chương 719/ 746

Trong bóng tối hư vô, thân thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn vẽ nên một đường cong thật dài, rơi vào sâu trong hư không. Phía sau Chủ Thần thứ mười bốn, ba bóng đen hòa vào trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động lướt về phía hắn. Chung quanh ba bóng đen có khí tức như vực sâu này trăm trượng, lực lượng cửu tinh nổi lên một làn sóng gợn khác thường, lặng lẽ che giấu khí tức của ba người.

Dưới lực lượng của cửu tinh che giấu, Ma Đế Hoàng nhìn Chủ Thần thứ mười bốn càng lúc càng gần, thần sắc trên mặt trầm tĩnh như nước, trong con ngươi lóe lên một vệt sáng màu xám.

Trông thấy thần thể hoàng kim to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn tiến đến, trong lòng phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc và Ma Đế Hoàng đồng thời hét lớn một tiếng: "Hắn là của chúng ta!"

- Bàn tay âm mưu của Hắc Ám Tịch Nhĩ Lạc!

Một giọng nói lạnh giá, không mang theo bất cứ tình cảm nào đột nhiên vang lên trong hư không. Cùng lúc đó, một dao động khiến linh hồn run rẩy từ một điểm trong hư không phát ra. Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cuối cùng đã nhận lấy quyền khống chế thân thể Ma Đế Hoàng.

"Ầm!"

Hư không rung chuyển. Một mảng bóng tối mang theo lực lượng làm người ta khiếp sợ tràn về hướng Chủ Thần thứ mười bốn.

- Ta ghét nhất là bị người khác xem thường!

Đệ Nhất phân thần nhìn chằm chằm vào thần thể hoàng kim của Chủ Thần thứ mười bốn càng lúc càng gần, trong mắt lóe lên một vệt sáng căm hận. Cổ tay hắn lật một cái, Kiếp Ma đao do ma thức ngưng tụ thành liền hiện lên trong tay. Sau đó cổ tay vung lên, phát ra đao pháp Kiếp Ma Đạo như sấm sét:

- Thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo, Thần Tử Ma Diệt!

"Ầm!"

Sau lưng Đệ Nhất phân thần bỗng xuất hiện mấy bóng ma to lớn, đứng sừng sững trong hư không. Chợt nghe một tiếng đao ngân, một ánh đao màu đen không hề tô điểm bắn ra, vượt qua tầng tầng hư không, chém về phía sau lưng Chủ Thần thứ mười bốn.

Trong số ba người, Xi Vưu lại là người ra tay cuối cùng. Khi còn cách Chủ Thần thứ mười bốn hơn năm mươi trượng, y lại không theo sau Ma Đế Hoàng và Đệ Nhất phân thần, áo bào rung động, bình tĩnh đứng ở không trung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Hủy Thiên Diệt Địa chưởng!

Một giọng nói hùng hồn và trầm đục đột nhiên vang lên giữa hư không. Trên bầu trời cửu tinh lập lòe. Phía dưới cửu tinh, áo bào xám rộng thùng thình trên người Xi Vưu tung bay phần phật. Dưới tay áo bào, một bàn tay do bóng đen tụ thành giống như từ trong địa ngục vươn ra, bên trong như có lực lượng vạn cân chậm rãi đẩy về phía trước. Một đoàn bóng tối vô tận lặng lẽ từ trong hư không tràn ra, từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy Chủ Thần thứ mười bốn.

"Rắc rắc!"

Bàn tay của Xi Vưu vừa mới đẩy ra mấy tấc, hư không dưới người Chủ Thần thứ mười bốn dường như không chịu áp lực to lớn kia, ầm ầm vỡ vụn ra.

- Gào!

Ngay khi ba người ra tay, khí tức lộ ra ngoài, Chủ Thần thứ mười bốn lập tức phát giác được. Chiếc đầu to lớn của hắn đột nhiên quay sang, trong miệng phát ra một tiếng gầm giận dữ. Ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp hợp sức công kích, hành động này khiến cho hắn vô cùng giận dữ. Trong tiếng gầm, thần cách thời gian lấp lánh trong suốt trên trán hắn lập lòe, thời gian quy tắc trong hư không bỗng trở nên hỗn loạn.

"Thời gian bất động!"

"Thời gian chảy ngược!"

Chủ Thần thứ mười bốn vừa ra tay đã thi triển hai lực lượng thời gian mạnh mẽ. Hư không rung động một tiếng, sau đó Xi Vưu, Đệ Nhất phân thần, Ma Đế Hoàng và ba đòn công kích hủy diệt trời đất do bọn họ phát ra đều bất động, ngay cả hư không đang bị áp lực vô tận phá vỡ cũng dừng quá trình sụp đổ.

Đối tượng bị ảnh hưởng có thực lực càng mạnh, thời gian duy trì của "thời gian bất động" lại càng ngắn. Một giây sau, Xi Vưu là người đầu tiên thoát khỏi tác dụng "thời gian bất động" của Chủ Thần thứ mười bốn. Đệ Nhất phân thần và Ma Đế Hoàng cũng lần lượt phá tan lực lượng "thời gian bất động". Nhưng sau đó một khắc, sắc mặt của hai người liền biến đổi.

"Ầm!"

Trong tiếng nổ lớn, một mảng bóng tối vô biên ập xuống đầu hai người. "Bàn tay âm mưu của Hắc Ám Tịch Nhĩ Lạc" do phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc phát ra và thức thứ tám Kiếp Ma Đạo của Đệ Nhất phân thần trong nháy mắt bị "thời gian chảy ngược" bắn trở về.

Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc quát lớn một tiếng, da thịt trên trán đột nhiên nứt ra, hiện lên một viên thần cách ảm đạm, không ngừng lập lòe. Mảng bóng tối vô tận kia khi còn cách Ma Đế Hoàng hai mươi trượng bỗng kêu lên một tiếng, hóa thành sương mù tản ra. Một đoàn lực lượng tinh thuần từ trong "bàn tay âm mưu của Hắc Ám Tịch Nhĩ Lạc" chui vào trong thân thể hắn.

Phía bên kia, Hủy Thiên Diệt Địa chưởng do Xi Vưu phát ra cũng bị "thời gian chảy ngược" ảnh hưởng, bắn trở về phía Xi Vưu.

"Ầm ầm ầm!"

Sâu trong bầu trời, cửu tinh từ Thanh Minh đến Hỗn Loạn Chi Thần nhanh chóng rung động. Trong ánh mắt nghi hoặc của Ma Đế Hoàng và Đệ Nhất phân thần, công kích do Xi Vưu phát ra chỉ "chảy ngược" mấy trăm trượng, liền thoát khỏi trói buộc của lực lượng thời gian, dùng tốc độ nhanh hơn bắn trở về.

"Ầm!"

Lực lượng hùng hậu từ trong hư vô tràn ra, bao trùm toàn thân Chủ Thần thứ mười bốn vào bên trong. Một lực lượng còn đen tối hơn so với bầu trời đêm nhanh chóng co vào phía trong. Từ bầu trời nhìn xuống, đoàn bóng tối bao phủ lấy Chủ Thần thứ mười bốn này giống như một dấu bàn tay to lớn.

- Gào!

Trong bóng tối, Chủ Thần thứ mười bốn lại gầm lên một tiếng, thần thể hoàng kim to lớn đột nhiên bắn ra hàng chục ngàn tia chớp hừng hực. Một dao động thần lực mãnh liệt cùng lúc truyền vào trong lòng ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp.

"Ầm!"

Trong tiếng nổ lớn, một đoàn thần lực hắc ám sền sệt từ trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn bắn ra, quét qua bốn phương. Lực lượng hủy diệt hùng hậu chung quanh bị thần lực hắc ám vô tận quét qua, lập tức ào ào hóa thành hư vô.

"Lui!"

Giọng nói bình tĩnh của Xi Vưu vang lên trong đầu Đệ Nhất phân thần và Ma Đế Hoàng. Vừa phát ra một chiêu, Xi Vưu liền không hề chần chừ, áo bào xám rung động, như tia chớp lui về phía sau.

Đối với chư thần, yêu ma của Ma Giới chính là kẻ hầu, là con kiến hèn mọn và nhỏ bé, chỉ biết hành động theo ý chỉ của chư thần. Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn chưa khôi phục quang vinh của ngày xưa, thậm chí còn chưa ngồi lên ngôi vị thuộc về hắn, nhưng lại có linh hồn giống như chư thần, cũng có sự cao ngạo của chư thần. Hành động thừa nước đục thả câu của ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp khiến cho hắn cực kỳ tức giận, làm sao có thể để cho bọn họ dễ dàng rời đi như vậy.

Trong tiếng rít, năm ngón tay của Chủ Thần thứ mười bốn mở ra, lực lượng thời gian một lần nữa phát động, thần lực giết chóc trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao. Xi Vưu, Đệ Nhất phân thần và Ma Đế Hoàng vừa mới lui ra ngàn trượng, lại bị lực lượng thời gian của Chủ Thần thứ mười bốn làm bất động trong hư không.

Trong cặp mắt hoàng kim của Chủ Thần thứ mười bốn treo cao trong hư không hiện lên vẻ giận dữ, thân hình nhoáng lên, lập tức biến mất giữa hư không.

Thân thể Chủ Thần thứ mười bốn vừa tiến vào dòng sông thời gian, một giọng nói lạnh giá bỗng truyền vào trong tai hắn:

- Ta chờ ngươi đã lâu rồi.

Chủ Thần thứ mười bốn đột ngột ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gã nam tử vẻ mặt lạnh lùng, tóc trắng như tuyết. Ngay khi hắn vừa ngẩng đầu, bàn tay phải trắng nõn của nam tử áo trắng kia mở ra, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai hắn:

- Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất!

"Ầm!"

Dòng sông thời gian dâng lên sóng lớn. Theo năm ngón tay của Phong Vân Vô Kỵ khép lại, một lực lượng vô cùng hùng hậu đánh vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn. Một chiêu này quá đột ngột, thần thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn vừa bước vào trong dòng sông thời gian được một nửa, lập tức bị Phong Vân Vô Kỵ dùng "ngự trời sử đất, dùng trời đất làm kiếm" đánh văng ra khỏi dòng sông thời gian.

Bên ngoài dòng sông thời gian, trong ánh mắt nghi hoặc của Xi Vưu, Đệ Nhất phân thần và Ma Đế Hoàng, Chủ Thần thứ mười bốn vừa biến mất lại xuất hiện trong hư không một cách chật vật. Trên thân thể hoàng kim to lớn trải đầy vết thương, máu tươi chảy ra như suối. Nhưng chỉ trong thời gian một hơi thở. tất cả vết thương lại tự động khép vào. Có thần lực giết chóc mênh mông chống đỡ, công kích của bốn cao thủ đỉnh cấp mặc dù đã khiến Chủ Thần thứ mười bốn bị thương, nhưng lại không thể khiến hắn bị thương nặng.

"Không sao chứ?" – Khi Đệ Nhất phân thần đang nghi hoặc, một giọng nói quen thuộc bỗng truyền vào trong tai, chính là giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ.

"Không sao." - Đệ Nhất phân thần hờ hững đáp. Mặc dù cảm ứng được thần thức của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng hắn lại không cảm giác được khí tức của Phong Vân Vô Kỵ. Hơi trầm tư, hắn liền hiểu được, tình hình hiện giờ của Phong Vân Vô Kỵ hẳn là có liên quan đến "thời gian".

Chỉ trong khoảng thời gian này, "thời gian bất động" do Chủ Thần thứ mười bốn thi triển lên ba người đã biến mất. Nhưng bất kể là Đệ Nhất phân thần hay Xi Vưu đều không có ý định rời đi, ngược lại đứng trong hư không, từ xa xa nhìn Chủ Thần thứ mười bốn.

Xi Vưu và Đệ Nhất phân thần không lùi, Ma Đế Hoàng cũng chỉ có thể ở lại.

Trong lòng Ma Đế Hoàng hiểu rõ, nếu như rời khỏi Xi Vưu và Đệ Nhất phân thần, dựa vào năng lực tùy ý ra vào dòng sông thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn muốn giết chết hắn cũng sẽ không tốn nhiều sức.

"Không hổ là kẻ đứng đầu chư thần trước đây, mặc dù đã bị bình hành ảnh hưởng, lại bị phong ấn, nhưng thực lực vẫn mạnh đến như vậy!" – Từ xa xa nhìn về thần thể hoàng kim to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn, trong lòng Ma Đế Hoàng vừa sợ hãi vừa đố kị, sâu trong cặp mắt ảm đạm hiện lên vẻ tham lam thật sâu.

Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc muốn thần lực hùng hậu của Chủ Thần thứ mười bốn, còn Ma Đế Hoàng lại muốn thần cách giết chóc của hắn. Mà tất cả những thứ này đều dựa trên cơ sở đánh chết Chủ Thần thứ mười bốn. Trong quá trình này, hai người đều có thể gặp phải nguy hiểm người chết hồn diệt, việc này còn mạo hiểm hơn nhiều so với hấp thu phân thân của chư thần trong hư không. Thu hoạch vĩnh viễn là tỉ lệ thuận với những gì bỏ ra.

- Nó đáng để mạo hiểm như vậy!

Ma Đế Hoàng từ xa xa nhìn thần cách giết chóc trên trán Chủ Thần thứ mười bốn, nói với giọng chỉ có mình hắn nghe được.

Cửu tinh nối liền, vũ trụ mất cân bằng, bóng tối và hỗn loạn tràn ngập khắp vũ trụ. Trong thời kỳ hỗn loạn này, thần lực của Hắc Ám chư thần tăng trưởng vượt xa Quang Minh chư thần, còn thần lực Chủ Thần thứ mười bốn lại tăng trưởng mạnh hơn cả Hắc Ám chư thần. Chỉ cần có giết chóc, thần lực của hắn sẽ liên miên không dứt, vĩnh viễn không bị khô kiệt. Điều này đối với Ma Đế Hoàng là một sự hấp dẫn không thể kháng cự. Ma Đế Hoàng đột nhiên có phần kích động, vô số năm ẩn nhẫn, tất cả chỉ vì mưu đồ hôm nay.

"Ngươi sẽ giúp ta đúng không?" - Ma Đế Hoàng nói với phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc trong đầu, trong giọng nói có phần không tin tưởng.

"Ngươi yên tâm đi, ta chẳng hề cảm ứng thú với thần cách giết chóc của hắn." - Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc hiển nhiên hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Ma Đế Hoàng: "Ngoại trừ Chủ Thần thứ mười bốn, một vị Chủ Thần không thể nào đồng thời sở hữu hai thần cách hoặc nhiều hơn. Ta chỉ cần thần lực chứ không cần thần cách."

Hai bên Ma Đế Hoàng, Đệ Nhất phân thần và Xi Vưu im lặng không nói gì. Tâm tình hai người dường như có vẻ nặng nề. Mặc dù đã đánh giá rất cao thực lực của Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng khi thật sự giao đấy, hai tên cao thủ ma đạo mới phát hiện vẫn còn đánh giá thấp một vị vua của chư thần đã suy sụp.

Chỉ dựa vào một viên thần cách thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn đã gần như đứng vào thế bất bại. Ưu thế về số lượng trong chiến đấu, đứng trước mặt hắn lại chẳng còn một chút gì. Hơn nữa "thời gian chảy ngược" lại có thể bắn ngược công kích mạnh nhất của mọi người trở về.

"Thực lực của hắn tăng trưởng quá nhanh!" - Ý niệm trong lòng Đệ Nhất phân thần xoay chuyển. Trong thời gian ngắn ngủi, Hấp Tinh đại pháp và Kiếp Ma Đạo của hắn đều đạt tới đại thành, nhưng hiển nhiên thực lực của Chủ Thần thứ mười bốn còn tăng trưởng nhanh hơn. Dựa vào một viên thần cách giết chóc hoàn mỹ, tốc độ hấp thu thần lực từ trong vũ trụ hỗn loạn của Chủ Thần thứ mười bốn thật quá kinh người. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, thực lực của Chủ Thần thứ mười bốn đã tăng lên gấp mấy lần. Hơn nữa Đệ Nhất phân thần cảm giác được, thực lực của đối phương vẫn đang không ngừng gia tăng.

"Thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo cũng bị hắn bắn ngược lại!" - Nhớ tới cảnh tượng giao chiến vừa rồi, trong lòng Đệ Nhất phân thần vẫn cảm thấy kinh hãi. Loại năng lực này của Chủ Thần thứ mười bốn gần như là nghịch thiên. Đệ Nhất phân thần bất giác liếc nhìn Xi Vưu bên cạnh, lại nghĩ tới vừa rồi Hủy Thiên Diệt Địa chưởng do Xi Vưu phát ra lại không bị ảnh hưởng bởi "thời gian chảy ngược".

"Cửu tinh nối liền, vũ trụ mất cân bằng, bình hành pháp tắc tạm thời mất đi hiệu lực. Hiện giờ vũ trụ hỗn loạn, lực lượng của Cửu tinh vượt trên tất cả. Trong ba người chúng ta, chỉ Xi Vưu là có thể mượn lực lượng của cửu tinh để thoát khỏi lực lượng thời gian của Chủ Thần thứ mười bốn. Chẳng lẽ ta nhất định phải sử dụng thức thứ chín của Kiếp Ma Đạo là Thiên Địa Ma Kiếp, mới có thể làm hắn bị thương sao?" - Trong lòng Đệ Nhất phân thần do dự. Lúc săn giết Hư Vô Chi Quân, Kiếp Ma Đạo của hắn đã đại thành. Môn đao pháp này rất kỳ lạ, sau khi đại thành thì trời đất cũng không có hiện tượng gì khác thường. Nhưng Đệ Nhất phân thần khẳng định Kiếp Ma Đạo thật sự đã đại thành, hắn hoàn toàn có thể thi triển ra chiêu này.

Thức thứ chín của Kiếp Ma Đạo là Thiên Địa Ma Kiếp, một khi thi triển chiêu này, tinh khí thần sẽ bị kiệt quệ mà chết. Lời cảnh cáo của Địch Á Ba La giống như văng vẳng bên tai. Đệ Nhất phân thần hoàn toàn tin tưởng, thức thứ chín xuất ra nhất định sẽ khiến cho Chủ Thần thứ mười bị trọng thương, mà "thời gian chảy ngược" cũng tuyệt đối không thể nghịch chuyển tuyệt chiêu bá đạo như thế. Nhưng cái giá phải trả lại khiến cho hắn do dự.

Tâm tình ba người đều nặng nề. Chủ Thần thứ mười bốn vốn đang định đánh chết ba cao thủ đỉnh cấp, vào lúc này lại đột nhiên không để ý tới ba người nữa, cũng không để ý tới Phong Vân Vô Kỵ trong dòng sông thời gian. Cặp mắt hoàng kim như đèn lồng của hắn nhanh chóng co lại, nhìn chằm chằm vào một nơi cách đó không xa. Tại đầu cuối ánh mắt của hắn, Bổn Tôn mặc áo trắng đang từ xa bước đến.

"Xoẹt!"

Thân hình to lớn gần mười ngàn trượng của Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên co lại, hóa thành cao ngàn trượng, sau đó là trăm trượng, cuối cùng thu nhỏ đến hơn hai mươi trượng. Cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bổn Tôn một cách e dè. Trong trận chiến với Bổn Tôn, hắn không hề nắm chắc dựa vào thân thể to lớn có thể chiếm được ưu thế gì. Đối mặt với cao thủ cùng cấp bậc như vậy, thân thể to lớn chỉ sẽ trở thành gánh nặng.

Bổn Tôn không ngừng đi về hướng Chủ Thần thứ mười bốn. Khoảng cách giữa Đệ Nhất phân thần và Bổn Tôn càng lúc càng gần, còn Phong Vân Vô Kỵ lại đang đứng trong Dòng sông thời gian. Ba phân thần dùng một phương thức kỳ diệu tụ tập trong hư không. Tại khoảnh khắc này, Đệ Nhất phân thần đột nhiên cảm nhận được Phong Vân Vô Kỵ.

Theo khoảng cách đến gần, ba phân thần đột nhiên sinh ra một cảm ứng kỳ diệu, dường như lại trở về lúc ban đầu phân thần, tâm thần của ba người đều cảm ứng được lẫn nhau.

Ánh mắt Bổn Tôn chỉ dừng lại trên mặt Đệ Nhất phân thần chốc lát, sau đó hờ hững quay đi, nhìn về phía Chủ Thần thứ mười bốn, một khắc sau đột nhiên ra tay.

"Ầm!"

Trong hư không bắn ra ánh sáng và bóng tối vô tận. Quang Ám thần lực mãnh liệt bừng lên giữa Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn. Trong ánh sáng và bóng tối vô tận kia, ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp chỉ thấp thoáng nhìn thấy hai bóng dáng mơ hồ một đen một trắng.

"Ầm!"

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, hư không trong phạm vi mấy triệu cây số đột nhiên vỡ thành vô số mảnh vụn. Những vết nứt không gian không thể đếm hết trong nháy mắt bao trùm lấy Ma Đế Hoàng, Xi Vưu và Đệ Nhất phân thần.

Bình luận





Chi tiết truyện