chương 421/ 624

Những lời này mới vừa nói ra khỏi miệng, Lôi Mông liền phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên người mình, vội vàng ho khan vài tiếng: "Ta chỉ nói tùy tiện mà thôi."

Địch Áo cười cười: "Bọn họ sẽ không thành công, bởi vì ta đích xác là Cực Hạn võ sĩ cấp ba."

Lúc này đến phiên Phổ Lai Tư giật mình, ánh mắt nhìn về phía Địch Áo tràn đầy hoài nghi: "Địch Áo, không thể nào giấu diếm được đạo sư học viện đâu, ngươi nên chuẩn bị sớm đi."

"Thế nào? Ngay cả ngươi cũng không tin?" Địch Áo mỉm cười bình thản, nói với Phổ Lai Tư.

Phổ Lai Tư cười khổ nói: "Ta cũng rất muốn tin tưởng ngươi, vấn đề là ngươi biểu hiện ở chỗ đội tuần tra quá chói mắt rồi. Ngươi có thấy người nào có thể đánh bại võ sĩ cùng giai dễ dàng như vậy không?"

Địch Áo nhìn mọi người một vòng, cười nói: "Các ngươi thì sao?"

Không có người nào trả lời, nhưng Địch Áo từ ánh mắt của mọi người đã nhận được đáp án, không khỏi gãi gãi đầu bất đắc dĩ: "Các ngươi không tin thì ta cũng không có biện pháp, dù sao đến lúc đó các ngươi sẽ biết."

Mặc dù những người khác vẫn duy trì tâm thái hoài nghi, nhưng thấy Địch Áo nói chắc chắn như vậy cũng không nói gì thêm.

Trên thực tế, ngay cả bản thân Địch Áo cũng không rõ bản thân mình nên tính là Cực Hạn võ sĩ mấy giai. Khi hắn toàn lực vận chuyển nguyên lực, chung quanh Tâm Luân chỉ sáng lên ba đốt, trên lý luận thì đây thuộc về Cực Hạn võ sĩ cấp ba. Nhưng nếu vận chuyển dòng xoáy nguyên lực trong cơ thể thì hắn có thể thả ra nguyên lực tăng lên gấp mấy lần. Vượt xa hết thảy võ sĩ cùng giai, thậm chí có thể nói nếu đối kháng với tuyệt đại đa số Cực Hạn võ sĩ, Địch Áo sẽ chiếm cứ ưu thế quyết định. Cho dù là Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong cũng thế, muốn dùng phương pháp bình thường để xác định thực lực Địch Áo chắc chắn là sai một ly đi một dặm, căn bản không thể nào cho ra kết luận chính xác.

Ngoài Địch Áo dự liệu chính là người của học viện chạy tới vào lúc xế chiều, xem ra những người khác đã nóng lòng khó nhịn nổi rồi.

"Ta là A Phổ Lý Nhĩ, đạo sư ở học bộ, ai là Địch Áo?" Cầm đầu là một người trung niên gầy teo, mặt mày góc cạnh sáng sủa. Bộ dạng có vẻ hiền lành, giọng nói coi như là ôn hòa.

"Là ta." Địch Áo tiến lên nghênh đón.

"Có người nói ngươi đã vượt ra khỏi trình độ bộ sơ cấp, cho nên ngươi cần trả lời ta một vấn đề, ngươi bây giờ là Cực Hạn võ sĩ mấy giai?"

Địch Áo mới vừa định mở miệng nói chuyện đã bị A Phổ Lý Nhĩ ngăn trở: "Trước khi hồi đáp ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ. Vấn đề này không nên lừa gạt làm gì, nếu không sẽ bị học viện trừng phạt nghiêm khắc."

A Phổ Lý Nhĩ đã biểu lộ lập trường của hắn, Địch Áo nhất thời có hảo cảm đối với vị đạo sư trung niên này, khẽ cười nói: "Một đoạn thời gian trước, ta mới vừa tấn chức Cực Hạn võ sĩ cấp ba."

Trong mắt A Phổ Lý Nhĩ xẹt qua một tia tức giận, thái độ Địch Áo rõ ràng là có ý định ngoan cố chống cự. Giọng nói nhất thời lãnh đạm hơn: "Nếu đã như vậy, ngươi có thể chứng minh một chút."

"Không thành vấn đề." Địch Áo nói không chút hoang mang: "Chứng minh thế nào?"

"Dốc hết toàn lực thả ra một đạo Phong Nhận là được." A Phổ Lý Nhĩ vừa nói xong liền chuyển tới phía sau Địch Áo, đặt bàn tay vào lưng hắn: "Bắt đầu đi."

Địch Áo chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay lóe lên thanh mang nhàn nhạt. Chốc lát sau, một đạo Phong Nhận mang theo thanh âm bén nhọn bay thẳng ra xa, biến mất rất nhanh trong tầm mắt của mọi người.

A Phổ Lý Nhĩ nhắm mắt cảm thụ nguyên lực dao động bốn phía và nguyên lực vận chuyển trong cơ thể Địch Áo, một lúc lâu sau mới mở hai mắt ra, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc. Cho dù là đạo kia uy lực Phong Nhận hay là nguyên lực vận chuyển trong cơ thể Địch Áo, tất cả đều chứng minh giai vị hiện tại của Địch Áo là Cực Hạn võ sĩ cấp ba, nhưng điều này là sao?

Ở trong suy nghĩ của A Phổ Lý Nhĩ, có thể đánh một Phong hệ Cực Hạn võ sĩ cấp ba không có lực hoàn thủ, ít nhất Địch Áo cũng phải cao hơn đối phương hai giai.

Sự thật và tưởng tượng chênh lệch quá xa khiến cho A Phổ Lý Nhĩ sinh ra dao động đối với lòng tin của mình. Do dự một hồi, A Phổ Lý Nhĩ nói với vị đạo sư bên cạnh: "Ngươi tới thử xem."

Vị đạo sư đó rất là kinh ngạc, dùng ánh mắt cổ quái nhìn tới A Phổ Lý Nhĩ nhưng không nói gì, trực tiếp đi tới phía sau Địch Áo.

Từ phản ứng của A Phổ Lý Nhĩ, Địch Áo đã rõ ràng mình đã thành công giấu diếm chuyện này. Lúc nãy còn hơi khẩn trương nhưng bây giờ hoàn toàn có thể thả lỏng rồi, hắn chậm rãi giơ tay lên thả ra một đạo Phong Nhận.

Kết quả y như lúc trước vậy, căn cứ vị đạo sư quan sát Địch Áo đúng là Cực Hạn võ sĩ cấp ba. Vấn đề duy nhất là thoạt nhìn không giống như mới vừa lên cấp, Nguyên Lực Luân trong cơ thể cực kỳ ổn định, nhưng chuyện này không có quan hệ gì tới đám người A Phổ Lý Nhĩ.

"Ta rất hiếu kỳ không biết ngươi làm thế nào?" A Phổ Lý Nhĩ thật sự là nghi ngờ trăm mối vẫn không có lời giải. Nếu như là đánh lén thì còn có thể giải thích, nhưng lúc ấy Địch Áo đối mặt quang minh chính đại đánh bại cái tên học viên đội tuần tra. Hơn nữa còn dưới tình huống không hề sử dụng bí kỹ.

Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ tên kia chỉ có kinh nghiệm đối phó yêu thú, nhưng con người dù sao vẫn thông minh hơn yêu thú nhiều lắm, ta nghĩ có thể là vấn đề tâm thái."

Địch Áo nói lời này tương đương với không nói gì cả, A Phổ Lý Nhĩ cũng không có để ý. Mới vừa rồi hắn chỉ là thuận miệng hỏi một câu, không có mong đợi nhận được đáp án. Bởi vì chuyện này liên quan đến bí mật cá nhân, Địch Áo có quyền lợi cự tuyệt trả lời.

"Thật xin lỗi đã làm trễ nãi thời gian của ngươi, chúng ta sẽ xử lý người tung tin đồn." A Phổ Lý Nhĩ nói làm cho Địch Áo kinh ngạc, đạo sư cũng biết xin lỗi học viên?

Đợi đến lúc đoàn người A Phổ Lý Nhĩ cáo từ rời đi, Phổ Lai Tư lập tức nhào tới: "Địch Áo, ngươi thật sự là Cực Hạn võ sĩ cấp ba?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Địch Áo nhún vai ra: "Mới vừa nãy đám đạo sư đã xác nhận rồi mà?"

Phổ Lai Tư há miệng nhưng không biết nên nói gì cho phải, cho dù nói Địch Áo đã là Cực Hạn võ sĩ cấp bảy cũng không mang đến cho hắn rung động lớn như thế, có thể dễ dàng đánh bại võ sĩ cùng giai là cái khái niệm gì chứ?

Đám người Ca Đốn và Lôi Mông không siu nghĩ quá nhiều chuyện này. Lúc Địch Áo là Quang Mang võ sĩ đã lộ vẻ không giống người khác rồi. Bọn họ đã sớm quen với những việc kỳ lạ xuất hiện trên người Địch Áo.

Sáng sớm ngày thứ hai, Địch Áo dẫn Y Toa Bối Nhĩ đi tới khu vực đạo sư. Mặc dù Y Toa Bối Nhĩ cuối cùng vẫn tiếp nhận Địch Áo an bài, nhưng trong lòng tóm lại vẫn rất đau lòng, mọi người cực khổ lâu như vậy mới đạt được học phần. Ngoại trừ đổi lấy mảnh vỡ tinh thần hao phí một ít học phần ra, toàn bộ phần còn lại đều dùng cho nàng. Hơn nữa Địch Áo còn mượn từ Thương Nam rất nhiều học phần, nhân tình thế này đúng là quá nặng.

Địch Áo chỉ sợ Y Toa Bối Nhĩ nảy sinh ý nghĩ không cần thiết, dọc theo đường đi cố ý tránh bàn luận chủ đề này. Tốc độ Y Toa Bối Nhĩ đi hơi chậm, đến gần buổi trưa hai người mới đi đến học bộ.

Một thân ảnh vội vã từ trong học bộ đi ra, vừa vặn chạm mặt hai người Địch Áo, người nọ nhìn thấy Địch Áo nhất thời mở to hai mắt kinh ngạc, nói: "Địch Áo, ngươi tới đây làm gì?"

Địch Áo cũng cười đáp lễ, đúng là tình cờ thế nào lại đụng phải đạo sư chịu trách nhiệm nhận nhiệm vụ truyền đạt nhiệm vụ cho bọn họ.

"Ha hả, lần này ngài không cần lo lắng, chúng ta tới xin phụ đạo chuyên môn."

"Cái gì là phụ đạo chuyên môn?" Vị đạo sư nghi ngờ hỏi lại.

"Ngài không biết? Chính là phụ đạo chuyên môn cung cấp đạo sư thần bí trong học viện."

Ánh mắt vị đạo sư nhìn tới Địch Áo lập tức trở nên rất cổ quái: "Cái đó cần giao ra một vạn học phần."

"Mượn của người khác một ít, hoàn hảo là đủ rồi." Địch Áo cười cười đáp.

"Ngươi…" Vị đạo sư không biết nên nói gì mới tốt, đây cũng quá phí đi? Kể từ khi Tư Thản Sâm viện trưởng thiết lập an bài dành cho nhóm đạo sư thần bí, chưa từng nghe nói qua có học viên nào bỏ ra một vạn học phần để tiếp nhận phụ đạo không rõ ràng hiệu quả như thế nào kiểu này.

"Ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ, các ngươi chỉ là tân sinh, ngay cả đạo sư trong học viện cũng không rõ ràng tác dụng của phụ đạo chuyên môn đâu, lại còn mượn học phần của người khác nữa? Địch Áo, làm việc cũng không thể quá xung động, mắt thấy chuẩn bị tiến hành tranh tài rồi. Cho dù là đổi lại mảnh vỡ tinh thần cũng tốt hơn." Vị đạo sư tận tình khuyên bảo Địch Áo bỏ đi ý niệm hoang đường này trong đầu.

Nhưng Địch Áo đã quyết định chủ ý, làm sao có thể bị hắn thuyết phục được.

"Ngài chưa từng nghe qua một câu thế này sao? Tồn tại tức là hợp lý, nếu Tư Thản Sâm viện trưởng đã thiết lập quy định này, hẳn là có giá của nó."

Vị đạo sư bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, ngươi đã quyết định thì thôi, lầu ba bên trái, phòng một."

Nói xong vị đạo sư liền lắc đầu rời đi, Địch Áo đã viện dẫn ý tứ của Tư Thản Sâm viện trưởng, hắn dĩ nhiên không thể tiếp tục khuyên bảo. Làm vậy không khác gì biến tướng nghi ngờ Tư Thản Sâm viện trưởng.

Địch Áo và Y Toa Bối Nhĩ lên tới lầu ba, đi tới trước cửa gian phòng chuyên môn, Địch Áo đưa tay gõ cửa.

Bình luận





Chi tiết truyện