chương 364/ 624

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, mọi người ngủ vô cùng ngọt ngào, giường lớn mềm mại làm cho bọn họ nằm xuống một cái là không bao giờ muốn bò dậy nữa. Quả thực là rất thư thái, hồi tưởng lại mặt đất lạnh như băng trong rừng rậm, gió đông lạnh thấu xương, tất cả mọi người đều có cảm giác kinh tâm.

Sáng sớm ngày thứ hai, mấy người Địch Áo mới vừa rời giường đã có người chuẩn bị xong bữa ăn sáng đưa tới, những việc vặt như giặt quần áo, dọn phòng đều có người đặc biệt hầu hạ. Tất cả mọi người rất là hài lòng, mặc dù nói cuộc sống quần áo đưa tới tay, cơm dâng tận miệng sẽ làm tiêu mất ý chí chiến đấu, nhưng thỉnh thoảng hưởng thụ cảm giác như vậy vẫn là lựa chọn không tệ.

"Lôi Mông, có nhớ ngươi từng đáp ứng chúng ta chuyện gì không?" Y Toa Bối Nhĩ cười hì hì nói.

"Ta đáp ứng chuyện gì?" Lôi Mông cảnh giác hỏi ngược lại.

"Các ngươi nhìn đi, ta cũng biết hắn sẽ ăn quịt mà." Y Toa Bối Nhĩ bất mãn hô lên: "Không phải là ngươi đã nói tới đây hết thảy mọi thứ sẽ bao trên người của ngươi, đúng không?"

Lôi Mông giờ này mới kịp hiểu ra, không nhịn được cười nói: "Ta còn tưởng rằng là chuyện gì, là chuyện này hả? Không thành vấn đề, không quản các ngươi muốn mua gì, chỉ cần thấy vừa mắt cứ việc lấy đi là xong."

"Ta chỉ cần câu này của ngươi thôi." Y Toa Bối Nhĩ mặt mày hớn hở xác nhận đáp án, thật ra gia cảnh các nàng cũng rất giàu có, vấn đề là không có ai mang theo một đống lớn kim tệ trên người được. Các nàng lại muốn mua đồ quá nhiều, tự nhiên phải chuyển thế chém Lôi Mông một đao rồi.

Lôi Mông biểu hiện rất có phong cách, nhưng qua không lâu lắm hắn không cười được nữa. Không phải là hắn đau lòng số kim tệ bị ném ra ngoài, mà là vì bản thân hắn vừa xuất tiền, lại còn phải chịu trách nhiệm đi theo sau mấy nữ nhân làm phu khuân vác, số tiền này quả thực là ra đi vô cùng oan uổng rồi, xem như là tiền mất tật mang cũng không sai.

Địch Áo tự nhiên trốn không thoát vận mệnh đồng dạng, bốn nữ tử cực kỳ hưng phấn xuyên qua từng dãy cửa hàng, hắn và Lôi Mông ôm trong tay mấy chục túi lớn túi nhỏ, mặt mùi nhăn nhó chạy *** ton theo phía sau.

Nhìn đám người Tác Phỉ Á hăng hái dạt dào chọn chọn lựa lựa hàng hóa, không hề có ý định kết thúc đợt mua hàng điên cuồng này. Lôi Mông thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Địch Áo: "Ngày mai hay là tìm một chỗ luyện đi, ta thà rằng làm bao cho ngươi đánh."

Địch Áo cảm thấy rất buồn cười, xem ra uy lực nữ nhân không thể nào xem thường được.

Mãi cho đến xế chiều mới chạy về phủ thành chủ. Có thể là không muốn ảnh hưởng đến đám người Lôi Mông, Y Cáp Mạc tướng quân không xuất hiện ở trong nhà ăn, chỉ có mấy người trẻ tuổi an nhàn dùng bữa, chờ đến lúc bữa tối chuẩn bị kết thúc Y Cáp Mạc mới xuất hiện, đứng ở phía sau hắn dĩ nhiên là Ca Đốn.

Mặc dù chỉ tách ra mấy ngày nhưng lúc gặp lại vẫn rất náo nhiệt, nhất là Lôi Mông hô to gọi nhỏ có chút thất thố. Y Cáp Mạc không muốn quấy rầy những người trẻ tuổi nên cười cười xin phép cáo từ.

Chờ Ca Đốn ngồi xuống, mọi người liền hỏi Ca Đốn chuyến đi thế nào. Ngày đó bọn họ chia tay, Ca Đốn một mình ở trong núi rừng đợi một ngày, sau đó cưỡi Hỏa Hống Thú chạy sang hướng khác, sau lại chuyển hướng lần nữa chạy thẳng tới Sư Tâm đế quốc.

Tốc độ Hỏa Hống Thú dĩ nhiên nhanh hơn xe ngựa nhiều lắm, mặc dù Ca Đốn đi một vòng lớn nhưng chỉ chậm hơn đám người Địch Áo một ngày mà thôi.

"Bây giờ chúng ta có thể an tâm lên đường rồi." Y Toa Bối Nhĩ cười hì hì nói: "Chờ sau khi đưa Lôi Mông về nhà, chúng ta ở lại đế đô Sư Tâm đế quốc chơi mấy tháng, sau đó mới quay trở về, ai da..." Các ngươi nói Hắc Sơn Đại công còn có thể chờ chúng ta không nhỉ?"

"Hắn?" Lôi Mông cười lạnh nói: "Hắn có thể sống thêm được mấy tháng còn chưa nhất định."

"Cho dù đến đế đô chúng ta chưa hẳn là an toàn." Địch Áo thản nhiên nói.

"Này, Địch Áo, ngươi đây là ý gì?" Lôi Mông bất mãn kêu lên: "Quá xem thường người ta đi? Ngươi cho rằng ta không có năng lực bảo đảm an toàn cho mọi người?"

Địch Áo trầm mặc chốc lát rồi nói: "Lôi Mông, nói chuyện Khố Kỳ cho ta nghe đi."

"Khố Kỳ? Khố Kỳ nào?" Lôi Mông ngẩn người ra, sau đó tròng mắt bỗng nhiên trợn lên thật to: "Ngươi nói là Khố Kỳ của Thần Vực?"

"Đúng là hắn." Địch Áo nói.

"Ngươi tại sao biết tên khốn kia ?" Lôi Mông rú lên.

"Không nhận ra, chỉ là từng nghe người ta nói về hắn." Địch Áo cười nói.

"Địch Áo, sau khi trở lại đế đô, ngươi nên tránh hắn xa một chút." Lôi Mông nói, sau đó chuyển tầm mắt sang đám người Tác Phỉ Á: "Còn nữa, nhất là các ngươi, ngàn vạn lần không nên tiếp xúc với hắn."

"Vì sao? Người kia rất xấu tính?" Y Toa Bối Nhĩ cau mày nói.

"Không phải là hư bình thường đâu." Khuôn mặt Lôi Mông chợt lộ vẻ trầm trọng.

"Không phải ngươi đã nói trở về đế đô, chúng ta không cần sợ gì nữa sao?" Y Toa Bối Nhĩ nói.

"Chuyện này..." Lôi Mông á khẩu không trả lời được, đưa tay gãi gãi đầu cười khan nói: "Đế đô cũng không phải là của một mình ta, có một số việc ta không thể làm chủ được."

"Ngươi còn có rất nhiều tỷ muội kia mà?" Y Toa Bối Nhĩ nói.

"Cái này..." Lôi Mông lại cứng họng.

"Lôi Mông, có phải là ngươi chọc không nổi cái tên Khố Kỳ kia không?" Ca Đốn nói: "Nói thật đi, điều này rất trọng yếu."

"Không phải là chọc không nổi, mà là không có cần thiết thì không cần chọc hắn làm gì." Lôi Mông cười khổ nói.

"Chúng ta không chọc hắn, nhưng lỡ may hắn nhất định phải chọc chúng ta thì sao đây?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi tới.

"Hắn không..." Lôi Mông kêu lên: "Vậy thì không có biện pháp rồi, cứ đánh thôi. Sau lưng của hắn có người, ca sau cũng có người, thật sự không được ca tự thọc trên người mình mấy đao bảo là Khố Kỳ làm, hắc hắc hắc, ca để cho hắn chết không có chỗ chôn thây luôn !"

"Ngươi cũng quá vô sỉ." Đám người Tác Phỉ Á cùng nhau cười lớn.

Thế nhưng, Lôi Mông dám nói như vậy chứng minh thế lực gia tộc của hắn hẳn là mạnh hơn Khố Kỳ một chút. Chỉ là vì suy nghĩ đến lý do nào đó nên không muốn phát sinh xung đột với Khố Kỳ mà thôi, nhưng Lôi Mông lịch lãm bên ngoài mấy năm đã sớm không còn là con nít nữa rồi. Nếu chuyện này bị xé ra quá to, hắn thật sự có thể xử lý được.

Hơn nữa, việc giấu diếm người nhà Lôi Mông cũng không trọng yếu, chỉ cần hắn biểu đạt mối thù không đội trời chung, quyết tâm ngươi chết ta sống. Gia tộc Lôi Mông nhất định sẽ nặng nhắc thiệt hơn, dù sao Lôi Mông chính là nam tử duy nhất trong gia tộc bọn họ.

"Chúng ta nói chuyện khác được không?" Lôi Mông nói: "Nhắc tới cái tên kia, ta lại phiền não."

"Nhất định phải hiểu rõ hắn." Ca Đốn nói: "Có bao giờ ngươi nghe Địch Áo dùng giọng nói nghiêm túc như vậy hỏi thăm một người nào chưa? Ta đoán cái tên Khố Kỳ kia nếu không là bằng hữu của hắn thì cũng là kẻ thù. Dĩ nhiên khả năng sau lớn hơn một chút."

"Không phải !" Địch Áo mỉm cười lắc đầu: "Ta chỉ nghe nói về hắn thôi."

"Đã nhìn ra chưa? Hắn khẳng định lừa gạt chúng ta rất nhiều thứ đó." Ca Đốn nói: "Lôi Mông, cái tên Khố Kỳ kia rốt cuộc là người thế nào?"

"Hắn hả?" Lôi Mông suy nghĩ một lát rồi nói: "Hắc hắc, các ngươi cần phải giữ vững tinh thần trấn định nha! Nói đến lai lịch của hắn khẳng định sẽ hù dọa các ngươi kinh hãi một trận đó."

"Thôi đi!" Ngươi nghĩ rằng lá gan chúng ta nhỏ như vậy?" Y Toa Bối Nhĩ nói.

"Hắn là hậu duệ của Thần Vực Bất Hủ Vương." Lôi Mông trả lời rất nhanh.

Y Toa Bối Nhĩ còn chưa kịp rút lại vẻ mặt khinh thường đã lập tức cứng ngắc lại, không phải vì Lôi Mông nói nhanh quá, đột ngột quá, mà là bởi vì danh tiếng Bất Hủ Vương quá hiển hách, người đó đã từng là chúa tể toàn đại lục mà.

"Ngươi nói gì?" Tác Phỉ Á và Tuyết Ny cũng đồng thời thất kinh. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Không thể nào." Ca Đốn cũng ngây dại.

"Nhìn xem, nhìn xem đi, các ngươi giơ ra vẻ mặt gì đó?" Lôi Mông cơ hồ chỉa đầu ngón tay gần như dính lên trên mũi Y Toa Bối Nhĩ, cười cười quái dị nói: "Không phải mới nói lá gan của ngươi rất lớn sao? Làm sao ngu rớt rồi? Nói chuyện đi, ngươi đó."

"Tránh ra!" Y Toa Bối Nhĩ căm tức hất tay Lôi Mông sang một bên.

"Lôi Mông, không phải là ngươi nói giỡn đó chớ?" Ca Đốn nói.

"Ta có thể dùng chuyện này để nói giỡn sao?"

"Địch Áo, ngươi kết thù với Khố Kỳ như thế nào vậy?" Ca Đốn xoay chuyển đề tài lại.

"Ta căn bản không nhận ra hắn, hắn cũng không nhận ra ta." Địch Áo thở dài bất đắc dĩ, vì sao Ca Đốn cứ nhận định hắn và Khố Kỳ có thù oán nhỉ?

"Vậy tại sao ngươi hỏi hắn?" Ca Đốn hỏi tới.

"Chẳng qua là từ chỗ khác nghe nói qua vài chuyện về hắn, cho nên tò mò mà thôi."

"Tại sao ngươi không tò mò với người khác?"

Địch Áo ngây người ra, hồi lâu sau mới thở dài nói: "Xem ra bởi vì ngươi tiếp xúc với Lôi Mông quá lâu, dần dần bị nhiễm tính cách hắn rồi. Tiếp tục đi, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ trở nên dài dòng y như hắn."

"Ta dài dòng lúc nào?" Lôi Mông kêu lên.

"Ngươi ngày ngày đều dài dòng." Địch Áo tức giận nói.

"Được rồi, các ngươi đừng cãi."

Tuyết Ny nói, trong mắt nàng cũng tràn ngập tò mò: "Danh tiếng Bất Hủ Vương rất tốt, theo lý thuyết cái tên Khố Kỳ cũng là một người không tệ aa.a?"

"Lần đầu tiên thấy ngươi chủ động hỏi thăm một người đàn ông, Tuyết Ny ngươi động tâm rồi sao?" Y Toa Bối Nhĩ cười duyên nói.

"Ngươi..." Khuôn mặt Tuyết Ny đỏ ửng, đẩy Y Toa Bối Nhĩ sang một bên: "Mới vừa nãy chỉ có cái mặt ngươi là biến hóa lớn nhất, ta thấy người động tâm là ngươi mới đúng."

Bình luận





Chi tiết truyện