốc độ Địch Áo rất nhanh nhưng cũng không thể nào làm gì nó được.

Địch Áo vẫn luôn lưu ý động tĩnh bên phía Tuyết Ny, khi thanh âm tường băng vỡ vụn vang lên. Địch Áo bỗng nhiên bỏ qua đối thủ ở trước mặt, lao thẳng về phía Tuyết Ny đang núp.

Đầu Mật Lâm cự viên ngẩn ra, không rõ lắm tại sao Địch Áo đột nhiên chạy mất. Thế nhưng lúc này nó đã thấy được máu tươi tuôn trào trên người đồng loại, nhất thời gầm lên tức giận phóng người đuổi theo.

Địch Áo vốn muốn trở về tiếp ứng Tuyết Ny, nhưng vào lúc này Lôi Mông đột nhiên chạy lui ra sau che ngay trước mặt con Mật Lâm cự viên kia. Hình là bởi vì Bàn Thạch Thủ Hộ bị công phá làm cho Lôi Mông cảm giác rất mất mặt, bây giờ đã giận dữ đỏ bừng cả mặt, mắt trợn tròn xoe, rống to một tiếng thả ra bí kỹ gia truyền của gia tộc, Địa Chấn.

Vùng đất chung quanh Lôi Mông bất chợt nhấp nhô xóc nảy, rung động ầm ầm. Thân hình Con Mật Lâm cự viên kia cứng ngắc lại, chốc lát sau Lôi Mông dùng toàn lực thả ra Liệt Địa Kích, kình khí phá không lao tới đánh văng đầu Mật Lâm cự viên ra thật xa.

Thấy bên phía Lôi Mông tạm thời không cần lo lắng, Địch Áo liền chạy sang cánh hông. Dù sao hắn vẫn là đội trưởng, lúc nào cũng phải suy nghĩ đến an toàn cho từng đội viên, bây giờ hắn lo lắng nhất là Ca Đốn.

Đầu Mật Lâm cự viên khác đuổi theo Địch Áo không tha, biểu hiện của nó cực kỳ cẩn thận. Chỉ cần nhìn thấy Địch Áo nâng tay lên lập tức tránh qua một bên, điểm này làm cho Địch Áo cảm thấy rất thú vị. Hắn vừa tiếp cận Ca Đốn vừa làm ra hàng loạt động tác giả.

Đầu Mật Lâm cự viên né tránh mấy lần thấy Địch Áo phất tay mà không có Phong Nhận bay ra, tựa hồ hiểu ra bản thân đang bị trêu chọc nên giận dữ gào thét ầm ĩ, gia tăng tốc độ đuổi theo Địch Áo.

Thân hình Địch Áo bỗng nhiên ngừng lại rồi thay đổi phương hướng chạy về phía con Cự Viên đó.

Lúc khoảng cách giữa Địch Áo và Cự Viên còn chưa đủ mười thước, hai bên cùng chạy nước rút mắt thấy chuẩn bị đụng vào nhau rồi. Ngay lúc đó, Địch Áo phất tay phóng ra một đạo Lôi Quang Phong Nhận, đồng thời nghiêng người chạy vòng quanh sang hướng khác.

Con Mật Lâm cực viên phản ứng rất nhanh, mặc dù tốc độ Địch Áo nhanh đến mức nó không thể nào thấy hình dáng Địch Áo, cũng không thể thấy rõ Lôi Quang Phong Nhận. Nhưng nó theo bản năng kịp thời dùng hai cánh tay tráng kiện che mặt lại.

Lôi Quang Phong Nhận bắn vào cánh tay phải Mật Lâm cực viên, lực lượng xung kích mãnh liệt khiến cho cánh tay phải của Mật Lâm cực viên nện vào mặt nó. Sau đó thân hình nó mất thăng bằng ngã bật xuống đất.

Mật Lâm cực viên gầm gừ thống khổ, Lôi Quang Phong Nhận nổ tung trong cánh tay phải của nó lưu lại vết thương sâu tận xương, máu tươi lúc này tuôn trào như suối. Nếu như cánh tay của nó mỏng hơn một chút, sợ rằng đã bị đứt thành hai khúc rồi.

Không đợi Mật Lâm cực viên bò dậy, một luồng khí lạnh men theo mặt đất bay tới vững vàng đóng băng nó dính cứng dưới đất.

Ngay sau đó, Lôi Mông sải bước lao đến nhấc chân thả ra một đạo Liệt Địa Kích.

Bức tượng băng nát bấy, máu tươi vẩy ra, đồng thời hai đạo Hàn Băng Tỏa Liên lướt qua hai vai Lôi Mông trói chặt con Mật Lâm cự viên đang thống khổ giãy dụa.

Bình luận





Chi tiết truyện