chương 347/ 624

Nếu như trong ngày thường thì loại công kích này rất khó có hiệu quả, tùy ý buông thả sẽ làm cho tính chính xác rất kém dẫn đến đối thủ có thể dễ dàng tránh né. Nhưng thân thể bọn họ đang tê dại không còn khả năng buông thả bí rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Nhận bắn vào cổ họng mình.

Địch Áo tung người nhảy tới nhanh chóng lẩn vào sâu trong rừng cây , từ trong rừng truyền đến tiếng cười của Địch Áo: "Thật là ngại quá, ta bỗng nhiên thay đổi chủ ý rồi."

Còn dư lại ba gã võ sĩ kia giận dữ quát lớn một tiếng, vọt về phía thanh âm truyền đến.

"Tất cả trở lại cho ta, ai cho các ngươi đuổi theo? ." Sắc mặt tên mập khó nhìn tới cực điểm: "Gần vạn đại quân bộ lạc cũng chưa bắt được hắn, chỉ bằng vào mấy người các ngươi làm được cái gì chứ?"

Mấy gã võ sĩ cơ hồ giận dữ muốn phun ra lửa, mắt thấy đồng bạn chết thảm ở trong tay Địch Áo, bất kể thế nào bọn họ cũng phải báo thù: "Đại nhân, nhưng mà..."

"Ta biết ý nghĩ của các ngươi, chúng ta dĩ nhiên phải báo thì." Tên mập phất tay cắt đứt lời của thuộc hạ, ánh mắt nhìn thoáng qua rừng cây: "Nhưng mà chúng ta còn có chuyện trọng yếu cần phải làm, người nọ tên là Địch Áo đúng không? Đệ tử Phong Ngân? Ha hả, ngươi nghĩ là có thể chạy thoát được sao?"

"Hình như bây giờ ta không chạy trốn, các ngươi cũng không chuẩn bị đuổi theo." Thanh âm Địch Áo truyền tới.

"Tại sao ta phải đuổi theo ngươi? Có thể cho ta một lý do không ?" Tên mập bỗng nhiên nở nụ cười âm hiểm: "Ngươi cho rằng lão nhìn không thấu về điểm tâm tư nho nhỏ này của ngươi? Chơi tâm nhãn với lão tử thì ngươi còn non lắm."

Địch Áo không nói gì, mấy gã võ sĩ thì kinh ngạc nhìn sang cấp trên của mình, bọn hắn không hiểu nổi đến tột cùng là chuyện gì.

"Chung sta đuổi theo các ngươi lâu như vậy, bây giờ mới nghĩ đến phản kích có phải là quá muộn hay không?" Tên mập cười đắc ý nói: "Hay là các ngươi đã cùng đường rồi? Nếu như ta không có đoán sai, sợ rằng những người khác đang ở gần đây đúng không?"

Địch Áo vẫn duy trì trầm mặc, còn tên mập càng lúc cười càng điên cuồng: "Trốn đi, mặc kệ ngươi trốn bao xa, ta thấy ngươi chạy trốn rất nhanh, ha hả. Không bắt được ngươi cũng không sao, vị hôn thê của ngươi tên gì nhỉ? Tác Phỉ Á? Ha ha, con người của ta luôn luôn trước giờ rất thương hương tiếc ngọc, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng rất tố ."

Mấy gã võ sĩ kinh ngạc nhìn về phía tên mập, đây là người thường ngày chỉ biết uống rượu mua vui sao? Lại có thể phân tích thế cục rõ ràng trong thời gian ngắn như vậy , thì ra những biểu hiện trước kia chỉ là giả tạo. Nghĩ tới đây, trên lưng mấy gã võ sĩ chợt rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh. Nói như vậy, lúc trước bản thân mình làm một vài hành động mờ ám, chỉ sợ đã sớm bị đối phương nhìn tận mắt rồi hay sao?

"Ngươi thật sự cảm thấy có thể vượt qua ta được sao? Ta phải nói ngươi không biết hay là không sợ đây?" Địch Áo mỉm cườinhàn nhạt, mặc dù đối phương đã đoán trúng ý đồ của hắn, nhưng chuyện này hợp tình hợp lý. Hắc Sơn Đại công không thể nào phái ra một tên phế vật đuổi giết hắn được.

Tên mập nở nụ cười khinh thường, nói: "Ngoại trừ đánh lén thì ngươi còn có thể làm gì? Và ngươi dám làm gì?"

"Ngươi nói không sai, thế nhưng ngươi dám không đặt ta vào trong mắt sao?" Trong thời gian một câu nói, Địch Áo đã biến hóa vị trí mấy lần, vì thế thanh âm chợt đông chợt tây không thể nào bị khóa định vị trí.

Mấy gã võ sĩ lâm vào trạng thái trầm trọng, ngay cả ánh mắt tên mập cũng lóe lên tia sáng thất thường. Địch Áo hiển lộ chiêu này đã biểu hiện thực lực vượt qua khỏi khả năng dự tính của bọn họ. Cộng thêm Lôi Quang Phong Nhận mới vừa xuất hiện chính là một loại bí kỹ bọn họ chưa từng nghe nói qua. Nếu nói nghiêm khắc thì chiêu này đã không phải là Cực Hạn võ sĩ có thể làm được, chẳng lẽ tình báo sai lầm? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Chúng ta đi." Tên mập hừ lạnh một tiếng, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến. Tốc độ Địch nhanh thì sao chứ? Nếu hắn không dám chính diện đối địch thì vĩnh viễn không thể nào cải biến được kết quả.

Địch Áo dĩ nhiên không thể để cho bọn họ tùy ý rời đi, hắn giơ tay lên bắn ra một đạo Phong Nhận cản đường. Gã Hỏa hệ võ sĩ ở sau lưng tên mập cũng thả ra Liệt Diễm Trảm nghênh đón, những người còn lại căn bản không thèm để ý tới công kích trình độ này. Nhưng bọn họ quên mất Địch Áo không phải buông thả Phong Nhận bình thường, mà là Diễn Sinh bí kỹ. Đạo Phong Nhận bạo liệt ở giữa không trung hóa thành mười mấy đạo lưu quang ập xuống, gã Hỏa hệ võ sĩ lập tức thối lui về cạnh nhóm đồng bạn .

"Phốc phốc" mấy tiếng lạnh lùng, mặc dù Phong Nhận của Địch Áo không thể tạo thành thương tổn hữu hiệu cho đối phương, nhưng toàn bộ cây đuốc trong tay bọn họ đều tắt ngấm. Đến lúc này đám người tên mập mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đây là mục đích thực sự của Địch Áo.

Không có ánh đuốc chiếu rọi, rừng nặng lập tức biến thành một mảnh tối thui. Chỉ có ánh trăng chiếu xuống xuyên qua tán cây, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng có thể nhìn thấy sự vật ở gần, đi đường không thành vấn đề, nhưng muốn phân biệt ra dấu vết đám người Tác Phỉ Á lưu lại đúng là quá mức khó khăn.

Tên mập hít một hơi thật sâu kềm chế ý niệm xông ra đuổi giết Địch Áo, làm như vậy chỉ có thể lãng phí thời gian mà thôi. Sau khi khôi phục thần trí, hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ đốt đuốc sáng lên.

Từ trong bóng tối bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, đám người tên mập làm bộ như không nghe thấy gì cả, cứ tiếp tục men theo dấu vết tiến về phía trước. Địch Áo càng làmnhư vậy lại càng chứng minh tên mập phán đoán là chính xác, bọn họ nói gì cũng không thể để cho Địch Áo được như ý, chỉ cần bắt được những người khác Địch Áo tự nhiên sẽ biết điều bó tay tùy ý bọn họ xử trí.

Tính cách tên mập coi như rất là nhẫn nại, đối mặt với Địch Áo luân phiên khiêu khích vẫn thờ ơ như cũ. Nhưng vấn đề là Địch Áo nhẫn nại cũng không kém gì hắn, bây giờ chính là thời điểm xem ai có thể kiên trì đến sau cùng.

Nhóm tên mập mới vừa đi không được bao xa, từ trong rừng chợt bắn ra mấy đạo Phong Nhận, có lần trước giáo huấn nên tên Hỏa hệ võ sĩ không dám mạo muội xuất thủ nữa, mà trực tiếp lui về phía sau. Hai tên Địa hệ võ sĩ thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ đồng thời di chuyển ra sau bảo hộ đồng bạn, tên mập vung tay lên phóng ra một luồng khí lạnh, ẩn trong đó có vô số bông tuyết y như gió bão mưa rào nghênh đón Phong Nhận đang lao tới. Diễn Sinh bí kỹ thì thế nào? Trong công kíchphạm vi lớn thế này nó hoàn toàn không thể phát huy ra nửa điểm tác dụng.

Ở trong phạm vi Băng Tinh Phong Bạo công kích, vô số cây đại thụ tráng kiện cũng bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Địch Áo thả ra mấy đạo Phong Nhận kia phảng phất như cây nến trong cơn bão, nháy mắt đã bị tiêu diệt sạch sẽ, tựa như chúng nó chưa từng xuất hiện trên cõi đời này vậy.

Lần này lại là Phong Nhậnbình thường, da mặt tên mập giật giật mấy cái, ậm ừ mãi không thể nói được câu gì.

Thân là Võ Tôn lại bị một tên thanh niên mới vừa tấn chức Cực Hạn võ sĩ trêu chọc, bất luận từ phương diện nào để suy xét cũng là sỉ nhục cực lớn. Tên mập không ngừng âm thầm tự nói với mình, nhất định phải nhịn phải nhịn … nhịn nữa, không nhịn sẽ làm ảnh hưởng đến bố cục lớn.

"Các ngươi nhất định phải tiếp tục nhẫn nhịn nha!" Địch Áo tựa như biết tên mập suy nghĩ gì ở trong lòng, nói chêm vào một câu rất đúng lúc: "Ha hả, ngàn vạn lần không nên đuổi theo ta, ta đây rất là sợ hãi!"

Thanh âm Địch Áo chợt trái chợt phải không ngừng biến hóa vị trí, nói đến một chữ sau cùng không biết là cố ý hay vô tình, tự nhiên khoảng cách với tên mập hơi gần hơn bình thường.

Trong mắt tên mập hiện lên vẻ tàn khốc, lập tức cúi người xuống đặt hai tay xuống mặt đất, một tầng khí lạnh như thực chất trong nháy mắt liền lan tràn ra bốn phía bao phủ phương viên mấy thục thước vuông.

"A..." Trong bóng tối vang lên tiếng kêu thảm, tựa hồ đối phương đã bị thương.

Đánh trúng? Tên mập giật mình ngây người, tựa hồ không dám tin tưởng sự thật này. Còn ba gã võ sĩ kia thì lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng nhào tới.

Trực giác nói cho tên mập biết sự tình không đơn giản như thế, nhưng thanh âm kêu thảm vừa rồi lại là sự thật không thể nghi ngờ. Vì thế hắn do dự trong lòng một hồi, đợi đến lúc định lên tiếng ngăn cản đám thuộc hạ thì đã không còn kịp nữa.

Ba gã võ sĩ song song vọt tới trước, nghênh đón bọn họ là mười mấy đạo Phong Nhận màu xanh nhạt, nhìn xuyên qua đó sẽ có thể nhìn thấy bóng lưng Địch Áo vẫn ung dung ngồi trên một cành cây, cười nói: "Nhanh lên một chút !"

Mấy gã võ sĩ không còn kịp phân tích đến tột cùng Địch Áo có ý gì, chỉ dựa theo bản năng chọn lựa phương pháp bảo đảm nhất. Hai gã Địa hệ võ sĩ đồng thời thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ từ từ áp sát, còn gã Hỏa hệ võ sĩ lại đứng ở sau lưng đồng bạn phóng ra Chân Hồng Chi Vũ ngăn chặn Phong Nhận ở trên không.

Phong Nhận nổ tung biến thành một cơn mưa xanh nhạt ập xuống đầu bọn họ, hỏa diễm Chân Hồng Chi Vũ lại càng mãnh liệt hơn nữa, phần lớn Diễn Sinh Phong Nhận đều bị ngăn trở ở bên ngoài, thỉnh thoảng có một vài đạo lưu quang đánh vào màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ nhưng không hề dẫn phát một tia rung động nhỏ nào. Trong lòng mấy gã võ sĩ cũng lấy làm kỳ quái, theo lý thuyết thì công kích của đối phương không nên mềm yếu vô lực như vậy mới đúng?

Bình luận





Chi tiết truyện