chương 31/ 746

Đệ Ngũ tiên sinh từng bước hướng Phong Vân Vô Kị đi tới, chiếc áo dài màu xanh lất phất trong gió. Phong Vân Vô Kị ngưng thần nhìn từng bước của hắn đang tiến đến gần, trong lòng vô cùng khẩn trương. Đệ ngũ tiên sinh này căn bản là tấm thân bất tử, ngay cả bị xẻ làm hai nửa, cũng có thể dưới sự duy trì của Đệ Ngũ Kiếm Đảm , trọng tân hợp lại.

Đây không tính là một trường quyết đấu, bởi vì đối thủ của Phong Vân Vô Kị , không phải là loài người gì cả, là Kiếm Đảm một thanh kiếm tự có ý thức .Bảo vật trời sinh, tất có kì vật bảo vệ. Phong Vân Vô Kị hiểu rất rõ, muốn lấy được kiếm này,cần đánh bại nó trước đã.

Kiếm không giống người, không thể y như người, có thể tu luyện, lực lượng tiêu hao không thể trong thời gian ngắn khôi phục.Chính là biết được điểm này, Phong Vân Vô Kị mới không quay đầu bỏ chạy.Cây kiếm này quá ưu tú, ngay cả biết rõ kiếm này kinh khủng như thế nào, Phong Vân Vô Kị cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này.

"Tả đạo!" Phong Vân Vô Kị hét to một tiếng, tay trái phình lên, đao ý trong một đường kinh mạch bên trái vận chuyển đến cực hạn, một cỗ đao mang màu trắng bạc mà mắt thường có thể nhìn thấy từ tay Phong Vân Vô Kị kéo dài từ đầu khuỷu tay đến đầu ngón tay Phong Vân Vô Kị .

Ầm!Một đạo ánh sáng rực rỡ thoát từ tay bắn ra, đó là một đạo đao khí, trên không đột nhiên loé lên một tia sét, mây đen trên trời hình thành một cơn lốc, không chỉ cơn lốc, ngay lúc đó, mưa lớn đổ xuống.

Tả đạo vừa xuất, đao khí hãi nhân chém nát nước mưa trên đường đi , đâm thẳng đến xác của Đệ Ngũ tiên sinh.Chỉ nghe một tiếng vang lên, thân thể Đệ Ngũ tiên sinh bị đánh nát vụn, cả thân áo dài màu xanh vỡ nát ra, tung bay đầy trời, không chỉ quần áo, ngay cả xương cốt dưới y phục cũng hoàn toàn tan nát, ngay cả một mảnh vụn cũng không thể tìm thấy.

Bốp!Chân trái Phong Vân Vô Kị trở nên mềm oặt, lăn ra dưới mưa, dưới mưa lớn, làm toàn thân Phong Vân Vô Kị ướt đẫm, từng giọt nước mưa lớn theo trán rơi xuống. Lần này đã tiêu hao hết sạch đao khí y có trong cơ thể, một đoạn thời gian sau này, sợ không thể chỉ trông chờ vào 'Tà Đạo' rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Một cơn đau từ tay trái truyền lại, đầu óc Phong Vân Vô Kị còn một chút minh mẫn, cúi đầu nhìn, máu tươi như tơ nhện giăng đầy trên tay trái, theo ngón tay chảy xuống. Phong Vân Vô Kị thở dài một hơi, vuốt tay, một loạt huyết châu rơi xuống....Lấy tay làm đao, quả nhiên không xong a! Phong Vân Vô Kị tự nhủ, trong lòng càng mong lấy được Đệ Ngũ Kiếm Đảm kia.

Một cỗ khí tức kì dị từ trước thân truyền lại, trong lòng Phong Vân Vô Kị chấn động, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong mưa, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trôi nổi trên không, một dòng máu chảy từ cán kiếm tới mũi kiếm, dưới trường kiếm ấy , một hư ảnh mờ mờ do nước mưa hình thành đang nhìn y chăm chú, hư ảnh giống như Đệ Ngũ tiên sinh.

Trong thuỷ ảnh, hai điểm sáng đỏ đột nhiên xuất hiện, cang lúc càng sáng, đột nhiên hư ảnh kia mở rộng mồm kêu khóc, không biết chuyện gì xảy ra, tuy không có âm thanh phát ra, nhưng Phong Vân Vô Kị cảm giác đầu đau như búa bổ, trong tai chấn động, như có tiếng sấm nổ trong tai.Hư ảnh đột nhiên giơ cao tay một tay, cầm Đệ Ngũ Kiếm Đảm đang trôi nổi trên không, chân từng bước đi về phía Phong Vân Vô Kị .

Có tâm phản kích, nhưng tiếng kêu vô thanh làm tê tâm liệt phế lại nhập vào trong tai, Phong Vân Vô Kị cố gắng thi triển 'Liễu Nhứ Tuỳ Phong Thân Pháp' , cũng đã không còn sức phản kích nữa.

Trong mưa lớn, một thanh kiếm bay trong không trung, chĩa hướng tâm tạng Phong Vân Vô Kị , đâm thẳng tới, như trong chớp mắt, đã vượt qua khoảng cách không gian, cách Phong Vân Vô Kị không đầy 3 tấc,vào lúc trường kiếm vượt qua hư không thì hư ảnh do nước mưa hợp thành bộp một tiếng hoá thành một vũng nước rơi xuống.

Tiếng gió rít, nhìn từ một bên, chỉ thấy trường kiếm dài tam xích nhanh như thiểm điện đâm vào ngực Phong Vân Vô Kị đẩy Phong Vân Vô Kị lùi ra sau, tiếng ì ầm vang trong tai, Phong Vân Vô Kị giữ chặt mũi kiếm bắn về phía sau, sau lưng nơi đi qua, nước mưa đập vào thành một màn mưa, sau đó vỡ tan, nước mưa bắn ra tung toé, một đạo lại một đạo,một giọt lại một giọt, trời đất như nhập vào một thể.Như không có giới hạn, một dòng nước mưa chảy dọc thân người, không ngừng kéo dài, như không có kết thúc.

Giữa trời đất, tuy có đất đai rộng lớn, nhưng cũng có nhiều dãy núi, vài giây sau, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã mang theo Phong Vân Vô Kị vượt qua vài nghìn dặm trên không, sau lưng là một ngọn núi cao chọc trời, không còn đường lùi nữa.

A!Hét to một tiếng,tay phải Phong Vân Vô Kị ,dột nhiên nắm lấy lưỡi kiếm Đệ Ngũ Kiếm Đảm , một người một kiếm đột nhiên dừng lại, không cử động bay trên không trung.

Kiếm ý của Ý niệm kiếm thể đại pháp toàn lực phát ra, cùng kiếm ý mạnh mẽ ẩn trong thân kiếm của Đệ Ngũ Kiếm Đảm tranh đấu, góc độ đã chuyển hoàn toàn sang mặt tinh thần.

Mưa lớn không dứt, gió lớn vẫn không ngừng, nhưng trong không trung, bao quanh một người một kiếm, một quả cầu lớn xuất hiện trên không, nước mưa rơi trên mặt quả cầu kêu lộp bộp .Sau đó trôi dọc theo mặt ngoài quả cầu rơi xuống, bên trong quả cầu không có một giọt nước mưa nào.

Phong Vân Vô Kị toàn lực chống lại kiếm ý mạnh mẽ của Đệ Ngũ Kiếm Đảm , không để ý, năm ngón tay nắm lấy lưỡi kiếm, máu đỏ từ ngón tay chảy ra, rơi trên lưỡi kiếm, thanh kiếm dài ba ích như hải miên (*) Hấp thu toàn bộ máu tươi vào thân kiếm.

Không biết tôi qua bao lâu, Phong Vân Vô Kị cảm thấy kiếm ý trong thân kiếm dần triệt tiêu, đến cuối cùng, cũng không kịp suy xét, Phong Vân Vô Kị thuận tay với lấy, dễ dàng cầm Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay, có một cảm giác huyết nhục tương liên truyền vào trong tim.

"Kiếm Đảm nhận chủ, ta cuối cùng có thể an tâm ra đi rồi!" Bên tai một trận âm thanh hiền hoà truyền lại, Phong Vân Vô Kị giật mình, ngưỡng đầu nhìn, một bóng người màu xanh mờ mờ đang cười nhìn y, chính là Đệ Ngũ tiên sinh.

"Đệ Ngũ Kiếm Đảm cùng ta cả cuộc đời này, đối với ta mà nói, nó không phải là một thanh binh khí mà là bằng hữu tốt nhất của ta." Vòng tròn bao quanh đã biến mất, nước mưa xuyên qua thân thể Đệ Ngũ tiên sinh rơi xuống mặt đất.

"Vài vạn năm trước, ta bại trong tay đao đế, bị giết bất ngờ! Nhưng thân tuy tử, ý chưa diệt, những năm nay luôn mập mờ ẩn trong thân Kiếm Đảm. Ý muốn duy nhất của ta là thay cho thanh kiếm này tìm cho nó một chủ nhân hợp với nó." Đệ Ngũ tiên sinh ngưỡng đầu nhìn núi cao, sắc mặt có chút trắng bệch lộ ra thần tình đang hồi ức. "Thái cổ này kiếm khách càng lúc càng ít, ta thân chết dưới đao, Kiếm Đảm không thể dễ dàng nhận chủ, do vậy kéo dài đến nay. Hiện nay ta cuối cùng có thể an tâm ra đi rồi."

Đệ Ngũ tiên sinh quay đầu nhìn lại Phong Vân Vô Kị , mỉm cười, thân hình càng lúc càng mờ, càng lúc càng ảm đạm, cho đến biến thành hư vô.

Ong! Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay Phong Vân Vô Kị rung rung, như đang vĩnh biệt chủ cũ....

Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, tay vuốt nhẹ thân kiếm, thân kiếm an tĩnh trở lại, trong lòng khẽ động, trường kiếm biến thành một viên đá tròn, thu gọn trong lòng bàn tay Phong Vân Vô Kị .

Mới lấy được kiếm, Phong Vân Vô Kị trong lòng mừng rõ, nhưng không biết tại sao, niềm vui này càng lúc càng nhạt dần, một cảm xúc khác tràn vào trong lòng, nói không rõ là cảm giác gì.

"Từ nay về sau, ngươi và ta cả đời bên nhau rồi..." Phong Vân Vô Kị cúi đầu nhẹ giọng nói với Đệ Ngũ Kiếm Đảm , sau đó kiên định bước đi, thẳng hướng Đao vực đi tới.

Mưa càng lớn thêm.....

Bình luận





Chi tiết truyện