chương 516/ 746

"Xoẹt"

Trung tâm mặt đáy bắn ra một tia lửa thiêng màu đen nhỏ như sợi tóc. Bên trong tia lửa, một đoàn thần lực yếu rớt không rõ ràng dao động với tần suất cực nhanh, lại dùng một phương thức đặc biệt hấp thu những tia thần lực cực nhạt dao động trong hư không.

"Vù!"

Chỉ trong chớp mắt, lửa thiêng màu đen đã bao phủ mặt đáy của tinh thể bốn mặt, lại nhanh chóng lan đến toàn bộ tinh thể bốn mặt nhỏ bé.

"Xoẹt!"

Khi bàn tay của Bổn Tôn một lần nữa phất qua phía trên tinh thể bốn mặt màu vàng óng cách đó không xa, một điểm lửa thiêng bỗng bừng lên, đốt vào da trên ngón tay trắng ngần của Bổn Tôn. Ngón tay Bổn Tôn hơi run lên một chút, nhưng vẫn như cũ ung dung phất qua phía trên. Đợi lúc bàn tay của Bổn Tôn dừng lại, trên ngón tay trắng sáng kia đã xuất hiện một vết cháy ngoằn ngoèo như hoa sen. Trong máu thịt của ngón tay thấp thoáng có một chút lửa thiêng nhàn nhạt muốn chui vào sâu trong máu thịt của Bổn Tôn, thiêu đốt máu thịt bên trong.

Cùng lúc này, tinh thể bốn mặt hoàng kim vẫn luôn chậm rãi xoay tròn đột nhiên dừng lại. Lửa thiêng nhanh chóng bao phủ toàn bộ tinh thể, bề ngoài màu hoàng kim như được mạ lên một lớp nước gợn màu đen đang chậm rãi lưu chuyển, khiến cho tinh thể bốn mặt này có một sắc thái thần bí.

Tinh thể bốn mặt không ngừng biến ảo, từ màu hoàng kim biến thành màu đen, sau đó lại trở về màu hoàng kim, cuối cùng lại biến thành màu vàng tối. Trong sự biến ảo đó, một luồng sáng cực nhỏ màu vàng rực từ trên góc đỉnh tinh thể bốn mặt bắn ra, xuyên ra cung điện của vương triều Ma Đế Hoàng, không hề trở ngại chiếu vào trên trời cao.

Nơi ánh sáng màu vàng rực tiếp xúc với với trời cao, hư không chợt vặn vẹo biến ảo. Cả vương triều Ma Đế Hoàng chợt nổi lên gió mạnh. Bên ngoài cung điện của vương triều, những chiến sĩ vương triều bình thường dưới chân bỗng di động, chỉ cảm thấy như bị gió mạnh cuốn lên, Đành phải dồn khí vào dưới chân, hoặc cầm trường kích trong tay cắm xuống mặt đất để ổn định thân hình.

Nơi không gian vặn vẹo kia, những luồng sáng màu hoàng kim có dạng tấm từ trời cao chiếu xuống, ánh sáng chiết xạ toàn bộ không gian của vương triều. Ở chung quanh, đám tướng sĩ của vương triều đã sớm kinh ngạc đến ngây người, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên không trung. Nhưng khi bọn chúng còn chưa nhìn thấy biến hóa ph1ia trên, liền cảm giác được một luồng khí tức cường đại vượt trên chúng sinh như thuỷ triều hiên lên từ sâu trong bầu trời. Tất cả yêu ma đều run rẩy trong áp lực to lớn này, vốn đang ngẩng nhìn lên bầu trời, lúc này lại cúi rạp xuống với tốc độ còn nhanh hơn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Không gian vặn vẹo giãn ra. Trong ảnh sáng đầy trời, một đôi mắt hoàng kim nhanh chóng từ mờ ảo trở nên rõ ràng. Chung quanh cặp mắt hoàng kim kia lửa thiêng hừng hực, mỗi tia lửa dường như đều đại biểu cho vị Chủ Thần ở dưới vực sâu bóng tối, thường ngày chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát vũ trụ, nhưng lúc này lại tức giận vì phân thân của mình bị đoạt đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trông thấy con ngươi của Hắc Ám Chủ Thần giận dữ sắp mở ra, đó cũng là lúc tất cả những kẻ khinh nhờn Chủ Thần sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, trong lòng bàn tay của Bổn Tôn bỗng xuất hiện một Thế Giới trong suốt nhanh chóng mở rộng ra. Ánh sáng bừng lên, Bổn Tôn đột nhiên liền biến mất không còn bóng dáng.

Kiếp vân cuồn cuộn trên bầu trời. Kiếp vân màu đỏ đã từng xuất hiện lúc Thái Cổ Ma Viên trưởng thành, lúc này đã thành thứ rõ rệt nhất trên bầu trời. Trong Thế Giới của Bổn Tôn không trời không trăng, cũng không ngôi sao, chỉ có phiến kiếp vân cuồn cuộn kia che phủ bầu trời. Những cột sét không ngừng từ giữa tầng mây giáng xuống, đánh tan những dãy núi liên miên phía dưới thành phấn vụn. Sau khi bị sấm sét đánh trúng, những ngọn núi kia liền vặn vẹo một chút, sau đó lại nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu.

Một nửa trong Thế Giới là sông núi đất đai, còn một nửa kia lại là Thế Giới trong suốt do vô số kén tơ quy tắc tạo thành. Trong cái Thế Giới này, quy tắc hiện ra giống như thực chất hóa, hoàn toàn có thể quan sát được bằng thân thể.

Trong Thế Giới quy tắc kia đầy những tơ nhỏ có màu sắc mà độ lớn không đồng nhất, mỗi một loại đều đại biểu cho một loại quy tắc, mà những quy tắc này không có sợi nào bất động, vẫn luôn không ngừng biến hóa.

Những dãy núi to lớn chỉ thành hình một nửa lơ lửng trong Thế Giới của quy tắc, thỉnh thoảng lại là một cái con sông hay một cánh rừng rậm. Nhưng những thứ thực chất hóa này không một thứ nào có thể dừng lại một giây trong Thế Giới quy tắc rộng lớn, tất cả đều biến hóa một cách phức tạp, mỗi thời mỗi khắc đều khác nhau, không hề lặp lại.

Mà tại đường ranh giới của Thế Giới bình thường và Thế Giới quy tắc, hai nam tử mặc áo bào xanh và áo bào trắng lẳng lặng ngồi trên đất, cặp mắt không chớp mắt nhìn chăm chú vào Thế Giới quy tắc đối diện. Sự biến hóa của muôn vàn quy tắc không hề bỏ sót hiện lên trong con ngươi sáng ngời thâm thúy của bọn họ, mà khí tức như lửa từ trên người bọn họ phát ra cũng biến ảo theo quy tắc trong con ngươi.

Trong hai người này, một người là Đao Thần trước đây rất lâu bị Bổn Tôn cuốn vào trong lĩnh vực, còn người kia lại là chiến tướng của Chiến tộc, cũng là thi vệ trung thành bên cạnh Chiến Đế.

Tâm tư của Bổn Tôn không ai có thể đo lường được, cũng không thể suy đoán theo lẽ thường. Trước đây thật lâu hai người bị Bổn Tôn cuốn vào trong không gian này, chính mắt nhìn thấy những biến hóa xảy ra trong đó, cùng với sự ra đời và diễn biến của Thế Giới quy tắc được xây dựng trong hư vô mênh mông.

Trong thời gian dài đằng đẵng đó, Bổn Tôn rất ít khi tiến vào đến trong Thế Giới này, cũng không có dấu hiệu nào muốn thả hai người ra khỏi không gian này. Hai người cũng nghĩ đến chuyện phản kháng, có điều ở lâu trong cái Thế Giới này, cho dù không giao thủ với Bổn Tôn, nhưng sự tồn tại của Thế Giới này cùng với những biến hóa lớn lao của nó trong mấy trăm vạn năm, thậm chí là bao gồm sự ra đời của Thế Giới quy tắc đối diện, tất cả đều khiến cho hai người hiểu được sự chênh lệch không thể bù đắp với Bổn Tôn.

Phản kháng căn bản chỉ là phí công, hai người dần dần hiểu được đạo lý này, cũng bắt đầu từ đối địch chuyển sang nghiên cứu Thế Giới này, cũng phát hiện ra lợi ích to lớn ẩn chứa trong nó, đó là Thế Giới quy tắc.

Tất cả đều biết quy tắc là vô hình, không thể nhìn bằng mắt thường. Nhưng trong không gian này, quy tắc lại hiện ra với một phương thức khó lý giải khiến mắt thường có thể trực tiếp nhìn thấy được. Cho dù không hiểu nguyên lý bên trong, nhưng bọn họ đều là cường giả có ánh mắt nhạy bén, cho nên nhanh chóng nhận ra Thế Giới quy tắc này có thể mang đến cho mình lợi ích vô cùng.

Đến lúc này hai người mới hoàn toàn từ bỏ ý định thoát ra khỏi không này. Cho dù Bổn Tôn có mở một lối thoát để bọn họ ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không đi. Nhìn khắp vũ trụ cũng không có chỗ nào thích hợp để bế quan lĩnh ngô hơn nơi này.

Trong Thế Giới của Bổn Tôn có rất nhiều thứ lạ lùng, mà thứ thần bí nhất chính là những sợi tơ màu xanh nhàn nhạt dưới chân hai người.

Trong Thế Giới vật chất, dùng mắt thường không thể nhìn thấy những tơ xanh này, do đó dù là Đao Thần hay chiến tướng của Chiến tộc đều không thể quan sát được việc Bổn Tôn đã dùng bọn họ làm hai đối tượng thí nghiệm. Nhưng trong Thế Giới quy tắc đối diện, những sợi tơ xanh phát ra dao động linh hồn này lại hiện lên một cách rõ ràng.

Tại giao điểm trên mạch lưới của Thế Giới quy tắc, từng đoàn ánh sáng màu xanh lục nhạt không ngừng dao động. Trên những đoàn ánh sáng này, hai người cảm giác được sinh mạng đang sinh trưởng càng ngày càng mãnh liệt. Phát hiện này khiến cho hai cường giả kinh hãi và khó hiểu.

Trong xa xăm, hai người không khỏi có một sự liên tưởng: trong Thế Giới này, chủ nhân của cặp mắt lạnh giá vô tình kia đang định tái tạo lại quá trình trời đất tái sinh, sinh mạng ra đời.

Lúc Đệ Tam phân thần biết được bí mật của Thế Giới từ Thương Khung Chí Tôn, cũng chính là lúc Bổn Tôn có được bí mật của Thế Giới. Chỉ có điều lý trí và năng lực phân tích suy diễn to lớn của Bổn Tôn đã định sẵn Thế Giới của hắn sẽ không giống như người khác.

Mặc dù đang bế quan, nhưng khi Bổn Tôn đột nhiên hàng lâm Thế Giới này, một tia thần thức mà Đao Thần và Chiến Tâm lưu lại bên ngoài cơ thể rất nhanh cảm giác được sự biến hóa của không gian này, lập tức mở mắt ra.

- Là hắn!

Khi cặp mắt đột ngột mở ra, nhìn thấy hình ảnh Bổn Tôn vô thanh vô tức giống như quân vương xuất hiện trong không gian này, tâm cảnh không dao động mà Chiến Tâm luyện ra qua bao nhiêu năm tháng lại không thể giữ vững được, chợt bật thốt kinh hô.

Đao Thần mặc dù không nói gì, nhưng đôi vai dày rộng trong nháy mắt bỗng run lên kịch liệt, biểu thị trong lòng của y cũng kinh hãi như Chiến Tâm.

Hai người chăm chú dán mắt vào kiếp vân trên không và bóng người trắng bạc phía dưới. Dù là Chiến Tâm hay Đao Thần đều nhìn ra, mục tiêu của chủ nhân Thế Giới này hiển nhiên không phải là bọn họ, bởi vì đối diện với hắn còn có một sinh mạng thể không trọn vẹn màu đen cường đại, đó là một tinh thể bốn mặt to lớn phát ra khí tức màu đen dày đặc, không mũi không tai, thậm chí không có thân thể rõ ràng, nhưng lửa thiêng màu đen hừng hực thiêu đốt bên ngoài lại tạo thành một hình người. Mặc dù nó không có miệng, nhưng hai người đều có thể cảm nhận được tiếng gầm vô thanh khiến linh hồn đau đớn.

Kiếp vân trên bầu trời nhanh chóng giảm đi, chui vào trong Chủ Thần phân thân không trọn vẹn như nuốt trôi, mà tinh thể bốn mặt kia lại không ngừng lớn lên.

- Thứ đó… hình như có chút tương đồng với khí tức của kiếp vân.

Đao Thần cau mày, đột nhiên lên tiếng.

- Thứ kiếp vân này từ trước đến nay đều không biết đến từ đâu, cũng không biết đi nơi nào, không ai biết nó bắt nguồn từ đâu, chỉ xem nó là chuyện đương nhiên… Hiện giờ xem ra, kiếp số trong trời đất e rằng là có liên quan chặt chễ đến tinh thể bốn mặt kỳ quái có khí tức vượt trên tất cả sinh vật này.

Chiến Tâm ngẩng đầu nhìn lên trời. Theo bản năng, y chợt cảm thấy kính sợ và căm ghét đối với vật thể kỳ quái kia.

- Hắn có lẽ gặp phải đại địch rồi.

Đao Thần lẩm bẩm nói. Trong ấn tượng của Đao Thần, Bổn Tôn mấy trăm vạn năm cũng khó vào nơi này một chuyến, nhưng khi đi vào thì nhất định là có chuyện. Vật thể kỳ quái trên bầu trời kia cùng với biểu tình của Bổn Tôn đều nói rõ, hắn đã gặp phải một kẻ địch cường đại.

Ngay lúc tinh thể bốn mặt không ngừng bắn ra khí tức màu đen dày đặc, cũng không ngừng hấp thu kiếp vân chung quanh, đồng thời không ngừng dùng thần lực công kích bầu trời bên trong Thế Giới này, định liên hệ với bản thể bên ngoài Thế Giới, Bổn Tôn hình như cuối cùng cũng nổi giận.

"Ầm"

Bổn Tôn đột nhiên ra tay. Đao Thần và Chiến Tâm ngồi xếp bằng ven rìa Thế Giới này kinh hãi phát hiện mình đột nhiên không thể nhúc nhích được. Kiếp vân không ngừng bị thu nhỏ trên bầu trời, không khí trong Thế Giới này, cùng với tinh thể bốn mặt trên không trung đang bành trướng đích, bị khí tức màu đen bao phủ … tất cả đột nhiên đều bất động. Đây chính là thời gian tĩnh chỉ.

- Ha!

Theo tiếng hét của Bổn Tôn, từng vòng dao động vô hình như có tác dụng giải trừ thời gian tĩnh chỉ. Đồng thời đôi môi của Bổn Tôn mở ra, một đoàn ánh sáng màu trắng bạc ẩn chứa thần lực thuần túy từ trong miệng bắn ra, trực tiếp xuyên qua lửa thiêng màu đen như mạnh như yếu bên ngoài đánh vào trên tinh thể bốn mặt.

"Ầm!"

Tinh thể bốn mặt hoàng kim không gì phá được bỗng nổ tan thành một chùm khói đen, trực tiếp lộ ra tinh thể bản nguyên ở trung tâm. Cột sáng trắng bạc từ miệng Bổn Tôn phun ra chuẩn xác đánh vào phía trên, khiến tinh thể bốn mặt hoàng kim kia trực tiếp vỡ tan, hóa thành một chùm phấn vụn từ không trung ào ào rơi xuống. Vết nứt nhàn nhạt trên bầu trời Thế Giới này cũng nhanh chóng mất đi.

Ngay lúc Bổn Tôn tiến vào trong Thế Giới của mình, trên bầu trời vương triều Ma Đế Hoàng, cặp mắt hoàng kim to lớn của Chủ Thần giận dữ vốn đã mở ra một nửa bỗng chậm lại, đột ngột mất đi cảm ứng đối với một nửa phân thân bản nguyên kia.

Một cột sáng màu vàng to lớn chiếu xuống, bao phủ đại điện của vương triều Ma Đế Hoàng. Cả đại điện đều sáng rực, không gian bên trong hiện ra trong mắt Chủ Thần với trạng thái trong suốt. Chủ Thần dường như muốn dùng phương thức này để tìm kiếm sự tồn tại của Bổn Tôn cùng với một phân thân bản nguyên khác.

Đối với Chủ Thần thì mỗi phân thân bản nguyên mặc dù nhỏ bé không đáng kể, nhưng trong chiến tranh giữa chúng thần thì nó lại cô cùng quý giá.

Ngay lúc ánh mắt của Chủ Thần quét qua không gian này, khí tức của phân thân bản nguyên lưu lại đang nhanh chóng biến mất bỗng liên hệ một cách yếu ớt, nhưng lại không cách nào cảm ứng được vị trí của nó, cuối cùng đột nhiên hoàn toàn biến mất.

"Gào!"

Trong trời đất yên lặng không tiếng động, nhưng linh hồn của mỗi yêu ma đều cảm giác được tiếng hét giận dữ vô thanh do Hắc Ám Chủ Thần ở phía trên phát ra. Một cơn lốc vô hình cuốn qua không gian này. Chúng yêu ma chỉ cảm thấy linh hồn như bị lửa đốt, cực kỳ đau đớn. Có một số yêu ma cấp thấp không chịu nổi, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống trên đất, cũng không cử động nữa. Thân xác bọn chúng tuy còn nhưng linh hồn thì đã hoàn toàn biến mất.

"Ầm!"

Một cột sét màu đen mang theo uy nghiêm vô thượng từ trên trời cao giáng xuống, đánh mạnh vào phía trên đại điện của vương triều. Cả đại điện liền bốc lên lửa thiêng màu đen hừng hực, từ từ sụp đổ, hoàn toàn bị lửa thiêng xóa đi dấu vết tồn tại của nó trong không gian này.

"Tách tách!"

Phân thân bản nguyên đã hoàn toàn biến mất, Chủ Thần cũng không có ý ở lại, liền hoàn toàn biến mất. Trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống những hạt mưa nhỏ. Cả vương triều từ Ma Đế Hoàng cho tới tiểu tốt bình thường đều ngây raq như phỗng đứng trên mặt đất, một hồi lâu mới quay đầu lại, thất hồn lạc phách nhìn về nơi đại điện của vương triều.

Bình luận





Chi tiết truyện