chương 278/ 624

Hắc Sơn Đại công hét lên thảm thiết, thân hình run rẩy một trận ngay khi đạo thanh mang xuyên thấu qua thân thể hắn, ngay cả cái ghế dựa, cỗ kiệu to lớn cũng bị chém thành hai mảnh.

Thân thể Hắc Sơn Đại công chợt phân liệt ra hóa thành bọt nước, sau đó ở phía hậu phương lại có hai Hắc Sơn Đại công chậm rãi thành hình, rồi vội vã biến thành mây đen chia nhau ra chạy trốn.

Ngõa Tây Lý ngẩn người kinh ngạc, hất tay phóng ra thêm một đạo Phong Ngân, thanh mang mau chóng đuổi theo chém vào Hắc Sơn Đại công bên trái.

"Xẹt !"

Tên Hắc Sơn Đại công đó lại hóa thành bọt nước, sau đó tên Hắc Sơn Đại công còn lại rốt cuộc thành công trốn vào trong đám mây đen biến mất tung tích.

"Thủy Kính Tượng? Đường đường là Thánh Vũ Sĩ, thế mà hao phí đại lượng tinh lực tu luyện bí kỹ vô dụng này." Ngõa Tây Lý cười cười, trong giọng nói tràn đầy ý tứ mỉa mai, hắn không biết nên đánh giá Hắc Sơn Đại công như thế nào nữa? Trong lúc nào đó Thủy Kính Tượng quả thật có thể mang đến kỳ hiệu cứu mạng, nhưng mà lâm vào tình cảnh nguy vong chân chính, cho dù buông thả một trăm lần Thủy Kính Tượng cũng không có cách nào thay đổi vận mệnh. Thí dụ như Quân Đồ Minh nghe thấy loại bí kỹ này là cười khẩy không ngớt, để có thể thi triển Thủy Kính Tượng nhiều lần như thế, Hắc Sơn Đại công nhất định hao phí rất nhiều tâm tư trên phương diện này. Ngõa Tây Lý lắc đầu cười nói: "Ta có thể nhận ra được ngươi rất sợ chết."

Phỉ Tể Đại công đang giận dữ lao tới đột nhiên ngừng lại, lúc nãy hắn mải mê chiến đấu ở trên bình nguyên nên không nhìn thấy Phong Ngân do Ngõa Tây Lý phóng ra, bây giờ từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi thứ đều hiện ra rõ ràng trong tầm mắt, hắn không dám tin vào hai mắt của mình, đây là cái gì?

Có một kế hoạch gọi là dẫn hổ nuốt sói, nếu Tái Nhân Hầu tước tìm được Thánh giả có thực lực mạnh mẽ, hắn sẽ núp ở một bên chờ vị Thánh giả đó đánh với Hắc Sơn Đại công đến khi lưỡng bại câu thương. Sau đó hắn mới hiện ra chiếm tiện nghi, nếu như vị Thánh giả đó thực lực quá yếu, hắn sẽ gia nhập vào trận chiến ngay từ lúc bắt đầu, chỉ cần giết rớt Hắc Sơn Đại công, hắn vẫn là người thắng cuối cùng. Chỉ có như thế, Phỉ Tể Đại công hắn mới là chủ nhân duy nhất của khối lãnh thổ này, khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm sẽ là đồ nằm trên tay hắn.

Bây giờ Ngõa Tây Lý lộ ra tuyệt kỷ làm cho đầu óc Phỉ Tể Đại công hoàn toàn rối loạn, Phong Ngân?

Cho dù đổi thành bất kỳ một vị cường giả Thánh cấp nào cũng không thể tạo ra lực xung kích đối với Phỉ Tể Đại công như hai chữ "Phong Ngân" kia. Phong Ngân không chỉ đại biểu cho bản thân Ngõa Tây Lý, mà còn là đại biểu của một loại lực lượng đặc thù, lực lượng cường đại có thể đánh chết Thần Vũ Giả và cả kỹ xảo chiến đấu đăng phong tạo cực.

Phỉ Tể cũng hoàn toàn khinh thường đám Võ Tôn của Hắc Sơn Đại công, bọn hắn chỉ là con kiến hôi ở trong mắt Thánh Vũ Sĩ, từ xưa đến nay, người có thể vượt cấp đánh chết Thần Vũ Giả chỉ có một mình "Phong Ngân" mà thôi.

Phỉ Tể rốt cuộc biết tại sao Hắc Sơn Đại công không có nhúc nhích rồi, không phải là hắn không muốn, mà là hắn không dám. Người đối mặt Phong Ngân lại dám ra tay trước không phải là không có, nhưng Hắc Sơn Đại công khẳng định không ở trong số đó.

Tái Nhân đứng ở xa nhìn vào chiến trường lắc đầu cười khổ, hắn chưa từng nghĩ đến lãnh địa của mình lại đạt tới trình độ chạm tay vào là bỏng như thế này. Hiện tại thì quá may mắn rồi, nơi này trở thành chiến trường của ba vị cường giả Thánh cấp, sau trận chiến này, mặc kệ kết quả như thế nào, thanh danh Hầu tước lĩnh của hắn chắc chắn sẽ vang dội tứ phương.

"Thánh Vũ Sĩ Đế Tư vẫn lạc tạo ra Thánh Đế Tư hồ và một tòa thành thị khổng lồ trong Vĩnh Đống băng xuyên. Nếu như Hắc Sơn Đại công và Phỉ Tể cùng nhau vẫn lạc tại nơi này, không biết sẽ xuất hiện cái đồ quái dị gì nhỉ? Phải biết rằng không có thứ gì xung khắc như nước với lửa." Tái Nhân Hầu tước ác ý phỏng đoán.

An Đông Ny dự định tới hỗ trợ cũng giật mình kinh hãi, nàng còn cho rằng bản thân có thực lực Phong hệ Võ Tôn nhất định sẽ mang đến trợ lực rất lớn cho Địch Áo. Bây giờ nhìn lại hoàn toàn không phải như vậy, từ phương xa truyền đến nguyên lực chấn động điên cuồng làm cho nàng kinh hồn táng đảm, trận chiến như vậy không phải là nàng có tư cách tham dự.

Phỉ Tể Đại công lơ lửng trên không trung, sắc mặt tâm tình bất định, tựa hồ đang lựa chọn một quyết định khó khăn.

Cuộc chiến tranh này dùng mấy chữ đổi theo chiều gió để hình dung cũng không hề khoa trương, đám người Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước phát động cuộc chiến tranh này trước tiên lại trở thành tồn tại không cần thiết.

Ngõa Tây Lý vốn dùng để áp chế liên quân Đại công lĩnh, lại quay sang đánh với Hắc Sơn Đại công, Phỉ Tể chạy tới chiếm tiện nghi thì rơi vào tình cảnh lúng túng. Trong hai người kia, hắn chọc không nổi người nào cả. Một mình Hắc Sơn Đại công đã có thể vững vàng áp chết hắn, đừng nhắc tới Ngõa Tây Lý rồi. Hai chữ Phong Ngân chính là cơn ác mộng của tất cả cường giả trên đại lục.

Nói ra thì đám người Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước này rất oan uổng, bọn họ đã rất coi trọng Tái Nhân, đội hình xâm lược cường hãn cỡ đó dùng để tấn công bất kỳ một Hầu tước lĩnh nào cũng dư dả. Nhưng Thánh giả cứ liên tiếp xuất hiện khiến cho bọn họ có cảm giác biến thành trò cười cho thiên hạ.

Ở trong bố cục của Hắc Sơn Đại công thì hoàn toàn không có vị trí cho Phỉ Tể. Từ điểm nào đó hai người vẫn có cùng mục đích, đó là đánh một lần giải quyết xong mọi phiền toái, nhưng sự thật lại vượt ra khỏi tầm tay của bọn hắn.

Phỉ Tể không thể nào nghĩ tới thực lực Ngõa Tây Lý lại đáng sợ đến trình độ như vậy, đừng nói là khống chế đối phương. Cho dù hắn và Hắc Sơn Đại công liên thủ cũng không phải là đối thủ của Ngõa Tây Lý, đạo thanh mang kia chỉ lóe lên rồi biến mất nhưng mang đến cho hắn áp lực không gì sánh kịp. Nếu như mục tiêu Ngõa Tây Lý công kích là hắn, Phỉ Tể thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Hắc Sơn Đại công lợi dụng Thủy Kính Tượng bay vào trong đám mây đen không dám lười biếng chút nào, vừa điên cuồng thúc dục nguyên lực ngưng kết mây đen gần như thực chất, vừa thả ra Thủy Kính Tượng lần nữa.

Danh tiếng Phong Ngân quá lớn, trời mới biết Ngõa Tây Lý có bí pháp gì khóa được vị trí của hắn hay không. Nếu như đối mặt những người khác, Hắc Sơn Đại công hoàn toàn có thể mượn lĩnh vực bảo vệ rút lui an toàn. Nhưng tất cả mọi người trên đại lục đều biết Phong Ngân là Phong hệ Thánh Vũ Sĩ, muốn chạy trốn trước mặt Phong Ngân không chỉ là hy vọng xa vời, mà còn là mơ ước vĩnh viễn không thể nào thực hiện được.

Ngõa Tây Lý không để ý tới Phỉ Tể đang ngây người trên không trung, chỉ chậm rãi vươn tay ra, một cơn lốc nho nhỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn, từng đạo thanh quang lập lòe trong cơn lốc đó. Các võ sĩ trên chiến trường đồng thời trợn mắt kinh ngạc, bởi vì bọn họ có thể nhìn thấy quỹ tích xoay chuyển của cơn lốc, ngọn gió vô hình do Ngõa Tây Lý khống chế lại biến thành tồn tại hữu hình, chuyện này đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn hắn.

Ở trong lực lượng bốn hệ, gió là khó nắm bắt nhất, cho nên mỗi một Phong hệ võ sĩ cao cấp đều là một khoản tài phú quý giá. Cứ nhìn vào đội hình liên quân là biết, trên toàn bộ chiến trường cường giả cấp bậc Võ Tôn có hơn ba mươi, nhưng trong đó chỉ có hai Phong hệ Võ Tôn, một người là An Đông Ny, người còn lại là thủ hạ Hắc Sơn Đại công.

Còn có một nguyên nhân không thể bỏ qua chính là chỉ cần Phong hệ võ sĩ tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ là sẽ có thể phát huy tác dụng cực lớn ở trên chiến trường. Những võ sĩ cùng giai hệ khác không thể so sánh ưu thế được, vì thế rất nhiều người trên đại lục có cảm giác vô vọng lên cấp sẽ tìm mọi cách đề thăng lên tới cảnh giới Cực Hạn võ sĩ. Kết quả của việc đó là bọn họ không còn khả năng đột phá lên tới Võ Tôn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý nóng quá thành hư, nhưng không phải người nào cũng có thể chịu được lực hấp dẫn. Vì thế một khi sinh ra đời có tư chất làm Phong hệ võ sĩ, đó là may mắn mà cũng là bi ai. Nếu như không có tâm chí cực kỳ bền bỉ, chịu đựng gian khó ở mấy giai đoạn đầu để tích lũy kinh nghiệm sẽ rất khó tấn thăng lên cảnh giới Võ Tôn. Không phải người nào cũng có may mắn như Địch Áo.

Hắc Sơn Đại công núp trong lĩnh vực nhìn tới cơn lốc nhỏ trong lòng bàn tay Ngõa Tây Lý, tâm tình không khỏi bắt đầu khẩn trương. Đến trình độ như Ngõa Tây Lý chắc chắn sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa, mặc dù cơn lốc rất nhỏ nhưng Hắc Sơn Đại công lại ngửi thấy mùi vị nguy hiểm ở trong đó.

Mỗi một cường giả Thánh cấp sẽ có lĩnh vực riêng, lĩnh vực Hắc Sơn Đại công thiên về phòng ngự, thứ này rất phù hợp với tính cách của hắn, bằng không hắn cũng không hao phí khí lực tu luyện bí kỹ Thủy Kính Tượng.

Nếu như lĩnh vực Ngõa Tây Lý đồng dạng là trọng điểm phòng ngự, vậy thì Hắc Sơn Đại công có thể yên tâm, bởi vì điều đó có ý nghĩa Ngõa Tây Lý rất khó giết chết hắn.

Liếc nhìn đám mây đen không ngừng sôi trào, Ngõa Tây Lý không nhịn được mỉm cười khinh thường. Cơn lốc trong lòng bàn tay bỗng nhiên phát ra luồng ánh sáng màu xanh ngọc, thể tích cơn lốc cũng nhanh chóng mở rộng, tiếng gió gào thét vang dội khắp bầu trời chiến trường. Sau đó một đạo long quyển (vòi rồng) bao phủ Ngõa Tây Lý vào bên trong.

Bình luận





Chi tiết truyện