chương 383/ 746

Trong ý thức không gian tối đen như mực, giữa bóng ma chọc trời đối diện với Tây Môn Y Bắc xuất hiện vết nứt thật lớn. Khe nứt vắt ngang trong ý thức không gian cũng ngừng mở rộng, hơn nữa còn có dấu hiệu co rút lại…

Trong hiện thực, ánh mắt của Tây Môn Y Bắc nhìn chằm chằm vào bóng ma dần dần tiêu tán giữa hư không, giống hề không hề để ý đến A Khách La đang đứng một bên.

Tiếng gió gào thét càng lúc càng lớn. Trên bầu trời, từng tia chớp sáng ngời lúc ẩn lúc hiện bên trong khe hở của những tầng mây, tiếng sấm đì đùng gần sát bên tai, mây đen và mặt đất dán vào nhau, cảnh tượng giống như ngày tận thế.

Mây trôi từ bốn phía hội tụ về hướng Tây Môn Y Bắc. Từ trong cơ thể hắn, từng đạo kiếm hình nửa trong suốt không ngừng bắn ra, trải rộng khắp cả bầu trời. Bên trong bóng kiếm khiến cho người ta không thể nhìn hết, một cỗ kiếm ý kỳ dị từ yếu đến mạnh quét qua toàn bộ thiên địa…

Mái tóc dài của Tây Môn Y Bắc bay lượn sau đầu, trên mặt vẫn mang theo biểu tình hờ hững, thậm chí gần giống như một xác chết. Một loại kiếm ý hoàn toàn mới đang vận hành trong cơ thể hắn, thay thế cả linh hồn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

A Khách La nhìn chằm chằm vào Tây Môn Y Bắc, ma thức cường đại khiến cho hắn cảm giác được rõ ràng phiến không gian này sắp nổi lên một cơn lốc, mà nguồn gốc của cơn lốc này chính là người trước mắt.

"Xoẹt!"

Tay phải của Tây Môn Y Bắc lại khẽ giơ lên, trong cơ thể, tốc độ của những bóng kiếm không ngừng ra vào càng trở nên nhanh hơn. Trong mơ hồ, A Khách La đột nhiên sinh ra một loại cảm giác giống như "một con bướm đang từ trong kén giãy ra".

Kiếm ý, một loại kiếm ý hoàn toàn mới đang thành hình trên người Tây Môn Y Bắc. Mặc dù loại biến hóa này đến từ kích thích bên ngoài, đồng thời chỉ mới là hình thức ban đầu, nhưng chỉ như vậy đã khiến cho một kẻ mạnh như A Khách La cũng cảm thấy uy hiếp rất lớn.

"Người này không trừ, ngày sau tất thành mối họa. Nếu như muốn trừ khử hắn, lúc này chính là cơ hội tốt nhất!" Cặp mắt của A Khách La bên dưới mũ giáp hiện lên sát khí. Một loại trực giác của cường giả nói cho hắn biết, người trước mắt dường như đang trải qua quá trình giác ngộ mà tu võ giả đều có, trên người y, một loại kiếm đạo nguy hiểm mà A Khách La cũng chưa từng thể hội qua đang dần dần thành hình.

Ánh mắt lướt qua cánh tay phải, A Khách La không khỏi căm hận: "Khốn khiếp!"

Toàn bộ cánh tay phải giống như đã bị cắt đứt. Nếu như cánh tay thật sự mất đi, hắn vẫn có rất nhiều phương pháp để nối lại, nhưng vấn đề là cánh tay phải vẫn còn, nhưng trong cảm nhận của hắn thì lại là "đã đứt".

"Lẽ nào một kiếm này của hắn đã tiếp cận đến lĩnh vực linh hồn?" Trong lòng A Khách La hiện lên ý niệm này, sát khí lại càng dày đặc hơn.

Thiên Ma tộc cường hãn nhất là ở chiến giáp. Tất cả chiến giáp đều mô phỏng theo chiến giáp của nhân vật cường hãn nhất trong truyền thuyết của Thiên Ma tộc, dùng nguyên liệu đặc biệt chế tạo, lại phối hợp công pháp đặc thù, mới tạo thành thanh danh cường hãn của Thiên Ma tộc mà bốn tộc đều sợ hãi.

Thế nhưng cho dù mạnh đến đâu thì vẫn có sơ hở.

Ưu thế của Thiên Ma tộc nằm ở chỗ thân thể phòng ngự mạnh đến cực điểm, mà nhược điểm trời sinh của bọn họ lại chính là linh hồn.

Đạo của linh hồn là khó có thể chạm đến nhất. Nhìn khắp Thái Cổ, trong đạo của võ học, người có thể đạt đến cảnh giới linh hồn ít lại càng ít. Cho dù ngẫu nhiên có lĩnh ngộ, cũng là tu vi không sâu, khó có triển vọng. Cho dù là thời đại xa xưa trước đây, số người có thể xem thường sự cường hãn của chiến giáp, uy hiếp Thiên Ma tộc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

"Tuyệt đối không thể lưu hắn lại!" A Khách La cắn răng nói, tay trái mở ra, liền hút lấy A Tu La ma kiếm vào lòng bàn tay, năm ngón tay nắm chặt, A Tu La ma kiếm tỏa ra một luồng sương máu đỏ tươi như ngọn lửa…

"Đinh đinh đinh!"

Dường như cảm giác được sát khí trên người A Khách La, kiếm chiêu vô cùng vô tận trong cơ thể Tây Môn Y Bắc liền bắn ra, vẽ nên những quỹ tích hình cung tại không trung. Sau khi chuyển động dựa theo một loại chiêu thức mà A Khách La không biết, những vết kiếm gần như hư vô này lại nhanh chóng nhập vào trong cơ thể Tây Môn Y Bắc, cứ tuần hoàn như vậy. Mỗi một lần tuần hoàn, khí tức trên người hắn lại sinh ra một chút biến hóa không rõ…

"Bình!"

A Khách La giống như đã hạ quyết tâm, liền bước ra một bước. Mặt đất chấn động, sương đen nồng đậm như thủy triều từ dưới chân hắn tuôn ra, mang theo một loại khí tức hắc ám cực kỳ âm tà. Khí tức cực kỳ tà ác kia giống như thủy triều cuốn sạch toàn bộ thiên địa, khí cơ khoách triển đến không gian chung quanh mấy trăm dặm. Từ một nơi nào đó trong hư không vang lên những tiếng gầm như một con cự thú đến từ hồng hoang xa xôi.

Tây Môn Y Bắc khẽ nghiêng đầu qua, những vết kiếm bên ngoài cơ thể trong nháy mắt phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bóng kiếm đầy trời đột nhiên dừng lại, sau đó từng thanh thiết kiếm bóng đen mơ hồ dùng tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy nhập vào trong tay hắn…

"Xoẹt!"

Bóng kiếm trong tay Tây Môn Y Bắc bỗng bắn ra ngàn trượng, mặt bến sáng như ban ngày, chói mắt khó nhìn, còn một bên lại tối đen như mực.

Tây Môn Y Bắc bước ra một bước, thiên địa đột nhiên biến đổi. Trong ánh mắt ngây ngốc của Phượng Phi, lấy Tây Môn Y Bắc làm ranh giới, thiên địa như bị phân làm hai nửa, một nửa hóa thành bóng tối sâu thẳm, còn một nửa hóa thành ánh sáng chói lòa. Tại nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, một vết kiếm siêu việt không gian, không hề sai lệch chém vào ngực A Khách La. Bóng kiếm xuyên qua ngực A Khách La, phá ra một thông đạo không gian thật lớn phía sau…

"Ầm!"

Kiếm chiêu của A Khách La vừa xuất, còn chưa hoàn toàn thi triển, người đã giống như một viên đạn pháo, bị một kiếm kia trực tiếp đánh vào trong thông đạo không gian đen kịt không biết thông đến nơi nào phía sau…

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết bất cam kéo dài, nhập vào trong thông đạo không gian hình vòng xoáy, dần dần không còn nghe thấy.

Gần như đồng thời, từ trong cơ thể Tây Môn Y Bắc đứng thẳng bất động, một cột máu bắn lên cao mấy chục trượng, sau đó tan ra thành dạng sương, bao trùm chu vi mấy chục trượng. Tây Môn Y Bắc lập tức bị xối thành một huyết nhân, nhưng thân thể vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, vẻ mặt hệt như ban đầu…

Hai màu đen trắng vừa hiện ra liền biến mất. Phượng Phi còn chưa kịp quan sát tình huống của Tây Môn Y Bắc, một cỗ ma khí bỗng từ hướng đông tràn đến, hóa thành một gương mặt dữ tợn mơ hồ, bao trùm cả bầu trời phía đông. Trong khi nàng đang kinh nghi bất định, cỗ ma khí kia dường như cảm ứng được điều gì, lại dùng tốc độ cực nhanh rút đi giống như khi tới…

Phương tây, một điểm sáng từ sâu trong bầu trời hiện ra, dùng tốc độ cực nhanh lướt về nơi này. Người còn chưa đến, một cỗ kiếm ý cường hãn đã tràn về hướng ma khí kia vừa rút đi. Cả phương tây trời đất sáng ngời, tiếng kiếm ngân vang tận mây xanh…

Phượng Phi còn chưa kịp phản ứng, liền phát giác một bóng người nhoáng lên trước mặt, từ trong hư không, một gã nam tử anh tuấn trên môi có hai chòm râu đen xuất hiện trước người không xa. Ánh mắt đảo qua khuôn mặt người nọ, trong mắt nàng thoáng hiện lên vẻ kinh hỉ, còn mang theo vẻ kích động.

Người đến chính là Phong Vân Vô Kỵ. So với Phong Vân Vô Kỵ trong ấn tượng của Phượng Phi, Phong Vân Vô Kỵ trước mắt có thêm một phần thành thục, thiếu một phần non nớt, hơn một phần tang thương, ít đi một phần nóng nảy.

- Tây Môn huynh, huynh rốt cuộc đã tỉnh rồi…

Trong tai vang lên một giọng nói quen thuộc, vẻ mặt kích động của Phượng Phi trên trong nháy mắt liền biến mất, khôi phục lại vẻ lạnh lùng như lúc ban đầu.

Cách đó không xa, Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thanh âm lại hoàn toàn biểu lộ tâm tình kích động của hắn hiện giờ.

Phong Vân Vô Kỵ vốn đang tĩnh tu trong khe hở không gian tại một nơi xa xôi khác, vừa cảm giác được cấm chế biến động, liền nhanh chóng chạy đến. Xuyên việt không gian cực kỳ phức tạp, hơn cấm chế này vốn là do hắn thiếp lập vốn dựa theo khoảng cách giữa Kiếm các và nơi Tây Môn ngủ say, một khi có dị động, hắn lập tức có thể chạy tới ngay, nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, hắn cũng không ngờ Tây Môn Y Bắc lại đột nhiên tỉnh dậy vào lúc mình đem toàn bộ Kiếm vực rời khỏi Thái Cổ. Khi hắn đến nơi, một trường chiến đấu kịch liệt đã kết thúc.

Phong Vân Vô Kỵ vừa dứt lời, Tây Môn Y Bắc vẫn đứng thẳng như núi, sừng sững bất động bỗng nhiên giống như một cọc gỗ ngã xuống.

- A!

Một tiếng kinh hô từ phía sau Phong Vân Vô Kỵ vang lên. Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương người mặc áo bào xanh, râu tóc bạc trắng lướt nhanh qua, một tay ôm lấy Tây Môn Y Bắc, đồng đem công lực truyền vào trong cơ thể hắn.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Phượng Phi, lại có vài bóng người khí tức cường hãn từ bầu trời hạ xuống, chính là Trì Thương vừa giác ngộ tại Bắc Hải và Thái Huyền, mấy người này Phượng Phi chưa từng gặp qua.

"Đây chính là bằng hữu của hắn sao…" Phượng Phi trong lòng phát ra một tiếng thở dài không ai nghe thấy được, ánh mắt lướt qua thân ảnh Tây Môn Y Bắc: "Thì ra, ngay cả nam tử xa lạ này cũng là bằng hữu của hắn…"

- Huynh ấy sao rồi?

Bàn tay của Phong Vân Vô Kỵ đang vươn ra liền thu về bên dưới tay áo, đồng thời quan tâm hỏi.

Một lát sau, Độc Cô Vô Thương mới ngẩng đầu, lên tiếng:

- Không có việc gì, chỉ là bản năng của hắn đã khiến cho hắn phát huy năng lực vượt khỏi cảnh giới thực tế… hắn…

Cúi đầu nhìn thoáng qua Tây Môn Y Bắc gục đầu xuống, mái tóc tán loạn, Độc Cô Vô Thương tiếp tục nói:

- Tạm thời còn không thích hợp để đưa hắn đi. Ta cũng không biết kiếm ý đang ngưng tụ, tự động diễn hóa trên người hắn rốt cuộc là chuyện gì? Hắn dường như còn chưa tỉnh lại. Hiện giờ chỉ có thể đợi sau khi cỗ kiếm ý trên người hắn ổn định, chúng ta mới có thể đưa hắn về vị diện kia.

- Không có việc gì là tốt rồi… Trì Thương, Thái Huyền, các người cẩn thận một chút! Vừa rồi khi còn đang ở ngoài Thái Cổ, ta đã cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ tà ác giống như muốn ra tay với Tây Môn, nhưng khi ta còn chưa tới gần, cỗ khí tức kia liền rút đi…

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn về hướng đông, giống như lẩm bẩm:

- Gần đây nhất, ta đem toàn bộ mọi chuyện xảy ra tại Thái Cổ xem xét lại một lần, cuối cùng cảm giác được dường như có một lực lượng vẫn luôn âm thầm thao túng tất cả, có lẽ cỗ khí tức kia chính là một bộ phận của lực lượng này…

Na người Độc Cô Vô Thương nghe vậy khẽ giật mình, nhìn thoáng qua nhau, sau đó đều im lặng không nói.

- Ư!

Một tiếng rên rỉ rất nhỏ từ trên mặt đất vang lên. Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, theo tiếng nhìn lại, vừa nhìn liền không khỏi thất kinh:

- Phượng Phi!… Sao cô lại ở đây?

Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được bên cạnh Tây Môn còn có một người, nhưng vẫn không lưu ý, cho đến khi xác định Tây Môn không có gì lo ngại, lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Phượng Phi.

Phượng Phi nghe vậy liền cố gắng ngồi dậy, đột nhiên thân thể run lên, sau đó lại yếu ớt ngã xuống.

Từ khi đột nhiên bị địch nhân xa lạ cường đại tập kích, tộc nhân bị đồ sát, tam thúc thân cận bị giết, sau đó bị người truy sát ngàn dặm, lại bị xích sắt buộc chặt một lúc lâu không ai phát hiện… một loạt sự tình dâng lên trong lòng khiến cho nàng vừa ủy khuất vừa khổ sở, trước mắt tối sầm, lập tức ngất đi.

- Ngươi đáp ứng với với y chiếu cố cho ta như vậy sao…

Tiếng nói vô ý thức phát ra từ khóe miệng Phượng Phi, thanh âm gần như không thể nghe thấy, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại nghe rất rõ ràng, toàn thân bỗng run lên một chút, lập tức bước nhanh qua…

Bình luận





Chi tiết truyện