chương 435/ 746

Thanh Minh trên không, cánh cửa hỗn độn…

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Sau ba tiếng nổ lớn, giữa không trung, ba đoàn khí lớn màu đen từ sâu trong hư không tỏa ra, hóa thành ba cánh cửa lớn hình vòm, đứng sừng sững tại cực tây Thái Cổ.

"Gào!"

Sau cánh cửa, những tiếng gầm của mãnh thú hồng hoang phá tan cả không gian, vang vọng khắp cả Thái Cổ. Tiếng gầm cực độ tàn bạo và khát máu kia như những cơn sóng lớn đến từ vũ trụ sơ khai. Lực lượng hỗn độn tràn khắp cả Thái Cổ.

Nơi cực tây, rất đông đảo cao thủ Thái Cổ nghe được âm thanh này, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, lập tức khoanh chân ngồi xuống. Chỉ trong một khoảnh khắc, bọn họ đã bị những đợt sóng lớn vô hình kia gây thương tích.

Cánh cửa to lớn màu đen cao hơn trăm trượng sừng sững nơi cực tây Thái Cổ. Sương mù dày đặc từ bên trong tuôn ra, lượn lờ chung quanh ba cánh cửa hỗn độn to lớn, giống như một phiến hải dương màu đen. Bên trong sương mù, mặt đất từng phiến bị ăn mòn, hóa thành một giải đất mục nát.

Thiên địa yên tĩnh. Khi ba cánh cửa hỗn độn mở ra, cả Thái Cổ bỗng yên lặng như tờ, tất cả âm thanh đều biến mất. Một lúc lâu sau, sự yên tĩnh kia mới bị những tiếng gầm của mãnh thú phá tan…

"Ngao!"

Sâu trong đêm tối, trong núi sâu sông lớn, ao đầm rừng rậm, vô số yêu thú phi cầm ngẩng đầu lên trời kêu lớn, từ nơi trú chân hốt hoảng chạy đi tứ tán. Trong những tiếng kêu gào liên tiếp lộ ra vẻ kinh hoảng, giống như ngày tận thế đã tới. Phương hướng chạy trốn của chúng cũng không giống nhau, vô cùng lộn xộn…

"Ầm ầm!"

Một đợt sóng vừa ngừng, một đợt khác lại nổi lên…

Thanh Minh hiện thế, cánh cửa hỗn độn, vạn thú bỏ chạy, sau đó lại là một trận rung chuyển khác…

Toàn bộ Thái Cổ chấn động kịch liệt, mặt đất rạn nứt khắp nơi, địa tầng rung động, giống như có thứ gì đang từ sâu trong lòng đất trồi lên.

Mặt đất chấn động ngày càng kịch liệt, càng ngày càng mạnh. Trên đỉnh Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ nghiêng tai lắng nghe, lông mày hơi nhíu lại.

"Bùng!"

Trên bầu trời, từng mảng không khí lớn đột nhiên va vào nhau. Sau một tiếng nổ lớn, cuồng phong bắt đầu nổi lên từ chân trời bốn phía. Trong cuồng phong mờ mịt, những chiếc áo trắng trên đỉnh núi tung bay phần phật, như bươn bướm từng phiến tản ra…

"Ầm!"

Mặt đất từng tấc nứt ra. Gần như ngay khi tiếng tiếng nổ mạnh này vang lên, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ cũng khoách triển ra, bao trùm toàn bộ Thái Cổ.

Kiếm các, Đao vực, Phong tộc, Ẩn cốc, Thánh điện… vô số cao thủ Thái Cổ bị hiên tượng dị thường này làm kinh động, hoặc đứng trên đỉnh núi cao, hoặc bước giữa hư không, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xuống mặt đất đang chấn động kịch liệt…

Dưới lòng đất sâu mấy vạn mét, tại nơi vốn không có một bóng người, bỗng nhiên xuất hiện vô số khí tức cường đại. Trong cảm nhận mọi người, mỗi một khí tức đều vô cùng cường đại, so sánh với bọn họ, những thế lực sẵn có tại Thái Cổ đa phần đều kém hơn, những thế lực vượt trên những khí tức này có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vô số cao thủ Thái Cổ sau khi cảm ứng được những khí tức dưới lòng đất đột nhiên từ yếu trở nên mạnh mẽ, đều kinh hãi không hiểu, từng người hai mắt trợn tròn, há hốc mồn vì quá kinh ngạc.

Phía trên tàn tích của Kiếm các bị nghiền nát, đám người Trì Thương, Thái Huyền, Tây Môn, Độc Cô lần lượt xuất hiện, đứng thẳng phía sau Phong Vân Vô Kỵ, cùng quan sát Thái Cổ đang bị bóng tối bao trùm. Từng vệt sáng từ sâu trong mắt bọn họ lóe lên, giống như những ngôi sao vụt sáng trong đêm tối.

Dưới lòng đất sâu mấy vạn mét, từng lão giả giống như cây khô ngồi xếp bằng không nhúc nhích. Bọn họ dường như đã cùng đất đá dưới chân hợp thành một thể. Trên trán của bọn họ, thời gian đã khắc lên những nếp nhăn dày, mái tóc màu xám trắng hiện lên dấu vết của lịch sử. Từ trên người bọn họ, không thể cảm giác được một chút khí tức sự sống nào, giống như những cỗ thi thể. Sự khác biệt duy nhất, chính là mặc dù bọn họ già nua những vẫn không mục nát.

"Đinh!"

Khi Thanh Minh từ sâu trong bóng tối bay đến, ngôi sao màu xanh nhạt kia giống như một loại tín hiệu, thức tỉnh những nhân vật vô danh ngủ sâu trong trong lòng đất, hoàn toàn thoát khỏi sự cảm nhận của tất cả cường giả.

Từng luồng khí tức sinh mệnh mọc rễ nẩy mầm từ trong cơ thể bọn họ, từ yếu đến mạnh, càng ngày càng mạnh.

"Đinh!"

Mí mắt đầy nếp nhăn dày, đã nhắm lại không biết bao nhiêu năm tháng bỗng run run vài cái, làm rơi xuống vài chùm bụi đất. Bên dưới mí mắt, một vệt sáng chợt lóe lên. Cùng lúc này, từng luồng chân khí hùng hậu từ trong cơ thể những người này khoách triển ra, cách ly bùn đất ra khỏi thân thể.

Những người đã hóa thành gỗ mục, không biết đã ngủ say bao nhiêu năm tháng tại lòng đất Thái Cổ, lần lượt mở mắt ra. Khí tức cường đại hóa thành sóng lớn vô hình, phá tan mặt đất, kinh động khắp cả Thái Cổ. Khi mí mắt từ từ mở ra, những gương mặt già nua ấy bỗng nhanh chóng trở nên trẻ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Những nếp nhăn thật sâu giãn ra, đồng thời từng sợi tóc xám trắng run rẩy, từ chân đến ngọn nhanh chóng trở nên đen kịt như mực, hiện lên vẻ sáng bóng.

- Năm tháng dài đằng đẵng, ai, cuối cùng cũng nên xuất hiện rồi…

Một thanh âm lãnh đạm như đang tự nói. Từng cao thủ tiềm tu vươn người dậy, ngẩng đầu lên trời, dưới chân giậm một cái, như tên rời khỏi dây cung phá vỡ tầng tầng đất đá, bay thẳng lên mặt đất…

"Ầm ầm!"

Cách Kiếm các không xa, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, một tảng đá lớn bị cây cỏ bao trùm từ lòng đất trổi lên. Bên dưới tảng đá nặng đến mấy chục vạn cân, một gã nam tử nâng tảng đá bằng một tay xuất hiện trong mắt mọi người trên đỉnh núi.

"Ầm!"

Cánh tay nhẹ nhàng ném đi, tảng đá lớn kia liền bắn ra xa. Nam tử kia nhảy lên mặt đất, hờ hững nhìn lướt qua mọi người trên Kiếm các, sau đó xoay người lại, vẻ mặt cung kính đứng thẳng bên cạnh một hố sâu lộ ra dưới người, lẳng lặng chờ đợi.

Từng luồng khói nhẹ từ lòng đất bắn lên, sau đó hạ xuống đất, hóa thành những nam tử cường tráng.

Gần như đồng thời, mặt đất khắp nơi rạn nứt, vô số nhân vật khí tức cường đại từ lòng đất bay lên, xuất hiện trước mắt mọi người Thái Cổ. Khí tức của mỗi người đều mênh mông như biển, mà bọn họ lại chưa từng xuất hiện trong ký ức của bất cứ người nào.

- Trong truyền thuyết…

Vẻ mặt của Thái Huyền hơi kích động, nhìn chăm chú về phương xa, môi mở ra khép vào, lẩm bẩm nói:

- Xuất hiện rồi, bọn họ rốt cuộc đã xuất hiện rồi… Khi ta còn chưa sinh ra, những người này đã bỗng nhiên bỗng nhiên biến mất; đợi đến khi ta tung hoành thì chỉ còn lại một Thái Cổ ảm đạm. Bọn họ… rốt cuộc đã xuất hiện rồi.

Ngoại trừ Phong Vân Vô Kỵ, mọi người bên cạnh nghe được Thái Huyền nói như vậy đều giật mình. Theo ý của Thái Huyền, những người này tồn tại còn lâu hơn so với y, trong ấn tượng của y bọn họ đều là người trong truyền thuyết.

Cách Kiếm các trăm trượng, những nam tử từ lòng đất trồi lên kia bước về phương xa như nước chảy mây trôi, dường như chậm nhưng thật sự lại thật nhanh, chỉ vài bước đã đi xa trăm trượng.

- Chư vị! Đã gặp tức là có duyên, tại hạ có một vật muốn tặng cho chư vị, mong rằng sẽ không chối từ!

Trên đỉnh Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên lên tiếng. Tay áo dài phất một cái, một đoàn lưu ảnh từ phía sau bắn về phía những người kia.

Một nam tử bỗng nhiên xoay người rời khỏi hàng ngũ, tay phải gập lại đón lấy đoàn lưu ảnh kia. Ánh mắt lướt qua vật trong tay, khẽ khựng lại một chút, sau đó nhìn về mọi người phía sau.

- Đa tạ!

Sau hai chữ đơn giản, đoàn người kia liền mở thứ mà Phong Vân Vô Kỵ đã tặng ra, đó là vài món quần áo và đồ dùng hàng ngày. Cùng lúc này, trên người của bọn họ, quần áo vốn dính liền với bỗng ào ào vỡ vụn, như bươm bướm rơi lả tả trên mặt đất. Bọn họ có thể tồn tại trăm triệu năm, nhưng quần áo và đồ dùng hàng ngày thì không thể. Thời gian dài đằng đẵng từ lâu đã khiến cho quần áo trên người bọn họ bị ăn mòn hầu như không còn, chỉ là bọn họ dựa vào công lực thâm hậu, làm cho những quần áo này vỡ mà không tan, vẫn dính sát trên người như trước. Từ bên ngoài nhìn vào, không hề thấy bất cứ ra kẽ hở gì, nhưng lại là không thể giấu được ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ.

Gần như ngay khoảnh khắc quần áo của bọn họ vỡ tan, thần sắc của đám người Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương, Thái Huyền đều khẽ khựng lại, nhìn chằm chằm về phía những thân thể trần trụi màu đồng cổ kia…

Tại khoảnh khắc quần áo mục nát từ trên người tróc ra, chân khí trong cơ thể bọn họ hơi buông lỏng, từ đan điền tràn ra khắp toàn thân. Dưới da thịt màu đồng cổ loáng thoáng có từng điểm sáng óng ánh lưu chuyển, sau khi lưu chuyển một vòng, bỗng nhiên hóa thành một đoàn lửa bắn ra, sau đó lại nhập vào trong cơ thể. Cùng lúc đó, từ trong cơ thể bọn họ phát ra những "keng keng" của kim loại rung động.

Đám người Thái Huyền đều là cao thủ, chỉ vừa nhìn đã nhận ra, đây là biểu hiện của hộ thể thần công đã luyện đến mức siêu phàm. Thân thể của bọn họ đã gần như đạt đến mức cực điểm mà con người có thể đạt được, cho dù là cao thủ cùng cấp dùng một kích toàn lực cũng khó đả thương được bọn họ. Ngay cả những nhân vật cao hơn một bậc, muốn giết chết bọn họ cũng là việc cũng không có khả năng.

Trong lúc mọi người hơi kinh ngạc, những nam tử tiềm tu từ lòng đất Kiếm các chui ra kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng…

Cuồng phong cuồn cuộn giữa hư không. Bên cạnh vách núi, Phong Vân Vô Kỵ chắp tay đứng, y phục bay phất phới, vẻ mặt hờ hững không lộ ra chút biểu tình nào. Trong số những người ở đây, cũng chỉ có hắn mới có thể dùng thần thức bao phủ khắp Thái Cổ, nhìn thấy biến hóa của toàn bộ Thái Cổ.

Phong Vân Vô Kỵ thân mặc áo trắng, vẻ mặt hờ hững in vào trong mắt những người phía sau, giống như một lớp sương mù dày đặc che phủ trên đôi mắt mỗi người. Từ khi Phong Vân Vô Kỵ phá vỡ Kiếm các bước ra, dường như đã biến thành một người khác, bất kể là khí chất hay khí tức đều hoàn toàn thay đổi. Trong mắt của mọi người, nếu như nói trước đây Phong Vân Vô Kỵ giống như một phiến hải dương, vẫn có thể nhìn thấy được nơi sâu cạn, vậy thì Phong Vân Vô Kỵ hôm nay đã trở nên giống như vũ trụ mênh mông, không cách nào đo lường được.

Mặc dù biết rõ Phong Vân Vô Kỵ đứng trước người không xa, vươn tay là có thể chạm đến, nhưng tất cả mọi người đều sinh ra một loại cảm giác như hư ảo, như núi cao ngăn đường. Lúc này Phong Vân Vô Kỵ giống như đã rời xa trần thế, đứng tại một không gian trùng điệp khác.

"Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, có lẽ đã gần đến đại thành rồi…" - Độc Cô Vô Thương nhìn bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng lẩm bẩm nói, bất giác khóe miệng lại hiện lên một nụ cười an ủi.

"Thật đáng sợ!… Vô Kỵ, ngươi rốt cuộc ngộ được gì rồi? Chúng ta… thật sự có thể xem là sư huynh đệ sao?" - Thái Huyền trong lòng có trăm ngàn ý niệm.

"Đùng đùng!"

Từng tiếng sấm từ nơi cực bắc vang lên. Mọi người bất giác theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy sau những dãy núi, trong bầu trời đêm đen kịt, từng tia lửa điện sáng chói lóe lên. Trong hư không bỗng xuất hiện từng vầng lĩnh vực u ám, trong đó là những bóng người dang hai tay đứng thẳng. Lại có những luồng khói nhẹ từ lòng đất bắn lên, trong hư không lĩnh vực mở ra càng nhiều hơn…

Chỉ trong chốc lát, Thái Cổ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thái Cổ vốn trống trải, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng náo nhiệt và chật chội. Vô số nhân vật khí tức cường đại như sao băng xuất hiện ngang trời, cầm đao hoặc ôm kiếm, hành tẩu tại Thái Cổ. Hiển nhiên những người này đều có mục đích rõ ràng, mặc dù phương hướng cũng không đồng nhất.

Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ bao trùm đại địa, lẳng lặng quan sát biến hóa này, không ngăn cản cũng không lên tiếng.

Dưới bầu trời, trên bình nguyên sơn dã, vô số bóng người đột nhiên vọt lên không, như chim bay lao vào trong ba cánh cửa hỗn độn màu đen cao hơn trăm trượng. Bọn họ rời đi cũng đột ngột giống như khi bọn họ xuất hiện.

Dòng người do đông đảo cường giả xuất hiện ngang trời hội tụ thành, trong nháy mắt lại phân ra. Rất nhiều cao thủ bay nhanh về hướng về Bắc Hải Hiên Viên, nhiều người khác lại không hề do dự biến mất trong ba cánh cửa thông đến hải dương hỗn độn thần bí, không hề phát ra một chút rung động nào…

Một số người còn lại thì nhanh chóng biến mất trong rừng rậm hoang dã…

Một loạt biến cố này đều diễn ra trong một thời gian ngắn sau khi Thanh Minh hiện thế. Đợi đến khi mọi người hồi phục tinh thần lại, đoàn người khổng lồ đã thưa thớt không ít. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trên đỉnh Kiếm các, một vệt sáng từ trong mắt Phong Vân Vô Kỵ lóe lên.

- Các người, rốt cuộc đến lúc nào mới xuất hiện?

Một câu khó hiểu khiến mọi người phía sau nhìn qua, không ai biết hắn đang nói gì, nhưng tất cả đều biết những lời này nhất định có ý nghĩa sâu xa.

Tại nơi mà mọi người phía sau không thể nhìn đến, ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ phá vỡ kết cấu không gian phức tạp, nhìn thấy một nơi ngay cả cao thủ Thần cấp hậu kỳ cũng chưa chắc "nhìn thấy" được.

Đó là một nơi tràn ngập sương khói, từng hàng nam tử thân cao mấy trượng lẳng lặng nằm yên không nhúc nhích. Vóc người của bọn họ vượt xa nhân loại Thái Cổ bình thường, gần như tương đương với ma tộc, nhưng Phong Vân Vô Kỵ rất khẳng định: bọn họ chính là nhân tộc.

Trong không gian này ngay cả thời gian cũng lãng quên. Vô số nam tử ngủ say, khí tức gần như hư vô, nhưng sâu trong linh hồn của bọn họ lại bốc cháy một ngọn lửa sinh mệnh mãnh liệt. Phong Vân Vô Kỵ rất khẳng định, khi những linh hồn này tỉnh lại, cả vũ trụ đều phải vì bọn họ mà run sợ.

Lúc này, bọn họ đang lẳng lặng ngủ say, hai tay gác lên nhau đặt trước ngực, vẻ mặt an tường mà bình tĩnh. Không ai biết bọn họ đã ngủ say bao lâu, cũng không ai biết bọn còn ngủ thêm bao lâu nữa.

Trong đám cường giả phá đất chui lên, xuất hiện tại Thái Cổ kia, cho dù là người có khí tức cường hãn nhất cũng không thể so sánh với một người nào trong phiến không gian bị thời gian lãng quên này.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên. Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ động, liền thu hồi ánh mắt. Phiến không gian kia bỗng nổi lên từng luồng sóng gợn, hình ảnh của những nam tử ngủ say nhanh chóng nhạt đi trong mắt hắn.

Cùng lúc này, dường như bị Thanh Minh kia thức tỉnh…

Trong những dãy núi phía tây nam, một đoàn ma khí phóng lên cao, kiêu ngạo và bá đạo không ai sáng bằng. Ma khí lên đến bầu trời liền hóa thành mây đen, gần như che khuất nửa bầu trời phía tây nam. Từng luồng sét màu xanh qua lại bên trong trong ma nguyên cuồn cuộn, vô cùng đáng sợ…

Cùng lúc này, một luồng khí tức tà ác cực độ bá đạo và tàn bạo từ phía tây quét ngang qua đám người Kiếm các.

"Phụt!"

Lồng ngực Trì Thương như bị thương nặng, kêu lên một tiếng sau đó há mồm phun ra một ngụm máu. Cùng lúc này, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc cũng giống như bị thương, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, thân thể không ngừng run lên.

Phong Vân Vô Kỵ nhún chân, không một tiếng động đứng chắn trước mặt mọi người, trực tiếp nghênh đón luồng khí tức tà ác ngông cuồng bá đạo không ai sánh bằng kia.

"Bùng!"

Quanh người Phong Vân Vô Kỵ, từng bóng kiếm màu trắng như có như không đột nhiên trở nên hỗn loạn, tản ra bốn phía, nhưng chỉ chốc lát lại quay trở về, lượn quanh người hắn như trước.

"Cộp cộp cộp!"

Phong Vân Vô Kỵ loạng choạng lui về phía sau mấy bước, màu máu trên mặt trong nháy mắt rút đi, nhìn về phương tây im lặng không nói…

Nơi cực tây, mây đen đầy trời như thủy triều rút đi, ma khí ngập trời cũng trở nên mờ nhạt, một lúc sau đã biến mất không thấy…

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn Thanh Minh lơ lửng trên không, quần sao lui tránh, chỉ thấy thấy ngôi sao kia đột nhiên giống như mờ đi một chút. Ánh mắt hiện lên vẻ suy nghĩ, nhưng hắn vẫn không nói gì…

Bình luận





Chi tiết truyện