chương 370/ 624

"Các ngươi đó, lá gan quá lớn rồi." Vũ Tư Đốn thở dài nói: "Biết rõ trưởng bối của các ngươi mới vừa đuổi Hắc Sơn Đại công đi, các ngươi chạy tới đó chịu chết sao?"

"Tỷ phu, ngươi cũng nghe thấy chuyện đó rồi?" Lôi Mông nói.

"Không phải là nghe được, mà là nhìn thấy." Vũ Tư Đốn nói: "Là vì các ngươi nên ta và An Đức Liệt Á, An Đông Ny cố ý lưu lại Hắc Sơn công quốc mấy ngày."

"Hắc Sơn Đại công là cái bao cỏ vô dụng, hắn làm sao bắt được chúng ta?" Lôi Mông cười hì hì nói: "Vẫn là Thập Thất tỷ và tỷ phu lợi hại, chỉ thoáng cái là có thể tìm thấy ta."

"Chẳng qua là trùng hợp thôi." Vũ Tư Đốn nói: "Là Hách Nhĩ Mạn nói cho ta biết ngươi đang ở Hầu tước phủ làm khách, may là hắn nhận ra ta. Nếu không chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội này rồi."

"Hách Nhĩ Mạn ?" Da mặt Lôi Mông không tự chủ được giật giật mấy cái.

Cũng không biết vợ chồng Vũ Tư Đốn dùng biện pháp gì để An Đông Ny chịu rời khỏi chốn cũ. Nhưng đám người Địch Áo rất ăn ý không có tùy tiện hỏi An Đông Ny vấn đề này, kết quả như thế đã là tin vui đối với tất cả mọi người rồi, về phần những thứ khác hiển nhiên không phải là trọng yếu.

Vợ chồng Vũ Tư Đốn xuất hiện lập tức hóa giải áp lực cho Lôi Mông. Dù sao Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á đều thuộc về phái thực quyền, là đối tượng để cho các quý tộc tranh nhau nịnh bợ, địa vị Lôi Mông dĩ nhiên là đặc thù nên mới khó xử. Còn bọn họ thì không cần cố ý nhiều như thế.

Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, hai người Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á giống như mặt trăng được các chòm sao vờn quanh, mấy người Địch Áo mừng rỡ vì được thanh nhàn, trốn ở trong phòng tán gẫu An Đông Ny thật vui vẻ. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có người đi tới chào hỏi, nhưng so với mấy ngày hôm trước đã tốt hơn nhiều lắm, ít nhất còn ở trong phạm vi mọi người có thể thừa nhận.

Lôi Mông đang ngồi trên ghế nói chuyện nước miếng tung bay bốn phía, rồi nghe thấy sau lưng bỗng nhiên vang lên một thanh âm rất nhỏ: "Lôi Mông, hèn gì khi thấy được ta nhà ngươi vui vẻ như vậy. Ta còn tưởng rằng ngươi đã đổi tính, thì ra dám đưa ta ra làm bia đỡ đạn?"

Lôi Mông quay đầu nhìn lại thì thấy An Đức Liệt Á vuốt vuốt chén rượu trong tay, đang nhìn hắn mỉm cười mị mị, vội vàng chuyển thành khuôn mặt tươi cười, nói rất là vui vẻ: "Thập Thất tỷ, không phải là như thế, ngươi nhìn ngươi có bao nhiêu mặt mũi chứ, ngươi vừa xuất hiện đã không còn người thèm để ý ta nữa."

"À, muốn mặt mũi? Đây còn không đơn giản." An Đức Liệt Á cười cười: "Có muốn ta đi nói với bọn họ một tiếng, nói Lôi Mông thiếu gia của chúng ta mất hứng?"

"Đừng ~!" Lôi Mông vội vàng khoát tay áo lia lịa.

"Xem ngươi chỉ có nhiêu đó tiền đồ." An Đức Liệt Á lườm lườm Lôi Mông: "Một lát về phòng thu thập đồ đạc, ngày mai sẽ đi."

Mấy người Địch Áo tự nhiên không có ý kiến, chỉ có An Đông Ny hơi do dự, tựa hồ không tình nguyện chuyện gì đó. An Đức Liệt Á mỉm cười nắm tay An Đông Ny, ôn nhu nói: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nghe lời chúng ta đi, không sai đâu."

An Đông Ny cười cười không nói gì, hiển nhiên là chấp nhận nghe lời An Đức Liệt Á.

"Đúng rồi, Lôi Mông, nghe Y Cáp Mạc nói các ngươi gặp phải đạo tặc?"

Lôi Mông ngẩn ra, sau đó nói: "Nhìn bộ dạng Y Cáp Mạc đúng là quá khẩn cấp, Thập Thất tỷ, ngươi cho là trong phạm vi thế lực của Lôi Âu Na thành có đạo tặc tồn tại không?"

"Dĩ nhiên là không thể, cho nên ta mới hỏi ngươi, ngươi muốn xử lý chuyện này như thế nào?" An Đức Liệt Á mỉm cười nhìn sang Lôi Mông.

"Còn muốn thế nào?" Lôi Mông lười biếng nói: "Không phải là chó cắn chó hay sao? Trước tiên cứ để cho bọn chúng cắn một miệng lông rồi lại nói sau, ta đây không vội."

An Đức Liệt Á vui mừng gật đầu: "Tiểu Lôi Mông của chúng ta rốt cuộc trưởng thành."

"Thập Thất tỷ, lão nhân gia ngài có thể xóa chữ "tiểu" ở đầu dùm không?" Lôi Mông vẻ mặt đau khổ nói: "Vừa nghe đến cái chữ nhỏ, ta không nhịn được nhớ lại thuở đồng niên bi thảm, ai dà, thật là vừa nghĩ lại đã thấy kinh."

"Ngươi dám nói ta già?" An Đức Liệt Á lập tức nổi cơn giận dữ, mắng to: "Còn nữa, cái gì gọi là nghĩ lại mà kinh? Ta đối xử với ngươi không tốt hả?"

"Thập Thất tỷ dĩ nhiên rất tốt với ta." Lôi Mông cười theo nói: "Lần sau Thập Bát tỷ tìm ta phiền toái, ngài có thể thay đổi phong cách đứng bên phía ta được không?"

"Ngươi nghĩ đẹp lắm." Khóe miệng An Đức Liệt Á nhếch lên châm chọc: "Đừng tưởng rằng ta không biết, khi ở trước mặt Thập Bát tỷ, ngươi cũng nói như thế đúng không?"

"Làm sao thế." Lôi Mông vội vàng tỏ rõ bản thân, nhìn bộ dạng thiếu chút nữa là chỉ tay lên trời thề rồi.

"Còn dám mạnh miệng." An Đức Liệt Á theo thói quen giơ tay lên, vừa định cho Lôi Mông một cú, may là Vũ Tư Đốn kịp thời đi tới kéo An Đức Liệt Á ra ngoài.

Lôi Mông cảm thấy may mắn bản thân tránh thoát một kiếp, chợt thấy những người khác đều híp mắt cười nhìn hắn thì không nhịn được trừng mắt lầm bầm: "Có cái gì đẹp mà nhìn?"

Qua một lát sau, mọi người không hẹn mà cùng nhau quay đầu sang nơi khác, làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh, nhưng cứ như vậy Lôi Mông càng thêm lúng túng. Hắn há to miệng hồi lâu, ngó bên này một chút, xem bên kia một hồi nhưng không biết nói gì cho phải.

Sáng sớm ngày thứ hai, vợ chồng Vũ Tư Đốn và đoàn người Địch Áo tiếp tục hành trình trở về đế đô, dọc đường đi những tiểu quý tộc nghe tin lập tức hành động. Kết quả đại đa số đều bị An Đức Liệt Á cản trở về, nếu như Lôi Mông làm như vậy có lẽ sẽ tạo ra hậu quả không tốt, nhưng tính tình An Đức Liệt Á vốn nổi danh khắp Sư Tâm đế quốc. Đừng nói là đám quý tộc ở chốn biên thùy này, coi như là đại nhân vật trong đế đô cũng không dám chọc nàng. Vì thế dọc đường đi, bọn họ cũng được yên tĩnh hơn nhiều.

Thừa dịp đoạn thời gian nhàn hạ này, tất cả mọi người bắt đầu tranh thủ tu luyện, Y Toa Bối Nhĩ mới vừa lên cấp lo củng cố tiến cảnh. Tác Phỉ Á đã chuẩn bị tiến giai, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn nhiều lắm là ba hai tháng nữa, nàng có thể tấn thăng lên Quang Mang võ sĩ cấp chín, cách Cực Hạn võ sĩ không còn xa.

Lao Lạp và Miêu Tử làm cho vợ chồng Vũ Tư Đốn rất hứng thú, chỉ những người có thực lực và lịch duyệt đạt tới trình độ nhất định mới có thể hiểu rõ chỗ kỳ dị của Miêu Tử.

Trong những loài yêu thú, yêu thú loài phi cầm là làm con người đau đầu nhất, bởi vì tốc độ mau lẹ nên cực kỳ khó bắt giết. Dưới tình huống bình thường, yêu thú loại này có lực công kích không tính là mạnh mẽ, nhưng Miêu Tử hiển nhiên đã phá vỡ định luật này.

Vợ chồng Vũ Tư Đốn không nhìn thấy cảnh Miêu Tử đánh giết Cự Mãng hai đầu, nếu không nhất định sẽ phải giật mình kinh hãi. Bởi vì Miêu Tử vẫn chưa tiến hóa đến hình thái cuối cùng, vẫn còn không gian trưởng thành rất lớn.

"Khi đó Địch Áo còn lo lắng sau khi đến Sư Tâm đế quốc sẽ có người để ý tới Miêu Tử." Lôi Mông nói với An Đức Liệt Á.

Lôi Mông nói câu này vốn là định trêu chọc cho vui, ai ngờ đâu Vũ Tư Đốn ở một bên lại gật đầu xác nhận: "Quả thật phải cẩn thận mới được, nói thật ra nếu như bọn họ không là bằng hữu của ngươi, có lẽ bản thân ta cũng sẽ động tâm."

"Không phải chứ? Thập Thất tỷ phu, ngươi cũng có thể làm những chuyện như vậy?"

"Ta dĩ nhiên sẽ không trực tiếp làm." Vũ Tư Đốn nở nụ cười gian xảo: "Nhưng thế giới này dù sao cũng phải dựa vào quả đấm nói chuyện. Nếu một tên ăn mày cầm một viên mảnh vỡ tinh thần cực phẩm đi trên đường, ngươi sẽ làm gì?"

"Mảnh vỡ tinh thần cực phẩm?" Lôi Mông suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy có quan hệ gì tới ta?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vũ Tư Đốn kinh ngạc nhìn sang Lôi Mông, nghĩ là Lôi Mông bận tâm đến hình tượng của mình ở trước mặt các bằng hữu mới nói như vậy. Hắn tự nhiên không nói toạc ra ý tứ kia, chỉ nhàn nhạt nói: "Mức độ giàu có của một người có quan hệ trực tiếp đến thực lực của hắn, nếu không tài phú chỉ mang đến tai họa sát thân."

Vũ Tư Đốn hiểu lầm ý Lôi Mông rồi, nếu như là trước kia Lôi Mông nhất định sẽ không trả lời như vậy. Nhưng bây giờ bọn họ chẳng những có mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, ngay cả tinh thần kết tinh và tinh thần hạch cũng nằm trong tay. Vũ Tư Đốn dùng cực phẩm mảnh vỡ tinh thần nêu ví dụ làm sao khiến cho Lôi Mông xúc động được? Lôi Mông nói là lời thật lòng, chỉ là một viên mảnh vỡ tinh thần cực phẩm mà thôi, đúng là không đáng hắn ghé mắt nhìn vào.

"Dù sao chỗ khác ta không dám cam đoan, nhưng ở trong phạm vi Sư Tâm trong đế quốc hẳn là không có người nào dám chú ý tới Lao Lạp." Lôi Mông uy phong lẫm liệt nói.

"Không thể khinh thường." Vũ Tư Đốn lắc đầu nói: "Nếu như con yêu thú này là của ngươi đương nhiên không có vấn đề. Dù sao vẫn kém một tầng quan hệ, tốt nhất là đừng để cho người kia nhìn thấy Lao Lạp."

Lôi Mông hiển nhiên rõ ràng "người kia" trong miệng Vũ Tư Đốn là ai, không khỏi nhíu mày nói: "Thập Thất tỷ phu, ý ngươi là ngay cả người của ta hắn cũng dám động?"

"Ha hả !" Vũ Tư Đốn cười khổ nói: "Trong khoảng thời gian này ngươi không có ở nhà nên không rõ ràng lắm. Người kia bây giờ rất là lớn lối, hiện tại trong đế đô hễ người nào thấy hắn cũng phải đi vòng qua, danh tiếng nhất thời đại thịnh."

Bình luận





Chi tiết truyện