chương 236/ 624

Điều duy nhất hắn có thể làm được là để cho các tộc nhân chết đi có ý nghĩa, có lẽ những người chết đi là vì để cho những người khác sống sót tốt hơn.

Tiếng kèn thê lương bỗng nhiên vang lên, thân hình Địch Áo lập tức ngừng lại, nghiêng người né tránh hai con Cự Lang đang vồ tới. Sau đó hắn bay thẳng lên không trung quay đầu nhìn lại, phía sau đội ngũ đã bị vô số điểm đen chi chít che mất, mặc dù Địch Áo biết Ngõa Tây Lý ở chỗ này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng cực độ.

"Các ngươi trở về hỗ trợ, cộng thêm Khố Ni Nhĩ và A Cách Lý Tân mới có thể đối phó bọn họ." Tái Nhân Hầu tước đột nhiên dừng bước, lạnh lùng quét mắt về phía các võ sĩ bộ lạc: "Nơi …này… giao… cho… ta !" Trong mắt Tái Nhân Hầu tước xẹt qua một tia lửa đỏ rực, câu nói kia hắn thả ra rất chậm, mỗi một chữ nói ra tia lửa trong mắt lại càng sáng rực, chốc lát sau hai mắt hắn đã biến thành màu vàng rực rỡ.

Thấy Tái Nhân Hầu tước bắt đầu xuất thủ chân chính, Tây Cách Thụy Na cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nàng không thể nào nghĩ tới Tái Nhân Hầu tước dĩ nhiên vẫn còn ẩn giấu thực lực. Ban đầu đối mặt Băng Xuyên Hùng Vương, tình thế nguy cấp đến mức nào chứ? A Cách Lý Tân đã bị Băng Xuyên Hùng Vương đánh in vào vách núi trọng thương mà Tái Nhân Hầu tước vẫn lựa chọn ẩn giấu, lúc này Tây Cách Thụy Na không biết biểu đạt tâm tình của mình cho đúng, là tức giận hay là sợ hãi than thở đây?

Tại sao bây giờ Tái Nhân Hầu tước lại thay đổi chú ý? Mặc dù các võ sĩ bộ lạc không ngừng xung kích hoàn toàn vây quanh đội ngũ nhưng vẫn còn không tới trình độ nguy hiểm tận cùng kia mà.

"Ngươi biết hắn là ai không?" Tây Cách Thụy Na đột nhiên hỏi một câu.

"Các ngươi không biết?" Tái Nhân Hầu tước mỉm cười hỏi ngược lại: "Chỉ bằng vào mấy con cá nhỏ này mà làm phiền Ngõa Tây Lý tiên sinh xuất thủ. Ngõa Tây Lý tiên sinh sẽ cảm thấy chúng ta như thế nào đây? Ha hả, không phải là vô cùng mất thể diện hay sao?"

Tây Cách Thụy Na im lặng phóng thẳng tới chiến trường, nàng không tin tưởng chuyện ma quỷ mà Tái Nhân Hầu tước vừa nói. Tái Nhân Hầu tước triển lộ lực lượng chân chính không phải là thẳng thắng như đối xử với bằng hữu, nếu có cũng không phải là đối với nàng, mà là đối với Ngõa Tây Lý. Cũng có thể nói Tái Nhân Hầu tước đang dùng phương thức mịt mờ biểu đạt lòng trung thành của mình, hắn muốn dùng lực lượng và hành động của mình biểu lộ ra tất cả ý định, không cần giấu diếm gì nữa. Sau đó hắn sẽ phục tùng vận mệnh an bài, có thể xem đây là hành động đánh cược với số phận.

"Rầm rầm rầm rầm rầm !"

Vô số luồng quang mang từ bí kỹ nổ tung quanh khu vực rất gần Tái Nhân Hầu tước, còn có từng đàn sói nắm được khe hở của nguyên lực chấn động tràn vào theo bốn phương tám hướng.

Tái Nhân Hầu tước đứng vững vàng một chỗ, vô số bí kỹ đánh tới căn bản không thể nào phá hư nguyên lực chiến giáp của hắn thì làm sao thương tổn hắn được. Dĩ nhiên hắn vẫn phải né tránh vài đợt công kích, nguyên lực chiến giáp bị công kích sẽ không ngừng hao tổn nguyên lực, bây giờ hắn giữ vững trạng thái chỉ là vì vấn đề sỉ diện.

Qua chừng mười mấy giây, Tái Nhân Hầu tước đột nhiên tiến tới trước một bước, miệng hét lớn: "Viêm Long Sát ~!"

Thân ảnh Tái Nhân Hầu tước bỗng nhiên hóa thành một quả hỏa cầu bốc cháy hừng hực, luồng lửa đỏ nhanh chóng bành trướng biến thành một con Hỏa long khổng lồ gầm thét vang vọng khắp bầu trời. Hỏa long từ trên bầu trời giáng xuống, đam vào chính giữa đám bộ lạc võ sĩ.

"Ầm !"

Luồng lửa phóng thẳng lên cao, quang mang phát sáng chói mắt hơn cả ánh nắng mặt trời. Mọi người đều có cảm giác hai mắt truyền đến từng đợt đau nhói, vô ý thức nhắm hai mắt lại, một vòng tròn vàng kim mang theo hơi nóng khuếch tán ra bốn phía, tiếp theo đó là làn sóng xung kích quét tới.

Thoạt nhìn luồng quang mang vàng kim rất nhu hòa nhưng lại hàm chứa nhiệt độ cực kỳ đáng sợ, các võ sĩ bộ lạc đứng gần đó lập tức bốc cháy thành người lửa. Sau đó bị lực chấn động hất văng ra ngoài ngã xuống đất không còn nhúc nhích gì nữa.

Ngay vùng trung tâm xuất hiện một cái hố to đủ để mai táng mấy chục người, các võ sĩ bộ lạc mới vừa đứng ở nơi này chỉ huy bầy ưng và chiến lang chiến đấu đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tái Nhân Hầu tước công kích vẫn không có kết thúc, đoàn hỏa quang to lớn như thực chất phủ xuống mặt đất, đột nhiên phát ra một tiếng trầm muộn. Ngay sau đó, một con Hỏa long từ trong ngọn lửa hiện ra bay tới chỗ đối phương dày đặc nhất.

"Rầm rầm rầm ~!"

Thanh âm nổ vang biến thành trọng điểm toàn bộ chiến trường, từng nhóm võ sĩ ngã trái ngã phải kêu la thảm thiết ở trong ngọn lửa. Thế nhưng lần công kích thứ hai không mạnh bằng lần đầu tiên, con Hỏa Long đầu tiên công kích chỉ chớp mắt đã hủy diệt mười mấy võ sĩ bộ lạc, sau đó nổ tung cướp đi tính mạng của mấy trăm võ sĩ khác. Con Hỏa long thứ hai thoạt nhìn uy thế kinh người nhưng gây thương tổn chỉ bằng một nửa lần đầu tiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thế nhưng nhiêu đó đã đủ lắm rồi, ở trong phương viên vài trăm thước chung quanh Tái Nhân Hầu tước, tất cả võ sĩ bộ lạc đã cảm thấy sợ hãi chồn chân. Ngay cả kia chiến lang cũng phải kẹp đuôi không dám gào thét gì nữa, bọn chúng đang dần dần lùi về phía sau.

Tiếp theo là một đống hỏa cầu từ không trung rơi xuống, tổn thất nghiêm trọng nhất chính là bầy ưng, luồng hỏa quang mang theo hơi nóng hừng hực thiêu đốt tất cả mọi thứ nó đi qua, chỉ cần ở trong phạm vi ngọn lửa lập tức bị nướng cháy đen thui. Cho dù trong số chim ưng cũng có vài con yêu thú biến dị nhưng bọn chúng không thể nào tiếp tục phi hành trong tình huống lông vũ bị đốt cháy. Tái Nhân Hầu tước đánh ra một kích ước chừng biến hơn ngàn đầu chim ưng thành gà nướng.

"Viêm Long Song Sát, Võ Tôn cao cấp?" Y Cách Nạp cũng phải cảm thấy kinh hãi, lẩm bẩm: "Bản Văn, hắn chính là chỗ Tây Cách Thụy Na dựa vào phải không?"

"Kích thứ hai có uy lực không bằng kích đầu tiên, uy lực còn yếu lắm. Thực lực của hắn hẳn là trong khoảng cấp năm và cấp bảy." Bản Văn nhẹ giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầy ưng trên không trung, hồi lâu sau hắn lắc đầu nói: "Ta nghĩ rằng hắn là Tái Nhân Hầu tước."

"Tái Nhân Hầu tước? Đoạn thời gian trước ở khu vực quặng mỏ, chúng ta từng gặp hắn một lần, hình như..."

"Hắn không dùng toàn lực." Bản Văn mỉm cười nói: "Hắn đang phòng bị Thánh Đế Tư học viện, xem ra cũng là một kẻ tương đối xảo trá."

"Chúng ta động thủ thôi, Bản Văn !" Y Cách Nạp nói.

"Cũng may không phải là Viêm Long Tam Sát." Bản Văn thở phào nhẹ nhõm, cố ý dời sang đề tài khác: "Nếu không hiện tại chúng ta sẽ phải bắt đầu chạy trối chết rồi."

Y Cách Nạp biết Bản Văn đang nói đùa nhưng thật sự hắn cười không nổi, một vị Võ Tôn đỉnh phong có thể thi triển Viêm Long Song Sát uy lực đạt tới đỉnh phong quả thật là đáng sợ. Nói cách khác, mỗi một con Hỏa long sẽ tạo thành thương tổn gần bằng nhau, nếu như Tái Nhân Hầu tước là Võ Tôn đỉnh phong thì kích thứ hai sẽ có thể dễ dàng cướp đi tính mạng ngàn vạn võ sĩ bộ lạc. Về phần Viêm Long Tam Sát, đó là bí kỹ Hỏa hệ Thánh Vũ Sĩ mới có thể thi triển, uy lực vô thượng đủ sức để biến phân nửa chiến trường nơi này thành bình địa.

Bản Văn vốn không phải là người thích nói giỡn, Y Cách Nạp cảm giác đối phương tựa hồ đang ám chỉ điều gì đó nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi.

"Tái Nhân Hầu tước cũng không phải là chỗ Tây Cách Thụy Na dựa đẫm." Bản Văn chậm rãi nói: "Ta lo lắng chính là người kia, hoặc là những người đứng ở chính giữa vẫn chưa có xuất thủ."

"Không thử làm sao biết?" Y Cách Nạp chậm rãi nói: "Bản Văn, hạ lệnh đi !"

Bản Văn trầm mặc không nói, bởi vì trong lòng hắn có cảm giác hít thở không thông, mặc dù tìm không được nguy cơ bắt nguồn từ đâu nhưng từ trước tới giờ hắn luôn tin vào trực giác của mình.

Tái Nhân Hầu tước một mình đột nhập vào trong đàn sói đông đen, hai tay hai chân thoải mái tung hoành đại khai sát giới. Địch nhân công kích rất khó thương hắn, nhưng hắn chỉ cần phất tay là có thể cướp đi một vài tính mạng, các võ sĩ bộ lạc chỉ thuần túy là dùng thân thể bổ khuyết vào lỗ hổng trên chiến trường.

Người xông lên trước nhất chính là Địch Áo, tuy nói bộ lạc võ sĩ chưa có xuất động lực lượng tinh nhuệ nhưng ở tiền phong cũng có một vài Cực Hạn võ sĩ tồn tại. Bọn hắn không dám đi trêu chọc Tái Nhân Hầu tước nhưng vẫn có thể theo dõi tìm cách tiêu diệt Địch Áo.

Nếu như cần phải đánh thì Địch Áo là đánh không lại mười mấy Cực Hạn võ sĩ, nhưng hắn có thể chạy. Thân hình chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải kéo giữa khoảng cách với mấy gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ đuổi sát không buông. Hắn không ngừng chạy lòng vòng ở giữa chiến trường, mỗi một lần nháy mắt là có thể phóng ra một đám Diễn Sinh bí kỹ về phía sau để ngăn cả đàn chiến lang và các võ sĩ bộ lạc. Vì thế bọn chúng không thể nào chạm vào góc áo của Địch Áo.

Hơn nữa Địch Áo di chuyển vô cùng phiêu hốt, Phong Nhận tùy ý thả ra như mưa sa bão táp. Nguyên lực của hắn bây giờ đã đủ chống đỡ buông thả Diễn Sinh bí kỹ trong thời gian dài, mắt thấy các võ sĩ bộ lạc bị Phong Nhận xuyên thủng liên tiếp, ba gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ giận dữ muốn nứt tròng mắt, nhưng không có biện pháp bắt giữ Địch Áo.

Tốc độ của Địch Áo nhanh hơn bọn hắn quá nhiều, khả năng biến hướng cũng tự nhiên hơn, nguyên lực thâm hậu hơn. Vì thế mặc dù lấy một đối ba nhưng Địch Áo vẫn cảm thấy tương đối thoải mái.

Bình luận





Chi tiết truyện