chương 373/ 624

"Thiếu gia!" Thấy Lôi Mông, tất cả kỵ sĩ lập tức quỳ một gối xuống đất, xem tình hình bọn họ cung kính với Lôi Mông còn hơn Vũ Tư Đốn, nhưng Vũ Tư Đốn không có thần sắc bất mãn, tựa hồ hiện tượng này là rất bình thường.

"Thì ra là mấy người các ngươi." Lôi Mông vươn vai lẫm liệt nói: "Rốt cuộc có chuyện gì? Vì sao Thập Thất tỷ của ta giận dữ như vậy? Các ngươi ngại sống đủ rồi phải không?"

"Thiếu gia, chúng ta làm sao dám." Kỵ sĩ cầm đầu cười khổ nói: "Chúng ta đang truyền đạt mệnh lệnh của bệ hạ."

"Ta không chấp nhận.." An Đức Liệt Á ra sức xé lá thư thành từng mảnh nhỏ, sau đó ném xuống đất hét lớn: "Các ngươi cút trở về đi thôi, chuyện này chờ chúng ta trở lại đế đô rồi lại nói."

"Ngài không chấp nhận cũng không sao." Kỵ sĩ cầm đầu nhẹ giọng nói: "Chỉ cần..."

"Đừng có hòng, cút... cút ngay cho ta!" An Đức Liệt Á tiến lên muốn đá tên võ sĩ thủ lĩnh, Vũ Tư Đốn vội vàng túm An Đức Liệt Á kéo lại.

"Ngài thật sự muốn làm khó chúng ta sao?" Thần sắc gã kỵ sĩ cầm đầu trở nên trầm trọng.

"Đúng, ta đang làm khó, khi dễ các ngươi đó, thế nào? Tố cáo với bệ hạ đi, nhanh đi."

Kỵ sĩ cầm đầu dựng thẳng thân lên, lui về sau mấy bước, chậm rãi nói: "Chúng ta không có hoàn thành mệnh lệnh của bệ hạ, dựa theo quân quy chỉ có chết mới có thể rửa sạch sỉ nhục của chúng ta." Vừa dứt lời, tay của hắn đã cầm lấy chuôi kiếm, rút trường kiếm ra, đám kỵ sĩ phía sau hắn cũng làm theo y như thế.

Con ngươi Địch Áo không nhịn được co rút lại, quan sát từ xa thì những gã kỵ sĩ này tựa hồ rất bình thường, bọn họ cưỡi ngựa, xuống ngựa, cúi chào Vũ Tư Đốn, còn có quỳ gối thi lễ với Lôi Mông, động tác đều lộ vẻ lộn xộn, cao thấp không đều. Nhưng giờ phút này rút kiếm ra, trong nháy mắt biến thành con người hoàn toàn khác, hình như có cái gì đó vô hình thắt chặt bọn họ lại với nhau, một cỗ sát khí lạnh thấu xương xông thẳng lên tận trời cao.

"Ha hả, các ngươi dám động thủ với ta?" An Đức Liệt Á cười lạnh nói.

"Chúng ta không thể thương tổn ngài, nhưng chúng ta có quyền lực thương tổn chính mình." Kỵ sĩ cầm đầu chậm rãi đặt lưỡi kiếm ngang cổ, trên thực tế thực lực của hắn rất mạnh, trường kiếm đối với hắn chỉ là một loại trang sức biểu hiện thân phận và lai lịch đoàn đội. Nếu như hắn thật sự muốn làm việc này, trường kiếm bình thường vẫn có thể mang đến thương tổn trí mạng.

"Ngươi…" An Đức Liệt Á ngẩn người, sắc mặt đột nhiên xanh mét: "Ngươi muốn uy hiếp ta?"

"Không dám!" Kỵ sĩ cầm đầu bình thản trả lời: "Ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, ngài thật sự muốn cản trở mệnh lệnh của bệ hạ?"

An Đức Liệt Á giận dữ đến mức nắm chặc hai đấm, nhưng nàng không biết nên trả lời thế nào.

"Chờ một chút, chờ một chút." Lôi Mông kêu lên, hắn biết thân phận đám kỵ sĩ này, cũng hiểu nếu An Đức Liệt Á tiếp tục giữ vững thái độ cường ngạnh, bọn họ sẽ tự cắt đứt cổ của mình không hề trì hoãn nửa giây. Hắn sợ Thập Thất tỷ vọng động gây ra hậu quả xấu, vội vàng tiến lại gần nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không thể từ từ nói chuyện sao?"

"Bệ hạ không cho ngươi trở về đế đô." Sắc mặt An Đức Liệt Á trắng bệch, nhả ra từng chữ rất chậm chạp.

"Ta? Không cho ta trở về đế đô?" Lôi Mông không bao giờ nghĩ tới chuyện này có liên quan tới hắn: "Tại sao?"

An Đức Liệt Á ngẩn người, tại sao? Nàng đúng là không quá rõ ràng, bởi vì nàng mới đọc lá thư khúc mở đầu đã mất đi khống chế tâm tình, xé bỏ bức thư rồi.

"Bệ hạ nói, ngươi ra ngoài hai năm đã trở thành Cực Hạn võ sĩ, điều đó chứng minh tiềm năng của nhân loại có thể đề cao vô hạn trong hoàn cảnh nguy nan." Vũ Tư Đốn cười khổ nói: "Trước kia bọn họ quá cưng chiều ngươi, cho nên bệ hạ quyết định cho ngươi đi tới học viện tiếp nhận huấn luyện chính quy và nghiêm khắc nhất."

"Nói đùa gì vậy?" Lôi Mông nhảy lên thật cao: "Lão tử đã lớn như vậy rồi, đã là một gã mạo hiểm giả hợp cách, còn bảo ta đi học viện học tập cùng một đám con nít?"

"Bệ hạ cho ngươi đi Tử Vong Chi Ca." Vũ Tư Đốn thấp giọng nói, từ sắc mặt là nhìn ra được hắn cũng không chấp nhận mệnh lệnh này. Nhưng thân phận người ra lệnh quá cao, An Đức Liệt Á có thể náo, Lôi Mông cũng có thể quấy phá, duy chỉ có mình hắn không thể dị nghị một câu.

Lôi Mông ngây người như phỗng, ánh mắt ngó đăm đăm về phía đường chân trời.

"Tử Vong Chi Ca?" Ca Đốn cũng phải hít sâu một hơi lạnh.

Đám người Tác Phỉ Á, bao gồm cả Địch Áo cũng cứng ngắc, danh tiếng Tử Vong Chi Ca quá lớn, ngay cả Địch Áo cũng nhận được rất nhiều tin tức có liên quan đến Tử Vong Chi Ca từ Ngõa Tây Lý. Bởi vì muốn giới thiệu Sư Tâm đế quốc, Tử Vong Chi Ca chính là nội dung cần phải nói.

Trên toàn bộ đại lục, Tử Vong Chi Ca chính là một tòa học viện quy cách cao, vô cùng thần bí, tỉ lệ đào thải cực lớn, mà bị đào thải ở đó thường thường có ý nghĩa tử vong.

Sau khi Thần Vực bị Quân Đồ Minh phá hủy, Lan Bác Tư Bản xây dựng trại huấn luyện bí mật khắp nơi, vài phương pháp trong đó vốn lấy từ Tử Vong Chi Ca học viện.

Thế nhưng các đại quý tộc ở Sư Tâm đế quốc luôn tìm cách đưa con em của mình vào đó, ngay cả võ sĩ bình thường cũng ước ao vô cùng. Bởi vì chỉ cần có thể sống sót đi ra từ Tử Vong Chi Ca học viện giống như hoàn toàn lột xác, một bước lên trời. Cho dù là học viên thực lực kém nhất cũng có thể lăn lộn trong quân đội mang quân hàm đương đương sĩ quan.

"Hắn điên rồi sao?" Lôi Mông lẩm bẩm: "Để cho ta đi Tử Vong Chi Ca?" Trên thực tế, tên học viện là do Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn tự mình đặt ra, ý nghĩa ở tại chỗ đó, chỉ có người can đảm nhìn thẳng vào tử vong mới có khả năng trở thành võ sĩ chân chính.

Điên rồi? Nói Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn bệ hạ điên? Đám kỵ sĩ đang kề kiếm vào cổ bốn mắt nhìn nhau, bọn họ theo lý trí bỏ qua những lời này, coi như là không nghe được gì hết.

"Thiếu gia, bệ hạ nói, ngài đã làm bước đầu tiên rất tốt." Kỵ sĩ cầm đầu nhẹ giọng nói: "Bệ hạ hi vọng ngài có thể tiếp nhận mệnh lệnh, đi Tử Vong Chi Ca tôi luyện thêm một lần nữa."

"Địa phương tôi luyện còn nhiều, rất nhiều mà. Tại sao nhất định phải đi Tử Vong Chi Ca?" An Đức Liệt Á hét lên, giờ phút này nàng đã hối hận lắm rồi, sớm biết có kết quả như hiện tại, nàng không bao giờ mang Lôi Mông về nhà.

"Bệ hạ còn nói ngài có thể mang theo tiểu đội mạo hiểm giả của ngài cùng đi, chỉ cần có thể rời khỏi học viện, bệ hạ nhất định sẽ trọng dụng tất cả thành viên trong đội."

"Đi con mụ nội nhà ngươi!" Lôi Mông kêu lên: "Lão tử không phải là đội trưởng."

"Cái gì?" Gã kỵ sĩ cầm đầu cũng phải giật mình, ở bên trong Vương Đình, hắn tận mắt nhìn thấy bệ hạ cất tiếng cười to, còn nói Lôi Mông đã trưởng thành, đã biết bồi dưỡng cho thành viên tổ chức của mình rồi. Nhưng mà Lôi Mông lại không phải đội trưởng, vậy cái tổ chức này sẽ như thế nào?

"Thiếu gia." Gã kỵ sĩ kia cười khổ nói: "Xem ra chúng ta không có biện pháp hoàn thành mệnh lệnh của bệ hạ rồi." Lôi Mông rõ ràng là không muốn đi, nhưng dĩ nhiên hắn cũng hiểu ý tứ của đối phương.

"Ta bất kể nguyên nhân là gì, dù sao Lôi Mông không thể đi." An Đức Liệt Á đã quyết định chủ ý, về phần mấy tên kỵ sĩ này muốn chết thì chết đi. Chỉ cần Lôi Mông không có chuyện gì là tốt rồi, nàng không thể quản nhiều như vậy.

"Thập Thất tỷ." Lôi Mông cười khổ nói: "Ta cũng không thể nhìn bọn họ chết ở trước mặt ta nhưng không làm gì hết?" Cho dù tính mạng đám kỵ sĩ trước mắt không đáng giá, hắn cũng không thể để tùy ý cho bi kịch phát sinh. Nếu không, một khi chuyện này truyền về đế đô, hắn sẽ bị dán cái tên hèn yếu lên người vĩnh viễn.

Đám kỵ sĩ vốn đã chuẩn bị tự sát, Lôi Mông nói câu này này ra khỏi miệng làm cho đám kỵ sĩ nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, nếu có thể sống sót thì có người nào cam tâm tình nguyện tử vong chứ?

"Lôi Mông, ngươi muốn làm gì? Không cho đi, nếu ngươi dám đáp ứng, ta sẽ cắt đứt chân của ngươi." An Đức Liệt Á nhất thời nóng nảy dậm chân "bình bịch".

"Thập Thất tỷ, lão nhân gia ngài có thể đổi lại một phương thức tương đối ôn nhu hơn không?" Lôi Mông làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, thở dài nói: "Lần nào cũng đòi đánh gãy chân ta, đã nhiều năm như vậy rồi, nếu như lần nào cũng thực hiện cho dù ta mọc thêm mấy trăm cái chân cũng không đủ cho ngài chặt nha!"

An Đức Liệt Á tức giận trừng to hai mắt, giơ tay vỗ lên đầu Lôi Mông: "Đến lúc nào rồi còn có tâm tư lộn xộn."

"Ta không có lộn xộn, nói thật ra chỉ là Tử Vong Chi Ca thôi mà, có gì phải sợ chứ?" Nói tới đây, Lôi Mông nhìn sang mấy người Địch Áo, nở nụ cười toe toét: "Các ngươi làm cái vẻ mặt gì đó, sợ hãi hết cả rồi?" "Không cần kích ta, nếu ngươi dám đi ta cũng dám đi, cho dù thế nào ta cũng biểu hiện mạnh hơn ngươi." Ca Đốn bĩu môi nói.

Gã kỵ sĩ cầm đầu lúc này lộ vẻ giận dữ, chỉ cần Lôi Mông gật đầu, hắn sẽ trực tiếp xông qua chém chết cái tên Ca Đốn chẳng phân biệt được tôn ti trật tự này. Nhưng mà nằm ngoài hắn dự liệu chính là Lôi Mông vốn tính tình không tốt, lại không hề tức giận, ngược lại cười nói: "Tử Vong Chi Ca thường cho các học viên đối kháng yêu thú cao cấp, chỉ bằng vào năng lực sinh tồn của ngươi muốn so với ta? Hay là từ bỏ ngay từ đầu đi."

Ca Đốn nhíu mày, hắn không sợ đánh người, nhưng yêu thú thì... Ca Đốn không tự chủ được liên tưởng đến con Cự Mãng hai đầu ở trong ao đầm, còn có Đường Lang to lớn dài đến mấy thước. Lúc ấy bọn họ chỉ có nước chạy trối chết, đây là vận khí của bọn hắn không tệ, nếu không thì ngoại trừ Địch Áo ra, những người khác đều không có hi vọng sống sót.

Chẳng qua là mấy người Địch Áo cũng thấy kỳ quái, mọi người đều gặp gỡ như nhau, tại sao Lôi Mông lại không biết sợ?

Lôi Mông hài lòng nhìn Ca Đốn đang biểu hiện rất khó coi, mỉm cười híp mắt nói: "Nếu nói đến yêu thú cao cấp, chỉ là khiến cho học viên nâng cao tính cẩn thận và tăng cường tri thức sinh tồn, thực lực đề cao nhanh hơn mà thôi, vẫn có hi vọng chiến thắng. Tử Vong Chi Ca dù sao cũng là học viện, không thể nào để cho các học viên không công đi chịu chết."

"Thì ra là như vậy!" Mấy người Địch Áo nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng còn có vài phần kinh ngạc. Nếu như chỉ nguy hiểm trình độ như vậy căn bản không thể nói là quá cao, Tử Vong Chi Ca tựa hồ không có đáng sợ như mọi người đồn đãi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Một chuyện giống nhau, nhìn từ góc độ khác nhau sẽ cho ra kết quả khác hẳn. Đám người Địch Áo liên tiếp xuyên qua đầm lầy Hắc Ám và rừng rậm nguyên thủy, cho dù là Cự Mãng hai đầu hay Đường Lang to lớn cũng không thể dùng hai chữ cao cấp để hình dung. Nhất là những con Đường Lang to lớn kia, nói bọn chúng là yêu thú siêu cấp cũng không hề quá đáng, có kinh nghiệm như vậy bọn họ làm sao e ngại mấy con yêu thú như lời Lôi Mông nói.

"Lôi Mông, ngươi biết mình đang nói gì không?" An Đức Liệt Á thấy Lôi Mông có bộ dáng bình chân như vại, không khỏi gấp giọng nói: "Các ngươi cho là yêu thú dễ đối phó như vậy? Ta từng thấy các ngươi tu luyện, không sai, các ngươi ra tay có thể nắm chặc phân tấc, nhưng yêu thú không có nhiều quy định như vậy. Một khi bắt đầu khiêu chiến chính là cục diện không chết không thôi, hoặc là các ngươi giết chết yêu thú, hoặc là trở thành bữa ăn cho nó, thi thể cũng không còn dư lại một mẩu." Lôi Mông mỉm cười nhìn về phía An Đức Liệt Á: "Thập Thất tỷ, ta không còn là đứa trẻ nữa rồi, ta đã nói cho ngươi biết chưa nhỉ? Chúng ta trừng giết chết một con Cự Mãng hai đầu ở trong đầm lầy Hắc Ám."

"Trưởng thành chưa?" An Đức Liệt Á nghe thế liền biến sắc.

"Ta cũng không biết nó trưởng thành chưa." Lôi Mông gãi gãi đầu, nhớ lại rồi nói: "Đại khái là dài mấy chục thước."

Đám kỵ sĩ ngây ngẩn cả người, muốn đánh chết một con Cự Mãng hai đầu trưởng thành mà không tổn hại cũng không phải là việc dễ dàng. Nếu như đổi thành Võ Tôn xuất thủ còn miễn cưỡng có thể làm được, nhưng đám người trong tiểu đội Lôi Mông thực lực mạnh nhất chỉ là Cực Hạn võ sĩ cấp thấp. Bọn họ làm sao thành công được? Nếu như Lôi Mông xảy ra chuyện, đám kỵ sĩ căn bản không dám nghĩ đến Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn sẽ phản ứng kinh khủng như thế nào nữa.

An Đức Liệt Á khẩn trương tới cực điểm, tuy biết rõ Lôi Mông đang yên ổn đứng ở nơi đó không có chuyện gì, nhưng nàng không nhịn được xông qua cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới một lần, lớn tiếng quát: "Các ngươi điên rồi hả? Cự Mãng hai đầu trưởng thành cũng dám đụng?"

"Không đánh không được, Thập Thất tỷ, ngươi cảm thấy dựa vào tốc độ của chúng ta có thể chạy thoát khỏi nó sao?" An Đức Liệt Á mặc nhiên im lặng, Lôi Mông nói không sai, chẳng qua là nàng chưa từng nghĩ đến Lôi Mông đã gặp phải nguy hiểm lớn như vậy.

"Lôi Mông, không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu, điều ngươi nói chỉ là phương pháp huấn luyện sơ cấp học viên." Vũ Tư Đốn hẳn là rất hiểu rõ Tử Vong Chi Ca, cau mày lo lắng nói: "Hơn nữa, những lão gia hỏa trong đó đều là hạng biến thái, không biết có bởi vì thân phận của ngươi mà xem trọng ngươi hay không? Cho nên..." Vũ Tư Đốn không có tiếp tục nói hết câu, ý tứ đã rất rõ ràng rồi. Lôi Mông có thân phận đặc thù, ở trước mặt bệ hạ có thể không để ý gì nói ra điều kiện, vẫn có hi vọng để cho bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Lôi Mông cười cười nói: "Nếu những người khác có thể sống sót từ Tử Vong Chi Ca đi ra, tại sao ta lại không thể?" "Không phải là chúng ta nói năng lực của ngươi không đủ, mà là lấy thân phận của ngươi không đáng giá mạo hiểm như vậy."

An Đức Liệt Á cẩn thận tìm từ nói chuyện vì sợ kích thích Lôi Mông.

"Nếu như có thể được thì ta cũng không muốn đi, nhưng mà ngay cả đế đô cũng không cho ta vào. Thập Thất tỷ, ngươi còn không nhận ra lão nhân gia ông ta quyết tâm lớn cỡ nào sao?" Lôi Mông quay đầu nhìn tới những gã kỵ sĩ kia: "Bệ hạ phái các ngươi tới không nói ta có ích lợi gì à?" Đám người Địch Áo nghe mà câm lặng luôn, nói lợi ích với Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn? Lôi Mông cũng thật mạnh miệng.

Bệ hạ quả thật anh minh, ngay cả tâm tư thiếu gia cũng đoán được. Gã kỵ sĩ cầm đầu âm thầm than thở trong lòng, cung kính hồi đáp: "Bệ hạ nói có thể thỏa mãn một yêu cầu của thiếu gia."

"Một? Quá hẹp hòi rồi." Lôi Mông đứng ở đó tự mình lẩm bẩm, đám kỵ sĩ lại đổ một thân mồ hôi lạnh, một yêu cầu còn ngại không đủ? Dõi mắt cả Sư Tâm đế quốc, ngoại trừ Lôi Mông ra sợ rằng không còn người nào dám cò kè mặc cả với bệ hạ.

"Quên đi, một thì một vậy, chung quy vẫn đỡ hơn không có." Lôi Mông thở dài nói: "Yêu cầu nào cũng có thể đáp ứng, đúng không?" Gã kỵ sĩ cầm đầu gật đầu, lúc bệ hạ nói lời nói này không có đề ra quy định, hẳn là không khác nhiều lắm.

"Tốt lắm, ta chỉ có một yêu cầu, không gả tiểu muội cho cái tên ngu ngốc kia." Lôi Mông vừa nói câu này ra khỏi miệng, ánh mắt Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á cũng phải thay đổi, không có ai rõ ràng hơn bọn họ. Nếu Lôi Mông quyết tâm không đi Tử Vong Chi Ca, ngay cả Sư Tâm Vương uy danh hiển hách cũng không có biện pháp làm gì Lôi Mông. Trong gia tộc chỉ có mỗi một nam tử kế thừa, không nói trước Sư Tâm Vương có thể hạ quyết tâm trách phạt Lôi Mông hay không, những người khác tuyệt đối không đồng ý.

Nhưng Lôi Mông lại đáp ứng, nguyên nhân chính là không muốn để cho tiểu muội bị Khố Kỳ làm khổ. Vợ chồng Vũ Tư Đốn không biết nên nói gì để biểu đạt tâm tình của mình nữa, một người là đệ đệ duy nhất, một người còn lại là tiểu muội muội, bọn họ không muốn thấy bất kỳ người nào gặp chuyện không may.

"Thập Thất tỷ, Thập Thất tỷ phu, đừng có dùng ánh mắt cảm động nhìn ta như thế. Nếu các ngươi có biện pháp để tiểu muội không gả cho Khố Kỳ, ta chắc chắn không đi Tử Vong Chi Ca."

Lôi Mông cười hì hì nói.

An Đức Liệt Á thở dài, về phần chuyện tình tiểu muội thì các nàng thân là tỷ tỷ đã nói chuyện với bệ hạ không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần nào cũng không có kết quả, có lẽ Lôi Mông làm như vậy đúng là biện pháp giải quyết duy nhất, chẳng qua là quá ủy khuất đệ đệ như hắn rồi.

Mấy người Địch Áo nghe đến đó đã đoán ra thân phận Lôi Mông, bọn họ bình thời nhắc tới hai chữ "bá phụ" rất có thể chính là Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn. Có thế lực hậu thuẫn mạnh như vậy khó trách Lôi Mông ban đầu dám vỗ bộ ngực bảo đảm, trong Sư Tâm đế quốc tuyệt đối không có người dám đánh chủ ý lên Lao Lạp.

"Lôi Mông, ngươi đã quyết định?" Vẻ mặt An Đức Liệt Á phức tạp tới cực điểm, nàng luôn luôn mạnh mẽ vào thời khắc này cũng bắt đầu lo được lo mất. Bởi vì nàng không nỡ để cho Lôi Mông đi tới địa phương nguy hiểm kia, nhưng Lôi Mông không đi thì tiểu muội làm sao bây giờ?

"Chỉ có mình ta quyết định hình như không có tác dụng." Lôi Mông ngại ngùng gãi gãi đầu: "Nói thật, một nguyên nhân khác để ta nguyện ý đi là vì bọn họ, nếu như bọn họ không dám đi thì..."

"Đây không phải là vấn đề có dám hay không, chúng ta không có được chỗ tốt tại sao lại phải đi?" Địch Áo nghiêm mặt nói.

Đám người Tác Phỉ Á ngẩn ra, bởi vì khoảng cách tương đối gần các nàng thấy được ý cười đọng trong mắt Địch Áo.

"Trời đất ơi!" Lôi Mông hiển nhiên không nghĩ tới Địch Áo lại có phương pháp cự tuyệt dứt khoát như vậy, dưới tình thế cấp bách đành phải nói: "Các ngươi có phải là nam nhân hay không?"

"À!" Thanh âm Y Toa Bối Nhĩ ở sau lưng kéo dài dằng dặc: "Thì ra không có nữ nhân chúng ta cũng không sao? Tác Phỉ Á, chúng ta không nên đi, Lôi Mông đại thiếu gia căn bản không có đặt chúng ta vào trong mắt."

"Ta không có ý này." Lôi Mông lúc này mỉm cười đau khổ. Nói đùa gì vậy, Tác Phỉ Á không đi Địch Áo làm sao đi được? Thật ra không phải là Lôi Mông không có cảm giác an toàn, mà là không nỡ chia lìa với những người bạn này. Chỉ có những người như Địch Áo mới có thể không bận tâm thân phận của hắn, đối đãi hắn như một bằng hữu chân chính, cảm giác như thế hắn vĩnh viễn không thể nào nhận được ở trong Sư Tâm đế quốc.

Đám kỵ sĩ hai mặt nhìn nhau, đây là Lôi Mông thiếu gia sao? Trước kia cho dù có người cười nhạo Lôi Mông ngày ngày xen lẫn trong nhóm tỷ tỷ son phấn môi hồng, nhiều lắm chỉ dám nói sau lưng vài câu mà thôi. Có cho bọn họ một trăm lá gan cũng không dám làm trò Lôi Mông trước mặt như thế. Mấy người trẻ tuổi này có lai lịch gì? Nhìn qua hình như không thèm để ý tới thân phận tôn quý của thiếu gia.

"Ngươi đã nghĩ như vậy thì chúng ta cũng có thể đi cùng ngươi, nhưng mà cũng nên lấy ra vài điểm thành ý chứ?" Địch Áo mỉm cười nói.

"Không thành vấn đề, ngươi muốn cái gì cứ việc nói." Lôi Mông nhất thời mừng rỡ, nhưng chốc lát sau vẻ mặt lại xụ xuống, hắn có thể lấy ra cái gì đây? Địch Áo có cả tinh thần hạch trong tay, còn có đồ vật gì có thể làm cho Địch Áo động tâm?

Bình luận





Chi tiết truyện