chương 87/ 746

Một chiếc xe ngựa màu đen đi trên đường rất lâu, trên đường đi đã qua rất nhiều đồng ruộng, khi đi đến một ngọn núi cao vút chọc thẳng trời thì chiếc xe này ngừng lại.

"Đại gia đến rồi, những nơi ở sâu bên trong đều là những nơi mà tiểu nhân không dám tiếp cận, tiểu nhân chỉ có thể đưa các vị đi đến đây mà thôi." Mã phu đó thu roi lại, quay đầu vào bên trong xe nói.

Ừm, Phong Vân Vô Kị đáp một tiếng, sau đó từ trong chiếc xe đi ra, theo sau đó là Hách Liên Nam Sơn với tâm trạng thảm trắc bất an.

"Tiền bối, người đích xác là muốn đi đến Mộ Tử Kiếm Phái hay sao? Một trong ba phái lớn nhất trong giang hồ?" Thân Đồ Ma Quân y nhiên vẫn còn một tia hy vọng hỏi.

Phong Vân Vô Kị không thèm đáp trả, phất ống tay áo một cái rồi dọc theo con đường nhỏ trên núi hướng vào ngọn núi có các đám mây vây quanh đi tới, trong lúc ngẩng đầu thì thấy bên trong các đám mây có một trang viện màu đỏ lúc ẩn lúc hiện.

Thân Đồ Ma Quân do dự một chốc rồi quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn vào mã phu: "Lão phu đi lên núi ngắm cảnh, không lâu sau sẽ quay lại, nếu như ngươi dám tụ ý li khai, ta sẽ giết cả nhà ngươi, hiểu chưa?"

Tên mã phu nghe thấy thế, bộ mặt thuấn gian chẳng còn chút máu, trở nên thảm bạch, không ngừng vội vàng gật đầu.

Thân Đồ Ma Quân thấy thế mới quay đầu lai đi theo sau Phong Vân Vô Kị, tâm lí buồn bực trong sát na vừa rồi cũng đã phát tiết hết sạch, nên cảm thấy tâm thần sảng khoái vô bỉ.

Hai người dọc theo con đường mà lên núi, một lát sau, tòa trang viện màu đỏ ẩn tàng trong các đám mây rốt cuộc cũng hiện ra, ở phía trước trang viện màu đỏ đó, có một khối nham bích màu đen, ở trên đó có khắc ba chữ thô rát: Giải Kiếm Trì.

Cách Giải Kiếm Trì không xa, là một tấm biển to lớn, bêm trên đó có hàng chữ rồng bay phượng múa viết Mộ Tử Kiếm Phái, lối chữ viết cường kình có lực, trong nét chữ ẩn ước có mang theo bá liệt chi khí, rất là có khí thế.

Ở trước cổng là hai gã đệ tử mặc bộ trường bào màu trắng, hông đeo một thanh trường kiếm ba tấc, hai gã đệ tử này nhìn thấy có hai người đi tới, liền từ xa hô lớn lên: "Nơi đây là sơn môn của Mộ Tử Kiếm Phái, nếu như có mang theo binh khí, xin hãy bỏ binh khí xuống Giải Kiếm Trì."

Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn không chậm không nhanh tiến tới, rồi dừng lại cách hai gã đệ tử đó không xa, mở miệng hỏi: "Thượng nhiệm chưởng môn Lãnh Nhược Sương của môn phái các ngươi có ở đây hay không?"

Hai tên đệ tử của Mộ Tử Kiếm Phái lóe lên một đạo thần sắc ngạc nhiên trong mắt, một gã đệ tử lỡ miệng nói: "Tiền bối làm sao biết được? … Thái thượng chưởng môn mới trở về ngày hôm qua, hôm nay hiện đang ở cùng với chưởng môn nhân, loại chuyện bí mật này, bọn ta chỉ mới có may mắn được biết, chẳng lẽ tiền bối cũng giống như thái thượng chưởng môn, từ bên trên hạ xuống?"

Gã đệ tử bên cạnh sắc mặt tức thì biến đổi, nhẹ nhàng đá vào chân gã kia một cái, gã đệ tử đang nói kia liền ngậm miệng lại.

Trong mắt của Phong Vân Vô Kị lóe lên thần sắc tán thưởng, đám đệ tự giữ cửa này đúng là linh hoạt, đúng là tài năng có thể tạo được, có được phiên tâm ý này, ngày sau Phong Vân Vô Kị mới tiến hành tài bồi cho gã đệ tử này.

"Các ngươi mau đi thông tri cho thái thượng chưởng môn của các ngươi đi."

Hai gã đệ tử đó liền gật đầu, gã đệ tử lức này lên tiếng sắc mặt hưng phấn chạy vào bên trong. Phong Vân Vô Kị đứng ở bên ngoài cổng, dĩ bối phận của y tự nhiên là không tụ tiện tiến nhập, bên tai nghe thấy một trận thanh âm huyên nháo phi đằng, sau đó thanh âm quen thuộc của Lãnh Nhược Sương từ trong trang viện vang ra, tiếng người lộn xộn, nhất thời cũng chẳng nghe thấy được gì, nhưng hiển nhiên là rất hưng phấn.

Khóe miệng Phong Vân Vô Kị lộ xuất một nụ cười, lòng biết chỉ cần tìm thấy được Lãnh Nhược Sương thì hành động lần này sẽ trở nên dễ dàng phi thường, nhờ vào địa vị của Mộ Tử Kiếm Phái, cáo tri thân phận của bản thân, sau đó bằng vào bối phận của bản thân để hào lệnh thiên hạ võ lâm, đến lúc đó chúng nhân cùng nhau phi thăng, được bao nhiêu thì phi thăng bấy nhiêu, để miễn khỏi Thiên Đường giở trò.

Thân Đồ Ma Quân ở cạnh Phong Vân Vô Kị thì thảm trắc bất an, e sợ những lão bất tử của Mộ Tử Kiếm Phái ồ ạt ập đến, nhưng trên bộ mặt của hắn ta không dám biểu hiện ra, xem ra rất là trầm ổn. Cho đến khi tên đệ tử trông cửa của Mộ Tử Kiếm Phái đi gọi thái thượng chưởng môn thì Thân Đồ Ma Quân mới chấn động trong lòng, dùng mục quang cổ quái đánh giá Phong Vân Vô Kị.

A!

Trong trang viện đột nhiên truyền lại một tiếng kêu thảm, sau đó là một tiếng quát lên giận dữ của Lãnh Nhược Sương: "Tương Quyết, ngươi! … dám! …." Sau đó là một loạt tiếng kim thiết va chạm vang lên.

Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị và Thân Đồ Ma Quân đều biến đổi, cùng nhau nhìn váo bên trong Mộ Tử Kiếm Phái.

"Là lãnh Nhược Sương!" Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị tức thì trở nên hàn lãnh, thân thể loáng lên một cái liền lao vào trong cổng của Mộ Tử Kiếm Phái.

"Không thể! …." Gã đệ tử canh cửa thấy thế thì rất là lo lắng, hai tay giang ra, Phong Vân Vô Kị giơ cánh tay phải lên, gã đệ tử đó liền bị chấn bay đi.

Bên trong cánh cửa lớn, mấy ngàn đệ tử hiện đang luyện kiếm, có nhiều người sắc mặt mang nhiên nhìn vào trong trang viện, hiển nhiên tịnh không biết là đã xảy ra chuyện gì.

"Tương quyết, không ngờ ngươi lại dám khi sư diệt tổ! … Phốc! … Sư tổ! …."

Tiếng kim thiết va chạm trong trang viện càng thêm kịch liệt. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

"Mọi người nghe đây, người này không ngờ lại dám giả mạo làm thái thượng chưởng môn, lòng dạ có mưu đồ khó lường, chúng đệ tử Mộ Tử Kiếm Phái nghe lệnh, ngăn chặn người ở bên ngoài trang viện lại, không được để y tẩu thoát, nếu không sẽ tính tội trạng này trên đầu caccs ngươi!" Thanh âm của một lão giả từ bên trong trang viện vang lên.

Những đệ tử nguyên bổn đang luyện kiếm, thời khắc này đã dừng lại, cùng nhau nhìn chằm chằm về phía Phong Vân Vô Kị.

Keng! Mấy ngàn thanh trường kiếm chỉ ngay về phía Phong Vân Vô Kị.

"Sư tổ, mau … cứu … con!"

Hiển nhiên tình hình của Lãnh Nhược Sương đã đến thời khắc vô cùng nguy cấp, Phong Vân Vô Kị tuy không minh bạch trong Mộ tử Kiếm Phái, Lãnh Nhược Sương đã phát sinh ra chuyện gì, nhưng cung theo đó mà gấp lên.

Một tiếng hừ lạnh vang lên, mọi đệ tử trong trang viện đều cảm giác tâm thần chấn động, lắc lư thân hình lùi lại mấy bước, Phong Vân Vô Kị lắc thân người một cái hóa thân thành một đạo lưu quang lao vào trong trang viện, mấy đạo kiếm quang từ phía sau lao tới nhưng đều rơi lại ở phía sau.

Trên đường đi, vô số đệ tử của Mộ Tử Kiếm Phái ra tay ngăn cản, thực lực càng lúc càng cường đại, nhưng hoàn toàn chẳng thể làm Phong Vân Vô Kị khựng lại một thoáng giây, trên đường tiến vào, vô số đệ tử của Mộ Tử Kiếm Phái liền chẳng khác kì bao đấm liên tục bị đấm bay về sau.

Vừa tiến vào trong nội viện, Phong Vân Vô Ki nhìn thấy mấy ngàn võ giả ở cảnh giới phi thăng đang khoanh chân ngồi trên không trung, liên tục công kích vào Lãnh Nhược Sương, nếu như Lãnh Nhược Sương không phải là đã được Phong Vân Vô Kị gia trì mấy vạn năm công lực thì thời khắc này sớm đã ngã xuống rồi. Hơn nữa, sdựa vào mức độ đề thăng của Lãnh Nhược Sương sau khi phi thăng, thì những võ giả này tuy đã đạt đến cảnh giới phi thăng, nhưng căn bổn không cùng một cấp độ với Thái Cổ nhân loại, cũng vô pháp cấu thành uy hiếp đối với Lãnh Nhược Sương, tuy nhiên, trên sự thật thì đã có một thanh kiếm đã cắm vào trong ngực của Lãnh Nhược Sương, trường kiếm được đâm từ sau lưng, hiển nhiên là bị đâm lúc không đề phòng, hơn nữa nhìn ánh sáng trên thanh bảo kiếm thì có thể thấy được đó la một thanh bảo kiếm.

Sắc mặt Lãnh Nhược Sương tái xanh, thân thể lắc lư, tựa hồ tùy thời đều có thể ngã xuống, trên thân thể đã có nhiều chỗ bị thương, òn may là công lực của y đã vượt xa đám võ giả ở cảnh giới phi thăng kia, nên mới có thể chống cự được đến hiện tại.

Ở đối diện với y là một lão giả râu bạc, sắc mặt âm hiểm, trong tay nắm lấy một tấm kim bài, khi Phong Vân Vô Kị tiến vào, thì chỉ nghe lão ta quát: "Vô Tu, kim bài của chưởng môn ở đây, chẳng lẽ ngươi dám phảm lệnh, mau mau xuất thủ, nếu không thì sẽ bị xử trí theo môn quy!"

Trước khi Phong Vân Vô Kị sấm nhập vào trong, một tên đệ tử cấp thấp đã sớm làm kinh tỉnh mọi người trong trang viện, gã chưởng môn có tên Tương Quyết sắc mặt tức thì vừa kinh vừa giận, hướng về mấy ngàn lão giả đang bàn tọa trong không trung mà quát: "Các ngươi còn không mau ngăn cản hắn ta lại!"

Chư nhân đều lộ ra thần sắc bất lực, mắt thấy Tương Quyết đã lấy ra một tấm kim bài, nên liền quát lên một tiếng rồi rút kiếm ra, mấy ngàn thanh kiếm mang theo đạo đạo kiếm mang hàn liệt từ các phương hướng nghênh không lao về phía Phong Vân Vô Kị, ở bên kia, mấy ngàn người đang công kích Lạnh Nhược Sương cũng lập tức gia tăng tốc độ tấn công …..

Bình luận





Chi tiết truyện