chương 437/ 624

"Một vạn học phần nhiều lắm hả?" Khố Ân Tư cười lạnh một tiếng: "Đây chính là Phong hệ võ sĩ duy nhất trong nhóm chúng ta, trọng yếu hơn nữa là chúng ta phải đối mặt với khu năm mươi mốt trả thù. Đạt Nhĩ Sâm, mấy chuyện này vốn là do ngươi tới gánh chịu, lợi dụng hay không lợi dụng, ta đây không nói. Dù sao ban đầu ta cũng vì lòng tham, nhưng tạo thành kết quả như thế, ngươi cũng nên chịu trách nhiệm một chút đúng không?"

Đạt Nhĩ Sâm nhận ra mùi vị quả quyết trong lời Khố Ân Tư nói, ánh mắt híp lại khẽ nói: "Ý của ngươi là..."

"Ta không có ý gì." Trong mắt Khố Ân Tư xẹt qua một tia lệ mang: "Người của ta không phải dễ giết như vậy, mặc kệ hắn là ai, ta sẽ làm cho hắn trả giá thật nhiều."

Trong lòng Đạt Nhĩ Sâm cảm thấy vui mừng không dứt, ban đầu hắn tìm Khố Ân Tư hỗ trợ, tuy có tâm tư nhưng rất khó kéo đối phương xuống nước. Còn hiện tại, cho dù là nhóm Khố Ân Tư đả thương đám người Địch Áo, hay là phe Địch Áo giết người của hắn, mối thù này nhất định là kết rồi. Đến lúc đó, cho dù Khố Ân Tư không muốn trợ giúp hắn đối phó khu năm mươi mốt cũng không được, bởi vì hai bên đã có chung địch nhân.

Nhưng vấn đề là mục đích của hắn đã đạt được, nhưng Khố Ân Tư lại tổn thất thảm trọng. Phong hệ võ sĩ duy nhất bị Địch Áo đánh chết ngay tại chỗ, thực lực khu chín mươi bốn của Khố Ân Tư nhất thời giảm xuống một bậc. Nếu bình tĩnh xem xét, Khố Ân Tư yêu cầu cũng không tính là quá đáng. Thế nhưng Đạt Nhĩ Sâm vẫn cực kỳ đau lòng, đây chính là một vạn học phần đó, nếu dùng đổi lại mảnh vỡ tinh thần thì có thể đổi bao nhiêu viên đây?

"Khố Ân Tư, ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng mà một vạn học phần hình như nhiều quá?" Giọng Đạt Nhĩ Sâm nói rất là khó khăn, mặc dù khu bốn mươi chín là do hắn định đoạt, nhưng đó là mọi người nhìn trên mặt mũi tỷ tỷ hắn nên không dám trêu chọc hắn. Học phần là mọi người cùng sở hữu, nếu như hắn không thèm hỏi một tiếng rồi tự mình sử dụng, rất khó nói sau này sẽ phát sinh chuyện gì.

Dĩ nhiên Đạt Nhĩ Sâm cũng có thể cầu trợ tỷ tỷ của hắn, nhưng chỉ là ba nghìn, năm ngàn thì San Đóa Lạp còn có biện pháp, số lượng một vạn học phần đúng là quá lớn. Đạt Nhĩ Sâm không dám nói thay tỷ tỷ, bất kể hắn muốn thu thập học phần từ phương diện nào cũng không thể lập tức đáp ứng được.

Khố Ân Tư không hề cảm thấy ngoài dự liệu đối với câu trả lời của Đạt Nhĩ Sâm: "Đạt Nhĩ Sâm, số học phần không phải là ta muốn, ta phải dùng nó để trấn những người trong khu của mình mà? Bằng không sau này còn có ai chịu nghe theo ta? Cho nên không thể ít hơn."

Đạt Nhĩ Sâm im lặng một lúc lâu, không khí trong thạch động yên lặng khó tả, qua một lúc sau, Đạt Nhĩ Sâm mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn sang Khố Ân Tư: "Cho ta thời gian suy nghĩ, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ khai báo với ngươi đàng hoàng."

Khố Ân Tư gật đầu: "Đạt Nhĩ Sâm, học phần tùy thời là có thể kiếm trở lại, nhưng tính mạng chỉ có một lần, ta tin tưởng ngươi biết ta đang nói đến chuyện gì."

Đạt Nhĩ Sâm nhìn bóng lưng Khố Ân Tư rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi. Khố Ân Tư lúc gần đi nói ra những lời tràn đầy uy hiếp, nhưng tình hình hiện tại Đạt Nhĩ Sâm không dám trở mặt với đối phương. Chỉ cần Khố Ân Tư nói chuyện này cho học viện biết, kết quả của Đạt Nhĩ Sâm nhất định sẽ cực kỳ thê thảm. Mặc dù nói đây là cách làm lưỡng bại câu thương, cho đến lúc đó Khố Ân Tư cũng không thể chạy trốn học viện chế tài, nhưng người bị ép thì chuyện gì cũng làm được, Đạt Nhĩ Sâm không dám đánh cuộc với mạng của mình.

Nhìn lướt qua thạch động trống rỗng, ánh mắt Đạt Nhĩ Sâm rất là phức tạp, sự tình phát triển đến cục diện bây giờ thì hối hận đã không còn kịp nữa rồi. Bây giờ hắn chỉ có thể làm một việc, chính là nghĩ biện pháp giải trừ uy hiếp từ khu năm mươi mốt, cho dù giao ra cái giá lớn hơn nữa, hắn cũng không tiếc.

Trên thế giới có rất nhiều chuyện đều là như thế, chỉ cần đi sai một bước là đi xa một dặm. Không phải là những người đó không ý thức được mình sai lầm, mà là bọn họ đã không còn cơ hội quay đầu lại.

Địch Áo và Ca Đốn biểu hiện xuất sắc không hề ảnh hưởng đến các học viên thi đấu nhiệt tình, dù sao những phần thưởng sau cũng làm cho lòng người rung động. Cuộc tranh tài vẫn tiến hành hừng hực khí thế, mấy ngày qua các học viên thảo luận nhiều nhất chính là đám người Địch Áo ở khu năm mươi mốt. Về phần cái tên thanh niên mặt đầy tàn nhang chết thảm kia bị người ta quên lãng rất nhanh, so sánh với chuyện chiến đấu sinh tử cùng yêu thú, tỉ lệ tử vong lúc tranh tài không tính là cao.

Khu năm mươi của Phổ Lai Tư cũng thuận lợi lên cấp, gần đây nhóm bạn của Phổ Lai Tư không bài xích đám người Địch Áo giống như lúc trước nữa. Nói cho cùng, Tử Vong Chi Ca học viện chung quy vẫn phải dùng thực lực để nói chuyện, đám người Địch Áo biểu hiện hoàn toàn đáng giá kết giao với bọn họ.

Trong khi Ca Đốn dưỡng thương, Thương Nam từng tới thăm nhiều lần. Theo như hắn nói, cuộc thi của bộ cao cấp càng thêm kịch liệt, nghe nói lại kết quả hai lần tranh tài, Thương Nam cuối cùng hoàn toàn tin tưởng Địch Áo. Đối với Địch Áo có ý định tham gia thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp, hắn không còn phản đối như trước.

"Như thế nào? Khỏe chưa?" Địch Áo giơ lên ném mấy con mồi vào trong thạch động, mở miệng hỏi thăm Ca Đốn.

"Gần tốt rồi." Khí sắc Ca Đốn nhìn qua đã đỡ hơn rất nhiều, thế nhưng giữa hai hàng lông mày mang theo vài phần mất mác. Bởi vì thương thế chưa lành, Ca Đốn rất có thể không tham gia cuộc tranh tài sau này được. Cũng không phải Ca Đốn tiếc nuối mất đi một cơ hội lịch lãm, mà là lo lắng trong đội ngũ không có Hỏa hệ võ sĩ sẽ bị đối phương chiếm mất thượng phong.

"Có cái gì mà lo lắng?" Địch Áo chú ý tới vẻ mặt Ca Đốn, cười nói: "Không có lòng tin đối với mấy người chúng ta ?"

Lúc này mấy người Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ cũng đi đến, các nàng chỉ nghe được Địch Áo nói câu sau cùng, tò mò hỏi: "Không tin cái gì?"

Không đợi Địch Áo mở miệng, Ca Đốn vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Ăn cơm ăn cơm, sắp đói chết ta rồi."

"Trời đất ơi, ngươi là heo à?" Lôi Mông tức giận trợn mắt nhìn sang Ca Đốn: "Trước kia ngươi đã nhiều lần bị thương còn nặng hơn bây giờ, vì sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi bị chết đói lần nào?" Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Ngược đãi người bị thương là hành động không đạo đức." Ca Đốn thấy đã thành công dời lực chú ý của mọi người đi nơi khác nên lười so đo với Lôi Mông.

"Nghe thấy không? Địch Áo, tên này đang thảo luận đạo đức với ta kìa." Lôi Mông kêu lên: "Không phải là bị đánh ngu người rồi?"

Ca Đốn vốn đã chuẩn bị nằm xuống, nghe thấy Lôi Mông nói nhất thời lại ngồi thẳng lên: "Có bản lãnh ngươi lặp lại lần nữa?"

"Ngươi bảo ta nói thì ta sẽ nói? Chẳng phải là quá mất mặt hay sao?" Lôi Mông cười hì hì nói.

"Được rồi được rồi, Ca Đốn đang bị thương, vì sao ngươi không có một chút đồng tình vậy hả?" Y Toa Bối Nhĩ bất mãn nhìn chằm chằm vào Lôi Mông.

"Đúng đấy, ngay cả người bị thương cũng không tha, Lôi Mông, chờ sau này ngươi bị thương, để xem lúc đó có ai giúp ngươi không." Tác Phỉ Á cũng liếc sang Lôi Mông thêm vào một câu.

"Này này, các ngươi, không phải vậy chứ? Vì sao trước giờ không thấy các ngươi nói giúp ta? Ca Đốn cho các ngươi chỗ tốt gì hả?" Lôi Mông bắt đầu tức giận nói câu bất bình.

Y Toa Bối Nhĩ cười cười nói: "Chỉ có nhân tài như ngươi mới ngày ngày giắt chỗ tốt tren khóe miệng, chúng ta chỉ nói mấy câu công đạo mà thôi."

Lôi Mông dứt khoát ngậm miệng lại, chọc không nổi thì ta trốn là được. Lão tử cương quyết không nói lời nào là tạm được rồi chứ gì?

Mấy người đang ở nơi đó nói đùa thì Phổ Lai Tư đi vào thạch động: "Tất cả mọi người đều ở đây hả?" Sau đó thấy được con mồi nằm trên mặt đất liền cười nói: "Ha ha, ta tới thật là đúng lúc."

Lôi Mông không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, lầm bầm: "Ngươi không phải là muốn nói mình cũng sắp chết đói chứ?"

"Chết đói thì không phải, thế nhưng nghe ngươi nói như vậy đúng là ta cảm thấy hơi đói bụng, tại sao?" Phổ Lai Tư cảm thấy giọng nói Lôi Mông rất kỳ quái.

"Không có chuyện gì, đừng nghe hắn nói nhảm." Địch Áo kéo Phổ Lai Tư sang một bên: "Hỏi thăm ra gì không?"

Phổ Lai Tư gật đầu nói: "Có người thấy Đạt Nhĩ Sâm đi tới khu chín mươi bốn của Khố Ân Tư trước lúc tranh tài. Hơn nữa, mấy ngày hôm trước Khố Ân Tư từng đặc biệt đi tìm Đạt Nhĩ Sâm, ta đoán chừng Khố Ân Tư làm như vậy nhất định là do Đạt Nhĩ Sâm bày mưu đặt kế."

Địch Áo cười cười, kết quả này không nằm ngoài dự liệu của hắn. Bọn họ không có thù hận với đám người Khố Ân Tư, không có đạo lý mới gặp đã chán ghét bọn họ, vì thế chỉ có thể một cách giải thích là hợp lý.

"Phổ Lai Tư, mấy ngày nữa kết thúc lượt tranh tài kỳ này?"

Phổ Lai Tư từ từ tính toán, hồi lâu sau mới nói: "Khoảng hai ngày nữa, sau đó chính là tranh tài vòng tiếp theo."

Địch Áo không nói gì, xem ra chỉ có thể để cho Y Toa Bối Nhĩ thay thế vị trí Ca Đốn. Thật ra điều này cũng không sao, mặc dù lực công kích của đội hình không đủ, nhưng năng lực phòng ngự sẽ xuất sắc hơn. Muốn phá vỡ hàng phòng ngự của một gã Địa hệ võ sĩ cộng thêm ba Thủy hệ võ sĩ liên thủ, cho dù là đám người Khố Ân Tư lần trước cũng không thể nào làm được trong khoảng thời gian ngắn.

Bình luận





Chi tiết truyện