chương 449/ 624

Hoàn toàn ngược lại với tâm tình đám người Địch Áo, Đạt Nhĩ Sâm nhìn bạn cùng phòng cầm cây thăm bằng trúc về, sắc mặt xanh mét hận đá một cước đối phương văng ra ngoài. Mười mấy khu vực rút thăm, tại sao lại rút trúng khu năm mươi mốt vậy chứ?

Sắc mặt mấy tên bạn cùng phòng cũng khó nhìn tới cực điểm, mọi người đều biết Đạt Nhĩ Sâm muốn chiếm đoạt khu đầu Hỏa Hống Thú của khu năm mươi mốt. Hơn nữa Đạt Nhĩ Sâm một mực bố trí cạm bẫy nhằm vào đám người Địch Áo, vốn bọn họ nghĩ là lấy thủ đoạn của Đạt Nhĩ Sâm sẽ sớm trục xuất người của khu năm mươi mốt ra khỏi đợt tranh tài. Nhưng ai có thể tưởng tượng được thực lực của đối phương vượt xa võ sĩ cùng giai, sợ rằng nhóm sắp bị đánh loại ra khỏi tranh tài là bọn hắn mới đúng.

Ánh mắt mọi người đồng thời rơi vào trên người Đạt Nhĩ Sâm, yên lặng chờ hắn quyết định, nhưng Đạt Nhĩ Sâm chỉ là ngồi ở chỗ đó ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ gì nữa. Cứ như vậy, lòng tin của những người khác lại càng rơi xuống đáy cốc, Đạt Nhĩ Sâm là người thực lực mạnh nhất trong nhóm bọn hắn, lại có quan hệ rất tốt với bộ cao cấp. Ngay cả hắn cũng mang bộ dáng này thì tâm tình những người khác không cần phải nói.

Một lúc lâu sau, Đạt Nhĩ Sâm ngẩng đầu nhìn lướt qua đám bạn cùng phòng của mình, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Nhìn ta làm gì? Chỉ là khu năm mươi mốt thôi mà, có gì phải sợ ?"

Những người khác cười khan vài tiếng thầm nghĩ ở trong lòng, lúc nãy ngươi biểu hiện không khá hơn bọn ta chút nào.

"Các ngươi nắm chặc thời gian chuẩn bị, tận lực gia tăng thực lực chút ít, ta đi ra ngoài nghĩ biện pháp. Yên tâm đi, nếu năm ngoái và năm kia chúng ta có thể giành được vị trí quán quân, lần này cũng vậy thôi, các ngươi thấy ta thua lúc nào chưa?" Đạt Nhĩ Sâm rõ ràng bản thân mình nhất định phải biểu lộ ra lòng tin mười phần, nếu không đợi đến lúc tranh tài bắt đầu, tinh thần mọi người sẽ không đủ để chiến đấu.

Những người khác liếc nhau dò xét, sau đó đồng loạt gật đầu. Đạt Nhĩ Sâm tỷ tỷ có sức ảnh hưởng rất lớn ở bộ cao cấp, hẳn là có biện pháp xử lý. Nghĩ đến đây, tâm tình của bọn hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Đạt Nhĩ Sâm rời khỏi phòng, không có vội vàng chạy đến bộ cao cấp tìm San Đóa Lạp như lời hắn nói, mà lại đi tới chỗ rừng cây ngày đó nói chuyện với Khố Ân Tư, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi đang nhìn bầu trời ngơ ngẩn.

Đạt Nhĩ Sâm biết cho dù hắn đi tìm San Đóa Lạp cũng không làm nên chuyện gì, cuộc tranh tài này hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mấy câu ngày đó Khố Ân Tư nói lại bắt đầu vang lên trong tai Đạt Nhĩ Sâm, cho dù ngươi thu tay lại cũng không còn kịp nữa rồi. Vì thế ngươi phải nắm giữ cơ hội, hoặc là hắn chết hoặc là ngươi chết, không có con đường nào khác để đi.

Giờ phút này Đạt Nhĩ Sâm đã nhận thức Khố Ân Tư thuyết pháp, bản thân mình năm lần bảy lượt cố gắng dồn Địch Áo vào chỗ chết, đối phương không thể nào không phát hiện. Nếu đổi những người khác làm vậy đối với mình, sợ rằng bản thân mình đã nghĩ biện pháp trả thù từ sớm. Địch Áo nhịn đến bây giờ vẫn chưa có động thủ, chỉ có hai lý do hợp lý, một là lo lắng bị học viện trừng phạt, hai là vẫn không có tìm được cơ hội thích hợp.

Nhìn thủ đoạn Địch Áo giết người, Đạt Nhĩ Sâm có thể cảm giác được tuyệt đối không phải là lần đầu tiên Địch Áo ra tay giết người. Cho nên khả năng thứ hai có thể lớn hơn một chút.

Thật ra Đạt Nhĩ Sâm đang rất hối hận, không sai, Hỏa Hống Thú quả thật trọng yếu đối với Hỏa hệ võ sĩ, nhưng còn chưa tới trình độ không thể thiếu. Tư chất của hắn tại coi như là siêu quần bạt tụy trong đám bạn cùng lứa rồi. Nếu không, hắn không thể nào giành được hai lần vô địch trong đại hội tranh tài được. Cứ tiếp tục từng bước tu luyện không phải là không có cơ hội tấn chức lên cảnh giới Võ Tôn. Nhưng mà nhất thời tham lam dẫn đến hắn và đám người Địch Áo đứng ở hai phía đối lập.

Đạt Nhĩ Sâm thở dài một hơi, bây giờ nói đến hối hận cũng đã muộn rồi, tìm biện pháp giải quyết tai hoạ ngầm mới là chuyện trọng yếu nhất. Phương pháp San Đóa Lạp nói dùng học phần để bồi bổ lại trên căn bản không thể nào thành công, lấy thực lực Địch Áo rất dễ dàng giành được vị trí vô địch đoàn đội và cá nhân trong đại hội tranh tài, cộng vào một chỗ chính là bốn vạn học phần. Cho dù tỷ tỷ liều mạng đi mượn thì có thể mượn được bao nhiêu? Vì thế con đường này chắc chắn đi không thông.

Khố Ân Tư đề nghị nổi lên trong lòng Đạt Nhĩ Sâm lần nữa, bình tĩnh mà xem xét thì đây là phương pháp đối phó Địch Áo thích hợp nhất. Nếu cứng đối cứng thì bọn họ không thể nào là đối thủ của Địch Áo, chỉ có điều Đạt Nhĩ Sâm vẫn còn hơi do dự. Dù sao trước kia hắn không bao giờ tự mình ra mặt hành động, lần này lại không giống. Nếu hắn thật sự làm như vậy, lỡ may không thành công chắc chắn sẽ tạo thành cục diện không chết không thôi.

Không biết Đạt Nhĩ Sâm ngồi ở nơi đó bao lâu, cho đến lúc sắc trời dần tối rốt cục cho ra quyết định, trong mắt lộ một tia lăng lệ. Thay vì chờ sau này Địch Áo tìm tới tận cửa trả thù, còn không bằng nhanh chóng bóp chết mối uy hiếp này. Dĩ nhiên là đúng như Khố Ân Tư nói, nếu bên phía Địch Áo chỉ có bốn người ra sân, hắn sẽ lựa chọn trực tiếp nhận thua, mặc dù nhân số chiếm ưu thế nhưng đối mặt với một Địa hệ võ sĩ và hai Thủy hệ võ sĩ cùng giai. Nhóm bọn hắn căn bản không thể nào đột phá tổ hợp phòng ngự này trong khoảng thời gian ngắn. Trong khoảng thời gian này, Địch Áo rất có thể đã đánh chết hắn, hắn không lấy tính mạng ra đặt cược.

Sau khi hạ quyết tâm, Đạt Nhĩ Sâm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, chậm rãi đi trở về khu vực của mình.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt cái đã đến thời gian tranh tài. Trên khán đài, người người ra vào tấp nập, lần tỷ thí này là trận chiến mọi người chờ đợi đã lâu, khu bốn mươi chín hai lần vô địch liên tục và khu năm mươi mốt mới quật khởi gần đây, rốt cuộc bên nào mạnh hơn?

Trận chiến này nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, không người nào nguyện ý bỏ qua cơ hội quan sát và học tập đỉnh cao thế này. Không chỉ là toàn bộ học viên ở bộ sơ cấp trình diện đầy đủ, ngay cả bộ cao cấp cũng chạy tới không ít người, ai nấy đều muốn nhìn xem cái gã Địch Áo nghe nói thực lực siêu cấp biến thái đến tột cùng biến thái đến trình độ nào. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Không phải chứ, nhiều người như vậy?" Mấy người Địch Áo từ rất xa đã thấy tình hình trong sân thi đấu cực kỳ náo nhiệt, cả đám đều lộ vẻ ngạc nhiên.

"Nhiều người có gì không tốt? Đúng lúc để cho mọi người nhìn xem đám người Đạt Nhĩ Sâm thua thảm như thế nào." Lôi Mông cười hắc hắc mấy tiếng, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khẩn trương nhìn sang Địch Áo: "Đám người kia sẽ không vô sỉ đến mức trực tiếp nhận thua chứ?"

"Cũng khó nói." Địch Áo cười cười: "Không phải là không có khả năng này, nhưng bọn hắn nhận thua thì sao? Đúng lúc tiết kiệm thể lực cho mọi người."

"Ngươi thật sự suy nghĩ như vậy?" Lôi Mông hồ nghi nhìn sang Địch Áo: "Trước kia ngươi còn nói muốn giáo huấn bọn họ mà? Nếu như đám người kia nhận thua, vậy thì còn dạy dỗ gì nữa?"

"Bởi vì bây giờ ta không chỉ muốn giáo huấn bọn họ đơn giản như trước." Địch Áo thản nhiên nói: "Đối với loại người như thế, nhân từ chẳng khác nào tàn nhẫn đối với bản thân mình, ta không có tâm tình rảnh rỗi chơi đùa với bọn họ."

Tác Phỉ Á lập tức lo lắng kéo tay Địch Áo: "Chàng đừng có vọng động, nơi này chính là Tử Vong Chi Ca học viện, lỡ may bị học viện biết thì làm sao bây giờ?"

Địch Áo cười nói: "Nàng quên sư phụ của ta là ai rồi hả? Chỉ cần ta nguyện ý, đừng hòng có người nào bắt được nhược điểm của ta." Mấy người Tác Phỉ Á nhất thời im lặng. Địch Áo nói không sai, nói đến giết người, sợ rằng trên đại lục không có bao nhiêu người có thể chuyên nghiệp hơn Phong Ngân. Địch Áo là đệ tử Phong Ngân dĩ nhiên cũng hiểu biết về phương diện này. Mặc dù chưa chắc tinh thông bằng sư phụ, nhưng dùng để đối phó một gã Cực Hạn võ sĩ hẳn là đủ rồi.

"Dĩ nhiên, nếu bọn họ không nhận thua thì tốt hơn, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái. Dù sao thất thủ trong trận đấu là không thể trách ai được, ta đã giết hai tên, bây giờ thêm một vài đứa cũng không thành vấn đề."

Tác Phỉ Á và Tuyết Ny không có ý nghĩ bạo lực như Địch Áo, nhưng thử nghĩ đến Y Toa Bối Nhĩ và Ca Đốn đang dưỡng thương trong thạch động cũng không lên tiếng phản đối. Loại người như Đạt Nhĩ Sâm chỉ biết đứng ở sau lưng giở trò hại người, muốn giết thì cứ giết thôi, không cần phải đau lòng.

Thấy mấy người Địch Áo đến gần, đám khán giả đông đến mức nước chảy không lọt lúc này tự giác mở ra một lối đi thông thoáng để đám người Địch Áo đi qua. Học viên khác không thể nào được hưởng đãi ngộ thế này, chỉ có thể nói danh khí của đám người Địch Áo thật sự là quá lớn.

Đám người Đạt Nhĩ Sâm ở bên kia đã đi lên lôi đài, có ý tứ chính là bọn họ cũng không có tiến vào giữa sân, mà chỉ đứng ở rìa lôi đài. Tựa hồ tùy thời chuẩn bị hễ thấy tình huống không ổn là trực tiếp nhảy xuống vậy.

Không thể trách Đạt Nhĩ Sâm lưu tâm cẩn thận quá mức, mà là vì trước kia đã thua thiệt mấy lần rồi. Lúc ấy Khố Ân Tư cũng muốn nhận thua lại bị Địch Áo hét lớn mạnh mẽ ngăn cản, kết quả thiếu chút nữa bị Địch Áo giết chết. Nếu như đạo sư không xuất hiện kịp lúc, sợ rằng Khố Ân Tư đã sớm chết toi rồi, cho nên Đạt Nhĩ Sâm phải tìm mọi biện pháp bảo đảm an toàn cho mình.

"Trời đất ơi, bọn họ còn biết xấu hổ hay không ?" Lôi Mông chú ý tới vị trí đám người Đạt Nhĩ Sâm đang đứng, dở khóc dở cười nói.

"Không sao cả, bọn họ thích đứng đâu thì kết quả cũng vậy thôi. Dù sao cũng không khác nhau bao nhiêu." Địch Áo lại không thèm để ý, cho dù Đạt Nhĩ Sâm nhận thua ngay khi vừa mới bắt đầu cũng chỉ sống lâu thêm mấy ngày mà thôi, không thể thay đổi được chuyện gì.

Đạt Nhĩ Sâm khẩn trương nhìn mấy người Địch Áo tiếp bước nhau đi lên lôi đài, cho đến khi hắn nhìn thấy thân ảnh Lao Lạp thì nhịp tim đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ. Không ngờ Địch Áo thật sự làm như vậy.

"Các ngươi cẩn thận đó, một hồi dựa theo phương pháp ta nói ngày hôm qua mà làm. Nếu hắn xem thường chúng ta như vậy, chúng ta hãy giáo huấn hắn một lần nhớ đời." Đạt Nhĩ Sâm nhỏ giọng dặn dò đồng bạn ở bên cạnh.

Những người kia vội vàng gật đầu, vốn còn hơi e ngại Địch Áo nhưng giờ phút này đã bị cảm giác phẫn hận thay thế. Nhìn bộ dạng đám người Địch Áo ở bên kia cười nói hỉ hả, chẳng lẽ chúng ta ở trong mắt các ngươi yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích hay sao?

Đợi đến hai bên đã đi lên trên đài, vị đạo sư làm trọng tài rung cái chuông nhỏ trong tay báo hiệu tranh tài chính thức bắt đầu.

Chốc lát sau, Lôi Mông vốn nghĩ là Đạt Nhĩ Sâm sẽ lập tức nhận thua trợn to hai mắt nhìn qua bên kia: "Bọn họ muốn làm gì? Ha ha, Địch Áo, nhìn thấy chưa, bọn họ không có nhận thua, thật sự là quá tốt rồi." Mấy khán giả đứng khá gần nhóm Địch Áo không khỏi đảo cặp mắt trắng dã âm thầm suy nghĩ trong lòng: "Không biết mấy tên này nghĩ gì nữa, đối phương không nhận thua lại có thể cao hứng đến mức này? Quái đản…"

Địch Áo cũng cười cười nhìn đám người Đạt Nhĩ Sâm ở phía đối diện chậm rãi tiến tới gần: "Đúng là như vậy, ta cảm thấy rất kỳ lạ, đến tột cùng là ai cấp dũng khí cho bọn hắn đây?" Khi đám người Địch Áo đang nói chuyện, tuyển thủ khu bốn mươi chín đã bắt đầu phát động tiến công thử dò xét. Một gã Phong hệ võ sĩ rời khỏi tiểu đội tiến tới gần Địch Áo, chỉ có điều động tác của hắn thiếu hụt độ nhẹ nhàng bay bổng của võ giả Phong hệ, trong lúc di chuyển lộ vẻ gò bó, tay chân không đều nhịp. Ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng tới đám người Địch Áo, hết nhìn đông lại ngó tây tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.

Ngay khi đám người Đạt Nhĩ Sâm tiến về phía trước, động tác của bọn họ làm cho người xem xôn xao một trận, đối mặt với Địch Áo danh tiếng cực thịnh. Đạt Nhĩ Sâm lại dám dẫn đầu tiến công, ít nhất đây cũng là biểu hiện của dũng khí.

"Địch Áo, ngươi đối phó tên Phong hệ võ sĩ." Lôi Mông lạnh lùng nói: "Đạt Nhĩ Sâm giao cho ta."

"Giao cho ngươi? Ta sợ ngươi đã mất cơ hội này rồi." Tầm mắt Địch Áo chuyển lên trên khán đài, nơi đó chính là chỗ ngồi của đám đạo sư.

"Ngươi nghĩ ta không phải là đối thủ của Đạt Nhĩ Sâm?"

"Ngươi có thể giết chết hắn trước khi đạo sư nhúng tay vào không?" Địch Áo vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nói với Lao Lạp: "Lao Lạp, đeo quyền sáo vào đi."

"À..." Lao Lạp lập tức ngoan ngoãn đáp ứng.

Đây là ước định giữa Địch Áo và Lao Lạp, nếu không có đeo quyền sáo lên thì nàng không thể gây phiền toái lung tung, còn đeo quyền sáo vào tay có ý nghĩa trước mặt chính là địch nhân. Lao Lạp có thể tự do buông thả lực sát thương của mình không cần kiêng sợ gì hết.

Chốc lát sau, Địch Áo tung người chạy về phía gã Phong hệ võ sĩ, thân hình gã võ sĩ kia liền cứng đờ ra. Sau đó giống như con thỏ bị kinh hãi vậy, lập tức quay đầu chạy vội ra sau. Nhiệm vụ của hắn là tạm thời chế trụ Địch Áo, nhưng sự thật chứng minh hắn làm không tốt lắm, vừa mới bắt đầu đã liều mạng kéo giãn khoảng cách với đối thủ, đây không phải là kiềm chế, mà là chạy trốn giữ mạng.

Lôi Mông bám sát theo sau, cắm đầu lao thẳng vào trong trận hình của đối phương. Tác Phỉ Á và Tuyết Ny hộ vệ hai bên người hắn tùy thời chuẩn bị ứng biến. Lao Lạp biểu hiện làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt, nàng không ngừng lắc lư quả đấm nhỏ của mình ở trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thích và đắc ý, bộ dáng kia giống như là một đứa bé đang khoe khoang món đồ chơi đẹp đẽ của mình vậy. Cho đến lúc Lôi Mông sắp sửa va chạm với Địa hệ võ sĩ của đối phương, nàng mới hạ nắm đấm xuống, vẻ mặt trở nên trang trọng, tròng mắt to tròn trong suốt khẽ híp lại, sau đó thân hình chợt phóng tới trước nhanh như tia chớp.

Động tác của Lao Lạp khiến cho đám người Đạt Nhĩ Sâm lấy làm kinh hãi, nhưng Lao Lạp chỉ di chuyển bằng hai chân, không có bất kỳ dấu hiệu buông thả bí kỹ nào. Vì thế bọn họ chỉ kinh nhiên thoáng qua rồi nhanh chóng bình phục tâm tình lại.

Chiến đấu mới bắt đầu rất bình thản, khán giả có thể nhìn ra tuyển thủ khu bốn mươi chín có vẻ rất cẩn thận, nhưng sau khi song phương đụng vào nhau hình như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung, tình cảnh trong sân lập tức biến thành điên cuồng.

Địa hệ võ sĩ xông lên phía trước không có buông thả Liệt Địa Kích, ngược lại dùng một phương thức ngu ngốc nhất chạy về phía Lôi Mông. Còn Lôi Mông cũng mặc kệ hết thảy, lập tức thả ra Địa Chấn, thân hình gã Địa hệ võ sĩ lập tức cứng ngắc, trong nháy mắt đó hắn thả ra Liệt Địa Kích mạnh mẽ đánh lên Bàn Thạch Thủ Hộ của đối phương.

Gã Địa hệ võ sĩ mặt mày nhăn nhó, liều mạng chịu đựng chứ không có ra tay đánh trả, mà tiếp tục chạy về phía Lôi Mông.

Vẻ mặt đối phương lúc này vặn vẹo tương đối kinh khủng, Lôi Mông không khỏi tự lẩm bẩm: "Định làm gì đó? Muốn cắn người à?" Đồng thời, động tác của hắn không có nhàn rỗi, lại nhấc chân thả ra Liệt Địa Kích lần nữa.

Bàn Thạch Thủ Hộ của gã Địa hệ võ sĩ kia chấn động kịch liệt, ngay lúc này Đạt Nhĩ Sâm mang theo hai gã võ sĩ khác lướt qua mặt gã Địa hệ võ sĩ, đồng loạt xông về phía Lôi Mông.

Tác Phỉ Á không dám chậm trễ, vội vàng phất tay thả ra Băng Tường che chắn trước mặt Lôi Mông.

Lao Lạp là người khởi động cuối cùng, nhưng còn nhanh hơn Tác Phỉ Á và Tuyết Ny một bước, đuổi theo sát sau lưng Lôi Mông. Nàng vốn định chạy thẳng tới chỗ địch nhân nhưng lại bị Tác Phỉ Á thả ra Băng Tường chặn lại. Vì thế nàng quay đầu lại dùng ánh mắt u oán nhìn tới Tác Phỉ Á. Sau đó tung người nhảy lên vượt qua bức tường băng.

Băng Tường của Tác Phỉ Á dĩ nhiên tranh thủ dùm cho Lôi Mông một ít thời gian, nhưng mà nó cũng ngăn trở Lôi Mông phát động phản công. Lôi Mông dĩ nhiên biết Tác Phỉ Á sẽ có phản ứng, nhưng hiện tại khó lòng phối hợp ăn ý với Lao Lạp, tình hình thế mà đúng là hơi khó.

"Cơ hội."

Cho tới khi Lao Lạp nhảy qua Băng Tường, ánh mắt Đạt Nhĩ Sâm lộ vẻ mừng rỡ như điên, hắn không thể nào nghĩ tới cơ hội lại tới dễ dàng như thế. Vào lúc này, hắn cảm thấy bản thân mình đã trở thành đứa con của thần vận mệnh thì phải.

Hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa lập tức nở rộ ra trên bầu trời, sau đó dũng mãnh lao tới Lao Lạp như thác nước. Còn có một gã Hỏa hệ võ sĩ chạy lên trước thả ra Chân Hồng Chi Vũ, gã Thủy hệ võ sĩ thì thả ra Băng Trùy, toàn bộ mục tiêu đều tập trung lên trên người Lao Lạp.

Mặc dù bọn họ đang buông thả công kích Lao Lạp, khóe mắt lại liếc về phía Địch Áo, đánh chết Địch Áo mới là mục đích của bọn họ. Tất cả mọi người trong nhóm đều biết Địch Áo nhất định sẽ cứu viện đồng bạn.

Địch Áo thấy được một màn này, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, đây là kế hoạch của Đạt Nhĩ Sâm?

Ngay sau đó, Địch Áo bỏ qua cái tên Phong hệ võ sĩ kia, quay đầu chạy tới chỗ Lao Lạp. Không phải là hắn lo lắng Lao Lạp sẽ phát sinh nguy hiểm, mà là vì lo lắng Lao Lạp không có biện pháp đánh chết Đạt Nhĩ Sâm.

Thân hình Địch Áo mới vừa khởi động, từ chỗ khán đài của nhóm đạo sư có một đạo thanh quang chợt lóe, một vị đạo sư thả ra Phong Dực lấy tốc độ cực nhanh tiến tới gần Địch Áo.

Đám đạo sư đã sớm đề phòng rồi, bởi vì thủ đoạn của Địch Áo vô cùng cực đoan, đã vi phạm ý nghĩa ban đầu của cuộc tranh tài. Nhưng bọn họ lại không thể ngăn cản Địch Áo tham gia trận đấu, chỉ có thể dùng phương pháp này hạn chế tai nạn phát sinh.

Thân hình Địch Áo đột ngột ngừng lại ngẩng đầu nhìn về phía vị đạo sư đang lơ lửng ở trên đầu mình, hai người chỉ cách nhau bảy, tám thước. Từ đó có thể nhìn ra được đám đạo sư đã thừa nhận Địch Áo tạo thành áp lực rất lớn, bọn họ nghĩ là chỉ ở tình huống gần như thế này mới có khả năng kịp thời ngăn cản Địch Áo hạ sát thủ.

Thấy Địch Áo dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lên, vị đạo sư rất là lúng túng, nhún nhún vai giả bộ chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Địch Áo mỉm cười, tiếp tục đứng yên tại chỗ.

Trong mắt Lao Lạp hiện lên hàn quang, đột nhiên tung người né tránh Băng Trùy, sau đó tiếp tục lao vào trong biển lửa nóng hừng hực.

Vị đạo sư chịu trách nhiệm trông chừng Địch Áo vô cùng sợ hãi, nếu như là vì suy nghĩ không để cho Địch Áo giết người lại làm cho đội ngũ người ta xuất hiện thương vong. Đó là chuyện quá mức buồn cười rồi, hắn không có biện pháp khai báo với học viện, nhưng khi hắn đang do dự, chiến cuộc phía trước đã xuất hiện biến hóa cực lớn.

Bình luận





Chi tiết truyện