chương 70/ 624

Trong nháy mắt đã qua ba ngày, Địch Áo trốn ở trong phòng cố gắng tu luyện cả ngày cả đêm, ngoại trừ đến lúc dùng cơm, vào thời gian khác không thể nhìn thấy thân ảnh của hắn. Nếu như nói Địch Áo đột nhiên lên cấp làm cho người ta kinh hãi, thì việc hắn khắc khổ tu luyện làm cho mọi người phải khâm phục. Đám thủ thủ âm thầm oán trách ở sau lưng, gian phòng Địch Áo cơ hồ vang dội không ngừng, hắn bay lủi liên tục ở trong phòng dĩ nhiên phát ra tiếng vang, thanh âm chấn động khiến cho rất nhiều người không được an bình.

Có vài lúc thanh âm đột nhiên ngừng lại, mọi người mới vừa thở phào nhẹ nhỏm, cho rằng tối nay mình có thể ngủ ngon giấc rồi, ai ngờ qua một giờ sau, thanh âm lại vang lên lần nữa. Đó là vì Địch Áo thông qua tĩnh tu khôi phục nguyên lực, sau đó lại bắt đầu tu luyện.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Địch Áo không ngừng biến hóa, nếu như nói một ngày tu luyện không ngừng chỉ là vì hưng phấn, vậy thì ngày thứ hai, ngày thứ ba vẫn duy trì khắc khổ như thế lại làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Còn nữa, tại sao nguyên lực của Địch Áo cường đại như vậy? Tại sao tốc độ khôi phục nguyên lực nhanh như vậy?

Tuyết Ny tràn đầy nghi ngờ đối với hết thảy mọi thứ về Địch Áo. Ở trong mắt nàng, về phương diện tu luyện Địch Áo vượt xa nàng, cho dù tư chất có chênh lệch một chút nhưng vì sao cho đến bây giờ Địch Áo mới trở thành Quang Mang võ sĩ.

Rốt cuộc phía trước đã xuất hiện hải cảng Thủy Tinh thành, đám người Lôi Mông âm thầm thở dài một hơi sảng khoái. Cuối cùng đã đến, nói thật, cảnh sắc trên biển dĩ nhiên là tráng lệ, nhưng nó không thể mang đến cho bọn hắn cảm giác an toàn. Nhất là khi đối mặt với sóng thần và cuồng phong mấy ngày hôm trước, mặc dù Y Toa Bối Nhĩ nói rõ đây chỉ là ngoài ý muốn, sóng U Linh ở trong Phong Bạo Hải từ trước đến giờ chính là một tồn tại thần bí tới cực điểm, bình thường chỉ xuất hiện vào mùa hè, ai ngờ lại trùng hợp như thế, bọn họ vô tình ra khơi có một lần đã gặp được.

Trên thực tế trong lòng bọn họ đều lưu lại bóng ma, không nhiều cũng ít. Dĩ nhiên Địch Áo là ngoại lệ, hắn là người duy nhất nhận được chỗ tốt, cho đến tận bây giờ ánh mắt Ca Đốn và Lôi Mông khi nhìn Địch Áo vẫn có chút kỳ lạ. Bởi vì những chuyện phát sinh trên người Địch Áo không thể nào tưởng tượng nổi.

Trước mấy ngày rõ ràng còn là một Thiên Phú võ sĩ tầm thường, vì sao thời gian qua chốc lát đã biến thành Quang Mang võ sĩ rồi? Thử nghĩ đến bản thân mình khổ tu nhiều năm, Ca Đốn và Lôi Mông đồng thời than thở không nguôi, rốt cuộc trên đời còn có thiên lý hay không đây?

Nếu như bọn họ biết mười mấy năm trước Địch Áo đã làm những gì, chỉ sợ bọn họ sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Thiểm Điện Hào chậm rãi bỏ neo gần hải cảng, mấy gã thủy thủ bận rộn xuống thuyền bổ sung thức ăn và nước ngọt. Địch Áo nghe báo tin cũng đi lên boong tàu, yên lặng nhìn tới hải cảng.

Y Toa Bối Nhĩ đi tới bên cạnh Địch Áo, nhẹ giọng nói: "Chúng ta nên từ biệt rồi."

"Chuyện lần này đã làm phiền ngươi, hi vọng không làm cho ngươi quá khó xử."

Y Toa Bối Nhĩ cười nói: "Ngươi nên biết tại sao ta muốn giúp ngươi, thay vì quan tâm chúng ta, ngươi nên quan tâm đến Tác Phỉ Á nhiều hơn. Nếu để cho ta biết ngươi làm chuyện gì có lỗi với Tác Phỉ Á, ta sẽ không bỏ qua ngươi." Nói tới đây Y Toa Bối Nhĩ còn cố ý liếc sang Ngã Lệ, nàng tin tưởng Địch Áo hiểu ý của mình.

Địch Áo ngạc nhiên, hồi lâu mới cười khổ nói: "Làm sao thế được, ngươi nhìn ta giống loại người đó sao?"

"Vậy cũng khó nói, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Ta không có khả năng chỉ nhìn một cái là biết trong lòng người khác đang suy nghĩ gì!" Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên gia tăng thanh âm.

Khoa Lâm lập tức biến sắc mặt, rồi lại nhanh chóng khôi phục bình thường, chỉ có Cách Lý Phỉ Tư vẫn thủy chung giữ được bộ dạng nhàn nhã, tựa hồ hết thảy không có liên quan gì tới hắn. Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ánh mắt hắn rất phức tạp, kể từ khi biết Địch Áo thăng cấp Quang Mang võ sĩ khi đối kháng với phong bạo. Cách Lý Phỉ Tư đã thu hồi lòng khinh thị, trước đó Cách Lý Phỉ Tư không hề đặt Địch Áo vào trong mắt, chỉ là một Thiên Phú võ sĩ mà thôi, tính là gì chứ?

Hiện tại đã hoàn toàn khác xưa, ít nhất trong tất cả mọi người Cách Lý Phỉ Tư từng thấy qua, không có một ai có thể làm được như Địch Áo, trong khoảng thời gian ngắn nhảy lên vài bậc. Hơn nữa, đó chưa chắc đã là cực hạn, thứ duy nhất biến hóa rõ rệt là suy nghĩ trong lòng Cách Lý Phỉ Tư, hắn đã xem Địch Áo như một đối thủ thực sự.

Tuyết Ny lo lắng nhìn sang Y Toa Bối Nhĩ, nàng hiểu rất rõ tính cách của nữ bằng hữu này. Nói dễ nghe thì chưa nàng như cô bé bao giờ gặp khó khăn thật sự, nói không dễ nghe thì đầu óc nàng có ý nghĩ vô cùng ngây thơ. Nữ tử ôm áp ước mơ lãng mạn không có gì đáng trách, nhưng từ lúc đầu phải phân rõ đâu là mộng ảo đâu là thực tế. Trên thế giới này làm gì có người hoàn mỹ vô khuyết xuất hiện.

Đứng ở góc độ Tuyết Ny thì Khoa Lâm không có làm sai, hành vi của Cách Lý Phỉ Tư cũng không thể nói là độc ác. Bởi vì thế giới này vốn là cường giả vi tôn, tất cả đều phải dùng thực lực để nói chuyện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Dĩ nhiên những lời này Tuyết Ny không thể nào nói với Y Toa Bối Nhĩ, bởi vì nhóm người như các nàng có cách nhìn ra thế giới không giống nhau. Vì thế cách định nghĩa tính cách con người cũng có sự khác biệt, hết thảy mọi thứ chỉ có thể do Y Toa Bối Nhĩ tự mình lĩnh ngộ.

Mọi người ở trên bến cảng mang theo tâm tư khác nhau nói lời từ biệt, tạm thời chia ra đủ các nẻo đường. Nhóm người Y Toa Bối Nhĩ sẽ lưu lại bến tàu bổ sung tốt thức ăn và nước ngọt, sau đó theo Thiểm Điện Hào trở về Thánh Đế Tư thành. Lúc này tình hình chiến tranh với các bộ tộc võ sĩ vô cùng khẩn cấp, bọn họ là lực lượng trung kiên của học viện dĩ nhiên phải trở về xuất lực.

Mấy người Địch Áo lẳng lặng nhìn ra hải cảng náo nức nhộn nhịp, nơi này rõ ràng phồn vinh hơn Thánh Đế Tư. Chỉ có điều trị an không được tốt lắm, không đợi mấy người Địch Áo rời khỏi bến tàu đã thấy hai gã trộm cắp đánh nhau ầm ĩ.

Thấy tình cảnh như thế, Ngã Lệ và An Kỳ Nhi lộ vẻ lo sợ bất an, cả hai cúi đầu đi theo mấy người Địch Áo. Hồi tưởng lại sự tình Ca Đốn từng nói, Địch Áo không khỏi cau mày nhẹ giọng hỏi: "An bài Ngã Lệ ở chỗ này không có nguy hiểm gì chứ?"

Sắc mặt Ca Đốn khá lúng túng, dù sao đề nghị này là hắn nói ra, đành phải gãi gãi đầu nói: "Yên tâm đi, bằng hữu của ta ở chỗ này coi như có chút thế lực, những chuyện khác không dám nói nhưng chiếu cố mẹ con Ngã Lệ thì không thành vấn đề."

Địch Áo gật đầu an lòng, nếu Ca Đốn đã nói như vậy tự nhiên đã có nắm chắc, nên hắn không cần nói thêm nữa.

Ra khỏi bến tàu, rời xa đám người chật chội, mấy người nhất thời cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.

Ca Đốn hiển nhiên là đã tới nơi này, quen cửa quen nẻo dẫn đường rẽ mấy vòng đi tìm một gian cho thuê xe ngựa, hắn mướn một chiếc cho cả nhóm đi đường. Thật ra Ca Đốn có ý nên đi dạo trong thành một lát, cuộc sống lênh đênh trên biển vài ngày thực sự rất bình lặng, hiện giờ bất chợt đi tới địa phương náo nhiệt như thế, nếu không đi tham quan thì thật đáng tiếc. Thế nhưng, bởi vì mẹ con Ngã Lệ chỉ là người bình thường, ở trên biển một thời gian dài như vậy đã rất mệt mỏi. Hơn nữa trận sóng thần đột ngột xuất hiện kia làm cho tinh thần cả hai chịu không nổi. Cho nên Địch Áo đề nghị mọi người trước tiên đi tìm bằng hữu Ca Đốn, dàn xếp cho mẹ con Ngã Lệ ổn thỏa rồi lại nói sau.

Địch Áo ngồi trên xe ngựa phát hiện một chuyện rất trọng yếu, đó là kể từ khi xuống thuyền đến tận bây giờ Lôi Mông chưa từng nói một câu nào, chẳng lẽ tên này đổi tính?

Địch Áo xoay người nhìn thoáng qua, chỉ thấy Lôi Mông cau mày, ánh mắt u buồn, hình như đang suy tư một vấn đề khó lý giải.

Lúc này Ca Đốn cũng phát hiện Lôi Mông dị thường, không khỏi tò mò nhích người tới hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Lôi Mông nhìn sang Ca Đốn, đột nhiên làm ra bộ dạng tràn đầy tự tin nói: "Nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải thua rôi. Ta đã suy nghĩ kỹ mấy phương án khác nhau, đợi đến lúc trở về Khắc Lý Tư bình nguyên, hắc hắc..."

Địch Áo không khỏi ngẩn người, hắn vốn dự định dàn xếp mẹ con Ngã Lệ cho tốt sẽ nghĩ biện pháp trở về trang viên tìm Tác Phỉ Á, vì sao hai tên này cũng trở về?

"Chuyện gì?" Ca Đốn sững sờ chốc lát, hồi lâu mới hiểu ý Lôi Mông, hắn dùng ánh mắt thương hại nhìn Lôi Mông, nói: "Lôi Mông, đừng có nằm mộng nữa. Nếu ta nhớ không lầm, từ trước tới giờ nhà ngươi còn chưa từng nắm tay một nữ nhân nào nha? Lôi Mông, hãy nói cho ta biết, là cái gì đã cho ngươi tin tưởng như vậy?"

"Loại người hoa tâm như ngươi làm sao có thể hiểu rõ chân tình đáng quý?" Lôi Mông khinh thường cười lạnh hai tiếng, nói: "Hãy chờ xem, ta tin tưởng lấy trí tuệ của nàng nhất định có thể nhìn thấu bộ mặt giả tạo của ngươi."

"Đợi một chút!" Địch Áo thật sự rất tò mò, không nhịn được chen vào câu chuyện: "Các ngươi rốt cuộc đang nói chuyện gì? Vì sao ta nghe không hiểu?"

Lôi Mông và Ca Đốn liếc nhau cười gian, trăm miệng một lời nói: "Ngươi chưa nói cho hắn biết hả?"

Bình luận





Chi tiết truyện