chương 258/ 746

Phong Vân Vô Kỵ có lẽ cũng không đoán trước được, hắn lại lập ra lời hứa với huyết mạch duy nhất của một tồn tại vĩ đại.

Nham thạch nóng chảy trong lòng đất chậm rãi lưu động qua bên người, những đáy lòng Phong Vân Vô Kỵ thì lại không thể bình tĩnh được. Hiên Viên Đế Tâm quyết, chí tôn võ học vốn phải ở trên người Cầm Ma lại xuất hiện trong đầu hắn. Tuyệt đỉnh võ công đã từng khiến cho mấy phương giết chóc, Quỳ Hoa hoàng hậu đẫm máu sát nhân, hiện tại lại bị hắn chiếm được một cách dễ dàng như vậy. Tất cả chỉ vì một lời hứa hẹn, hoặc có thể nói là vì một tay đã đặt lên quan tài thủy tinh kia. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Cho đến bây giờ, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vẫn có chút mơ hồ. Bất kể là Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, Hấp Tinh đại pháp, hay là Hiên Viên Đế tâm quyết vừa có được, mỗi một loại võ học đều có thể gọi là kỳ công. Tất cả đều có tâm huyết của hắn bên trong. Thậm chí Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp sau khi được hắn được hắn thôi diễn một lần, so với lúc đầu đã hoàn khác hẳn. Thế nhưng tất cả những thôi diễn và sáng tạo đều dựa vào cơ sở của tiền nhân, hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới hư không tạo vật.

Uy lực của những môn võ công này triển hiện càng lớn, Phong Vân Vô Kỵ càng cảm giác được trách nhiệm nặng nề trên vai mình. Năng lực thường thường cũng đi đôi với trách nhiệm.

Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, một lần nữa nhìn chăm chú vào nữ tử xinh đẹp bên trong quan tài. Gương mặt an tường, khóe miệng mang theo một nụ cười ẩn dấu sự yếu ớt. Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh nghi vấn: "Đây rốt cuộc là một nữ tử thế nào? Có một phụ thân là Chí Tôn, tại sao nàng lại bị nhốt trong quan tài thủy tinh dưới lòng đất này? Trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Một cảm giác mệt mỏi nặng nề tràn đến. Quá trình tu bổ linh hồn vẫn chưa hoàn toàn thành công, càng đến gần thời khắc hoàn thành thì loại cảm giác buồn ngủ này càng mạnh mẽ. Nếu như không có cảm giác quen thuộc và sự kêu gọi đến từ đến một nơi nào đó từ đáy lòng, Phong Vân Vô Kỵ vẫn sẽ không tỉnh lại.

Phong Vân Vô Kỵ một lần nữa nằm vào dung nham, bất giác thần thức phát tán ra, bao trùm cả cỗ quan tài thủy tinh…

oOo

Tuyết vực.

Chiến Đế trên người mặc đế bào màu bạc, cùng với vài trưởng lão đi đến băng phong khổng lồ mà Phong Vân Vô Kỵ đã từng đến trước đây. Dưới chân núi, Chiến tộc dày đặc đứng yên trong gió, tay cầm những thanh chiến đao trắng như tuyết giắt ở thắt lưng, thần sắc nghiêm túc nhìn đỉnh băng khổng lồ rộng vài ngàn trượng, cao đến tận trời.

Băng phong nhẵn bóng như gương. Theo bước chân của Chiến Đế, tự động dọc theo vách băng tạo thành một chiếc thang băng hình xoắn ốc, kéo dài một đường từ chân núi lên đến đỉnh…

Thanh âm răng rắc không dứt bên tai. Vô số đích hàn khí ngưng kết thành băng, tạo nên một chiếc thang hoa lệ bên ngoài ngọn núi băng khổng lồ. Chiến Đế đạp lên những bậc thang nhẵn bóng như gương, chậm rãi bước về phía trước. Ba vị trưởng lão theo sau, không hề lên tiếng, chỉ có những tiếng bước chân giòn giã.

Chiến Đế bỗng nhiên dừng lại, vẫn quay lưng về phía ba vị trưởng lão, lãnh đạm nói:

- Các ngươi hãy dừng ở đây, để trẫm một mình đi lên!

- Vâng thưa đế quân!

Ba trưởng lão khom người nói, lẳng lặng đứng trong gió rét lạnh căm. Chờ đến khi bóng dáng của Chiến Đế dần dần biến mất khỏi tầm mắt, khuôn mặt của ba người mới lộ ra thần sắc bi ai. Đại trưởng lão nhìn gió tuyết gào thét phía xa, không khỏi thở dài một tiếng. Tiếng thở dài kia nhanh chóng bị vùi lấp vào trong gió tuyết, tiêu tán trong thiên địa…

Đợi sau khi khuất khỏi tầm mắt của ba trưởng lão, thân hình sừng sững của Chiến Đế bỗng lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch. Tại đầu kia của chiếc thang băng kéo dài đến đỉnh núi, những nữ đệ tử của Băng điện đi chân trần quỳ sát xuống đất, sắc mặt cung kính, không hề nhìn ra một chút miễn cưỡng nào, giống như đây không phải một kẻ đột nhiên xông vào mà là một vị quân vương biến mất đã lâu.

Chiến Đế bước qua những nữ đệ tử. Phía trước Băng điện, Thánh nữ Ngạo Hàn Yên đang đứng chờ. Trước người nàng còn có một nữ tử thân mặc bạch sa được quấn thêm một tầng lụa mỏng. Nhìn thấy Chiến Đế, nữ tử này khẽ cúi người, cung kính nói:

- Nô tỳ Ngạo Dạ Nguyệt tham kiến đế quân!

Sau đó nàng liền quỳ xuống. Phía sau, Ngạo Hàn Yên cũng quỳ xuống theo.

Chiến Đế khẽ gật đầu, sau đó đi đến bên cạch vách núi phía trước Băng điện. Vô số hàn khí ngưng tụ trong hư không trước người, tạo thành một chiếc thang băng kéo dài từ phía trước Băng điện uốn lượn lên phía trên. Chiến Đế phất chiến bào, đạp lên những bậc thang băng tiến về hư không trên cao. Càng lên cao, sắc mặt của y càng hiện lên vẻ thương cảm, cũng có chút kích động…

Chiến tộc đệ tử sau khi xuất hiện đầy thanh thế, đột nhiên lại thu mình, toàn bộ hội tụ bên dưới Tuyết vực Băng điện, yên lặng đứng trong gió tuyết hơn mười ngày. Hơn mười ngày sau, Chiến Đế một mình từ hư không đi xuống. Không ai biết chiếc thang băng kia rốt cuộc kéo dài đến nơi nào, Chiến Đế đến nơi đó để làm gì.

Hơn hai mươi ngày sau, Chiến Đế, tồn tại tối cao của Chiến tộc, phát ra thông cáo đầu tiên sau khi thức tỉnh. Thông cáo này muợn người của hệ phái tự do truyền ra khắp cả thiên hạ:

"Cục diện năm vực cùng tồn tại tuyệt đối không được phép xuất hiện. Toàn bộ Thái Cổ cần phải thống nhất. Nhất định phải có một lực lượng cường đại quản lý toàn bộ Thái Cổ này. Chiến tộc sẽ đảm nhận trách nhiệm này cho đến khi xuất hiện một tồn tại siêu việt hơn Chiến tộc."

Sau khi thông cáo bá đạo này truyền ra không lâu, Chiến tộc liền triển hiện cho toàn bộ Thái Cổ thấy một phong cách tác chiến quần thể hoàn toàn khác hẳn.

Sau khi Chiến Đế tỉnh lại một tháng, Chiến tộc bắt đầu từ Tuyết vực xuất phát, chia làm bốn phần lực lượng phân biệt tấn công Đao vực, Ma Vực, Tà đạo thánh địa U Minh phong và hệ phái tự do ở vùng lân cận. Dẫn đầu là bốn kẻ được xưng là tân sinh tứ kiệt của Chiến tộc: Chiến Ý, Chiến Tâm, Chiến Tuyệt, Chiến Quyền.

oOo

Đao vực.

Mặc dù một loạt các hành động của Chiến tộc đều biểu lộ ra sự bá đạo, nhưng sau khi biết đệ tử Chiến tộc cũng sử dụng đao, đệ tử Đao vực rõ ràng vẫn chưa thật sự để tâm đến chuyện này.

Đêm tối, ánh trăng ảm đạm. Những đệ tử Đao vực đóng ở bên ngoài vào mấy ngày trước bỗng cảm thấy khí trời đột nhiên trở nên có chút giá lạnh, so với hàn khí vẫn thưòng lui tới lạnh hơn rất nhiều. Cuối cùng vào một đêm tối trời, từ chân trời bỗng vang lên từng đợt âm thanh xé gió. Một gã đệ tử Đao vực gác đêm lập tức cảnh giác nhìn về chân trời xa xa, chỉ thấy mấy ngàn bóng trắng đang bay đến nơi này, trong nháy mắt đã lướt qua khoảng cách mấy trăm trượng.

- Có địch!

Tên đệ tử gác đêm kia vội la lớn. Lập tức những đệ tử Đao vực đang xếp bằng tĩnh tu đều đứng dậy, rút bội đao dàn trận phía trước.

Đám người áo trắng này hành động rất có quy tắc, mặc dù đang bay trên không nhưng vẫn duy trì hàng ngũ rất nghiêm ngặt.

- Phía trước là người phương nào? Đây là Đao vực, nếu như còn tiến tới, đừng trách chúng ta động thủ!

Một gã đệ tử Đao vực rất có uy vọng phát ra lời cảnh cáo, nhưng đổi lại là sự im lặng của đối phương, hơn nữa tốc độ còn gia tăng.

- Chuẩn bị!

Tên đệ tử kia hô lên. Năm ngàn đệ tử Đao vực phía sau lập tức nắm chặt chuôi đao.

- Xuất thủ!

Hơn năm ngàn đạo đao khí dài mấy ngàn trượng phá không bay ra, hội tụ thành một phiến bổ về phía đám người áo trắng đang đến gần…

"A!"

Ngay khi đệ tử Đao vực vừa xuất thủ, đám người áo trắng vẫn không giảm tốc bỗng nhiên quát lớn một tiếng. Hơn ngàn đạo đao khí từ trong những chiến đao trắng như tuyết phát ra, theo sau là hàn khí dày đặc và chiến ý điên cuồng. Hai cỗ đao khí còn chưa va chạm, đệ tử Đao vực đã bị chiến ý và thanh thế kinh người làm cho khiếp sợ, xuất thủ không khỏi đình trệ.

"Ầm!"

Đao khí do năm ngàn người phát ra bị hơn ngàn đạo đao khí vạn trượng đánh tan, dư kình vẫn còn bắn về phía năm ngàn đệ tử Đao vực. Một cỗ hàn ý đột nhiên chui vào bên trong kinh mạch, trong nháy mắt chân khí bên trong cơ thể đông kết lại. Đám người áo trắng đang tiến đến không hề dừng lại, nhanh chóng ném ra những sợi đây dày cột năm ngàn đệ tử kia lại. Sau đó một người vung tay ném ra một lá cờ màu trắng. Lá cờ vẽ ra một đạo lưu ảnh giữa không trung, tiếp đó nghiêng ngiêng cắm vào bùn đất đầy cỏ dại. Lá cờ cuồn cuộn mở ra, phía trên có thêu một chữ "Chiến" cổ màu đen.

Sau đó, một ngàn Chiến tộc áo trắng liền bắt làm năm ngàn đệ tử Đao vực làm tù binh, bay về nơi băng tuyết. Từ đầu đến cuối, tất cả hành động đều như nước chảy mây trôi, thậm chí cước bộ cũng chưa hề hạ xuống mặt đất. Bay nhanh mà đến, cũng bay nhanh mà đi, không hề lưu lại một chút vết tích, duy chỉ có chiến kỳ đang tung bay trong gió là bằng chứng…

oOo

Ma Vực.

Khi Chiến tộc bắt đầu xuất hiện, Ám Vực Ma Quân đã rất quan tâm đến thế lực đột nhiên nổi dậy này. Từ quá trình quật khởi của Kiếm vực, hắn đã thu được một bài học sâu sắc, đó là không thể khinh thường bất cứ thế lực mới xuất hiện nào. Từ khi Chiến tộc phát ra thông cáo, Ám Vực Ma Quân đã sẵn sàng, tập hợp vài Ma Quân khác chuẩn bị ứng phó sự tấn công của Chiến tộc có thể đến bất cứ lúc nào.

"Không ngờ bọn chúng lại dám nói: "Chiến tộc sẽ đảm nhận trách nhiệm thống nhất Thái Cổ, cho đến khi xuất hiện tồn tại mạnh mẽ hơn"! Như vậy chẳng phải nói Chiến tộc chính là thế lực cường đại nhất trên toàn bộ Thái Cổ hay sao? Ta muốn xem thử Chiến tộc này mạnh như thế nào mà lại dám cuồng ngôn như vậy!" Ám Vực Ma Quân trong lòng vốn nghĩ như vậy, nhưng khi thật sự đối mặt với Chiến tộc, hơn nữa còn là một gã thanh niên của Chiến tộc, hắn đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Ám Vực Ma Quân cố gắng khống chế không để cho đầu gối của mình quỵ xuống. Mồ hôi trên trán chảy ra như mưa, từng giọt hội tụ bên dưới cằm, sau đó rơi xuống mặt đất. Tay phải đang vung ra vài tấc liền không tiến tới nữa. Trên quyền đầu, từng đoàn hắc khí hình vòng xoáy lao ra khỏi nắm tay, sau đó lại thu về…

- Ta là Chiến Ý!

Tên thanh niên có khuôn mặt tuấn lãng kia chắp tay mà đứng, dải lụa cột trên chiến đao trắng như tuyết sau lưng theo gió lay động:

- Ngươi không phải là đối thủ của ta!

Ám Vực Ma Quân cao ngạo không ngờ lại gật đầu.

- Ngươi thật sự rất may mắn!

Chiến Ý mỉm cười nói:

- Nếu như gặp phải những cao thủ thế hệ trước của Chiến tộc, hiện tại ngươi còn chưa xuất chiêu thì đã bạo thể chết rồi!

Ám Vực Ma Quân khẽ biến sắc, thu hồi lại chân khí trong kinh mạch hai tay, chán nản nói:

- Ta thua rồi!

Chiến Ý mỉm cười chậm rãi bước đến, một ngón tay điểm vào người Ám Vực Ma Quân đang chán nản quỳ rạp xuống đất. Ám Vực Ma Quân lập tức hét lên một tiếng, sau đó ngã xuống. Chiến Ý lại vung tay lên, vài tên đệ tử Chiến tộc trẻ tuổi khác từ phía sau bước lên, trói những tên Ma quân khác lại.

- Làm tốt lắm Chiến Ý!

Một thiếu niên áo trắng nhìn Chiến Ý nói.

Chiến Ý thản nhiên cười:

- Chiến Tuyệt, ngươi làm cũng không tệ! Bọn chúng thật sự quá yếu. May là lần này chúng ta xuất thủ, nếu như là những cao thủ trong tộc đã gần thức tỉnh, sợ rằng…

Chiến Tuyệt nghe vậy cũng khẽ biến sắc, trên mặt hiện lên vẻ sùng kính nhìn về phía bắc, thản nhiên nói:

- Những đệ tử chúng ta đều chỉ mới xuất hiện trong trăm vạn năm qua. Cao thủ chân chính trong tộc, theo như lời trưởng lão nói vẫn còn đang ngủ say, chờ đế quân kêu gọi. Có lẽ hiện tại cũng nên thức tỉnh rồi!

- Đúng vậy!

Vài tên đệ tử Chiến tộc khác phụ họa, sau đó lập trức trói mấy ngàn đệ tử Ma Vực lại, tiến về nơi băng tuyết…

Bình luận





Chi tiết truyện