chương 256/ 746

Chiến Đế cung.

Đại trưởng lão tiến vào tầng hầm lạnh lẽo bên dưới cung điện xây bằng băng ngọc, mặt đất bóng loáng như gương, gian phòng trống trải chỉ có hai cỗ quan tài băng. Trong quan tài băng bên trái có một gã nam tử trung niên mặc đế bào màu bạc, sắc mặt uy nghiêm lạnh lùng, bên cạnh y còn có một thanh đao trắng như tuyết. Khi Đại trưởng lão tiến vào dưới đất, thanh tuyết đao kia bỗng nhiên rung lên, phát ra từng tiếng đao ngân rợn người.

Bên trong quan tài băng, từng tia hàn khí từ những khe hở tràn ra, hóa thành sương trắng lượn lờ bên trong phòng. Tại bốn góc của tầng hầm, từng cột băng lăng lấp lánh từ trên góc phòng buông xuống, vô cùng mỹ lệ.

Bên cạnh quan tài băng của nam tử kia còn có một quan tài băng khác. Kỳ quái là bên trong quan tài băng này chỉ có một bộ phượng bào tinh xảo, cùng với chiếc mũ phượng phía trên, ngoài ra còn có vài đồ vật khác. Đây rõ ràng là một quan tài chôn quần áo và di vật.

Ánh mắt của Đại trưởng lão đảo qua nam tử mặc đế bào nằm trong quan tài băng, dường như có chút kích động, nước mắt chảy ra, theo những vết nhăn trên khuôn mặt rơi xuống đất, hóa thành từng bông tuyết nhỏ.

"Cuối cùng đã đợi được đến ngày hơm nay rồi… Đế quân…" Đại trưởng lão kích động chậm rãi đi về hướng bằng quan của nam tử mặc đế bào…

"Rắc rắc!"

Khi Đại trưởng lão còn cách quan tài băng mười trượng, một tầng băng lạnh đột nhiên từ dưới chân của lão tràn lên, nhanh chóng lan rộng đến đầu gối, hơn nữa vẫn không dừng lại. Đại trưởng lão biến sắc, lập tức dừng bước, hai mắt nhắm lại, đồng thời trong cơ thể cũng phát ra một cỗ hàn khí…

"Rắc rắc!"

Lại một thanh âm giòn giã vang lên, có điều lần này không phải tiếng băng lan, mà là từ bên trong quan tài băng phát ra. Khí tức lạnh lẽo đến cực điểm từ bên trong quan tài tràn ra, tiếp đó là những luồng sương trắng dày đặc lan tỏa khắp cả tầng hầm. Kỳ quái chính là những luồng sương lạnh này lại tự động lượn quanh cỗ quan tài bên cạnh.

"Rắc rắc!"

Hàn khí bên trong không ngừng gia tăng. Khuôn mặt già nua của Đại trưởng lão biến đổi, bước chân vốn đang tiến tới lập tức liên tục lui về phía sau. Xuyên qua hàn khí, có thể nhìn thấy bằng mắt thường từng vòng hàn băng dày đặc từ quan tài băng nhanh chóng khoách triển về bốn hướng. Trong nháy mắt, mặt đất đã kết thành một lớp hàn băng dày đến mấy thước. Đại trưởng lão đành phải lơ lửng giữa không trung.

Hàn khí trong tầng hầm càng ngày càng mạnh, khắp nơi tràn ngập sương lạnh. Ngay lúc này, một giọng nói đã yên lặng suốt cả ức vạn năm từ bên trong sương mù dày đặc vang lên:

- Ra ngoài!

Giọng nói mang theo cô tịch và thê lương không gì sánh được. Đại trưởng lão nghe được cả người run lên, sắc mặt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, lập tức giẫm chân xuống hư không, cung kính khom người nói:

- Cung nghênh Đế quân tỉnh lại, lão bộc sẽ chờ ngài bên ngoài Chiến Đế cung!

"Ừm!" Giọng nói trong quan tài băng lại vang lên, sau đó không còn thanh âm nào nữa.

Đại trưởng lão trầm mặc một chút, sau đó xoay người đi ra khỏi Chiến Đế cung. Lúc này ở bên ngoài, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão của Chiến tộc chỉ nhìn thoáng qua Đại trưởng lão một cái, sau đó cúi đầu xuống. Ba vị trưởng lão quỳ xuống đất, đầu cúi sát đến tận mặt băng. Ngoài bọn họ còn có một phiến người đông nghịt xếp thành hình tròn đồng loạt nhìn về tòa băng cung đột ngột xuất hiện trên mặt đất, cung kính quỳ sát xuống đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Trên bầu trời, mưa gió càng lúc càng mãnh liệt, từng cỗ cuồng phong gào thét thổi qua. Trên mặt đất, mấy vạn con dân của Chiến tộc quỳ sát đất, cùng chờ đợi vương giả của bọn họ. Một thời đại và sứ mệnh mới của Chiến tộc đã sắp bắt đầu…

Trái ngược với cuồng phong bạo vũ bên ngoài, bên trong băng cung lại rất yên lặng. Trong quan tài băng, sắc mặt của nam tử trung niên mặc đế bào vô cùng bình tĩnh, cặp mắt vốn đang đóng chặt bỗng nhiên lộ ra một khe hở. Từ trong khe hở đó, một luồng ánh sáng chợt lóe lên rồi vụt tắt. Tiếp đó hai con ngươi hoàn toàn mở ra. Một tiếng thở dài từ trong cặp môi dày của y phát ra, sau đó lớp da đang dập dềnh bỗng nhiên trở nên hồng hào, lan rộng ra khắp toàn thân. Từng luồng sinh khí bắt đầu xuất hiện trong thân thể.

Bên trong phòng, hàn khí tràn ngập đột nhiên như cá voi hút nước tràn vào bên trong quan tài băng. Sương lạnh bao trùm mật thất nhanh chóng biến mất không thấy nữa.

Nam tử kia nhìn chăm chú vào phía trên quan tài băng, một cỗ lực lượng vô hình liền nâng nắp quan tài nặng nề lơ lửng trên không trung, sau đó di chuyển về một bên, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Một bàn tay có chút trắng xanh từ bên trong quan tài băng vươn ra, nắp lấy bên mép của quan tài…

Nam tử trung niên mặc đế bào từ quan tài băng bước ra, đứng bên cạnh cỗ quan tài còn lại, lẳng lặng nhìn vào kiện phượng bào bên trong.

"Ngưng nhi, xin lỗi…" Nam tử kia đứng yên một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ cô đơn và thống khổ không gì sánh được. Trên người của hắn có tang thương, có cô tịch, lại có tịch mịch và thống khổ, rất khó tưởng tượng trên một con người lại hội tụ nhiều khí chất đến như vậy.

Bên ngoài Chiến Đế cung, mấy vạn Chiến tộc mặc áo bào trắng quỳ rạp trên mặt đất, nghênh gió đón tuyết, không hề cử động. Những hoa tuyết lạnh lẽo theo khí lưu hỗn loạn rơi vào cổ áo, nhưng bọn họ dường như chẳng hề cảm thấy, giống như toàn thân đã biến thành một bức tượng băng sống động. Những mảnh áo bào trong gió tuyết tung bay phần phật, phất phơ như bướm vờn đập cánh…

"Cộp!"

Tiếng bước chân giòn giã từ đại môn của Chiến Đế cung vang lên.

Ba vị trưởng lão của Chiến tộc mừng rỡ, lập tức cao giọng nói:

- Cung nghênh Đế quân!

Tiếp đó, mấy vạn con dân của Chiến tộc cũng hiện lên vẻ kích động và cuồng nhiệt, đồng thanh cung kính hô lên:

- Tham kiến Đế quân!

Sau đó tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Đế cung.

Trong lòng mỗi con dân của Chiến tộc, Chiến Đế không khác gì một vị thần. Tất cả bọn họ đều hy vọng nhìn thấy Chiến Đế, một người có thể khiến cho bọn họ phụng hiến tất cả.

Trong tiếng gió gào thét, Chiến Đế thân mặc đế bào chắp tay đứng thẳng trước cửa Chiến Đế cung. Bên hông trái của y có đeo một khối ngọc bội màu xanh lá, bên hông phái lại giắt một thanh tuyết đao được cột lại bằng vải trắng. Gió tuyết từ phía trước thổi đến, tiến vào bên trong Chiến Đế cung dạo chơi một vòng, sau đó lại gào thét lao ra. Thanh tuyết đao liền theo gió tuyết lay chuyển, nhẹ như một chiếc lông chim…

Chiến Đế ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn, lại nhìn xuống băng tuyết hỗn loạn bên dưới, sắc mặt hiện lên vẻ cô tịch. Trong những tiếng hô hào cung kính, thân ảnh cô độc của hắn đứng nhìn lên bầu trời giống như một ngọn núi cao vút đến tận mây…

Trời đất một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thét gào. Mấy vạn người quỳ sát trên mặt tuyết, lẳng lặng cùng chờ đợi…

Chiến Đế trong lòng thở dài một tiếng, liền bước lên một bước. Ngay khi hắn bước lên, nhiệt độ trong thiên địa bỗng nhiên hạ xuống. Trời đất vốn băng hàn càng trở nên lạnh giá không gì sánh được. Từ trên trời quan sát xuống, có thể nhìn thấy được một phiến trắng bạc từ khu vực sát biên giới Tuyết vực lan về bốn phía, khi bước chân đạp xuống thì đã lan ra phạm vi hơn trăm dặm. Trên bầu trời, những hoa tuyết từ mây đen rơi xuống càng lúc càng dày đặc…

Một giọng nói lạnh lẽo xuyên qua băng tuyết truyền vào trong tai mỗi Chiến tộc:

- Đứng lên hết đi!

Những Chiến tộc vừa nghe được lập tức đứng lên. Mỗi người đều cảm giác được một luồng khí tức kỳ dị truyền vào cơ thể. Chân khí toàn thân dưới sự dẫn động của luồng khí tức này điên cuồng vận chuyển. Trong thiên địa, từng luồng khí tức lạnh lẽo tràn vào cơ thể hóa thành từng cỗ chân khí băng hàn.

Chiến Đế kìm nén biểu tình trên mặt, tất cả sự cô đơn và tịch mịch đều chôn dấu vào tận đáy lòng. Trên mặt lộ ra thân sắc uy nghiêm, chắp tay cao giọng nói:

- Từ hôm nay trở đi, Chiến tộc của chúng ta lại bước ra trời đất. Thái Cổ sẽ vì sự xuất hiện của chúng ta mà rung chuyển. Đây là thời đại của Chiến tộc chúng ta!

"Hô!"

Tất cả thành viên của Chiến tộc đều hô lên. Những con tuyết ưng trên cao cũng phát ra từng tiếng kêu bén nhọn, lượn vòng trên bầu trời…

Nơi cực tây, tại tà đạo thánh địa U Minh phong, những kẻ tà đạo đang bế quan đều mở mắt ra. Tất cả đều có thể cảm giác được một cỗ khí tức vô cùng lạnh lẽo từ phương bắc truyền đến, biến hóa từ hàn băng đến cực hàn, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc…

Một tin tức chấn động truyền ra khắp Thái Cổ, Chiến tộc đã biến mất một thời gian dài lại xuất hiện trong thiên địa. Nếu như nói tin tức này vẫn chưa khiến cho người ta chú ý, vậy thì khi Tuyết vực tuyên bố thần phục Chiến tộc, toàn bộ cường giả của Thái Cổ đều chấn động. Đối với sự xuất hiện của Chiến tộc, thánh điện vẫn bảo trì sự trầm mặc hiếm có.

oOo

Kiếm vực.

Trì Thương suốt đêm chạy đến vùng băng tuyết, tại đây y đã tìm được Tây Môn Y Bắc đang nhắm mắt ngồi trong băng tuyết, cùng với những Hoàng Kim giáp sĩ đang tu luyện Hàn Băng thần công.

- Tây Môn tiền bối! Chúng ta có lẽ phải nhanh rời khỏi đây thôi!

Sau khi Trì Thương nhận được tin tức, liền xuất hiện trước mặt Tây Môn Y Bắc.

Tây Môn Y Bắc mở mắt ra, ánh mắt nội liễm, từ bề ngoài nhìn vào lúc này y đã hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước.

Trì Thương vẫn còn nhớ kỹ khi mới gặp Tây Môn Y Bắc, hắn có cảm giác giống như một con ếch bị bị một rắn nhìn chằm chằm. Trong lòng có một loại cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ, đó là một loại nguy hiểm chí mạng. Tây Môn Y Bắc giống như một thanh bảo kiếm đoạt mạng đã xuất vỏ, lộ ra sự sắc bén.

Nhưng hiện tại, Trì Thương lại cảm thấy Tây Môn Y Bắc hoàn toàn không có sự sắc bén của một thanh kiếm rời khỏi vỏ như lúc trước. Lúc này Tây Môn Y Bắc hoàn toàn giống như một người bình thường không hề có võ công, đã không còn loại cảm giác nguy hiểm chí mạng.

Nhưng chẳng biết vì sao, Tây Môn Y Bắc hiện tại lại càng khiến cho Trì Thương cảm thấy nguy hiểm và đáng sợ hơn.

- Tại sao? Vì đám người xuất hiện ở hướng tây bắc kia?

Tây Môn Y Bắc mở mắt ra, lãnh đạm hỏi.

Trì Thương gật đầu.

- Nếu như bọn chúng muốn gây bất lợi cho chúng ta thì đã sớm động thủ rồi!

Tây Môn Y Bắc nói:

- Có điều không lâu trước đây bỗng xuất hiện một gã nam tử khí tức vô cùng cường đại, chỉ sợ ngay cả ta cũng không phải là đối thủ. Ngoại trừ hắn ra, những kẻ còn lại không một ai có thể tạo thành uy hiếp với ta!

Trì Thương sửng sốt, nhưng chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Khi tin tức truyền đến Kiếm vực thì Chiến tộc đã sớm xuất hiện, hơn nữa còn chinh phục cả Tuyết vực. Bọn họ không thể nào lại không phát hiện ra những Hoàng Kim giáp sĩ tu luyện bên trong Tuyết vực, thế nhưng vẫn không hề có hành động gì. Thứ nhất có lẽ là vì muốn bảo trì thực lực, thứ hai có lẽ là bọn họ kinh sợ thực lực của Tây Môn Y Bắc.

Trì Thương còn nhớ sư phụ mình đã từng nhận xét về Tây Môn Y Bắc: "Trên đời này không một ai có thể an nhiên đối diện với kiếm của Tây Môn Y Bắc, chí ít ta không thể làm được!"

Trong khi Trì Thương đang suy nghĩ, Tây Môn Y Bắc đang ngồi xếp bằng trên đất liền vén áo bào đứng lên, cử động khiến cho tuyết đọng trên người rớt xuống. Y nhìn chung quanh, đảo qua những Hoàng Kim giáp sĩ cả người bao phủ hoa tuyết, lên tiếng:

- Không biết là do kẻ nào, trong thời gian gần đây ta cảm giác được nhiệt độ không khí của Tuyết vực bỗng nhiên hạ xuống, so với trước đây lạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hoa tuyết càng thêm dày đặc. Hắn hất những bông tuyết trên y bào xuống, lên tiếng:

- Các Hoàng kim giáp sĩ trong khoảng thời gian này nhờ lợi dụng lực lượng của tự nhiên, công lực đã cao hơn một tầng. Hiện nay cũng gần như đã đạt được mục đích. Sau khi nhóm này kết thúc thì tạm thời hãy ngừng đến đây tu luyện… Ta cảm giác được, khi tức của nhóm người kia vô cùng cường đại, so với thực lực của Kiếm các còn mạnh hơn rất nhiều. Đặc biệt là người kia…

Tây Môn Y Bắc muốn nói nhưng rồi lại thôi, trong mắt hiện lên thần sắc suy tư, sau đó lắc đầu nói:

- Đi thôi, càng nhanh càng tốt!

Từng Hoàng Kim giáp sĩ lần lượt từ trong tuyết đọng bước ra, cử động khiến cho những bông tuyểt trên người rớt xuống. Tất cả đều nhìn Trì Thương…

Sau khi Trì Thương dẫn theo Hoàng Kim giáp sĩ rời khỏi đó không lâu. Từ xa xa, mấy ngàn Chiến tộc bỗng nhiên xuất hiện tại nơi tu luyện của Hoàng Kim giáp sĩ. Cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi tóc đen có khuôn mặt anh tuấn.

- Hừ! Xem như bọn chúng may mắn!

Tên nam tử kia nhìn chăm chú vào những vết sâu trên mặt đất, liền vung tay lãnh đạm nói:

- Đi thôi!

Sau đó những Chiến tộc cường hãn lại đạp tuyết mà đi. Đến vội vàng đi cũng vội vàng, hành động không hề trì trệ…

oOo

Tại một nơi hoang vu trên Thái Cổ, bên dưới lòng đất là một thế giới hỏa hồng, khắp nơi đầy những dòng nham thạch chảy xuôi, một hải dương của dung nham. Trong thế giới dung nham hỏa hồng này, một nam tử toàn thân xích lõa hai tay giao nhau trước ngực, lẳng lặng xuôi theo dòng chảy của dung nham trong lòng đất. Đột nhiên mí mắt của hắn khẽ nháy vài lần, sau đó liền bất động…

Bình luận





Chi tiết truyện