chương 221/ 746

Trên bậc thềm bằng ngọc của ma cung, sáu ả ma nữ cực đẹp đang quỳ phục trên mặt đất, trên tay là những bộ phận sáng bóng của một kiện khải giáp.

Khi Phong Vân Vô Kị bước ra khỏi thiên điện, lão pháp sư Pháp Tư Đặc đang đứng tại vương tọa. Hắn nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đi đến, lập tức khom người hành lễ sau đó cung kính nói:

- Bệ hạ, trước khi xuất chinh xin ngài hãy thay bộ chiến giáp này!

Phong Vân Vô Kị liếc mắt nhìn sáu bộ phận của kiện khải giáp. Chỉ thấy một bộ nẹp bảo vệ chân màu bạc trống rỗng, hai bộ khô lâu màu bạc bao bọc đầu gối, phần thân của chiến giáp tỏa ra hàn khí đen kịt, giáp bảo vệ tay nặng nề do huyền thiết vạn năm chế tạo thành, chiếc mũ giáp bao phủ toàn bộ khuôn mặt tản mát ra khí tức giết chóc nồng đậm, cùng với một thanh trọng kiếm, tại nơi giao xoa của chuôi kiếm có khắc một bộ khô lâu dữ tợn.

Được sáu ả ma nữ xinh đẹp diêm dúa làm nổi bật, sáu bộ phận của kiện khải giáp tản mát ra hàn khí thoạt nhìn có vài phần hoa lệ, cũng có một cảm giác áp bức.

Công phu trên giường của những ma nữ xinh đẹp này đều là nổi danh tại ma giới. Chủng tộc này khi sinh ra hầu như chỉ có nữ tử, nam tử thì cực kỳ ít, một khi sinh ra toàn bộ đều bị giết chết. Còn ma nữ, từ khi sinh ra đến khi lớn lên đều được dạy dỗ các loại công phu trên giường, sau đó bị đưa đến cho những cường giả có địa vị tại ma giới, thỏa mãn thú vui của bọn họ.

Đối với tất cả ma tộc nam tính tại ma giới mà nói, độ cường hãn của thân thể vượt xa nhân loại và thiên sứ. Đồng thời với ưu thế vốn có này, bọn họ cũng có một khuyết điểm cũng không hẳn là khuyết điểm, đó là tình dục quá mạnh mẽ.

Chủng tộc ma nữ, dường như là vì việc này mà sinh ra, vì thỏa mãn tất cả tình dục của ma tộc mà tồn tại.

Sáu ả ma nữ này trước đây hằng ngày đều cùng với Khảo Tư Đặc phóng đãng, nhưng sau khi kiến thức sự lãnh khốc và vô tình của Phong Vân Vô Kị, tính tình đã thu liễm đi rất nhiều. Phong Vân Vô Kị thân mặc hắc bào, trên người bao giờ cũng tản mát ra một loại hàn ý lạnh lẽo, khiến cho người ta sợ hãi đến tận xương tủy. Dưới sự sợ hãi này, hành vi của sáu ả ma nữ đang cầm khôi giáp đều trở nên đoan trang hơn rất nhiều. Có điều cái loại đoan trang này, cộng thêm khôi giáp sáng bóng làm nổi bật, ngược lại càng toát ra một loại mị hoặc mãnh liệt.

Tại khoảnh khắc khi ánh mắt đảo qua trên người sáu ả ma nữ này, Phong Vân Vô Kị cũng dao động một chút. Nhưng khát vọng đối với lực lượng rất nhanh đã tạm thời đè nén cỗ bản năng tình dục mãnh liệt phát ra từ thân thể của hắn: "Chờ sau khi ta ngồi lên bảo tọa chí tôn của ma tộc, sẽ hưởng dụng các ngươi sau!"

- Khải giáp này là sao?

Phong Vân Vô Kị quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Pháp Tư Đặc.

Pháp Tư Đặc dưới ánh mắt của Phong Vân Vô Kị, toàn thân run lên, sợ hãi nói:

- Ma Quân vĩ đại, đây là một kiện khải giáp do một gã binh sĩ ma tộc trong lúc vô ý đào được bên trong lãnh địa. Cùng đào được với nó còn có một số khải giáp và binh khí khác. Trong đó một kiện đã bị tiền nhiệm Ma Quân Khảo Tư Đặc tặng cho Cổ Long Tư Ma Vương, còn kiện khải giáp tốt nhất này Khảo Tư Đặc đã lưu lại cho mình. Bộ khải giáp này đã được Khảo Tư Đặc cất giữ rất lâu, những hắn vẫn không dùng đến. Tôi nghĩ rằng Đại Ma Quân hẳn là sẽ thích bộ khải giáp này.

Mũ trùm đầu của Phong Vân Vô Kị khẽ lay động, bóng tối che phủ khuôn mặt, không thể biết được hắn đang nghĩ gì:

- Bộ khải giáp này hình dáng cũng không tệ, Khảo Tư Đặc có một bộ trang bị như vậy không ngờ chính mình lại không sử dụng. Dát dát… Hắn là một tên quỷ đoản mệnh thật đáng kiếp. À, nơi này tại sao lại có một bộ chiến giáp phẩm chất như vậy? Thật là không hợp lý!

Nói đến câu cuối cùng, Phong Vân Vô Kị dường như tự lẩm bẩm với mình.

Pháp Tư Đặc nghe được trong lòng liền máy động, tiếp lời nói:

- Ma giới tồn tại từ khi nào không ai có thể biết được. Hầu như từ khi nó bắt đầu tồn tại thì đã không ngừng có chiến đấu, trong đó có cả những cường giả trên cả đế cấp quyết chiến với nhau. Mỗi một vị cường giả chết đi, khôi giáp của họ cũng đồng thời bị chôn vùi theo. Dù sao thì tại ma giới, hầu như mỗi một ngõ ngách đều phát sinh chiến đấu.

Phong Vân Vô Kị nghe được liền ngẩng đầu lên, im lặng nhìn chằm chằm vào lão Pháp Tư Đặc. Trong đầu hắn lại tưởng tượng ra tràng cảnh một cuộc chiến, hai vị cường giả của ma giới tại không trung đang giao chiến kịch liệt, ma khí mãnh liệt, mây đen cuồn cuộn, thiểm điện lôi minh. Hai người từ không trung đánh xuống mặt đất, lại từ mặt đất đánh lên bầu trời, mỗi một nơi đi qua, thiên băng địa liệt…

- Ha ha ha… Sau này bọn các ngươi đều sẽ bị đạp dưới gót giày của ta!

Phong Vân Vô Kị bỗng nhiên cười lớn. Pháp Tư Đặc ngạc nhiên nhìn hắn, trong lòng không ngừng nghi hoặc: "Các ngươi? Đại Ma Quân đang nói ai vậy?"

Không ai chú ý đến, trong khi Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu cười lớn, bộ khôi giáp kia dường như đang dò xét tâm tư của hắn, khẽ rung lên một chút, nếu không chú ý thật kỹ thì rất khó phát hiện ra…

- Đại Ma Quân…

Pháp Tư Đặc cẩn thận lên tiếng gọi.

Tiếng cười đột nhiên ngừng lại. Ánh mắt của Phong Vân Vô Kị lướt qua bộ khải giáp, trong lòng xuất hiện một chủ ý tuyệt diệu, thình lình quát lớn:

- Giúp ta thay khải giáp!

- Tuân lệnh, Ma Quân bệ hạ vĩ đại!

Sáu ả ma nữ dập đầu đáp, sau đó liền đứng dậy, eo lưng uyển chuyển, đưa những bộ phận của khôi giáp đến trước mặt. Pháp Tư Đặc phất phất tay, lập tức có vài ả ma nữ xinh đẹp khác tiến lên phía trước, cánh tay trắng nõn mềm mại hoạt động trên người Phong Vân Vô Kị, nhẹ nhàng giúp hắn cởi bộ hắc bào rộng thùng thình trên người xuống. Một ả ma nữ bên cạnh liền tiếp lấy, đem hắc bào xếp lại.

Sau đó, sáu ả ma nữ đồng thời hoạt động, giúp Phong Vân Vô Kị đem sáu bộ phận của khải giáp mặc vào, nhất thời tràng cảnh trở nên mị hoặc vô biên. Khi ánh mắt của sáu ả ma nữ lướt qua hung vật bên dưới hông của Phong Vân Vô Kị, tất cả đều ngẩn người ra. Bỗng nhiên, chợt cảm giác được một trận hung quang chiểu đến, tất cả đều vội vàng hành động nhanh hơn, đem khải giáp mặc vào.

- Được rồi, các ngươi hãy đi đi!

Phong Vân Vô Kị lãnh đạm nói. Toàn bộ ma nữ bên trong đại điện đều lần lượt rời đi.

Pháp Tư Đặc bên cạnh cầm lấy ma trượng, tấm tắc nói:

- Bộ khải giáp này quả thật là chế tạo dành cho Đại Ma Quân. Thân thể khôi ngô của ngài mặc bộ khải giáp này, không hề dư thừa một chút nào.

Pháp Tư Đặc nói cũng không sai. Giờ phút này, Phong Vân Vô Kị mặc lên người Sát Lục chiến giáp, thoạt nhìn đều cảm thấy một cỗ áp bức mãnh liệt đối với thị giác, toàn thân toát ra một cỗ hung khí khát máu cường liệt, giống như một tuyệt thế hung thú. Pháp Tư Đặc mặc dù miễn cưỡng mở miệng nói chuyện với Phong Vân Vô Kị như bình thường, nhưng cũng cố gắng lùi ra xa, cả người khẽ run lên. Cỗ sát khí nồng hậu này giống như thực chất, cũng không biết trước đây đã có bao nhiêu người chết dưới khải giáp này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Bồng bồng!"

Hai tiếng động từ sau lưng Phong Vân Vô Kị truyền ra. Đôi cánh ác ma to lớn từ bên dưới áo choàng vươn ra, đập vài cái, lập tức bên trong đại điện nổi lên một cơn cuồng phong.

- Bộ khải giáp này quả nhiên là được chế tạo dành cho ta!

Phong Vân Vô Kị mở miệng nói. Đôi cánh sau lưng thu lại, rút vào bên trong hai khe hở phía sau khải giáp. Tại vị trí của khe hở, hai phiến kim loại tự động vươn ra che lấp lại.

- Tốt lắm, có thể đi gặp những chiến sĩ của ta được rồi!

Thanh âm của Phong Vân Vô Kị từ bên trong khải giáp truyền ra. Thanh âm trải qua diện giáp hung lệ, ẩn ước mang theo mùi vị của kim khí, có chút khàn khàn.

Trong tiếng kêu chói tai của kim loại, Phong Vân Vô Kị bước ra bên ngoài. Mỗi một bước đạp xuống đều phát ra thanh âm chấn động, giống như một quái thú khổng lồ đi qua, còn có tiếng kim loại ma sát vào nhau phụ họa.

"Két!" một tiếng, cánh cửa bằng sắt to lớn mở ra, ánh nắng bên ngoài cửa chiếu vào. Pháp Tư Đặc đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Kị toàn thân bao phủ hàn khí, nhìn bóng hắn trải dài trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy vị chủ nhân này trở nên phi thường cao lớn.

"Chỉ mong là vị chủ nhân này có thể sống lâu một chút, đừng giống như những Ma Quân trước đây. Bất quá chỉ mới vài trăm trăm mà ta đã đi theo mười bảy vị Đại Ma Quân rồi, ai!…" Pháp Tư Đặc thở dài một tiếng, chống ma trượng đi nhanh theo ra bên ngoài.

- Kẻ nào?

Mấy trăm ma tướng đang canh phòng bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy một cường giả mang theo khí tức giết chóc điên cuồng từ trong đại điện bước ra, lập tức cả kinh.

Phong Vân Vô Kị cũng chẳng thèm trả lời, trực tiếp đưa một tay ra. Tên ma tướng vừa quát lên lập tức bị hắn hút vào lòng bàn tay, sau đó huyết nhục nhanh chóng bị hút đi, chỉ còn lại có một bộ xương to lớn. Hắn tiện tay ném một cái, bộ xương cùng với khải giáp liền biến mất không còn thấy dấu vết.

- Không nên hiểu lầm, đây chính là Đại Ma Quân bệ hạ.

- Tham kiến Đại Ma Quân!

Tất cả ma tướng đều quỳ xuống. Phong Vân Vô Kị đứng trước đại môn, ánh mắt xuyên qua hai viên thủy tinh màu trắng bạc phía trên giáp che mặt nhìn ra bên ngoài. Dưới tác dụng của hai viên thủy tinh to lớn này, tầm nhìn của hắn trở nên xa hơn bình thường rất nhiều, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại không thể nào thấy được khuôn mặt của hắn.

Mà lúc này, Phong Vân Vô Kị đột nhiên lại thay đổi chủ ý. Có bộ khải giáp này, từ nay về sau làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Cho dù là đắc tội với một số thế lực lớn tại ma giới, chỉ cần cởi bộ khôi giáp này ra, ai có thể biết được Đại Ma Quân của vùng lãnh địa phụ cận Hỏa Nham cốc là người nào?

Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kị quả thật muốn cười thật lớn, nhưng hắn vẫn cố kìm nén lại. Bảo tọa của Đại Ma Quân này có thể ngồi được bao lâu, đối với hắn mà nói căn bản không phải là vấn đề. Hắn cũng không chuẩn bị ở lâu tại nơi này, vốn liếng của Khảo Tư Đặc quá ít, ngoại trừ bộ khôi giáp này còn xem được, ngoài ra chẳng còn gì khác. Muốn tranh bá tại ma giới, chỉ dựa vào mười vạn ma tộc thì không đủ.

Ma thức của Phong Vân Vô Kị phá không mà ra, đảo qua phương viên hơn mười vạn dặm, tại hướng đông nam rốt cuộc đã tìm được mục tiêu.

"Sang!"

Phong Vân Vô Kị rút Khô Lâu Thập Tự kiếm đang giắt bên chân phải ra, giơ lên cao quá đầu, nhìn về hướng đông nam quát lớn:

- Giết!

Trên đỉnh của ma cung, một phiến mây đen dày đặc xuất hiện. "Oanh!" Một đạo sấm sét từ trên trời đánh xuống trên bảo kiếm đang phát ra hàn khí.

Cuồng phong nổi lên bốn phía, Phong Vân Vô Kị cả người được điện quang bao phủ, hình dáng như một thần linh:

- Xuất phát!

Mười vạn Ma tộc trải dài khắp nơi, nhìn thấy Phong Vân Vô Kị hình dạng như ma thần, ánh mắt đều lộ ra huyết sắc điên cuồng. Tất cả đều giơ cao trường kích, gầm lên:

- Giết! Giết! Giết!

Mây đen bay về hướng đông nam. Mười vạn ma tộc cũng gầm lên di chuyển về hướng đông nam, lãnh địa của một vị Ma Quân khác là Cổ Nhĩ Lạp. Gầm trăm ma tướng được lệnh của Phong Vân Vô Kị đều trở về thống lĩnh quân đội của mình, chỉ để lại vài ma tướng bên cạnh.

Phía sau, Pháp Tư Đặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của Phong Vân Vô Kị, cặp mắt có chút đục ngầu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: "Vị Ma Quân này thật đặc biệt. Khảo Tư Đặc trước nay chưa từng làm như vậy, lúc nào cũng phải để ma tướng bên cạnh bảo vệ mình!"

Bên dưới Sát Lục chiến giáp, Phong Vân Vô Kị trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn. Hắn thu hồi Khô Lâu Thập Tự kiếm, giắt vào bên bên chân phải, thân hình lướt qua bốn ma tướng đi cùng, đi về hướng đông nam.

"Bính!"

"Bính!"

"Bính!"

Mỗi một bước của Phong Vân Vô Kị đạp xuống đều khiến đất rung núi chuyển, tiếng vang trực chấn khắp nơi, thanh thế vô cùng mạnh mẽ. Mười vạn ma binh cảm nhận được cỗ khí tức cường đại này, càng trở nên hưng phấn, nhanh chóng di chuyển về hướng lãnh địa của Cổ Nhĩ Lạp. Phía sau người của Phong Vân Vô Kị, áo choàng màu đen theo gió tung bay…

Đại quân như một cơn sóng dữ, khi còn cách lãnh địa của Ma Quân Cổ Nhĩ Lạp mấy trăm trượng thì tất cả đều ngừng lại. Bên ngoài lãnh địa khoảng chừng trăm trượng, vô số ma quân dày đặc của đối phương đã chờ sẵn, số lượng không dưới mười vạn.

- Khảo Tư Đặc, lần trước bị giáo huấn chưa đủ hay sao? Ngươi lại còn dám đến à?

Một thanh âm ồm ồm vang vọng khắp thiên địa nghe như tiếng sấm bên tai. Tại trung ương của vô số ma tộc trải dài khắp núi đồi đối diện, Ma Quân Cổ Nhĩ Lạp thân mặc một bộ khải giáp đen nhánh, đứng giữa trời cao giọng nói, chung quanh hắn là mấy trăm tên ma tướng.

"Đang!"

"Đang!"

"Đang!"

Một trận thanh âm của kim loại ma sát vào nhau vang vọng trong thiên địa từ hậu phương truyền đến, Phong Vân Vô Kị trên người mặc Sát Lục chiến giáp chậm rãi bước ra. Hắn đưa mắt nhìn về phía Cổ Nhĩ Lạp trên không trung, một cổ sát khí mãnh liệt phảng phất như thủy triều tràn ra, trong hư không còn ẩn ước nhìn thấy những điểm sáng, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ quân đội của Cổ Nhĩ Lạp.

- Thần phục ta hay là chết!

Một thanh âm lạnh lẽo khàn khàn từ bên trong khải giáp phát ra. Một đạo hàn quang hiện lên, Cổ Nhĩ Lạp khẽ giật mình, theo bản năng liền tránh sang một bên. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy "Khảo Tư Đặc" đang cầm một một thanh Khô Lâu Thập Tự kiếm cắm xuống đất, hai tay đặt lên chuôi kiếm, từ xa nhìn về phía hắn.

- Ngươi không phải là Khảo Tư Đặc!

Cổ Nhĩ Lạp đột nhiên gầm lên. Người bên dưới khải giáp mang đến cho hắn một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ, giống như bị độc xà nhìn thẳng vào. Lần đầu tiên, hắn đối với chủ nhân của tòa ma cung hướng tây bắc sinh ra sợ hãi.

- Quét sạch bọn chúng!

Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, đồng thời tay phải vung lên.

"Giết!"

"Giết!"

......

Mười vạn ma tộc phía sau gào thét, hóa thành một cơn sóng màu đen tràn về hướng quân đội của Cổ Nhĩ Lạp. Dưới sự hưng phấn tỏa ra từ khí tức của Phong Vân Vô Kị, tất cả đều tràn đầy sĩ khí, sát ý hừng hực.

- Tiêu diệt bọn chúng!

Ánh mắt của Cổ Nhĩ Lạp đảo qua những binh lính tinh thần đang sa sút, khuôn mặt trở nên vặn vẹo khó coi. Hắn liền vung tay lên, quay về những ma tướng bên người quát lớn.

Ngay lập tức, những ma tướng bên người Cổ Nhĩ Lạp kể cả mười vạn ma tộc toàn bộ đều lao về hướng Phong Vân Vô Kị…

Hai dòng nước lũ mạnh mẽ tràn xuống. Đồng thời, gần như trong nháy mắt khi song phương va chạm, mấy ngàn đạo nhân ảnh bị lực lượng xung kích cường đại hất văng lên trời…

Thanh âm sát phạt không ngừng vang lên bên tai, vô số ma tộc chém giết lẫn nhau, chiến tuyến trải dài đến mấy trăm dặm, những thanh trường kích phát ra quang mang lạnh lẽo. Bên dưới bóng người như thủy triều, huyết dịch màu đen chảy ra như suối...

Không có ma tộc sợ chết, càng giết chóc lại càng có thể kích phát bản năng hung ác từ bên trong cốt tủy của ma tộc. Quân đội của Cổ Nhĩ Lạp, sĩ khí mặc dù đã bị khí thế cường đại cấp độ Ma Quân của Phong Vân Vô Kị ảnh hưởng, nhưng thực lực thì lại không hề giảm sút bao nhiêu. Mặc dù ban đầu bị rơi vào tình thế bất lợi, nhưng rất nhanh mùi máu tươi tràn ngập không trung đã kích phát man tính từ trong cốt tủy của bọn chúng…

- Thật là hoành tráng!

Phong Vân Vô Kị đứng trên một gò cao, bên cạnh ngoại trừ bốn vị ma tướng còn có Pháp Tư Đặc.

Pháp Tư Đặc nghe được liền ngẩn ra, tiếp đó khẽ vươn thẳng người, ngẩng đầu nói:

- Đại Ma Quân vĩ đại, có lẽ ngài phải ra tay để đối phó với Cổ Nhĩ Lạp. Hắn hiện tại đã xuất thủ rồi!

Phong Vân Vô Kị tay phải đặt lên trên Khô Lâu Thập Tự kiếm đang cắm chặt vào mặt đất bên cạnh, ngón tay khẽ cử động một chút, lạnh nhạt nói:

- Không cần, Cổ Nhĩ Lạp thực lực quá kém, một lần công kích chẳng qua cũng chỉ giết được hơn ngàn người mà thôi. Ta có mười vạn ma binh, dư đủ cho hắn giết. Mười vạn ma tộc thực lực không đều nhau, vừa lúc mượn tay hắn đào thải một chút. Qua một lát nữa, những người còn có thể sống sót, thì xem như là tinh anh còn lại qua lần đầu tiên đào thái của ta. Nếu như không thể sống, vậy thì chết càng tốt.

- Ma quân anh minh!

Bốn gã ma tướng đồng thanh tán dương, kể cả Pháp Tư Đặc cũng gật gật đầu. Phong Vân Vô Kị nói ra lời này cũng là hợp với quan niệm của bọn họ. Tại Ma giới, loại ma tộc thấp kém như vậy thật sự là quá nhiều. Những ma tướng này đã trải qua rất nhiều trận chiến, cũng không nghĩ đến còn có thể dùng loại phương thức này để đào thải quân đội, lưu lại tinh anh. Nghe được Phong Vân Vô Kị nói, lập tức trong lòng sinh ra đồng tình.

- Không sai, nếu như không thể sống được thì cũng không có giá trị tồn tại!

Một tên ma tướng lên tiếng.

Phong Vân Vô Kị khẽ gật đầu, im lặng không nói, chỉ đưa mắt nhìn tràng cảnh mấy chục vạn ma tộc chém giết thảm thiết trước. Dùng một loại ánh mắt của người bàng quan đánh giá tràng chiến tranh này, giống như chẳng có quan hệ gì với hắn.

Một lúc lâu sau, Phong Vân Vô Kị rốt cuộc lên tiếng:

- Được rồi!

Sau đó tay phải của hắn hạ xuống, nắm lấy chuôi của Khô Lâu Thập Tự kiếm, dùng lực rút ra. "Sang!" một tiếng, trường kiếm bao phủ hàn khí lập tức vung lên...

Bình luận





Chi tiết truyện