chương 333/ 746

Không gian tan vỡ, vô số vết nứt không ngừng sinh diệt. Một tiếng "rắc" vang lên, hai người lại xuất hiện tại Ma vực âm u mờ mịt.

Mặt đất không ngừng rung chuyển. Đao khí như muốn hủy trời diệt đất tràn ngập khắp cả Ma vực. Từ trong cơ thể Chiến Đế, một đạo đao khí mờ mịt như khai thiên phách địa, mang theo khí thế vạn quân từ trên trời bổ xuống. Bên bờ Đao vực, từng cỗ sương mù như vạn ngựa phi nhanh trực tiếp theo đao thế kéo dài về phía trước. Phía sau Chiến Đế, một tầng băng sương nhàn nhạt từ dưới chân lan về phía trước với một tốc độ mắt thường khó nhìn thấy được.

Trên đỉnh đầu vang lên từng tiếng nổ "ầm ầm", một phiến trắng xóa như sóng biển từ bầu trời tràn về hướng Bổn Tôn đang đứng…

Trời đất một màu tuyết trắng, nhiệt độ không khí giảm xuống đến mức thấp nhất. Dưới tác dụng của một đao kia, ngay cả không khí đều đông lại. Trong hư không, từng ngọn núi băng khổng lồ lơ lửng hai bên đao khí, hoa tuyết ào ạt từ tầng mây rơi xuống…

Đối mặt với một đao cường hãn nhất của Chiến Đế, Bổn Tôn vốn đứng yên bất động cuối cùng cũng nhích người, chân trái đạp lên phía trước một bước, cả người đột nhiên biến mất.

Cùng lúc đó, thần thức khổng lồ của Chiến Đế vốn vẫn tập trung trên người Bổn Tôn đột nhiên mất đi cảm ứng. Mà trong quá trình này, Chiến Đế không hề cảm nhận được đối phương vận dụng bất cứ công pháp gì để thoát khỏi thần thức phong tỏa, cứ như vậy hư không biến mất.

Ý thức khổng lồ trong cơ thể Chiến Đế lập tức phá không bay ra, bao trùm mỗi một tấc không gian thật nhỏ, nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu gì cho thấy Bổn Tôn đã phá vỡ không gian.

Dựa theo cảm giác từ biểu hiện trong đao thế của Chiến đao truyền đến, Bổn Tôn dường như đã "thât sự biến mất" trong không khí, tất cả khí tức cũng không xảy ra bất cứ thay đổi gì. Sự biến mất của Bổn Tôn không hề dẫn đến dẫn đến một phản ứng nào khác, nơi mà y đã đứng, ngay cả nhiệt độ và độ ẩm vẫn như trước không hề thay đổi.

"Làm sao có thể?" Chiến Đế trong lòng kinh hãi. Loại tình huống này đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của hắn.

Đối mặt với một đao bá đạo như vậy, muốn phá vỡ không gian chạy trốn cũng không phải là không thể. Nhưng tốc độ một đao này của Chiến Đế tuyệt đối nhanh như chớp, mặc dù so với một kiếm của Tây Môn Y Bắc vẫn còn có chút chênh lệch, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.

Muốn chạy trốn trước một đao này là điều không thể. Chiến Đế thân mang huyền băng hàn quyết, có thể nói là võ học băng hàn đệ nhất thiên hạ. Dưới tác dụng của một đao, ngay cả không gian cũng gần như đông lại, muốn phá vỡ không gian càng khó khăn hơn.

Cho dù đối phương phá vỡ không gian chạy trốn, Chiến Đế cũng tin tưởng, một đao khai thiên phách địa không gì không thể phá vỡ này hoàn toàn có thể chém nát cả không gian thông đạo. Thế nhưng…

Không có bất cứ dấu hiệu gì cho thấy không gian thông đạo đã bị mở ra…

Tất cả những vệc này chỉ xảy ra trong mắt…

"Ầm ầm!"

Một đao hạ xuống, bốc lên ngàn tầng tuyết trắng, toàn bộ Ma vực gần như sụp đổ. Một khe nứt từ dưới chân Chiến Đế kéo dài về bốn phương tám hướng. Từ trong khe nứt rộng lớn đó, từng luồng khí lưu bốc lên, mang theo từng dòng nham thạch nóng chảy hừng hực. Chỉ là, nham thạch nóng chảy kia vừa mới phun ra mặt đất liền nhanh chóng ngưng kết, hóa thành thể rắn rơi xuống trở lại, kết thành một tầng băng sương.

Gần như ngay sau khi Chiến Đế xuất thủ, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trong mắt của hắn, nhằm thẳng vào cổ, chính là Đệ Ngũ Kiếm Đảm.

Chiến Đế ngẩn người, hai tay cầm đao vẫn duy trì tư thế chém ra, đứng yên không nhúc nhích…

Một đoạn nhỏ của Đệ Ngũ Kiếm Đảm đâm qua da Chiến Đế. Một vệt máu nhạt từ trên cổ Chiến Đế chảy xuống, chậm rãi chìm vào trong vạt áo…

Chiến Đế yên lặng bất động, không hề có chút ý định phản kháng, cũng không ngăn cản, tùy ý để cho máu loãng kia nhiễm đỏ cả vạt áo trắng tinh…

Bổn Tôn cũng yên lặng bất động, vẫn duy trì tư thế cầm kiếm. Trong con ngươi màu trắng bạc bên trái, một đạo đao khí mờ mịt không ngừng chém ra, chính là một đao vừa rồi Chiến Đế.

Từ xuất đao đến chém xuống, tất cả không ngừng thôi diễn trong mắt của Bổn Tôn. Mà trong con ngươi màu trắng bạc bên phải lại phản chiếu một cảnh tượng khác.

Một đao hủy thiên diệt địa bên con ngươi trái mỗi một lần thôi diễn, trong mắt phải liền có một kén tơ phát sinh biến hóa rất nhỏ, càng thêm ngưng thật và tường tận, lần đầu tiên sau khi biến hóa, kén tơ càng trở nên vững chắc và rõ ràng.

Trong mắt phải, từng kén tơ màu trắng bạc phảng phất như có sinh mệnh, tự do qua lại như linh xà, tạo thành kết cấu cực kỳ phức tạp…

- … Ta không phải là đối thủ của ngươi.

Sau một lúc trầm mặc một, Chiến Đế cuối cùng lên tiếng, trong mắt thoáng hiện lên vẻ mất mát. Khi hắn mở miệng, cổ họng hoạt động lên xuống, mũi kiếm của Đệ Ngũ Kiếm Đảm lại đâm sâu thêm vài phần, tạo nên một lỗ hổng, máu loãng chảy ra càng nhiều, nhưng hắn lại giống như không hề thấy.

- Có thể nói cho ta biết ngươi làm cách nào thoát khỏi một đao này hay không?

Chiến Đế ngẩng đầu lên, nhìn vào hai con ngươi màu trắng bạc hờ hững của Bổn Tôn, mang theo vẻ chờ mong.

Chiến Đế vốn dự tính, một đao xuất ra, Bổn Tôn cho dù không chết cũng nhất định phải trọng thương, không thể chạy trốn, chỉ có một con đường thất bại. Theo dự tính của Chiến Đế, lựa chọn duy nhất của Bổn Tôn chính là xuất thủ đối kháng.

Như vậy, ngay cả nếu như thua, Chiến Đế cũng tự tin sẽ không quá thảm, chí ít có thể biết thực lực của Bổn Tôn.

Nhưng lần này, Chiến Đế lại thật sự ngỡ ngàng… Bổn Tôn đột nhiên biến mất, không có một chút dấu hiệu nào, sau đó lại đột ngột xuất hiện bên người, giống như ngay từ đầu y đã đứng ở đó, chưa bao giờ di chuyển.

Hành động của Chiến Đế cũng tương đương với việc ngầm chịu thua. Gần tỷ năm khổ tu, Chiến Đế tự đánh giá tại phương diện công lực không bao nhiêu người có thể cao hơn hắn, thế nhưng hắn lại thua trong tay "người" trước mặt không có tiếng tăm gì. Nguyên nhân duy nhất, chỉ có thể là đối phương tại phương diện lĩnh ngộ quy tắc đã vượt xa mình.

Sự thỏa hiệp của Chiến Đế vẫn chưa đổi lấy được câu trả lời của Bổn Tôn. Trong con ngươi trái chỉ có một đao kia không ngừng lặp lại, cùng với biến hóa của kén tơ quy tắc trong mắt phải.

Bổn Tôn dường như đối với một đao vừa rồi của Chiến Đế cảm thấy vô cùng hứng thú, nhưng trên gương mặt lạnh lùng của hắn vẫn không có một chút phản ứng nào, chỉ có mái tóc dài theo gió nhẹ nhàng bay lượn.

Chiến Đế yên lặng, khóe miệng lộ ra vẻ cười khổ, phát ra một tiếng thở dài.

Yêu cầu của một đao kia đối với tinh, khí, thần đều tiêu hao rất lớn. Một đao xuất ra, đã hao hết hơn phân chân lực trong cơ thể. Chiến Đế đã không thể trong thời gian ngắn tiếp tục xuất ra một đao như vậy.

Trái lại Bổn Tôn vẫn rất nhàn nhã, hiển nhiên tránh khỏi một đao kia vẫn chưa tiêu hao bao nhiêu chân khí của y.

Rất nhanh, quy tắc lĩnh ngộ mà Bổn Tôn thu hoạch được từ trên người Chiến Đế dường như đã gần đến điểm cuối, hình ảnh trong đôi mắt biến ảo càng nhanh hơn.

Chiến Đế đột nhiên biến sắc, miệng khẽ mở ra, kinh hãi nhìn vào hai con ngươi màu trắng bạc của Bổn Tôn. Hai con ngươi màu bạc băng lãnh vô tình lúc này đồng thời phản chiếu ra một cảnh tượng giống nhau… đao khí hùng hậu phủ xuống, một đao kia bỗng nhiên kéo lại gần, nhìn thật kỹ lại là do vô số kén tơ cấu thành. Trong một đao tạo thành từ những kén tơ quy tắc phức tạp, một người áo trắng thần sắc hờ hững bước từng bước một, chậm rãi di chuyển bên trong. Những nơi mà hắn đi đến, từng sợi kén tơ như có linh thức tự động tránh ra. Thân thể của người áo trắng kia cũng không ngừng biến hóa trở nên có chút không giống con người. Từ đầu đến cuối, không một sợi tơ nào có thể chạm vào thân thể hắn.

Người áo trắng kia ngẩng đầu lên, bên dưới mái tóc dài lộ ra hai con ngươi màu trắng bạc, chính là Bổn Tôn!

"Hắn đã tránh khỏi một đao này như vậy!" Tâm của Chiến Đế vốn bình tĩnh mấy trăm triệu năm cũng đã không còn bình tĩnh, trong lòng như kinh đào hãi lãng nhấp nhô bất định. Trong sinh mệnh dài đằng đẵng, Chiến Đế đã gặp qua vô số người và vô số đối thủ, trong đó cũng không thiếu những thiên tài kinh thế, thế nhưng, hắn chưa bao giờ gặp qua có người lại phá giải một đao này như vậy.

Bổn Tôn vẻ mặt hờ hững, trong hai con ngươi màu trắng bạc, tất cả hình ảnh biến hóa chợt ngừng lại, sau đó nhanh chóng chìm vào sâu trong mắt, chỉ còn lại một phiến trắng bạc băng lãnh vô tình, giống như thần nhìn đang xuống nhân gian.

Một cỗ sát khí cường tuyệt phát ra, Bổn Tôn không nói một lời lập tức ra tay, Đệ Ngũ Kiếm Đảm không mang theo một chút dấu hiệu đâm thẳng vào. Không có thanh thế kinh thiên động địa, cũng không có khí tức khiến người ta sợ hãi, chỉ có một kiếm rất bình thường…

Chiến Đế lập tức biến sắc, liền cười nói:

- Thực lực của ngươi quả thật rất mạnh… nhưng ta cũng không chỉ là người đứng đầu Chiến tộc. Kế hoạch ban đầu của ta vốn không cần sử dụng đến lực lượng này, nhưng hôm nay lại bị bức bách không thể không dùng.

Vô số không gian trùng trùng điệp điệp xuất hiện trước người Chiến Đế. Chỉ trong nháy mắt, Chiến Đế đã thiết lập hàng vạn tầng không gian trước người. Sắc mặt Bổn Tôn không hề biến đổi, vẫn là một kiếm rất bình thường. Đệ Ngũ Kiếm Đảm lướt qua, vô số tầng không gian nhanh chóng bị đâm xuyên…

Vị trí của hai người không thay đổi, nhưng cảnh vật chung quanh lại nhanh chóng biến hóa, trong nháy mắt đã trở thành một phiến hỗn độn. Hai người một lần nữa biến mất khỏi Ma vực.

Phía sau Chiến Đế, một phiến không gian đen kịt có chu vi mấy trượng đột nhiên xuất hiện. Trong phiến không gian này hoàn toàn trống trải, chỉ có một mộ phần nhô lên. Phía trên phần mộ có dựng một khối bia hình vuông, trên bia có khắc một chữ "chiến" tựa rồng bay phượng múa, như muốn phá bia mà ra.

Bên ngoài phần mộ lại là một phiến hư vô, giống như một không gian trơ trọi tồn tại cô lập. Toàn bộ không gian bao phủ một cỗ khí tức thê lương mà bi tráng, trong bi tráng lại ẩn giấu trứ một chút nồng nàn.

Đệ Ngũ Kiếm Đảm bỗng nhiên nhanh hơn, vô số không gian tan vỡ. Mũi kiếm hiện ra một tầng hư ảnh nhàn nhạt như có như không, trực tiếp đâm vào ngực Chiến Đế, nhưng khi còn cách trái tim nửa tấc thì không thể tiến thêm.

"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

Bốn tiếng giòn giã vang lên. Từ trong mộ bia trơ trọi, bốn sợi xích sắt to bằng cánh tay đột nhiên bắn ra, giống như tay người đâm vào trong tứ chi của Chiến Đế. Từng dòng máu loãng từ trong tứ chi của Chiến Đế chảy vào bốn sợi xích sắt từ bốn phương hướng đâm vào trong huyết mạch.

Ngay khi xích sắt đâm vào huyết nhục của Chiến Đế, toàn bộ không gian của bia đá đột nhiên phát ra những tiếng "ong ong", khí tức của Chiến Đế đột nhiên biến đổi, giống như đã hoàn toàn dung hợp với phiến không gian này, không thể tách rời.

Trong không gian nhỏ hẹp chu vi mấy trượng, từng vòng sóng gợn ảm đạm tỏa ra, vây quanh Chiến Đế. Đệ Ngũ Kiếm Đảm lập tức không thể tiến thêm.

- Không nên thử nữa! Ta nói rồi, ta không thể đánh bại ngươi, nhưng ngươi cũng không thể giết chết ta.

Chiến Đế thản nhiên nói, không hề chuẩn bị thối lui, những cũng không chuẩn bị ra tay:

- Trừ phi là ta tự mình nguyện ý.

Khi Chiến Đế nói những lời này, trong bia đá trơ trọi bỗng tỏa ra từng luồng khói như sương như gió, chậm rãi lan ra trong không gian chu vi mấy trượng.

Con ngươi của Bổn Tôn bỗng nhiên co rút lại, sau đó lại mở lớn, Phá Vọng Ngân Mâu một lần nữa vận dụng, thế giới đen trắng lại hiện ra…

Trong ánh mắt của Bổn Tôn, toàn bộ phần mộ đều tiêu tan như khói, chỉ còn lại những kén tơ quy tắc vô tận, phức tạp đến mức khiến cho kẻ khác khó tin. Trong ý thức hải của hắn, tại không gian do ký ức của thời không nguyên địa mô phỏng mà thành, mấy sợi kén tơ màu xanh lục lấy được từ Vu tộc đột nhiên rung động…

Loại bỏ tạp niệm, thẳng đến bản nguyên.

Trong mắt Bổn Tôn không ngừng biến ảo, những kén tơ phức tạp nhanh chóng rút đi. Bên trong phần mộ do vô số kén tơ cấu thành, một kiện đế bào bằng tơ tằm lẳng lặng nằm yên. Kiện đế bào này chỉ tồn tại trong mắt của Bổn Tôn một khắc, sau đó lập tức bị Phá Vọng Ngân Mâu phân giải… nhưng lại không nhìn thấy thứ gì.

Ánh mắt nhìn lên, trong mắt của Bổn Tôn, bia đá hình vuông tán phát ra ánh sáng quỷ dị lại hiện lên màu đỏ tươi nồng đậm…

Một màu đỏ tươi quỷ dị…

Một sợi tơ màu đỏ rối ren trong con ngươi của Bổn Tôn phiêu tán…

- Lĩnh ngộ thật lợi hại… Mặc dù ta không biết ngươi và Kiếm Thần rốt cuộc có quan hệ gì, thế nhưng… nếu như ngươi đã đến đây thì cũng xem như là người có duyên. Nếu như ngươi thật sự có thể lĩnh ngộ thấu nơi này, vậy thì đó là may mắn của nhân tộc… Đến lúc đó, nếu như ngươi muốn lấy mạng ta, cứ việc ra tay. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Dứt lời, Chiến Đế liền đi về hướng không gian hư vô bên ngoài…

"Keng!" "Keng!" "Keng!" "Keng!"

Tứ chi Chiến Đế run lên, phát ra bốn tiếng leng keng. Bốn sợi xích màu vàng to bằng cánh tay lập tức phá bia mà ra, vẫn móc tại tứ chi Chiến Đế, dao động giữa không trung, va chạm vào nhau phát ra thanh âm réo rắt, theo Chiến Đế biến mất trong hư không vô tận…

Bổn Tôn giống như không hề nhìn thấy, để mặc cho Chiến Đế rời đi. Một lát sau, hắn chậm rãi bước vào trong không gian nơi bia đá hình vuông trơ trọi, đối mặt với bia đá, chậm rãi ngồi xuống…

"Bổn Tôn…" Trong thân thể, đệ tam phân thần vội kêu lên.

Nhưng Bổn Tôn vẫn bất động, không hề có bất cứ phản ứng gì.

"Ngươi định để mặc cho linh hồn ta phiêu ly trong hư không, cuối cùng tiêu hao toàn bộ hay sao?" Đệ tam phân thần rốt cuộc không còn hô hoán, suy nghĩ một chút, liền trực tiếp đánh vào nhiệm vụ ựu tiên trong linh hồn của Bổn Tôn… đó là ba phân thần phải thủ hộ cho nhau.

Quả nhiên, Bổn Tôn rốt cuộc cũng có phản ứng, tay phải liền vung lên. Một luồng chân khí màu xanh lục liền bao bọc lấy linh hồn Phong Vân Vô Kỵ, xuyên qua hư không đen kịt, cuối cùng trực tiếp xuyên thấu không gian bay vào trong đỉnh Kiếm các.

Những tiếng rít tràn ngập khắp Kiếm vực. Tất cả chiến sĩ của Kiếm Các đều cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh sáng màu lục như kinh hồng lướt qua bầu trời, rơi xuống trên Kiếm các…

Bình luận





Chi tiết truyện