chương 448/ 746

- Hừ!

Những tiếng hừ giận giữ vang lên, phía sau Ám Cát Cổ Đức, vài tên ma tộc thân cao mấy trượng, sau lưng là chiếc đuôi màu tím dài cả trượng, cầm trường kích màu đen to bằng cánh tay, bay lên trời, hóa thành những mũi tên mang theo tiếng rít lao về phía Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung.

Bên trong lĩnh vực, Ám Cát Cổ Đức cũng không ngăn cản. Tên thiên sứ bốn cánh kia gây cho hắn một cảm giác rất kỳ quái. Vẻ suy tư thoáng hiện lên trên mặt, sau đó hắn phất tay, nói với chư ma phía sau bên trong lĩnh vực:

- Các ngươi cũng lên đi!

Lại có mấy chục bóng đen bay lên trời, lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ, nhất thời trong hư không tiếng rít chói tai vang lên không dứt…

- Tên người chim chết tiệt, đến đây, vào lĩnh vực của bổn tọa chơi một chút đi!

Một gã Thiên Ma Đế cười lớn, đồng thời mở rộng lĩnh vực của mình ra. Bóng tối từ trước mặt ập đến, trong nháy mắt bao trùm lấy Phong Vân Vô Kỵ.

- Ma Đế lĩnh vực!

Sau một tiếng thét dài, một vòng lĩnh vực đen kịt mở rộng trong hư không, trong nháy mắt cuốn lấy Phong Vân Vô Kỵ đang lao nhanh xuống.

Vẻ mặt của Phong Vân Vô Kỵ vẫn hờ hững, tốc độ bay xuống không hề giảm đi, trong con ngươi đen kịt phản chiếu mây đen cuồn cuộn đầy trời.

- Bạo!

Trong xa xăm, một tiếng thét cuồng bạo vang lên, từng tia sét dày đặc như một tấm lưới lớn chụp về phía Phong Vân Vô Kỵ…

"Vù!"

Thấp thoáng trong hàng vạn tia sét kia, một đạo bóng đen từ xa bay đến gần, đó là một thanh trường kích to lớn…

"Ầm!"

Không đến một giây, gần như ngay khi tên ma tộc kia cuốn Phong Vân Vô Kỵ vào lĩnh vực, tiếng nổ liền phát ra, ma khí vô tận hóa thành mây đen cuồn cuộn. Cùng lúc đó, gió lớn nổi lên, trên bầu trời, một luồng khí lưu cuồng bạo quét về bốn hướng, khiến cho mấy chục tên thiên sứ trở tay không kịp hóa thành bột phấn…

- A!

Một tiếng hét thảm vang lên. Trong mây đen do ma khí hóa thành, một bóng đen như diều đứt dây bắn về phía sau, chính là gã Thiên Ma Đế đã cuốn Phong Vân Vô Kỵ vào lĩnh vực của mình. Trên thân hình to lớn của hắn phủ đầy những vết thương, từng dòng máu đen theo đó chảy xuống…

"Vù!"

Không đợi mọi người kịp phản ứng, một thanh trường kích mang theo khí thế vạn quân từ trong đoàn ma khí giữa hư không bắn ra, "ầm" đích một tiếng, xuyên thủng trái tim tên ma tộc kia, đây chính là vũ khí của hắn.

Trong đám mây dày, Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, bốn cánh phía sau mở ra, như sao băng từ bầu trời rơi xuống. Vầng lĩnh vực kia căn bản không thể ngăn cản được hắn, trái lại bị hắn dùng Kiếm chi quy tắc phản chấn trở về, tất cả đều nổ tung.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một vệt cầu vồng nhỏ màu đen từ bầu trời nghiêng nghiêng bắn xuống. Trên đường đi qua, từng vòng lĩnh vực được mở ra, cuốn lấy vật cầu vồng màu đen kia vào bên trong. Nhưng không được bao lâu, tất cả lĩnh vực đều nổ tung, mỗi một tiếng nổ đều kèm theo một bóng ma kêu thảm, từ không trung rơi xuống. Phong Vân Vô Kỵ một đường thế như chẻ tre, không có bất cứ một gã ma tộc nào có thể ngăn cản được.

Dưới mặt đất, Ám Cát Cổ Đức vẫn luôn nhìn chăm chú vào tên thiên sứ bốn cánh giữa không trung. Khi thấy đối phương dễ dàng phá vỡ lĩnh vực của những Thiên Ma Hoàng và Thiên Ma Đế, con ngươi của hắn bỗng nhiên co rút lại: "Đây không thể là một gã thiên sứ bốn cánh."

Không có một thiên sứ bốn cánh bình thường nào có thể mạnh đến như thế, cho dù là Tọa thiên sứ, cũng không thể dễ dàng phá vỡ lĩnh vực của một ma tộc cường hãn như vậy.

"Hắn rốt cuộc là ai?" - Một ý niệm thoáng hiện lên trong đầu, Ám Cát Cổ Đức căn bản không có thời gian suy nghĩ; phía đối diện, Phong Vân Vô Kỵ đã mang theo khí thế vạn quân từ bầu trời lao xuống. Vẻ mặt của Ám Cát Cổ Đức trở nên căng thẳng, màn sáng lĩnh vực quanh người nhanh chóng thu lại trước ngực, hóa thành một vách sáng to lớn màu đen nghênh đón Phong Vân Vô Kỵ.

"Bình!"

Phía sau vang lên vài tiếng đạp mạnh, vô số ma tộc gầm lớn, từ phía sau Ám Cát Cổ Đức bay lên, trên khuôn mặt xấu xí hiên lên vẻ dữ tợn.

Phong Vân Vô Kỵ đầu dưới chân trên, như một viên vẫn thạch rơi thẳng xuống. Nhìn thấy phía dưới ngày càng có nhiều ma tộc lao lên ngăn cản, một nụ cười tàn khốc bỗng hiện lên tại khóe miệng của hắn. Trong tiếng cười lạnh, tay phải của hắn như tia chớp vươn ra, hướng về đông đảo ma tộc bên dưới…

Một luồng sáng trắng xóa từ bàn tay Phong Vân Vô Kỵ khoách triển ra, trong phút chốc đã hình thành một màn sáng to lớn bán kính đến mấy trăm trượng, từ bầu trời phủ xuống, bao trùm lấy những ma tộc đầy trời đang lao tới và cả Ám Cát Cổ Đức vào bên trong…

"Ầm!"

Khi màn sáng trắng xóa kia úp ngược xuống, một lực lượng khổng lồ khiến cho cả đại địa đều rung chuyển, bụi mù như ngựa phi bốc lên cao mấy trăm trượng.

Khi màn sáng kia lan qua, mấy trăm tên yêu ma cao cấp xen vào giữa Ám Cát Cổ Đức và Phong Vân Vô Kỵ lập tức như bị sét đánh, cả người khựng lại, sau đó run lên kịch liệt. Bên ngoài thân cao lớn của chúng xuất hiện vô số vết kiếm đan xen. Càng kinh hãi hơn, bọn chúng đột nhiên phát hiện, không biết từ bao giờ trong cơ thể đã bị lực lượng kinh khủng của kiếm đạo lấp đầy, khi vừa há mồm, trong miệng phát ra không phải là tiếng thét, mà là từng luồng kiếm khí sáng rực…

- A!

Những tiếng kêu thảm liệt vang vọng trời cao. Trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, những cường giả ma tộc này bỗng trở nên yếu đuối như những đứa trẻ, chẳng những thân thể không cách nào nhúc nhích, mà trong bách khiếu của bọn chúng còn bắn ra từng luồng kiếm khí sáng chói, giống như bị vô số thanh kiếm ánh sáng xuyên thủng, cắm giữa không trung.

"Bình bình bình!"

Mấy trăm tên cường giả ma tộc, thân thể giãy dụa một chút, sau đó như sao băng rơi ngược xuống, đập mạnh vào mặt đất. Cùng lúc đó, từng mảng lớn sóng khí nổ tung bên người …

"Xoẹt xoẹt!"

Bên ngoài vách chắn màu đen do Ám Cát Cổ Đức tạo ra trước người đột nhiên hiện lên vết kiếm dày đặc, mỗi vết đều dài đến vài thước, hơn nữa số lượng còn không ngừng gia tăng. Trong nháy mắt, phía trên vách chắn màu đen, vô số kiếm mang rực rỡ hình thành một chiếc ô khổng lồ bao phủ xuống…

Ám Cát Cổ Đức khẽ cười nhạt, cùng lúc đó, sâu trong con ngươi của hắn đột nhiên hiện lên một ngọn lửa màu đen, bên trong loáng thoáng có những phù văn màu vàng cực nhỏ lưu động. Áo choàng phía sau phất lên, trước người chừng năm mươi trượng, một không gian gấp khúc đột nhiên thành hình. Lấy không giàn này làm giới hạn, một nửa kiếm quang đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của Phong Vân Vô Kỵ, bắn mà trở về, tiếng "vèo vèo" không dứt bên tai…

"Ầm!"

Hai làn sóng kiếm triệt tiêu lẫn nhau. Trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, kiếm mang bá đạo nhất lại cuồn cuộn không ngừng tràn ra, từng đợt công kích gần như liên tục không hề ngắt quãng. Ánh mắt của quét qua màn gấp khúc trong suốt kia, lông mày khẽ nhíu lại. Quả nhiên, chỉ cần xuyên qua màn gấp khúc kia, tất cả công kích đều bắn ngược trở về.

Không hề do dự, Phong Vân Vô Kỵ một mặt gia tăng tần suất công kích của Kiếm chi lĩnh vực, đồng thời nhắn mắt lại. Sau một khắc, Phá Vọng Ngân Mâu đã mở ra, những quy tắc dày đặc xuất hiện trong thế giới đen trắng…

Một cảm giác bất an cường liệt dâng lên trong lòng Ám Cát Cổ Đức. Xuyên qua lĩnh vực rực rỡ và kiếm quang sáng ngời, hắn phát hiện tên thiên sứ bốn cánh đối diện kia lại sinh ra một cặp mắt màu trắng bạc.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Một thiên sứ bốn cánh làm sao có thể cường đại như vậy? Đôi mắt màu trắng bạc kia là thứ gì? Cho dù là Sí thiên sứ cũng không có cặp mắt như vậy… lẽ nào Thiên Đường mới sáng tạo ra thiên sứ khác sao?" - Trong lòng Ám Cát Cổ Đức có vô số nghi hoặc, hắn chỉ cảm thấy tên thiên sứ này rất kỳ lạ, biểu hiện cổ quái, lại mạnh đến mức khó tin, căn bản không phải một thiên sứ bốn cánh có thể làm được.

Trong khi Ám Cát Cổ Đức đang suy nghĩ, hai con ngươi màu trắng bạc của Phong Vân Vô Kỵ bỗng hơi co rút lại. Trong biển ý thức, chỉ trong chốc lát thôi diễn đã có vô số biến đổi, từ trong những kén tơ quy tắc sinh ra từ phòng ngự của Ám Cát Cổ Đức nhìn ra được một sơ hở rất nhỏ, trong nháy mắt liền phản kích…

Ở giữa không gian gấp khúc trong suốt, một luồng sóng gợn nho nhỏ bỗng nổi lên, sau đó là ngàn tầng sóng, không gian gấp khúc đột nhiên hiện ra từng cấu tạo nhỏ dạng sợi. Trên bầu trời, kiếm quang vô tận bên trong lĩnh vực phủ xuống, những "sợi không gian" dày đặc nửa trong suốt trong nháy mắt tản ra…

"Xoẹt xoẹt!"

Theo không gian gấp khúc phân giải, Ám Cát Cổ Đức đang ẩn thân trong Tuyệt Đối lĩnh vực, cánh tay đang giơ lên bỗng hiện ra từng vết kiếm, máu đen thuận theo cổ tay chảy xuống.

Ngay khi không gian gấp khúc kia tan vỡ, Ám Cát Cổ Đức quyết định liền thật nhanh, thu vách chắn màu đen sẫm lại thành một đoàn, bao phủ lấy thân thể. Gần như ngay khi hắn hoàn thành, một làn sóng công kích cực mạnh của Phong Vân Vô Kỵ đã đến nơi…

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Lấy Ám Cát Cổ Đức làm trung tâm, trong phạm vi trăm trượng, mặt đất bỗng nhiên sụp xuống, từng mảng đất lớn hóa thành tro bụi, bụi mù dày đặc bốc lên cao ngàn trượng, mờ mịt không tan. Cảnh tượng chỉ còn lại sự hoang tàn…

Khi tiếng nổ dừng lại, tất cả đều trở về yên tĩnh. Tại trung tâm của sương mù, một trận cuồng phong thổi qua tạo thành một khoảng không trống trải. Trong bụi mù đày đặc, một cột đá cao mấy chục trượng nhô lên mặt đất, phía trên có một màn sáng màu đen hình khung úp ngược xuống. Màn sáng tản đi, hiện ra Ám Cát Cổ Đức đang nằm rạp trên mặt đất. Quanh người hắn, thấp thoáng trong bụi mù cuồn cuộn, vô số thi thể yêu ma nằm rải rác trên đất, trong những vết thương trải khắp toàn thân vẫn không ngừng lấp lóe kiếm quang sáng ngời…

- Thái… Cổ… nhân… loại…

Ám Cát Cổ Đức từ mặt đất bò dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời từ lâu đã trống không, gằn từng chữ.

Vài lần giao thủ đã khiến cho Phong Vân Vô Kỵ hiểu được, Tuyệt Đối lĩnh vực của Ám Cát Cổ Đức tại phương diện phòng ngự có thể xem là vô địch, dù đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì.

Trở về khu vực trên tấm da dê ghi lại, trông thấy bốn gã Lộ Tây Pháp đang đứng chờ, trên người đầy vết máu, hiển nhiên là vừa trải qua một phen đại chiến. Phong Vân Vô Kỵ vẫy tay một cái, bốn hóa thân liền hóa thành năng lượng hắc ám thuần túy nhập vào cơ thể.

"Đệ nhất phân thần… Ám Cát Cổ Đức sẽ là một đại địch trên con đường nhất thống Ma Giới của người." - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nói. Cách đây khá lâu, liên hệ với đệ nhất phân thần bỗng nhiên bi cắt đứt, điều duy nhất có thể xác định là đệ nhất phân thần còn chưa nguy hiểm đến tính mạng, bằng không hai phân thần còn lại cũng không thể bình yên.

Không lâu trước, Phong Vân Vô Kỵ còn cảm giác được khí tức của đệ nhất phân thần đột nhiên mạnh lên không ít, có điều sự liên lạc vẫn có chút vấn đề. Hơn nữa, hắn có thể loáng thoáng cảm giác được, đệ nhất phân thần đang xảy ra biến hóa to lớn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Tất cả đều phải trông vào biểu hiện của ngươi rồi… Ta sẽ cố hết sức để giúp ngươi." - Trong lòng thầm nghĩ, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong biển ý thức, kết cấu của khu vực này từ từ hiện ra, toàn bộ địa đồ đang trong quá trình không ngừng hoàn thiện.

Một đội thiên sứ ánh sáng lướt qua bầu trời, nhìn tháong qua mười hai chiếc cánh rực rỡ, không nói một lời, yên lặng theo một đường khác bỏ đi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên mở mắt ra. Một vệt sáng như suy nghĩ thoáng hiện lên trong mắt, sau đó hắn vươn người dậy, hóa thành sao băng bay về phía đông nam mà, một lát sau lại đổi sang một hướng khác.

Tại những nơi mà Phong Vân Vô Kỵ dừng lại, trên mặt đất đều có một vòng tròn to lớn. Từ bầu trời quan sát, vừa vặn kết hợp với nơi ẩn giấu Thời Gian chi kiếm tạo thành đồ án cửu tinh.

"Quả nhiên như vậy, vùng đất hỗn độn và cửu tinh vốn có quan hệ với nhau, khi ngôi thứ hai xuất hiện trên bầu trời, cũng chính là lúc Thời Gian chi kiếm xuất hiện." - Suy đoán được chứng thực, Phong Vân Vô Kỵ đã hiểu rõ về thời điểm xuất hiện của Thời Gian chi kiếm, có điều một nghi vấn khác lại hiện lên trong lòng: "Ngôi thứ hai sẽ xuất hiện nhanh như vậy sao? Vì sao lại là ngôi thứ hai?"

Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ đang nỗ lực nghiên cứu sự ảo diệu bên trong, một giọng nói lạnh lẽo bỗng truyền vào trong tai: "Lộ Tây Pháp đại nhân, không biết ngài đã đi đâu?"

Phong Vân Vô Kỵ liền giật mình, trông thấy xa xa, Ám Cát Cổ Đức vẻ mặt âm trầm đang từ trong mây mù cuồn cuộn chậm rãi đi tới.

- Ám Cát Cổ Đức, ngươi tìm bổn tọa có chuyện gì?

Phong Vân Vô Kỵ ra vẻ không vui nói:

- Nếu như có chuyện, bản vương sẽ tự tìm ngươi.

Trong mắt Ám Cát Cổ Đức thoáng hiện lên vẻ dị thường, hơi khom người một cái, sau đó khôi phục thần sắc bình tĩnh ung dung, chậm rãi nói:

- Không lâu trước, chúng tôi đã bị Thiên Đường dùng phương thức tự sát thức công kích, tổn thương thảm trọng.

- Ồ?

Phong Vân Vô Kỵ ra vẻ giật mình:

- Với thực lực của các ngươi mà lại tổn thương thảm trọng, lẽ nào Sí thiên sứ đã xuất hiện sao?

- Không, là một gã thiên sứ bốn cánh không biết cấp bậc.

Khi nói những lời này, Ám Cát Cổ Đức lại nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Phong Vân Vô Kỵ.

- Thiên sứ bốn cánh à? Tọa thiên sứ và Trí thiên sứ đều bốn cánh, là Trí thiên sứ xuất hiện sao? Cho dù là Trí thiên sứ, với thực lực của các ngươi chẳng lẽ cũng không chống nổi?

- Không, không phải Trí thiên sứ, là một gã thiên sứ có bốn chiếc cánh sáng.

- Không phải Trí thiên sứ?

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói:

- Ám Cát Cổ Đức, ngươi đang đùa sao? Có lẽ, ta nên suy nghĩ về tính chính xác của việc liên minh với Ma Đế Hoàng.

Vẻ mặt Ám Cát Cổ Đức hơi nguội đi, chắp tay nhẹ giọng nói:

- Xin Đọa Lạc chi vương không nên hiểu lầm! Thực lực tên thiên sứ bốn cánh kia, so với Trí thiên sứ còn mạnh hơn rất nhiều, gần như tiếp cận với Sí thiên sứ. Hơn nữa, đặc biệt là lĩnh vực của hắn… trên thực tế, tại hạ hoài nghi, tên thiên sứ kia căn bản không phải là thiên sứ.

- Ồ? Nghĩa là sao?

- Có lẽ hắn là một tên nhân loại Thái Cổ, hơn nữa còn là một cao thủ kiếm đạo.

Ám Cát Cổ Đức trầm giọng nói, dứt lời lại nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ.

- Ám Cát Cổ Đức, bản vương không hề thích trò đùa này.

Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, ngoài mặt ung dung nhưng trong lòng lại giật mình: "Ám Cát Cổ Đức này quả nhiên không thể khinh thường, nên tìm một cái cớ rời đi thì hơn."

- Đọa Lạc chi vương đại nhân, ngài là vua của vô số đọa lạc thiên sứ quân đoàn, tại Ma Giới cũng là nhân vật có địa vị. Ma Đế Hoàng bệ hạ của chúng tôi vốn có thành ý kết minh cùng đại nhân, lúc này chúng tôi bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng lại không hề thấy Đọa Lạc chi vương đại nhân có động tĩnh gì. Nếu như Ma Đế Hoàng bệ hạ biết được, e rằng sẽ rất không cao hứng, thậm chí cho rằng đại nhân căn bản là trêu đùa bệ hạ chúng ta, như vậy sẽ không được tốt. Là chúa tể một phương tại Ma Giới, phải chăng đại nhân cũng nên phái ra một số đọa lạc thiên sứ cấp cao phối hợp với chúng tôi, để biểu lộ thành ý?

Ám Cát Cổ Đức không kiêu ngạo cũng không cúi đầu nói:

- Ma Đế Hoàng bệ hạ cũng không muốn trở thành kẻ địch với Đọa Lạc chi vương đại nhân, nhưng nếu như Lộ Tây Pháp đại nhân khiến bệ hạ chúng tôi cho rằng ngài có ý vũ nhục, e rằng sẽ làm ra một số chuyện khiến cả hai bên đều không vui. Bất luận thế nào, trong mười ba vương triều đại đế, tiếng nói của bệ hạ chúng tôi cũng có chút phân lượng.

- Ngươi đang uy hiếp bản vương sao?

Phong Vân Vô Kỵ không nhịn được phất phất tay:

- Nếu như bệ hạ của các ngươi thích chiến tranh như thế, vậy thì cứ việc đến, bổn tọa sẽ ở Chúng Ma điện chờ hắn.

Dứt lời, thân thể của hắn liền nhoáng lên, đã không thấy hình bóng.

Ám Cát Cổ Đức sững sờ đứng tại chỗ. Lúc này một giọng nói từ phía sau vang lên:

- Đại nhân, đã có thể xác nhận, Đọa Lạc chi vương này hình như không muốn phối hợp với chúng ta, chỉ sợ có khả năng là giả, hơn nữa không chừng còn có liên hệ với tên thiên sứ bốn cánh kia.

Trong sương mù dày đặc, một gã yêu ma đầu trâu mình người, ánh mắt lạnh lùng, khí tức lạnh lẽo xuất hiện phía sau Ám Cát Cổ Đức, một chiếc đuôi trâu phía sau không ngừng phe phẩy.

- Không.

Ám Cát Cổ Đức đưa một tay ra, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư:

- Đọa Lạc chi vương dù sao cũng là Đọa Lạc chi vương, tại Ma Giới không hề nể mặt một phương nào. Vừa rồi nếu như hắn đáp ứng, ta trái lại sẽ hoài nghi. Nhưng hắn lại vội vã rời đi… như vậy lại rất khó nói. Chuyện thiên sứ bốn cánh bị người giả mạo thì có thể xảy ra, còn đọa lạc thiên sứ mười hai cánh… ít nhất đối phương cũng phải gặp qua Đọa Lạc chi vương mới có thể giả mạo giống y như đúc. Có điều, ngươi cho rằng tại Ma Giới, Đọa Lạc chi vương sẽ để cho một kẻ đã nhìn thấy y, đồng thời có ác ý thoát khỏi Địa Ngục sao? Nhiều năm như vậy, có rất nhiều người khiêu chiến Đọa Lạc chi vương, nhưng lại không một người có thể sống sót rời khỏi… Ta vẫn luôn hoài nghi là bởi vì, với sự cao ngạo của Đọa Lạc chi vương, trước giờ đều khinh thường giao tiếp với đám yêu ma chúng ta, mặc dù chúng ta cũng chưa chắc đã coi trọng hắn.

- Đại nhân, có lẽ hắn biết ngài rất được Ma Đế Hoàng đại nhân sủng ái, đồng thời cũng được nhị hoàng tử yêu mến, trong vương triều quyền cao chức trọng, cho nên mới hạ thấp thân phận giao tiếp với ngài. Hay là, Đọa Lạc chi vương cảm giác được hoàn cảnh bốn bề thọ địch cũng không dễ chịu, cho nên muốn thông qua ngài để kết minh với thế lực lớn nhất Ma Giới.

Yêu ma đầu trâu cao hơn hai trượng kia suy nghĩ một chút, sau đó nói.

- Mật Lạp Tư Tạp Kỳ, đây chính là nguyên nhân mà ta vẫn luôn khẳng định. Vị Đọa Lạc chi vương này tại Ma Giới là một nhân vật rất thần bí. Hắn là sinh vật của Thiên giới, đặc biệt còn từng là Sí thiên sứ cao quý, đại thiên sứ trưởng, mặc dù đọa lạc, nhưng sự cao ngạo trong bản tính vẫn không có cách nào trừ đi.

Gã yêu ma gọi là Mật Lạp Tư Tạp Kỳ trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Đại nhân, lần này tổn thất thật sự hơi nặng, mấy vương triều khác cũng không tổn thất nghiêm trọng như chúng ta. Sau khi nhị hoàng tử biết thì rất không vui, bởi vì điều này sẽ làm ngài thất thế trước mặt Ma Đế Hoàng bệ hạ … Làm sao để bù đắp tổn thất này, đại nhân cần phải suy nghĩ cẩn thận.

- Nhị hoàng tử đại nhân tôn kính của chúng ta vẫn còn canh cánh trong lòng về tên nhân tộc đã chạy trốn kia sao?

Ám Cát Cổ Đức bình tĩnh nói, giống như không hề nghe thấy cảnh cáo của Mật Lạp Tư Tạp Kỳ.

- Nhị hoàng tử rất thích nữ tử nhân loại, trước kia cũng thường đến Thái Cổ dạo chơi, tìm vài nữ nhân để mua vui. Vì e ngại uy nghiêm và danh vọng của Ma Đế Hoàng đại nhân tại Ma Giới, cho nên những nhân tộc đó cũng không dám có hành động gì. Nhưng trăm vạn năm trước, Thái Cổ đột nhiên xuất hiện một tiểu tử vừa phi thăng không lâu, thiếu chút nữa đã đánh bị nhị hoàng tử bị thương. Tế sư đại nhân của vương triều đã từng nói, lĩnh vực của nhị hoàng tử còn chưa được khai quật, nhưng theo tiên đoán của ngài, lĩnh vực của nhị hoàng tử vốn được Chủ Thần chúc phúc, là lĩnh vực cường đại nhất tại Ma Giới chúng ta. Cũng vì vậy, nhị hoàng tử mới được Ma Đế Hoàng đại nhân yêu thích, cho dù võ công không cao, địa vị trong lòng bệ hạ cũng vượt xa mấy vị vương tử khác. Với tâm tính của nhị hoàng tử, bị một nhân tộc chạy trốn ngay trước mặt, canh cánh trong lòng cũng là điều hiển nhiên.

Mật Lạp Tư Tạp Kỳ thản nhiên nói.

- Sau đó thì sao?

Ám Cát Cổ Đức vẫn quay lưng về phía yêu ma đầu trâu, hỏi:

- Với địa vị của đại nhân, sao lại để cho kẻ kia chạy thoát? Việc này tại vương triều vốn là một bí mật, nhị hoàng tử không cho bất luận kẻ nào nhắc tới, làm sao ngươi lại biết? Chẳng lẽ ngươi không sợ nhị hoàng tử trách tội sao? Với thủ đoạn nhị hoàng tử, sợ rằng khi lĩnh vực của ngài thức tỉnh, ngươi sẽ khó có thể sống yên bình.

Mật Lạp Tư Tạp Kỳ cười lơ đãng:

- Ha ha… đại nhân, chuyện này thì còn phải xem ngài rồi! Ngài cũng biết, bệ hạ vốn nghiêm cấm các vị hoàng tử tiến vào thủy lao dưới lòng đất, nhị hoàng tử muốn tiến vào, nhất định không thể kinh động quá nhiều người, chỉ có thể mang theo một số yêu ma cấp thấp, tôi làm sao mà biết được chứ! Chỉ là vừa khéo, trước nhị hoàng tử diệt khẩu, có một yêu ma vốn là thuộc hạ của tôi.

- Thì ra là thế.

Ám Cát Cổ Đức nói xong, trên mặt cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Ta nghe nói, nhị hoàng tử vẫn luôn điều tra tin tức của tên nhân tộc kia, hơn nữa còn biết được một số chuyện rất thú vị…

- Đại nhân, tin tức của ngài thật là linh thông

Mật Lạp Tư Tạp Kỳ nịnh bợ, nhanh chóng nắm bắt thời cơ:

- Ngài hỏi vấn đề này là đúng chỗ rồi, chuyện này nhị hoàng tử đã sớm giao cho tôi làm. Hà hà, có một số việc thật đúng là kỳ diệu. Đại nhân, ngài đoán xem tên nhân tộc lúc trước đã khiến cho nhị hoàng tử chịu nhục, bị bắt đến thủy lao dưới lòng đất Ma Giới, lại từ biển Minh Ngục chạy trốn, tình hình hiện giờ ra sao?

- Không nên nói nhảm!

- Hà hà, đại nhân, ngài không thể nào đoán được đâu. Tên nhân loại kia hiện giờ chính là nhân vật hiệu lệnh một phương tại Thái Cổ, nhân tộc Thái Cổ không ai là không nể mặt hắn. Nghe nói, ngay cả Chiến Đế vốn có uy danh hiển hách tại Ma Giới, cũng có quan hệ mật thiết với tên nhân tộc kia. Không chỉ như vậy, hắn còn thành lập một Kiếm vực, được Thánh điện coi trọng. Thú vị chính là…

Nói đến đây, Mật Lạp Tư Tạp Kỳ bỗng dừng lại, liếc nhìn Ám Cát Cổ Đức một cái:

- Hắn và ngài cũng như nhau, đều là nhân vật thiên tài. Đại nhân sinh ra chỉ có mấy trăm vạn năm, đã đạt đến cảnh giới Thiên Ma Đế như hôm nay. Còn tên nhân tộc kia, hà hà, thú vị hơn là hắn chỉ mới phi thăng hơn trăm vạn năm một chút, nghe nói tu vi hiện nay cũng đạt đến Thần cấp hậu kỳ trong hệ thống cõ học của nhân tộc, được xưng là thiên tài của Thái Cổ trong vô số năm qua…

- Ồ!

Ám Cát Cổ Đức trong lòng khẽ động:

- Nhị hoàng tử đã nhờ cậy Ma Đế Hoàng bệ hạ, an bài tai mắt tại Thái Cổ sao?

- Không sai, đại nhân quả nhiên là thông minh.

Mật Lạp Tư Tạp Kỳ nói.

Ám Cát Cổ Đức trầm ngâm một lúc, sau đó nói:

- Ngươi hãy trở về nói với nhị hoàng tử, nói rằng tên nhân tộc kia đã xuất hiện tại hải dương hỗn độn, thậm chí có thể nói thẳng, lần này chúng ta bị tổn thất chính là do tên nhân loại kia dẫn theo rất nhiều cường giả Thái Cổ đánh lén, thuận tiện hỏi nhị hoàng tử, có nên tăng thêm số viện thủ hay không?

Mật Lạp Tư Tạp Kỳ sững sốt, sau đó đưa ngón tay cái lên:

- Đại nhân thật cao minh… Tôi sẽ đi làm ngay, đại nhân hãy chờ tin tốt!

- Ừm.

- Ha ha ha!

Mật Lạp Tư Tạp Kỳ cười lớn, bước vào một hố đen hình vòng xoáy phía sau. Hố đen nhanh chóng khép lại…

Khi Phong Vân Vô Kỵ thôi diễn ra mấu chốt của nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm chính là ngôi thứ hai của cửu tinh liên châu, Ám Cát Cổ Đức kích động nhị hoàng tử để xin viện binh, Thiên Đường cũng tiến công không kiêng nể để trút mối hận hai Tọa thiên sứ bị giết. Chỉ có điều không có gì đỉnh cấp thiên sứ tham gia, cho nên chiến sự rất khó mở rộng. Vùng đất hỗn độn nhất thời chìm vào sự yên tĩnh…

Khi đám người Phong Vân Vô Kỵ tiến vào vùng đất hỗn độn, cũng là lúc đệ nhất phân thần liều mạng chạy về hướng Trọc Thế ma trì trong cảm nhận…

- Tên ma tộc ti tiện bên dưới, ngươi không chạy thoát được đâu! Ha ha ha…

Giọng nói của Luyện Ngục chi vương vang tận mây xanh. Trong Luyện Ngục, ngọn lửa trên người hắn hiện lên một ánh màu vàng sáng. Chiếc đuôi lớn vung lên, liền cười ha hả, lao về phía đệ nhất phân đang chạy như bay trên mặt đất. Những nơi đi qua, cuồng phong nổi lên từng trận mang theo mùi diêm sinh…

"Bình!"

Thân thể to lớn của Luyện Ngục chi vương từ không trung hạ xuống, hai mũi nhọn dài mấy ngàn trượng trên tay đập về phía Phong Vân Vô Kỵ, tạo thành một cái hố lớn. Đá vụn bắn ra đầy trời, đệ nhất phân thần như một con châu chấu văng lên, nhảy ra xa trước khi mũi nhọn đập xuống…

"Con thằn lằn chết tiệt, bổn tọa tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Lửa Luyện Ngục thuần túy vô cùng lợi hại, nơi này gần như chỉ thích hợp cho Luyện Ngục ma thần sinh sống, cũng chỉ có thân thể cường hoành và biến thái của bọn chúng mới có thể thích ứng với áp lực khổng lồ và ngọn lửa ở nơi này.

Lửa Luyện Ngục nhanh chóng thiêu đốt cơ nhục toàn thân, mặc dù vì thân thể cứng rắn của Phong Vân Vô Kỵ nên lan ra khá chậm, nhưng cảm giác thân thể bốc cháy cũng khiến cho hắn đau đến mức gần như phát điên.

"Nhanh, nhanh, nhanh… chỉ cần chạy đến Trọc Thế ma trì là được, bỏ đi thân thể này cũng không sao …" - Chỉ một lúc sau, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ đã bốc cháy hệt như Luyện Ngục chi vương, khói đen nồng đậm từ ngoài thân tỏa ra. Trọng lực khổng lồ từ dưới chân truyền đến càng khiến cho hắn cảm thấy nội tạng toàn thân như muốn rớt ra ngoài. Một luồng gió sắc từ phía sau thổi đến, Phong Vân Vô Kỵ không hề nghĩ ngợi, lập tức gào lên một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân bật cao lên…

"Ầm!"

Một tiếng nổ mạnh mang theo sóng khí cuồng bạo từ dưới thân cuốn đến. Dưới tác dụng của luồng kình khí này, Phong Vân Vô Kỵ như diều đứt dây chao đảo rơi xuống đất…

- Bây giờ, đưa linh hồn của ngươi dâng cho ta đi! Ha ha ha…

Luyện Ngục chi vương cười lớn, đứng ở phía sau Phong Vân Vô Kỵ, hai tay giơ lên, hai mũi nhọn liền đóng chặt "con kiến" kia xuống đất. Lúc này, phía sau bỗng vang lên những tiếng ầm ầm…

"Chuyện gì vậy?" - Luyện Ngục chi vương ngạc nhiên, bất giác nhìn về phía sau, trông thấy ở xa xa, vô số Luyện Ngục ma thần xếp thành từng hàng lao về hướng này như vạn ngựa phi nhanh, tại trong mắt bọn chúng hoàn toàn là vẻ điên cuồng…

- Dừng lại… dừng lại…

Luyện Ngục chi vương kêu lớn, nhưng không có một Luyện Ngục ma thần nào dừng lại. Mặc dù so với thân thể của Luyện Ngục chi vương, những ma thần này đều thấp hơn một chút, nhưng cũng cao đến gần vạn trượng. Cũng chỉ có Luyện Ngục giống như một phiến băng phẳng, lại rộng đến vô biên vô hạn mới có thể chứa được những sinh vật này.

Đông đảo Luyện Ngục ma thần lao đến, căn bản không hề có ý dừng lại. Luyện Ngục chi vương trong lòng phát lạnh, đột nhiên nhớ tới một việc, không hề nghĩ ngợi liền đạp mạnh một cái, như du long bay lên bầu trời…

"Ầm ầm!"

Âm hưởng to lớn chấn động cả Luyện Ngục. Không chỉ dưới chân Luyện Ngục chi vương, từ bốn phương tám hướng đều có vô số Luyện Ngục ma thần chạy về hướng Trọc Thế ma trì trong cảm ứng của đệ nhất phân thần. Trông thấy những Luyện Ngục ma thần cao gần vạn trượng như phát điên lao thẳng đến, bàn chân to lớn đạp thẳng xuống, Phong Vân Vô Kỵ đã bị cháy đến lòi cả khung xương trong mắt bỗng hiện lên vẻ khác thường…

Luyện Ngục chi vương hơi kinh hãi nhìn từng thân thể cao lớn sải bước qua bên dưới. Dưới bước chân của những mãnh thú này, đại địa rung lên kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể vỡ tan…

Khác với Trọc Thế ma trì của Ma Giới, trong ấn tượng của Luyện Ngục chi vương, Trọc Thế ma trì của Luyện Ngục chính là được Hắc Ám Chủ Thần chúc phúc. Là con cưng của Chủ Thần, thân thể cao lớn của các Luyện Ngục ma thần đều có nguyên nhân. Mỗi lần Trọc Thế ma trì mở ra, đều có vô số Luyện Ngục ma thần trẻ tuổi vì nó mà điên cuồng, bởi vì đây là cơ hội thăng cấp của bọn chúng trăm triệu năm mới có một lần. Số lần ngâm trong Trọc Thế ma trì càng nhiều, thân thể lại càng cao lớn, năng lực sẵn có cũng cường hãn hơn. Khác với những con kiến hôi của Ma Giới, ưu thế của Luyện Ngục ma thần chính là lực lượng, lực lượng tuyệt đối có thể phá tan tất cả lực lượng kỹ xảo, mà thân thể cao lớn chính là khởi nguồn tất cả lực lượng của bọn chúng.

Luyện Ngục ma thần trước giờ đều cực kỳ cao ngạo, ngoại trừ Chủ Thần ở dưới vực sâu, cùng với người nắm giữ tên thật, gần như không ai có thể khiến cho bọn họ phục tùng. Mà sở dĩ Luyện Ngục chi vương có thể xưng vương, trở thành người nổt bật bên trong, cũng chỉ vì hắn được sinh ra sớm hơn, có lực lượng mạnh hơn, đồng thời được Chủ Thần chúc phúc, sở hữu một đôi cánh có thể bay lượn tùy ý. Còn về phần thuộc hạ trung thành thì không có một kẻ nào. Luyện Ngục ma thần trời sinh lười biếng và đi lại một mình, cho nên bọn chúng không thể có một cộng đồng.

Khi một đàn Luyện Ngục ma thần như ong tràn qua bên dưới, Luyện Ngục chi vương thở phào một hơi, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy chỗ con kiến hôi kia rơi xuống đã sớm trống không…

Phía xa, bên dưới phần bụng đầy những đường vân của một gã Luyện Ngục ma thần khổng lồ ngăm đen, một bộ xương nhỏ đến mức có thể bỏ qua bám ngược vào da, hai tay hai chân dính chặt vào khe rãnh trên chiếc bụng mập mạp của Luyện Ngục ma thần.

"Mẹ nó, lão tử vốn chọn tu luyện Hấp Tinh đại pháp, không hề nghĩ đến việc tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, không ngờ bây giờ lại trở nên giống hệt như lão bất tử Thái Huyền kia!" - Theo Luyện Ngục ma thần di chuyển, bên bưới thân, lửa Luyện Ngục hừng hực dán sát vào lưng đệ nhất phân thần. Những tiếng nổ lốp đốp không ngừng vang lên, nhưng dây thần kinh của hắn từ lâu đã cháy hết, không còn cảm thấy đau đớn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi Phong Vân Vô Kỵ cảm giác vĩnh viễn không thể đến nơi, Trọc Thế ma trì cuối cùng cũng xuất hiện…

"Mẹ nó, đây… đây là Trọc Thế ma trì… thật là lớn!" - Nhìn thấy cái hồ lớn màu đen kia, đệ nhất phân thần gần như không thể tin được vào mắt mình. Đây là một cái hồ sao? Phải gọi là Trọc Thế ma hải mới đúng.

"Ùm!"

Vô số Luyện Ngục ma thần vẽ nên những đường cong tại không trung, sau đó rơi xuống Trọc Thế ma trì khói đen lượn lờ…

- A!

Tại khoảnh khắc khung xương còn sót lại chìm vào Trọc Thế ma trì, một cảm giác đau đớn như kim châm dâng lên trong đầu. Đệ nhất phân thần lập tức dang hai tay, thân thể từ trên người Luyện Ngục ma thần kia rơi xuống. Khung xương hướng về phía sau dùng sức ngẩng mặt lên, giống như một con ếch lớn nằm ngửa. Một tiếng rít từ trong miệng hắn phát ra, hóa thành một chùm bọt khí nổi lên mặt nước …

Từng dòng dịch thể hỗn độn xâm nhập vào trong xương cốt của đệ nhất phân thần, đồng thời, một luồng năng lượng lạnh lẽo điên cuồng tràn vào trong biển ý thức hắn. Khung xương còn sót lại trong nháy mắt tan ra, chỉ còn lại một bóng đen lờ mờ…

"Ầm ầm!"

Vô số Luyện Ngục ma thần trẻ tuổi tràn vào trong Trọc Thế ma trì, ngọn lửa đang bốc cháy trên người vừa mới chạm vào dòng nước liền tắt ngúm. Từng dòng năng lượng lạnh lẽo và cường hãn điên cuồng xâm nhập vào trong những lỗ chân lông toàn thân. Trọc Thế ma trì cuộn trào, bắn lên ngàn tầng sóng.

Tiếng kêu đau đớn của đệ nhất phân thần mặc dù sắc bén, nhưng trong tiếng sóng biển to lớn lập tức bị át đi. So với thân thể to lớn của các ma thần, hắn gần như nhỏ đến mức có thể quên, cho dù tạo nên những bọt sóng lớn đến đâu, cũng không khiến cho những ma thần đang mải mê hấp thu lực lượng trong Trọc Thế ma trì chú ý.

Dưới mặt nước, ý thức của đệ nhất phân thần bị cái lạnh và hắc ám bao phủ. Mặc dù thân thể gần như đã biến mất, nhưng vẫn chưa tử vong. Khi lần đầu tiên dòng nước của Trọc Thế ma trì tràn vào trong đầu, đau đớn kịch liệt gần như khiến cho hắn vỡ tan, nhưng sau mấy lần, sự kiên nhẫn của ma khiến cho hắn dần dần quên lãng. Sau khi thống khổ qua đi, Phong Vân Vô Kỵ từ bên trong thấy được một tính chất của Trọc Thế ma trì to lớn, đó lực lượng hắc ám vô cùng thuần túy, vượt xa so với ma khí và ma nguyên của bất cứ ma tộc nào; đây là lực lượng hắc ám ở trạng thái bản nguyên nhất có từ vũ trụ sơ khai.

Sóng cả cuộn trào mãnh liệt, từng dòng lực lượng ma tính lưu chuyển bên trong. Trong bóng tối, từng điểm sáng màu vàng đột nhiên nổi lên, đó là những vụn xương thật nhỏ. Dưới lực lượng hắc ám thuần túy của Trọc Thế ma trì, bộ xương đã hòa tan của đệ nhất phân thần lại lần nữa cải tạo. Dưới một lực lượng vô hình dẫn dắt, vô số bột xương màu vàng dần dần tụ lại, ngưng kết thành hình dạng của một bộ xương hoàn chỉnh.

Từng chùm bột xương cuộn lên, bên trong đột nhiên xuất hiện một vệt đỏ, nhìn kỹ thì thấy do vô số phù văn thật nhỏ cấu thành. Đây chính là lời chúc phúc của các Chủ Thần dưới vực sâu dành cho con cưng của bọn họ. Đệ nhất phân thần đã gần chết, không ngờ lại khơi nên sự chúc phúc của Chủ Thần.

Bình luận





Chi tiết truyện