chương 186/ 624

Kỵ sĩ kia ngẩng đầu lên cười nói: "Lấy đại nhân uy năng, chỉ là một Ngõa Tây Lý..."

Hắn còn chưa nói hết, người trung niên bỗng nhiên xuất thủ, đưa tay nắm chặt cổ họng hắn, xách hắn lên không trung.

Một thanh âm xương cốt ma sát rất nhỏ vang lên khiến cho da đầu người ta tê dại, khuôn mặt gã kỵ sĩ kia đã đỏ như máu, hai chân dùng sức giãy dụa nhưng hắn căn bản không thể hất tay của đối phương ra được. Thật ra, nếu như hắn có thể giữ được tĩnh táo sẽ tuyệt đối không dám lộn xộn, hiện tại đang giãy dụa hoàn toàn xuất phát từ bản năng mà thôi.

"Ngươi xem ta như đứa ngốc hả?" Người trung niên ôn nhu nói: "Cho dù kết quả như thế nào, ngươi có thể tra ra được tung tích Ngõa Tây Lý, công lao của ngươi không thể thiếu. Nhưng đối với chuyện bắt được Ngõa Tây Lý hay không, chỉ có thể trách ta vô năng. Bắt Ngõa Tây Lý? Ngươi nghĩ một vị cường giả Phong hệ Thánh cấp là cái thứ gì hả? Hắn có thể giữ vững trạng thái Phong Ẩn liên tục mấy ngày mấy đêm, để cho ta dùng cái gì đi bắt? Ha hả, ngươi chỉ suy nghĩ đến tiến trình của mình mà không để ý đến người khác khó xử, đúng không?"

Khuôn mặt gã kỵ sĩ kia đã biến thành màu đỏ thẫm, hắn muốn mở miệng bào chữa cho mình nhưng cổ họng bị đối phương nắm quá chặt, ngay cả hô hút cũng không được, đừng bảo là mở miệng nói chuyện.

"Ngươi thật sự đáng chết." Người trung niên nhe răng cười nói.

Thân thể gã kỵ sĩ kia đột nhiên co quắp lại, mắt, mũi theo đó rỉ ra mấy dòng máu tươi, nhất là cặp mắt, một nửa con ngươi đã lồi ra bên ngoài nhìn cực kỳ dọa người.

Trong thời gian ngắn ngủn mười mấy giây, gã kỵ sĩ kia co giật mãnh liệt giống như điện giật rồi không nhúc nhích nữa, hai tay, hai chân mềm nhũn buông thỏng xuống.

Người trung niên tiện tay ném xác gã kỵ sĩ qua một bên, sau đó lấy ra một cái khăn tay lau vết máu tươi dính trên bàn tay.

"Cho dù là làm người hay là làm chó, cũng cần phải có một ít kỹ xảo, một tên ngu như vậy không có biện pháp sinh tồn, dù cho không có đụng phải ta cũng sẽ có người khác tới trừng phạt hắn." Người trung niên ném khăn tay vào thi thể gã kỵ sĩ, quay đầu lại nhìn các võ sĩ hỏi: "Các ngươi nói đúng hay không?"

Mấy võ sĩ liếc nhau một cái, cũng không dám nói gì.

"Khụ." Vị quản gia trung niên vội ho khan một tiếng, nói: "Đại nhân, hiện tại chúng ta nên..."

"Đuổi theo bắt Ngõa Tây Lý?" Người trung niên cười nói rất nhẹ nhàng: "Ngươi cũng biết, nếu như không có Ngõa Tây Lý cũng không có ta ngày hôm nay."

Sắc mặt vị quản gia kia trở nên cổ quái, mấy gã võ sĩ cũng vậy, hai mặt nhìn nhau, bốn mắt trợn trừng, á khẩu không trả lời được.

"Ha ha, ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì!" Người trung niên đưa tay vỗ lên bả vai quản gia kia hai cái, kê vào sát lỗ tai thấp giọng nói: "Ngươi muốn trở về bẩm báo bệ hạ, ta còn có tâm cảm ân Ngõa Tây Lý, cho nên không muốn thương tổn hắn."

"Không… không …không …không !" Vị quản gia kia hoảng hốt, liều mạng lắc đầu lia lịa.

"Không?" Người trung niên nhìn chăm chú vào vị quản gia: "Ý người là lòng trung thành của ngươi đối với ta hơn cả bệ hạ?"

Vị quản gia kia đã toát mồ hôi hột to như hạt đậu lăn dài trên trán, hắn trả lời có tương đương phạm vào tử tội, nếu trả lời không lại đụng chạm tới người đang đứng trước mắt tùy thời đều có thể cướp đi tính mạng của hắn.

Người trung niên từ từ chuyển bàn tay lên trên đỉnh đầu vị quản gia, đè xuống vỗ vỗ hai cái, vị quản gia cảm giác như trái tim của mình nhảy dựng lên điên cuồng, đầu óc cũng trống rỗng, vô ý thức nhún theo lực đạo đối phương gật gật mấy cái.

"Ta thấy ngươi gật đầu nha !" Người trung niên rút tay về, nhẹ nhàng chạm vào ngực vị quản gia, chớp chớp mắt nói: "Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là người mà ta tín nhiệm nhất."

Quản gia kia lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, sau một lát, tầm mắt người trung niên rơi vào mấy gã võ sĩ, mấy gã võ sĩ lập tức biết điều cúi đầu làm ra bộ dạng không nghe gì hết.

"Ha hả, chỉ đùa với các ngươi một chút, ta làm sao dám làm trái với mệnh lệnh bệ hạ đây?" Người trung niên thấp giọng cười cười, ôn nhu nói: "Các ngươi có biết khác biệt lớn nhất giữa ta và Ngõa Tây Lý là ở điểm nào không?"

"Ngài thông minh hơn Ngõa Tây Lý đại nhân, cũng cường đại hơn..." Vị quản gia kia sợ hãi nói.

"Mặc dù câu trả lời của ngươi làm cho ta rất vui vẻ, nhưng ta lại phải tiếc nuối nói cho ngươi biết, ngươi sai lầm rồi." Người trung niên mỉm cười lắc đầu nói: "Ngõa Tây Lý suy nghĩ sâu xa hơn ngươi rất nhiều, nếu muốn thỏa mãn tinh thần trọng nghĩa dối trá của bản thân, hắn thậm chí định ra một bộ quy tắc đầy đủ và kín kẽ hơn cả luật lệ của bệ hạ, ước thúc toàn bộ mọi người vào trong. Mà ta chỉ có thể làm một con chó, ta đã đủ hài lòng, lắm rồi, gâu gâu gâu…~!."

Nghe thấy người trung niên giả tiếng chó sủa, vẻ mặt vị quản gia dại ra, hắn rất buồn cười nhưng lại không dám bật cười.

Người đứng trước mặt hắn chính là một nhân vật điên cuồng tại đế đô, lấy tính cách hỉ nộ vô thường mà nổi tiếng, mọi người đều ôm thái độ kính nhi viễn chi đối với hắn, thậm chí tránh như rắn rết. Chỉ có bệ hạ là tin tưởng hắn, huy chương đầu chó trước ngực hắn chính là bệ hạ đích thân phong tước, tự hắn yêu cầu làm trò trước mặt vô số quý tộc, bất chấp thái độ vô liêm sỉ công khai tuyên bố, hắn muốn vĩnh viễn làm con chó trung thành nhất bên cạnh bệ hạ. Chuyện này truyền ra ngoài lập tức đồn đại vang khắp đế đô, biến thành một trò cười cho toàn thiên hạ, nhưng hắn bất kể không thèm để ý, người bình thường vốn có cảm giác thẹn với lương tâm, nhưng đối với hắn lại hoàn toàn không có ý nghĩa.

"Bây giờ ngươi hiểu chúng ta phải làm gì rồi chứ?" Người trung niên mỉm cười hỏi.

"Chúng ta… đuổi theo bắt Ngõa Tây Lý?"

"Ngu xuẩn." Người trung niên lắc đầu nói: "Là con chó được Ngõa Tây Lý tự tay nuôi lớn, không có ai có thể hiểu rõ hắn hơn ta, cũng không có ai hiểu rõ ta hơn hắn, chỉ ta và các ngươi chắc chắn bắt không được hắn."

Vị quản gia kia run rẩy đưa tay lau mồ hôi lạnh ướt nhẹp trên trán, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu như đã biết tung tích Ngõa Tây Lý, lại không bắt được Ngõa Tây Lý, có thể sẽ lưu lại ấn tượng vô năng với bệ hạ. Đây là chuyện tình trước mắt mà vị đại nhân lo lắng nhất, hắn xoay động tròng mắt một vòng, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, đèn cảm ứng phát sáng cũng không thể đại biểu cái gì, có lẽ là những cường giả Thánh cấp khác đang chiến đấu, không có quan hệ gì tới Ngõa Tây Lý. Dù sao không có ai tận mắt nhìn thấy Ngõa Tây Lý xuất hiện? Chỉ là suy đoán mà thôi."

"Không, ta có cảm giác Ngõa Tây Lý đang ở chỗ đó." Người trung niên chậm rãi nói.

Vị quản gia kia cơ hồ muốn qua đời luôn cho rồi, âm thầm mắng ở trong lòng: "Ta nói muốn bắt Ngõa Tây Lý, ngươi nói ta là ngu xuẩn, ta giúp ngươi tìm lý do thoát tội, ngươi lại trực tiếp hủy bỏ ý của ta, tiên sư tổ nhà ngươi rốt cuộc muốn lão tử làm sao bây giờ ?"

Người trung niên rốt cuộc bỏ qua cho vị quản gia, ngẩng đầu nhìn về hướng bắc, rất lâu sau đó mới nhẹ giọng thở dài: "Chúng ta đi thôi !"

Ngày này, Địch Áo mới vừa đi ra cửa phòng liền thấy Ca Đốn đứng ở trước mặt Hỏa Hống Thú nói nhỏ, không biết đang làm gì đó, hắn không khỏi tò mò đi tới gần.

"Cái đồ kém cỏi, ta nói ngươi có thể phân rõ tốt xấu hay không hả?" Ca Đốn chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép gõ gõ vào đầu Hỏa Hống Thú, vừa nhét cái gì đó trong tay vào miệng Hỏa Hống Thú, nhưng Hỏa Hống Thú vẫn rung đùi đắc ý không chịu đi vào khuôn khổ.

"Có phải là ngươi cho rằng lão tử không có biện pháp xử ngươi hay không? Ngươi có ăn không hả? Ừ? Còn không ăn?" Ca Đốn liền giơ tay đánh một cái.

"Tại sao lại thế?"

Ca Đốn giật mình, vừa định giấu món đồ trong tay thì nhìn thấy người tới là Địch Áo, hắn ngừng động tác, vẻ mặt đau khổ nói: "Ngươi nói tại sao tên này không ăn chịu ăn vậy?"

Đợi đến lúc thấy rõ khối mảnh vỡ tinh thần trong tay Ca Đốn, Địch Áo không khỏi cảm thấy buồn cười: "Không ăn là không ăn, ngươi cần gì phải bắt buộc nó ăn? Cũng quá mức không giảng đạo lý đi."

"Nhưng nó không ăn mảnh vỡ tinh thần thì làm sao tiến hóa chứ?" Ca Đốn giận đến nổ phổi nói: "Miêu Tử của Lao Lạp mới có bao nhiêu tuổi, người ta đã tiến hóa một lần rồi, còn nó tại sao không biết cố gắng đây?"

"Ai nói cho ngươi biết yêu thú biến dị nhất định phải ăn mảnh vỡ tinh thần?" Địch Áo bất đắc dĩ nhìn sang Ca Đốn, những Hỏa hệ võ sĩ khác tìm trăm phương ngàn kế cũng không có được một con Hỏa Hống Thú. Ca Đốn lại tốt ngược, có Hỏa Hống Thú còn không biết dừng, nếu như tiến hóa là chuyện dễ dàng như vậy, sợ rằng địa vị chủ đạo hiện tại trên đại lục không phải là loài người rồi, mà là yêu thú mới đúng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Ca Đốn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cứ giương mắt ngó chừng Hỏa Hống Thú, nếu như không phải lực lượng Ca Đốn không mạnh bằng Hỏa Hống Thú, đoán chừng hắn sẽ mạnh mẽ nhét vào lắm.

"Đi, đi, ta thấy mấy ngày qua ngươi cũng có tiến bộ chút ít." Địch Áo cố nín cười lôi Ca Đốn đi.

Một lát sau, trên quảng trường vang lên từng đợt thanh âm nổ vang do bí kỹ va chạm, Địch Áo và Ca Đốn chia ra đứng ở hai góc quảng trường, hai người không ngừng phóng thích bí kỹ, vừa dùng bí kỹ đánh tan công kích của đối phương, đồng thời cố gắng hạn chế tiêu hao nguyên lực của mình, nghe tựa hồ không khó nhưng trên thực tế đây không phải là chuyện đơn giản.

Bởi vì trước đó quy định không cho sử dụng Diễn Sinh bí kỹ, hai người chỉ có thể buông thả Liệt Diễm Trảm và Phong Nhận bình thường, hai loại bí kỹ này tiêu hao nguyên lực tương đối ít, vì thế phải tranh nhau hơn thua ở vấn đề thời gian.

Cho dù là vung cánh tay một ngàn lần cũng sẽ mệt mỏi, huống chi là buông thả bí kỹ, mỗi lần luyện tập xong Ca Đốn và Lôi Mông mệt mỏi cơ hồ lết đi cũng không nổi.

"Trời đất, các ngươi không chờ ta hả?" Thân ảnh Lôi Mông xuất hiện ở trên quảng trường, bất mãn nói.

"Không có gì khác nhau hết, dù sao ngươi cũng kiên trì không được bao nhiêu thời gian." Ca Đốn thừa dịp nói chuyện lặng lẽ thở phào nhẹ nhỏm, loại huấn luyện cường độ cao này vừa mới bắt đầu tinh lực dư thừa còn không có gì, nhưng càng về sau lại càng khó khăn, hơn nữa vào thời điểm nguyên lực chuẩn bị hao hết, thậm chí sẽ có cảm giác hít thở không thông.

"Thúi lắ,m ngươi có ngon thì đứng ở giữa thử xem?" Lôi Mông cả giận nói.

"Bắt đầu đi, Lôi Mông, ngươi đừng để ý đến hắn, tiểu tử này đang mong ngươi nói nhiều vài câu, nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát đó." Địch Áo khám phá mưu kế của Ca Đốn rất nhanh.

Lôi Mông bừng tỉnh đại ngộ, không thèm để ý tới Ca Đốn nữa, trực tiếp đi tới chính giữa quảng trường, có Lôi Mông xuất hiện quy tắc sẽ sinh ra một ít biến hóa. Mỗi lần Địch Áo và Ca Đốn buông thả bí kỹ, sẽ phải bảo đảm có một lần đánh lên trên người Lôi Mông, Lôi Mông phải buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ, đồng thời cố gắng tránh né hai người công kích.

Nói cách khác, Địch Áo và Ca Đốn không chỉ đánh tan bí kỹ của đối phương, mà còn phải tính toán góc độ Lôi Mông di động, điểm dừng chân kế tiếp, cùng với vị trí bí kỹ đối phương đánh vào người Lôi Mông, có khi tính tới Lôi Mông sẽ lui hướng nào, tóm lại là phải suy nghĩ rất nhiều nhân tố.

Nhiệm vụ của Lôi Mông cũng không dễ dàng, tốc độ vốn không phải là thứ hắn am hiểu. Địch Áo và Ca Đốn đều dốc toàn lực xuất thủ, mỗi khi Liệt Diễm Trảm và Phong Nhận nện lên trên vòng bảo hộ sẽ dẫn phát một trận dao động, mặc dù không tạo thành thương tổn cho Lôi Mông, nhưng chấn động là khó tránh khỏi, một lúc sau sẽ sinh ra cảm giác choáng váng đầu óc càng lúc càng mạnh.

Bình luận





Chi tiết truyện