chương 372/ 746

Cuộc tập kích của Phong tộc đã hoàn toàn chọc giận Phong Vân Vô Kỵ, chỉ lửa giận đó thôi cũng đủ khiến cho hắn hận không thể hủy diệt toàn bộ Phong tộc. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ của hôm nay đã không giống như trước kia, hắn không thể không cân nhắc tới sự báo thù của đối phương.

Nếu như chỉ là trả thù bản thân mình, Phong Vân Vô Kỵ tuyệt không hề sợ hãi, nhưng nếu như mục tiêu trả thù là đệ tử Kiếm Các thì sao?

Những điều này khiến cho Phong Vân Vô Kỵ không thể không cố kỵ cái gọi là "ném chuột sợ vỡ đồ". Muốn đối phó với Phong tộc, trước tiên nhất định phải nâng cao thực lực của đệ tử Kiếm Các.

Sau này, địch nhân mà Kiếm Vực gặp phải nhất định không phải chỉ có một mình Phong tộc. Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có thể liệu trước được, mộng tưởng càng đến gần, thực lực địch nhân của Kiếm Vực nhất định sẽ càng mạnh. Trốn tránh không phải là điều hắn muốn, duy nhất có thể làm chính là dùng lực lượng tuyệt đối hoàn toàn hủy diệt đối phương.

Đệ tử của Kiếm Vực cần phải đề thăng thực lực, mà muốn triệt để cải biến địa vị của nhân loại thì đám nhân loại thái cổ số lượng khổng lồ kia cũng phải đề thăng thực lực. Đệ tử Kiếm vực chính là bắt đầu của sự cải biến này...

Trên vách không gian vị diện, bốn gã cao thủ Phong tộc bị đóng chặt phía trên. Phong Vân Vô Kỵ vốn định dùng phương thức nguyên thủy và bạo ngược nhất là lục soát trong linh hồn đối phương, chiếm lấy công pháp "Phong Ma Thiên Hạ quyết". Thế nhưng thật không ngờ, Phong tộc lại vô cùng đặc biệt, khi xâm nhập vào ký ức trong linh hồn Phong tộc, Phong Vân Vô Kỵ lại vượt qua hư không, cảm thụ được khí tức của một gã cường giả khác...

Tất cả những nỗ lực đào móc "Phong Ma Thiên Hạ quyết" đều sẽ dẫn phát cấm chế trong cơ thể của Phong tộc, từ đó khiến cho bọn họ bạo thể mà chết. Nhìn từ các loại dấu hiệu, quyền khống chế sự bạo thể của tất cả Phong tộc đều nằm trong tay Phong Tôn, kẻ mà Phong Vân Vô Kỵ vẫn chưa từng gặp mặt.

Tất cả Phong tộc tâm ý tương thông, điều này khiến cho bọn họ trời sinh có năng lực hợp thể liên kích rất mạnh, tu vi "Phong Ma Thiên Hạ quyết" càng sâu thì càng khống chế được nhiều kẻ tu vi thấp hơn.

Chỉ có tu thành phong thể mới được xem là thượng vị Phong tộc. Khoảnh khắc biến thành phong thể đó, tất cả cấm chế trong linh hồn Phong tộc sẽ được truyền tới trong tay tộc trưởng Phong tộc, sinh tử tùy tâm.

Phong Vân Vô Kỵ nắm trong tay vốn không chỉ có bốn tên Phong tộc, nhưng Phong Tôn rất nhanh đã cảm ứng được ý đồ của hắn, cho nên đã lần lượt dẫn bạo cấm chế trong linh hồn bọn họ, còn Phong Vân Vô Kỵ thì lại nỗ lực ngăn cản loại hành vi này của Phong Tôn. Trong cuộc đối kháng này, Phong Vân Vô Kỵ đã dần dần áp đảo, bốn gã Phong tộc còn sót lại chính là thành quả.

Mặc dù không cách nào trực tiếp lục soát ra tâm pháp "Phong Ma Thiên Hạ quyết", nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại có thủ đoạn khác, đó là từ phong thể trực tiếp thôi diễn ra tâm pháp này.

Đây là một quá trình thí nghiệm, Phong Vân Vô Kỵ còn hy vọng từ đó có thể suy luận ra thiên tâm pháp cao hơn của Hoàng Kim chiến quyết, chẳng hạn như năng lực công kích bằng ý thức, dùng để đối phó với loại tồn tại đặc thù của Phong tộc.

Một mục đích khác, tất nhiên chính là vì Ngạo Hàn Yên.

Trải qua đủ loại thôi diễn, Phong Vân Vô Kỵ dần dần thu được một kết luận: nữ tử của Phong tộc hóa thân thành Chiến Phi kia chính là tu luyện tâm quyết phát triển từ "Phong Ma thiên hạ quyết", hoặc là tâm quyết có cấp bậc cao hơn.

Đây là một vấn đề phi thường nan giải. "Phong Ma Thiên Hạ quyết" thôi diễn được từ phong thể của Phong tộc bình thường, rất khó có thể dùng để cứu chữa Ngạo Hàn Yên.

Tại một không gian khác, Phong Vân Vô Kỵ đã chỉ thị cho ba ngàn cao thủ do tổ chức thần bí kia phái tới, bố trí một trận pháp kéo dài sinh mệnh, sau đó cách ly Ngạo Hàn Yên một mình, nhằm tạm thời ngăn cản phong ma khí khuếch tán trong cơ thể nàng.

Cuộc tranh đấu với Phong Tôn vẫn luôn được duy trì. Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn cảm giác được, Phong Tôn chuẩn bị lợi dụng cảm ứng linh hồn đối với bốn gã đệ tử Phong tộc để xác định vị trí của hắn và đám đệ tử Kiếm Vực.

Kết cấu của thời không vị diện phi thường phức tạp, muốn định vị sự tồn tại của một phương khác là vô cùng khó khăn, nhưng cũng không phải là không có khả năng, đặc biệt là đối với cường giả. Thông qua tồn tại trung gian là bốn gã Phong tộc, hai đạo ý thức ba động cường đại xuyên qua tầng tầng không gian, đối chọi gay gắt tại giữa hư không, mức độ kịch liệt không thua gì đối mặt giao chiến với nhau...

"Phong Vân Vô Kỵ, ngươi không trốn được đâu! Sớm muộn gì bổn tọa cũng sẽ phát hiện được vị trí của ngươi."

"Không cần phí công! Ta sẽ không để cho ngươi tìm được vị trí không gian của mình. Nếu như ngươi muốn đánh một trận, tự ta sẽ tìm đến ngươi."

"Hừ! Chủ ý của bổn tọa không phải do ngươi quyết định... Ngươi trốn không lâu được đâu. Tất cả những kẻ chống lại bổn tọa đều phải bị trừng phạt." Sâu trong hang động dưới lòng đất của Phong tộc, Phong Tôn ngồi ngay ngắn trên ghế đá, hư không sau người nổi lên từng vòng quang ảnh.

"Những lời huênh hoang như vậy, bằng vào ngươi còn chưa đủ tư cách." Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói.

"Ngươi..." Phong Tôn nổi giận, nhưng còn chưa kịp nói gì, một cỗ lực lượng thần thức hàn hạo đã phá không tràn đến, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đề thăng cường độ thần thức để nghênh đón...

Oành!

Giữa hư không, nơi hai cỗ thần thức va chạm nhau, không gian xung quanh không ngừng dao động, từng khe nứt không gian xuất hiện. Trong khe nứt đó, một cơn lốc không gian màu bạc cỡ nhỏ nhanh chóng hình thành, men theo biên giới vị diện lan rộng ra, kéo theo vô số vị diện nhỏ dao động...

"Phụt!"

Phong Tôn đang ngồi ngay ngắn trên ghế đá cổ xưa, khuôn mặt trang nghiêm, cả người không động đậy đột nhiên trợn mắt, phun ra một chùm sương máu. Một cỗ kình khí khổng lồ xuyên thấu qua lưng lan tới ghế đá phía sau, dư kình dọc theo bàn chân truyền xuống dưới đất...

"Rắc rắc!"

Từng vết nứt nhỏ hiện lên trên ghế đá, mà trên vách tường đá phía sau, một vết lõm lớn hình lưới cũng lan rộng ra xung quanh. "Ầm!" một tiếng, cả hang đá kể cả ghế đá dưới thân toàn bộ đều hóa thành bột phấn, bụi mù dày đặc từ dưới chân bốc lên, luẩn quẩn không tan...

Từng tiếng xé gió vang lên, mấy đạo gió sắc từ trong cửa đá sụp đổ bắn ra, giữa hư không hóa thành những nam tử áo trắng, hạ xuống mặt đất, quỳ một gối cung kính nói:

- Tham kiến tôn thượng, không biết nơi đây vừa xảy ra chuyện gì...

- Có bổn tọa ở đây, chẳng lẽ còn có chuyện gì không thể xảy ra? Lui xuống!

Phong Tôn trầm giọng quát.

- Thuộc hạ không dám!

- Cút!

Năm người thấp thỏm lo âu, hóa thành phong thể nhanh chóng thối lui.

Sau khi năm người rời khỏi không lâu, Phong Tôn chậm rãi duỗi tay phải ra. Trong lòng bàn tay phải, từng luồng sương máu vốn phun giữa không trung rải khắp bàn tay, hợp thành từng tơ máu, từ đầu ngón trỏ chảy xuống...

Phong Tôn ngẩng đầu lên, nhìn vào một nơi nào đó torng hư không, gắn giọng nói:

- Phong Vân Vô Kỵ, ta sẽ không cho ngươi thời gian đâu!

Trong khe nứt không gian giữa hai vị diện cực nhiệt, một vệt máu nhỏ dọc theo khóe miệng đang khép hờ của Phong Vân Vô Kỵ chảy xuống. Hắn mở mắt ra, nhẹ nhàng chùi vết máu trên miệng... Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người giao thủ, luận về lực lượng thần thức đối kháng, Phong Tôn so với người sở hữu thiên ma thần thông như hắn thì vẫn còn kém một chút, điều này ít nhiều cũng khiến cho hắn yên tâm hơn không ít.

Ngẩng đầu nhìn bốn gã đệ tử Phong tộc cuối cùng, hiện đã nằm trên ranh giới sinh tử. Cuộc đối kháng giữa Phong Vân Vô Kỵ và Phong Tôn đều kiến lập trên linh hồn của bọn họ, lần quyết đấu đầu tiên của hai người chắc chắn đã tạo thành đả kích rất lớn đối với linh hồn.

"Bọn họ đã không thể chịu thêm bất cứ áp lực gì nữa." Phong Vân Vô Kỵ đảo mắt qua bốn người này, biết bọn họ đã không thể chịu nổi một lần bị nhìn xuyên qua linh hồn nữa. Hơn nữa căn cứ vào phong thể của bốn người này, hắn đã thôi diễn ra được một bộ phận nhỏ của "Phong Ma Thiên Hạ quyết", nhưng muốn cứu Ngạo Hàn Yên thì chỉ bằng những Phong tộc phổ thông này vẫn còn chưa đủ. Dù sao "Phong Ma Thiên Hạ quyết" mà đám người Phong Tương tu luyện so với đệ tử Phong tộc bình thường, xét trên khía cạnh trình độ và tiến độ vẫn có khác biệt nhất định.

"Không cần ngươi tìm đến ta, ta sẽ tự tìm đến ngươi." Phong Vân Vô Kỵ khẽ lẩm bẩm, sau đó đứng thẳng dậy, như hòn đá rơi xuống nước, nhập vào trong một vị diện khác. Phía sau, một đoàn quang ảnh trắng lóa đang vặn vẹo biến hóa, sau đó nhanh chóng hóa thành hình dạng của Phong Vân Vô Kỵ...

oOo

Bình nguyên dung nham.

Vào đêm, ánh sao ảm đạm, trong bầu trời, từng cỗ khí tức cường đại âm lãnh mà bạo ngược liên tiếp từ nơi xa xăm bay nhanh đến, tiếng rít chói tai cắt ngang hư không. Không bao lâu sau, phía sau mây đen, hai bóng đen như sao băng mang theo khói đen nồng đậm từ trên bầu trời nối tiếp nhau lao xuống.

"Ầm!" "Ầm!"

Hai tiếng vang như núi cao đâm vào mặt đất truyền tới. Hai luồng ánh sáng màu đỏ kia rơi xuống mặt đất, khiến cho hai dòng suối lửa từ dưới lòng đất phun ra. Trong dòng nham tương nóng bỏng đang phun trào, hai gã thân mặc chiến giáp dữ tợn, giữa những khe hở của khải giáp dày chắc mọc đầy mũi nhọn, ma khí nồng đậm không ngừng phun ra.

- Chính là nơi này sao?

Tên chiến sĩ Thiên Ma tộc bên trái quan sát chung quanh một vòng, sau đó lên tiếng hỏi.

- Hẳn là không sai! Nghe đồn con gái của Hiên Viên chính là bị phong ấn ở đây. Phượng Phi bị Hỏa Ma vô ý gây thương tích, Hiên Viên đã tìm rất nhiều cao thủ, lợi dụng địa từ nguyên mạch trong lòng đất để trị thương cho con gái. Nhưng Hỏa Ma kia lại bị tiểu nữ của hoàng đế mê hoặc, tại Thái Cổ đã phát điên một trận, sau khi tạo thành một phen giết chóc, đã tìm kiếm nơi hạ lạc của Phượng Phi khắp nơi. Với tính tình của súc sinh đó, cho dù Phượng Phi hạ lạc ở đây, e rằng Hỏa Ma cũng sẽ tìm được.

- Ừm! Đại tướng quân đã nói rồi, tìm kiếm ở nơi này một chút, hẳn là sẽ có thu hoạch. Hồng hoang Hỏa Ma này chính là một yêu thú cực kỳ bạo ngược mà cường hoành, nghe nói lúc trước hoàng đế Hiên Viên cũng không có biện pháp bắt nó, từ đó có thể thấy được nó mạnh mẽ như thế nào. Lần này chúng ta hành sự nên cẩn thận một chút! Thiên Ma giáp tuy rằng mạnh mẽ, nhưng chỉ sợ cũng khó chịu nổi nhiệt độ trên thân thể con súc sinh toàn đó.

- Cẩn thận một chút...

Nhìn từ xa, hai gã chiến sĩ Thiên Ma tộc như hai con nhím chậm rãi chìm vào trong dung nham nóng bỏng...

Sau khi trải qua thời gian dài tìm kiếm, hai người ngừng lại bên cạnh Tây Môn Y Bắc đang ngủ say trong địa từ nguyên mạch.

Một gã Thiên Ma tộc tay phải như chớp đưa lên hông, cả người tản mát ra một luồng sát khí bạo ngược. Ngay lúc này, tên Thiên Ma tộc còn lại liền đưa tay ngăn cản, nói:

- Không nên động đến hắn!

- Lần hành động này phải bí mật, tuyệt không thể để cho bất cứ kẻ nào phát hiện ra, người này xuất hiện ở đây thì nhất định phải chết.

- Lẽ nào ngươi còn chưa phát hiện ra? Tiểu tử này chỉ là chữa thương ở đây, hơn nữa trên người hắn có bố trí cấm chế của tu pháp giả, chỉ cần chúng ta vừa động, sợ rằng còn chưa tìm được Hỏa Ma thì đã thu hút sự chú ý của một số người. Sự xuất hiện của Thiên Ma tộc chúng ta tuyệt đối không thể bại lộ...

Tên Thiên Ma tộc kia nghe vậy, do dự trong phút chốc, cuối cùng buông lỏng tay xuống ....

Chính vào thời điểm đêm khuya nhất, toàn bộ bình nguyên dung nham đột nhiên bắt đầu rung chuyển, nham thạch đang chảy dưới lớp vỏ mặt đất bỗng như biển lớn gào thét, xao động nhấp nhô. Nham thạch không ngừng đánh vào lớp vỏ mặt đất, những đợt sóng cuồn cuộn lật tung mặt đất mà phun ra, bắn tung lên cao mấy trăm trượng. Toàn bộ không khí của bình nguyên dung nham bốc lên với tốc độ cực nhanh. Giữa đêm tối, từng gốc ngô đồng hừng hực bốc cháy...

"Grào!"

Một tiếng gầm của dã như đã tồn tại từ xa xưa từ sâu trong lòng đất vang lên. Những gốc ngô đồng chịu được nhiệt độ rất cao bất ngờ phát ra tiếng nổ mạnh, từng gốc bị nổ thành một chùm tro tàn. Ở nơi cao nhất của bình nguyên dung nham, một vòng sóng nhiệt trắng lóa lan rộng ra, bao phủ toàn bộ bình nguyên. Nơi sóng nhiệt sáng chói nhất, một bóng đen khổng lồ từ dưới đất vọt lên, từng mảng lớn không khí bùng cháy, từng trận sóng nhiệt lan ra...

"Grào!"

Giữa bóng đêm, trong phương viên trăm trượng ngập tràn lửa cháy và khói độc, một bóng đen hình người lơ lửng giữa không trung trong phút chốc, ngửi ngửi vài cái, sau đó như tia chớp phá không bay đi, kéo theo khói lửa nồng đậm như đuôi sao chổi biến mất ở phía đông...

Không lâu sau khi bóng đen hừng hực lửa cháy đó phá không bay đi, từ một góc tối tăm, hai gã nam tử bước ra ngoài, chính là hai gã tộc nhân Thiên Ma tộc lúc trước.

- Bây giờ vẫn chưa thể để nó tìm được Phượng Phi! Thời cơ chưa tới, hãy để nó náo loạn Thái Cổ một lần nữa. Vũng nước này còn chưa đủ đục...

- Các huynh đệ khác hẳn là đã bố trí tốt rồi. Hồng hoang Hỏa Ma này dễ không dễ dàng tìm được Phượng Phi như vậy. Chỉ là... một con súc sinh vì sao cũng háo sắc như vậy?

- Điều này chúng ta không cần quan tâm! Cái mà chúng ta cần dụng tâm chính là làm sao để cứu được tộc trưởng trở về!

Sau đó hai người khẽ khua tay, mở ra một khe nứt không gian, sau khi bước vào bên trong liền biến mất không thấy nữa...

oOo

Phương đông, xung quanh một dãy núi, vài bóng người đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi điều tức. Đột nhiên, phương đông bừng lên một đoàn ánh sáng đỏ rực phạm vi rất lớn, một luồng sóng nhiệt hừng hực đập vào mặt...

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Ba người kinh ngạc, vạt áo cuốn lên, đứng thẳng người dậy...

"Grào!"

Một tiếng gầm bạo ngược và nóng nảy vang dội từ phương đông truyền đến. Ánh lửa đó mang theo tiếng rít nhanh chóng mở rộng trong con ngươi.

- Lửa... lửa... lửa... Nguồn: http://truyenfull.vn

Một người chỉ về phía trước, lắp bắp nói, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi...

"Ầm!"

Đoàn liệt diễm khổng lồ lướt qua phía trên dãy núi. Ba người bên dưới, kể cả dãy núi trùng điệp đều ầm ầm nổ tung. Khi khói đặc và ngọn lửa tan đi, cả một vùng trở nên bằng phẳng như nguyên sơ, những dãy núi hoàn toàn biến mất, ngay cả bụi phấn cũng không lưu lại, chỉ có một mảng cháy sém rộng lớn trên mặt đất là chứng minh cho việc vừa xảy ra...

Bình luận





Chi tiết truyện