chương 238/ 624

Không chỉ là Y Cách Nạp truy kích Địch Áo, Bản Văn cũng theo sát ở phía sau, luồng ánh sáng do nguyên lực ngưng tụ lại thành cặp cánh chim ưng khổng lồ bao phủ thân thể hắn vào trong, tốc độ phi hành chỉ chậm hơn Y Cách Nạp chút ít.

"Ầm ~!"

Một cơn gió lốc đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời không hề có dấu hiệu nào báo trước. Trong nháy mắt, cơn lốc thổi quét xuyên qua hơn nửa chiến trường, các võ sĩ bộ lạc nhất thời cước bộ không vững ngã trái ngã phải y như say rượu, toàn bộ đều bị này cơn cuồng phong đột ngột xuất hiện thổi bay tứ tán.

Bắt được cơ hội hiếm có này, đám người Tác Phỉ Á và Ca Đốn vội vàng nhào tới buông thả đủ loại bí kỹ, trong chớp mắt đã đánh ngã gần trăm tên võ sĩ bộ tộc.

Ở nơi xa, Bản Văn đột nhiên ngừng lại, không dám tiếp tục truy kích Địch Áo mữa, hai con ngươi co rút lại chỉ bằng hạt gạo ngó chừng cơn gió lốc kỳ lạ kia. Hắn có thể cảm giác được bên trong cơn lốc hàm chứa Phong nguyên lực vô cùng cuồng bạo, lực lượng tầng thứ này rõ ràng không phải là hắn có thể địch nổi. Một cỗ uy áp vô hình bao phủ khắp thiên địa, giờ phút này hắn thậm chí có thể cảm giác được nguyên lực tràng của mình khẽ run rẩy. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Y Cách Nạp cũng ngây dại, trong mắt lộ ra thần sắc không tin tưởng, chuyện này là không thể... tuyệt đối không thể.

Vài giây sau, cổ uy áp vô cùng cường đại kia đột nhiên biến mất vô tung vô tích, tựa như mới vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Tiếp theo đó là một đạo thanh mang (quang mang màu xanh) từ trong cõi hư không tối tăm nhẹ nhàng bắn ra, lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy quét qua chiến trận của liên quân bộ lạc võ sĩ.

Ở trong mấy vị Võ Tôn bên phía Thánh Đế Tư học viện, Tây Cách Thụy Na và Khố Ni Nhĩ chịu áp lực lớn nhất, mặc dù thực lực A Cách Lý Tân hơi kém nhưng hắn là Địa hệ Võ Tôn nên dựa vào lực phòng ngự mạnh mẽ vẫn có thể đứng vững vàng như núi trong cơn lốc hung bạo, nửa bước không lùi. Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái là Thủy hệ Võ Tôn, các nàng phóng ra bí kỹ chỉ có thể khống chế kìm hãm địch nhân tiến công, giảm bớt áp lực cho phe mình mà thôi.

Nếu tiếp tục chịu đựng thêm một lát, người đầu tiên bị áp lực đè hỏng nhất định là Khố Ni Nhĩ, mặc dù hắn đã thả ra Chân Hồng Chi Vũ xoay điên cuồng chung quanh bảo vệ bản thân, lại còn buông thả Hỏa Diễm Chấn Động và liên tiếp thi triển Ám Diễm. Tuy nhất thời có thể chèn ép đối phương nhưng nguyên lực cũng tiêu hao quá nhanh, qua thêm chốc lát nữa hắn sẽ bị kẻ địch áp tới, nguy hiểm chỉ trong gang tấc.

Từ lúc bước lên con đường tu luyện cho đến bây giờ, lần đầu tiên Khố Ni Nhĩ phát hiện uy lực Ám Diễm lại buồn cười đến như vậy. Dưới tình huống bình thường, thời gian Ám Diễm tồn tại khoảng chừng mười mấy giây, giờ phút này lại giống như thoáng qua rồi biến mất.

Một đạo Ám Diễm vừa được phóng ra lập tức có vô số võ sĩ bộ lạc xông vào phạm vi Ám Diễm bao phủ, bọn hắn mặc kệ đồng bạn thảm trạng, cứ ào ào chạy tới sóng sau xô sóng trước, hoàn toàn là dùng thân thể của chính mình bổ khuyết vào chỗ trống. Kết quả là uy lực Ám Diễm bị cạn kiệt chỉ trong nháy mắt, dĩ nhiên điều này cũng làm cho lực sát thương của Ám Diễm đạt đến trình độ lớn nhất. Nhưng kẻ địch đông lắm, vài chục võ sĩ bộ lạc và chiến lang chết đi có thể xem như không đáng kể.

Luồng thanh mang đột nhiên từ trong hư không xuất hiện lướt ngang qua bên cạnh Khố Ni Nhĩ.

Tốc độ thanh mang quá nhanh, chỉ dựa vào mắt thường cơ hồ không thể nào nhìn kịp. Trong khoảnh khắc, nó đã lướt qua chiến trận các bộ lạc võ sĩ rồi biến mất tung tích, địa phương luồng thanh mang quét qua lưu lại một dãy tàn ảnh mơ mơ hồ hồ.

Trên thực tế, từ ngoài nhìn vào tình cảnh này rất giống như không gian bị luồng thanh mang cắt làm hai mảnh vậy.

Đàn chiến lang vừa nhảy lên chưa kịp rõ ràng chuyện gì đang phát sinh thì cái đầu đã rời khỏi cổ, các võ sĩ bộ lạc xông về phía trước cũng bị cắt ngang thân, những cường giả bộ lạc ở hậu phương đổ nhào xuống đất, im lìm một cách đáng sợ.

Không có bất kỳ vật gì có thể chống cự với uy lực của luồng thanh mang, có chiến lang đang ngửa đầu gầm thét, kết quả là cái miệng bị cắt thành hai khúc, ngay cả hàm răng cũng bị cắt ngang vô cùng chỉnh tề, sáng loáng. Mấy gã cường giả bộ lạc phóng ra Bàn Thạch Thủ Hộ cũng không thoát khỏi vận rủi, màn hào quang chưa kịp hiện ra đã diệt vong, thân thể biến thành hai khúc.

Chỉ có rất ít võ sĩ bộ lạc còn sống, lý do bọn hắn sống sót không có nửa điểm quan hệ tới lực lượng, mà hoàn toàn dựa vào may mắn, có thể là số mệnh bọn hắn còn chưa tận. Có kẻ đạp lên thi thể đồng bạn trật chân té xuống đất, còn chưa kịp bò dậy, có kẻ vừa mới nhảy lên cao, thanh mang quét qua dưới chân, vô tình tránh thoát một kiếp. Nếu như thanh mang xuất hiện sớm hoặc muộn một chút, tình trạng của bọn hắn cũng y như các đồng bạn rồi.

Khố Ni Nhĩ đang khẩn trương cao độ đột nhiên phát hiện chung quanh không còn một tên địch nhân nào nữa, hắn ngơ ngác quay đầu nhìn quanh, sau đó đột nhiên cảm giác mấy hàng gai lạnh từ dưới xương sống chạy thẳng lên não, không tự chủ được rùng mình một cái. Nếu như đổi thành hắn, hắn có thể sống sót không?

"Phong Ngân ?" Bản Văn vốn đứng ở phía sau chỉ huy chiến đấu gào lên như một kẻ tâm thần, thanh âm của hắn run rẩy từng đợt, miệng cứ lắp bắp không ngừng: "Hắn là Phong Ngân... Phong Ngân !"

Đáng tiếc là ngoại trừ Y Cách Nạp mặt xám như tro tàn ra, các võ sĩ bộ lạc cơ hồ không hiểu hắn đang nói cái gì, bởi vì bọn họ thiếu hụt kinh nghiệm và kiến thức về thế giới bên ngoài.

Những người có thể nghe hiểu lập tức biến hóa thần sắc, Tái Nhân Hầu tước nhe răng cười, Tây Cách Thụy Na thở dài não nề, hốc mắt đã trở nên ươn ướt.

Phong Ngân là tên gọi một loại bí kỹ đặc biệt, cũng có thể là danh hiệu của một vị cường giả.

Hiện tại hầu như tất cả võ giả ở trên đại lục đều nghe qua truyền kỳ có liên quan tới Phong Ngân, thân là Thánh Vũ Sĩ lại có thể trở thành cường giả xếp hạng thứ tư dưới trướng Quân Đồ Minh đại đế, trên đời này có mấy người chưa từng nghe đến hai chữ Phong Ngân chứ? Chỉ có điều người nghe thấy thì nhiều, nhưng không có người nào biết tướng mạo Phong Ngân, bởi vì đó là bí mật tối cao của Nguyệt Ảnh đế quốc.

Truyền kỳ về Phong Ngân được lưu truyền rộng rãi nhất là một trận chiến thần kỳ, hắn độc thân lẻn vào Thiên Không Thành ám sát phó thành chủ Thiên Không Thành. Vị đó là Áo Nhĩ Sắt Nhã "thanh xuân bất lão" đã trở thành Thần Vũ Giả hơn trăm năm trước, sau đó còn đoạt được thần khí trong tay Áo Nhĩ Sắt Nhã là Phi Viêm chiến thương.

Lúc đó Thiên Không Thành liều mạng triệu tập hết thảy cường giả cố gắng bao vây tiêu diệt Phong Ngân, thế nhưng Phong Ngân bị vô số cường giả vây công vẫn có thể thong dong rút lui, trở về đế đô Nguyệt Ảnh đế quốc hiến tặng Phi Viêm chiến thương cho Quân Đồ Minh đại đế.

Từ đầu tới cuối, các cường giả Thiên Không Thành vẫn không biết là ai giết chết Áo Nhĩ Sắt Nhã và giết như thế nào. Nếu như không phải Phi Viêm chiến thương xuất hiện ở trong tay Quân Đồ Minh đại đế, bọn họ sẽ mãi mãi không biết được bí mật này.

Áo Nhĩ Sắt Nhã vẫn lạc là sỉ nhục cả đời khó quên của toàn bộ cường giả Thiên Không Thành, từ đó về sau danh hiệu Phong Ngân biến thành cơn ác mộng của bọn hắn.

Đối với nhận thức về võ đạo và tương quan lực lượng trên đại lục, đó là một trận chiến phá vỡ thiết luật từ trước tới giờ. Lấy cảnh giới Thánh Vũ Sĩ đỉnh phong đối kháng với một vị Thần Vũ Giả, lấy thực lực một người đối kháng một tòa thành lớn được vũ trang đến tận răng, cơ hội của Phong Ngân nhỏ đến thương cảm. Khi Áo Nhĩ Sắt Nhã tay cầm Phi Viêm chiến thương thì lấy uy năng Quân Đồ Minh đại đế cũng phải giữ thái độ trầm trọng đốip hó, nếu chính diện ngạnh kháng thì Phong Ngân không đỡ nổi một chiêu của Áo Nhĩ Sắt Nhã, thế mà hắn lại thành công.

Từng có võ giả nói đùa, Quân Đồ Minh đại đế không thể trở thành chúa tể đại lục nếu như hắn không có Phong Ngân. Bởi vì trước mặt hắn là Thiên Không Thành chấn giữ sừng sững, còn có Sư Tâm đế quốc với lực lượng quân đội không hề thua kém, nhờ có Phong Ngân, một vương giả của thế giới hắc ám, hắn mới có thể dẫm một chân lên ngôi vị chúa tể độc nhất vô nhị toàn bộ đại lục.

Áo Nhĩ Sắt Nhã chết cũng gióng lên hồi chuông báo động cho những Thần Vũ Giả khác, Phong Ngân có thể giết chết Áo Nhĩ Sắt Nhã tự nhiên cũng có thể giết chết bọn họ. Có lẽ thời điểm Quân Đồ Minh đại đế nhận lấy Phi Viêm chiến thương từ tay Phong Ngân, trong lúc khen ngợi Phong Ngân lập nhiều kỳ công, đồng thời cũng sinh ra cảnh giác đối với khả năng của Phong Ngân.

Còn có người nói nếu Áo Nhĩ Sắt Nhã không chết, nếu trong tay Áo Nhĩ Sắt Nhã còn có Phi Viêm chiến thương, Thần Vực tuyệt đối không thể bị Quân Đồ Minh đại đế tiêu diệt. Nàng sinh ra ở Thần Vực, thuộc về trực hệ chính thống của Thần Chi Hậu Duệ (đời sau của thần), lúc nàng còn trẻ đi đến Thiên Không Thành lịch lãm đã tạo thành mối quan hệ trụ cột giữa Thần Vực và Thiên Không Thành, sự tồn tại của nàng biến thành chướng ngại lớn nhất của Quân Đồ Minh đại đế.

Thần Vực hủy diệt ở trong tay Quân Đồ Minh đại đế, nhưng một mình hắn không thể thay đổi lịch sử. Tất cả võ giả đều rõ ràng, phía sau Quân Đồ Minh đại đế là một sát thủ không hình không bóng, như ẩn như hiện vô cùng đáng sợ.

Một tồn tại khiến cho toàn bộ thế giới phải kinh hồn táng đởm, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên, tinh thần toàn bộ võ giả ở nơi này không bị hỏng mất mới là lạ.

Ngay cả Bản Văn thân kinh bách chiến, túc trí đa mưu cũng gần như chết lặng rồi. Hắn biết Tây Cách Thụy Na đang nắm giữ lá bài bí mật, nhưng không thể nào nghĩ tới lá bài tẩy này lại đáng sợ như vậy.

"Rút lui, toàn bộ rút lui ~!" Bản Văn điên cuồng gào thét, ngay khi Phong Ngân xuất hiện đã tuyên cáo cuộc chiến tranh này không còn một tia hy vọng nhỏ nhoi nào.

Chỉ có điều hắn không nên gào thét mới đúng, bởi vì việc Phong Ngân thích làm nhất là chém đầu chủ soái ở trong thiên quân vạn mã. Cũng có thể nóiđây là thói quen đã ăn vào trong máu, nhập vào tận linh hồn Phong Ngân. Hắn thích đột nhập trực diện vào trận doanh địch quân, giết chết chủ soái rồi nhãn nhã rời đi trước con mắt bất lực của tất cả mọi người.

Một đạo thanh mang đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung.

Bản Văn nổi giận gầm lên một tiếng, đôi cánh chim ưng khổng lồ ở nguyên lực ngưng tạu nhanh chóng hiện lên, nhưng tốc độ thanh mang quá nhanh, vừa hiện ra đã lướt tới trước mặt hắn.

Y Cách Nạp ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng một màn này, tốc độ thanh mang nhanh tới cực điểm lướt ngang thời không, trong chớp mắt, đôi cánh chim ưng do nguyên lực tạo thành bị chém ngang, tan rã.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên nhìn thấy thân thể Bản Văn từ từ tách ra lập tức hồn bay phách tán, không kịp suy nghĩ gì nữa, vội vã thả ra Phong Dực chạy trốn về phương xa.

Thanh mang lại xuất hiện, trong phút chốc đã đuổi tới ngay sau lưng Y Cách Nạp, tốc độ Y Cách Nạp khiến cho Địch Áo cảm nhận áp lực cực lớn, nhưng so sánh với đạo thanh mang kia lại chậm đến đáng thương. Nếu như nói Y Cách Nạp là một chuột đang dốc toàn lực chạy trốn thì đạo thanh mang kia chính là con linh xà nhanh hơn cả tia chớp.

Một giây sau, Y Cách Nạp cảm thấy thân thể của mình chợt nhẹ hẫng mất tự chủ bay nghiêng sang một bên, sau đó hắn nhìn thấy một nửa người vốn thuộc về mình tiếp tục lao tới trước.

"Xong… xong hết rồi." Đây là ý niệm cuối cùng hiện ra trong đầu Y Cách Nạp, sau đó là tấm màn đen chết chóc kéo xuống che kín tầm mắt hắn.

"Giết ~!" Tái Nhân Hầu tước gầm lên giận dữ, vừa nhìn thấy Địch Áo gặp nạn, hắn lập tức xông tới trợ giúp, nhưng không đợi hắn giao thủ với hai tên Võ Tôn của đối phương. Ngõa Tây Lý đã giải quyết tất cả mọi việc cần thiết, từ võ sĩ bộ lạc cho đến thủ lĩnh, hết thảy đều xong xuôi, hắn biết kết cục đã định, bây giờ chính là lúc phản công.

Tây Cách Thụy Na đứng ở một nơi rất xa, không biết tại sao ngay lúc Bản Văn bị Ngõa Tây Lý đánh chết, nàng đột nhiên có cảm giác trái tim mình như bị dao cắt, đau nhói. Thân hình cũng lung lay mấy lượt, để giảm bớt thống khổ đang lan tràn khắp tâm can, nàng hét lên một tiếng thê lương, cánh tay điên cuồng vũ động Băng Chi Khế Ước.

Bình luận





Chi tiết truyện