chương 683/ 746

Tại nơi tận cùng của pháp tu.

Trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ từ từ mở mắt ra, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Tất cả tin tức trong khoảng hư không này đều không trọn vẹn, đã bị ngoại lực mạnh mẽ phá hư. Hắn cố gắng từ trong hư không thu thập tin tức khi Pháp Tổ qua đời, nhưng khí tức của Pháp Tổ lưu lại trong khoảng hư không này dường như đã bị xóa đi, hoàn toàn trống rỗng.

"Chẳng lẽ ta đã sai lầm, Pháp Tổ thật sự đã chết rồi sao?" - Phong Vân Vô Kỵ từ từ đứng dậy, suy nghĩ trong lòng như thủy triều: "Với năng lực của Pháp Tổ, có thể đoán trước được sau khi y chết Công Tôn Chỉ Thương sẽ xuất hiện, hơn nữa trước đó còn để lại di vật kéo dài tính mạng cho Trì Thương, chẳng lẽ lại không đoán được cái chết của mình sao? Rốt cuộc là Âm Mưu Chi Chủ đã lừa gạt Pháp Tổ, hay là Pháp Tổ đã lừa gạt Âm Mưu Chi Chủ?"

Những câu hỏi này không ai có thể trả lời. Tâm tình của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên trầm xuống. Liên tiếp mấy ngày hắn không ngừng qua lại giữa nơi tận cùng của pháp tu và hư không nơi Pháp Tổ ngã xuống, dường như chìm vào một loại trạng thái cố chấp, cố chấp truy tìm một thứ gì đó.

- Sư huynh, Tân Tổ… không sao chứ?

Tại nơi tận cùng của pháp tu, một tên cao thủ pháp tu hỏi Thánh Giả, trong giọng nói lộ ra vẻ quan tâm. Bên cạnh y còn mấy tên cao thủ pháp tu khác đang tụ tập. Trong khoảng thời gian này, mọi người đều tận mắt nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ giống như thất thần, không ngừng qua lại giữa gian nhà cỏ và hư không nơi Pháp Tổ qua đời, trong miệng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm, nhưng không ai nghe rõ hắn đang nói gì.

- Chắc là sẽ không có chuyện gì đâu.

Thánh Giả trả lời, trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng, dừng một chút sau đó giải thích:

- Áp lực của y quá lớn. Thái Cổ đã dùng phương thức che đậy để lừa gạt chư thần, nhưng bây giờ Thanh Long đã chết, phương thức này cũng không thể kéo dài lâu được nữa. Bây giờ y chỉ là đang tìm tất cả sự trợ giúp có thể tìm được, bao gồm tin tức mà sư tôn có khả năng để lại.

Mọi người đều im lặng, lại nhìn về hướng gian nhà cỏ đơn sơ kia, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ tôn kính.

"Két!"

Cửa gỗ của gian nhà cỏ đã đóng kín hồi lâu cuối cùng lại mở ra, Phong Vân Vô Kỵ với gương mặt có phần tiều tụy bước ra bên ngoài, nói với giọng vừa trầm thấp vừa khàn khàn:

- Thánh Giả đại nhân, có thể đem điển tịch trong tộc có liên quan đến bát quái cho ta mượn xem một chút được không?

Mọi người đều sửng sốt, sau đó một ý niệm điên cuồng lướt qua trong đầu: "Chẳng lẽ y muốn…"

- A, được!

Không đợi Thánh Giả lên tiếng, những cao thủ pháp tu khác lập tức đáp lời, sau đó nhanh chóng lần lượt rời khỏi. Khi xuất hiện lần nữa, trong tay mỗi người đều cầm một quyển hoặc mấy quyển điển tịch phát ra ánh sáng của pháp thuật.

"Sư tôn không bao giờ giấu giếm sở học của mình. Một thân sở học của ngài bao gồm thuật bát quái suy diễn, trong khi giảng đạo đã từng truyền thụ cho các đệ tử. Nhưng bởi vì tư chất của chúng tôi có hạn, không ai có thể học được môn tuyệt học này của sư tôn, nói thật đúng là xấu hổ. Có điều lúc trước khi học đạo, những lời nói của sư tôn đều được chúng tôi ghi chép lại, hi vọng có thể trợ giúp được cho ngài.

- Cảm ơn!

Phong Vân Vô Kỵ nhận lấy điển tịch trên tay mọi người, sau đó lại vội vã đi vào trong gian nhà cỏ. Theo tiếng cửa gỗ phía sau đóng lại, trong gian nhà cỏ loáng thoáng vang lên tiếng lật sách thật thấp.

- Sư huynh, huynh nói xem liệu y có thể lĩnh ngộ được đạo tiên đoán của sư tôn hay không?

Khi Phong Vân Vô Kỵ đóng cửa gỗ của gian nhà cỏ lại, một tên pháp tu chần chừ một lúc, sau đó lên tiếng hỏi.

- Ta cũng không biết.

Thánh Giả buồn bã nói. Vào giờ phút này y cũng cảm thấy mê mang. Mấy trăm vạn đệ tử pháp tu đều không thể kế thừa được y bát của sư tôn, chẳng lẽ Vô Kỵ chỉ trong một lúc là có thể lĩnh ngộ đạo tiên đoán này sao? Thánh Giả lắc đầu một cái, trong lòng cảm thấy mơ màng.

oOo

Tại Ma Giới hoàn toàn yên tĩnh. Chủ Thần thứ mười bốn hiện ra hoàng kim chân thân, suốt ngày suốt đêm hấp thu lực lượng hỗn loạn dồi dào trong vũ trụ, mỗi ngày sức mạnh của hắn đều tăng lên rất nhiều.

Toàn bộ vũ trụ dường như đều tiến vào một thời kỳ ôn hoà, nhưng cũng không ai biết sự yên tĩnh trước cơn bão này còn có thể kéo dài bao lâu.

oOo

Tại không gian đại thứ nguyên.

- Ca ngợi chủ, ca tụng chủ, nguyện quốc độ của ngài giáng lâm, nguyện ý chỉ của ngài dưới mặt đất cũng như trên trời, xin ngài tha thứ cho tội ác của con dân, ban cho sự cứu rỗi cuối cùng…

Tiếng thánh ca vang dội truyền khắp chân trời. Từng tòa tinh cầu được bao phủ trong sương mù mờ mịt do thánh lực biến thành. Giữa trời đất ngập tràn sự thánh khiết. Vô số tín đồ, cha cố và giáo chủ không ngừng tràn về hướng những tòa giáo đường kiểu gothic cao vút trong mây, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ thành kính. Nguồn: http://truyenfull.vn

Những tinh thể do Cứu Thục giáo hội kiểm soát đã yên lặng rất lâu, lúc này lại lâm vào tình cảnh điên cuồng. Vô số phép màu và ánh sáng cứu rỗi lại xuất hiện, khiến cho nhân viên thần chức của giáo hội nhanh chóng gia tăng. Mỗi ngày tại các giáo đường kiểu gothic đều có rất nhiều tín đồ từ bốn phương kéo về, thật lâu không rời đi.

Cứu Thục giáo hội vốn suy tàn dường như lại khôi phục cảnh tượng phồn vinh của ngày xưa. Phía trước Cứu Thục thánh điện trên ngọn núi cao nhất thuộc đại lục Âu Đình Tư, tân nhiệm giáo hoàng chí cao Cương Tát Lôi Tư tay cầm quyền trượng của giáo hoàng, nhìn xuống đám đại giáo hoàng và hồng y đại giáo chủ đông đúc dưới bậc thang, cùng với đám tín đồ mênh mông như nước bên dưới đỉnh núi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng tự hào.

Giữa không trung có một cơn cuồng phong thổi qua, tóc mai bên tai Cương Tát Lôi Tư phất phơ trong gió. Vị tân nhiệm giáo hoàng chí cao này vung quyền trượng trong tay một chút, đám đại giáo hoàng và và hồng y đại giáo chủ bên dưới bậc thang liền quỳ rạp xuống. Dưới đỉnh núi vang lên một trận thanh âm như dời non lấp biển:

- Tham kiến giáo hoàng chí cao!

Nghe được thanh âm đinh tai nhức óc dưới chân núi, khóe miệng Cương Tát Lôi Tư lộ ra một nụ cười. Giờ phút này hắn đã chạm tới đỉnh cao quyền lực của nhân gian, sự phồn vinh của Cứu Thục giáo hội trăm triệu năm trước lại tái hiện trong thời kỳ của hắn. Ánh mắt lướt qua đông đảo tín đồ, Cương Tát Lôi Tư nhìn vào sâu trong hư không. Tại nơi thánh quang rực rỡ nhất, vị tân nhiệm giáo hoàng này dường như thấy được bóng người đã tạo ra phép màu kia.

"Y không phải là Cứu Thục Chi Chủ." - Trong lòng Cương Tát Lôi Tư lặng lẽ thầm nghĩ: "Nhưng lại hơn hẳn Cứu Thục Chi Chủ."

Trong đầu hiện lên hai con ngươi trắng bạc kia, Cương Tát Lôi Tư không khỏi rùng mình. Bất kể là Cứu Thục Chi Chủ thật hay giả, đối với hắn đều không quan trọng, chủ yếu là hắn thật sự thành tâm kính phụng nhân vật mạnh mẽ này.

Phía trên hư không vô tận, nơi những tháp nhọn kiểu gothic như sao trên trời hóa thành nhỏ như con kiến, chính là nơi thánh quang dày đặc nhất. Bổn Tôn mặc áo trắng đứng trong biển thánh quang, trên trán lập lòe ánh sáng của thần cách cứu rỗi. Lực lượng tín ngưỡng vô cùng vô tận từ bốn bề tụ đến, mỗi giây phút thực lực của hắn đều tăng lên.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Bổn Tôn không nhúc nhích như pho tượng cuối cùng tỉnh lại, chiếc đầu từ từ chuyển động, cặp mắt lạnh giá vô tình nhìn về một khoảng hư không khác. Vượt qua tầng tầng không gian, tại phía trên hư không vô tận, hắn nhìn thấy được một hải dương ánh sáng, ở nơi đó hắn cảm nhận được có mấy cặp mắt vẫn luôn quan sát mình.

Uy nghiêm của chư thần là thần thánh không thể xâm phạm, đối với cao thủ cũng như vậy. Không ai muốn bị người khác luôn theo dõi, đó là một sự xúc phạm.

Phía trên vô số tinh cầu, trong khu vực bán kính mấy trăm vạn cây số được thánh quang bao phủ, vô số thiên sứ ánh sáng qua lại như con thoi. Giữa đại quân thiên sứ đông đảo là những cánh cổng ánh sáng lấp lánh cao vút, số lượng đến hơn mười vạn. Đông đảo thiên sứ không ngừng từ nơi này bay ra, đi đến những tinh cầu tôn thờ Chủ Thần khác nhau, xuất hiện theo sự kêu gọi từ nhân viên thần chức ở nhân gian.

Đối với những người phàm tục ở nhân gian, thiên sứ chính là tượng trưng cho sức mạnh, kêu gọi được thiên sứ cũng có nghĩa là được Chủ Thần chiếu cố, nhờ đó có được quyền hành tối cao trong nhân gian. Chiến trang của nhân gian là thứ chư thần mong muốn nhìn thấy, bởi vì có chiến tranh mới cần cứu rỗi, mới thờ phụng thần linh.

Tại trung ương không gian được bao phủ bởi thánh quang này, mười hai tên Tọa thiên sứ bốn cánh ngồi ngay ngắn trước cánh cổng ánh sáng, yên lặng nhìn xuống nhân gian. Đối với đám thiên sứ thì thời gian vốn không có bất kỳ ý nghĩa gì. Hôm nay dường như cũng không có gì khác biệt so với thường ngày, đám Tọa thiên sứ vẫn yên lặng quan sát tên độc thần giả kia, đột nhiên…

"Ầm!"

Ven rìa khu vực được thánh quang bao phủ này, ánh sáng chợt lóe lên, Bổn Tôn mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt đám thiên sứ, một chân đạp lên mảnh đất tràn ngập thánh quang này. Toàn bộ không gian rung chuyển kịch liệt. Mười hai tên Tọa thiên sứ chợt đứng thẳng người dậy, không thể tin nhìn Bổn Tôn ở ven rìa thánh quang, một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu chảy xuống đến tận chân. Không ai ngờ được, trước đó một khắc tên độc thần giả này rõ ràng vẫn còn ở cách xa mấy trăm vạn năm ánh sáng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mình.

Bổn Tôn bước vào trong thánh quang, cặp mắt lạnh như băng quét qua vô số thiên sứ. Tất cả thiên sứ bị ánh mắt của hắn nhìn vào, linh hồn đều không khỏi run lên, bất giác cúi đầu xuống. Từ trên người kẻ xâm nhập xa lạ đột nhiên xuất hiện này, đám Quang thiên sứ cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ. Áp lực này mặc dù không mạnh như chư thần, nhưng cũng không phải là thứ bọn chúng có thể chống lại được. Nhất thời đám Quang thiên sứ đều quên mất việc phản kháng.

- Thông báo cho Sí thiên sứ và Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ đại nhân ở thiên giới!

Một tên Tọa thiên sứ chợt kêu lên. Giờ phút này tất cả Tọa thiên sứ đều cảm nhận được một nguy cơ to lớn chưa bao giờ từng có.

"Ầm!"

Đám thiên sứ chợt cảm thấy hoa mắt. Một tên Tọa thiên sứ vừa rồi vẫn còn đứng ở hậu phương bên cạnh cánh cổng ánh sáng, sau một khắc đã xuất hiện trong tay Bổn Tôn. Một bàn tay của Bổn Tôn nắm lấy cổ tên Tọa thiên sứ bốn cánh kia giơ lên thật cao. Trong mắt của đám Quang thiên sứ, giờ phút này Tọa thiên sứ vô cùng mạnh mẽ lại bất lực giống như một con vịt bị nắm lấy cổ. Từ trên thân thể của hắn bắn ra thánh quang chói mắt, đồng thời tầng tầng bóng mờ thật mỏng không ngừng từ trong thân thể hắn diễn sinh ra. Nhưng tất cả bóng mờ thật mỏng bay ra chưa đến một thước lại quay trở về thân thể. Trước mặt năng lực thấu thị mạnh mẽ của Bổn Tôn, năng lực hình chiếu không gian của thiên sứ cấp cao căn bản không thể nào thi triển được.

"Ầm!"

Một bàn tay khác của Bổn Tôn vươn ra nhanh như chớp, đột ngột cắm vào trong lồng ngực tên Tọa thiên sứ kia, nắm lấy trái tim thiên sứ lóng lánh sáng ngời. Tên Tọa thiên sứ kia vốn đang giãy giụa kịch liệt chợt cứng đờ, cặp mắt mở lớn không nhúc nhích, thân thể nhanh chóng tan thành vô số điểm sáng tiêu tán trong hư không.

- Đề Lạp Đặc Di đại nhân!

Đám thiên sứ đồng loạt kinh hô. Tên độc thần giả này mạnh đến mức làm người ta nghẹt thở. Sau một khắc, đám Quang thiên sứ mênh mông như nước cuối cùng đã nổi giận.

Bình luận





Chi tiết truyện