chương 474/ 746

Trong khi trưởng lão Chiến tộc tuyên đọc ý chỉ của Chiến Đế lựa chọn tộc trưởng đời tiếp theo cho Chiến tộc…

Tại Kiếm vực.

Bên vách núi bên ngoài Kiếm các, Ngạo Hàn Yên xinh đẹp liếc nhìn Phượng Phi mặc phượng bào màu đỏ dung nhan như ngọc đứng bên cạnh, cặp môi anh đào khẽ mở ra:

- Phượng muội muội, ta muốn đến Đao vực một chuyến.

Khi nói những lời này, vẻ mặt của Ngạo Hàn Yên rất kiên định, hiển nhiên nàng hạ quyết tâm, không gì có thể lay chuyển được.

- Hả?

Phượng Phi dường như trong lòng đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên nghe được giọng nói của Ngạo Hàn Yên liền xoay người lại, trong đôi mắt đẹp đầu linh tính hơi có vẻ bối rối:

- Yên nhi muội muội, muội là nói… muốn theo y…

Tựa hồ cảm giác được những lời này không nên nói ra, Phượng Phi đột nhiên ngừng lại, có điều khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn thỉnh thoảng lướt qua hai vai Ngạo Hàn Yên nhìn về hướng đám người Phong Vân Vô Kỵ biến mất, có chút không yên lòng.

Nhìn Phượng Phi có vẻ tâm thần bất định, Ngạo Hàn Yên trong lòng thầm thở dài một tiếng, ẩn ước đoán được suy nghĩ của đối phương, nhưng cũng không muốn đề cập đến.

Nàng cúi đầu xuống lộ ra một phần cổ trắng nõn, nhỏ giọng nói:

- Sư phụ của ta là vực chủ Tuyết vực, cũng là thị nữ của Chiến Phi thê tử của Chiến Đế trước đây. Sự tồn tại của Tuyết vực chúng ta chỉ là vì bảo vệ thân thể của Chiến Phi. Cửu tinh liên châu, Chiến Đế muốn cứu sống Chiến Phi, thân là đệ tử Tuyết vực, bất luận thế nào ta cũng phải đến Đao vực một chuyến.

Ngẩng đầu nhìn Phượng Phi, trong mắt Ngạo Hàn Yên thoáng hiện lên vẻ phức tạp:

- Phượng muội muội, nếu muội muốn đi xem thử y thế nào… chúng ta cùng đi đi!

Phượng Phi ngẩng đầu lên, vài sợi tóc trên trán khẽ phất phơ, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, môi anh đào muốn mở lại dừng, cuối cùng thở dài một tiếng im lặng không nói.

"Ai!" - Ngạo Hàn Yên nhìn thoáng qua Phượng Phi, sau đó dứt khoát quay đầu lại, đôi tay mảnh khảnh mềm mại dang ra, giống như tiên tử giáng trần từ trên sườn núi bay xuống, vẽ ra một hình cung duyên dáng giữa hư không, bay về hướng Đao vực…

"Ta rốt cuộc… làm sao vậy?… Vì sao, lòng của ta lại không thể bình tĩnh như vậy?…" - Phượng Phi nhìn Ngạo Hàn Yên rời đi, đầu cúi xuống, áo bào đỏ rực tung bay phần phật, giống như một đóa hoa tươi tại nở ra trong gió.

"Mà thôi… coi như là đi xem thử Yên nhi muội muội vậy…" - Trên hai gò má hiện lên một vệt ửng hồng, đôi chân ngọc của Phượng Phi cuối cùng cũng không nhịn được bước ra, thân thể mềm mại từ trên sườn núi lao xuống, bay về hướng Ngạo Hàn Yên cách đó không xa.

- Yên nhi muội muội… chúng ta cùng đi đi…

oOo

Tại Đao vực.

Gió lạnh mờ mịt, hoa tuyết mênh mông, trời đất một phiến lạnh căm.

Sau khi sự huyên náo qua đi, tất cả tiếng động đột nhiên đều biến mất, từng ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ ở trung ương.

Đối với kết quả này Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn cũng ngây người ra. Chiến Đế không chỉ một lần đề cập đến việc này một cách trực tiếp hoặc bóng gió, về sau sẽ đem tất cả Chiến tộc đem giao phó cho hắn, tôn hắn làm chủ nhân mới.

Thế nhưng, Phong Vân Vô Kỵ lại không ngờ tới lại là vài lúc này, ở nơi này, dưới tình huống này. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn chỉ yên lặng người nhìn Chiến Đế bất động giống như đã hóa thành một tượng băng.

Nhưng Chiến Đế vẫn không nhúc nhích, tất cả khí tức đều thu liễm, gió tuyết dày đặc rơi trên áo bào vốn không nhiễm một hạt bụi nhỏ, che phủ mắt và tai. Phong Vân Vô Kỵ biết, Chiến Đế đã thật sự đóng sáu giác quan, căn bản không thể nghe được bất cứ thanh âm bên ngoài nào. Hiển nhiên tất cả những điều này Chiến Đế đã an bài từ trước, ngay cả việc đóng giác quan để lảng tránh Phong Vân Vô Kỵ truy hỏi đều nằm trong kế hoạch của y.

"Chiến Đế, tất cả những điều này đều là kế hoạch của ngài, đúng không…" - Phong Vân Vô Kỵ nhìn Chiến Đế yên tĩnh ngồi xếp bằng trên tuyết đọng, tâm thần đột nhiên có chút không yên: "Vì sao… vì sao nghi thức sống lại còn chưa bắt đầu, ngài đã vội vã tuyển định người thừa kế? Vì sao, ngài vẫn còn khỏe mạnh tráng niên, lại muốn lựa chọn người thừa kế?… Rốt cuộc ngài phát giác được điều gì?"

Trời đất yên tĩnh. Cách đó không xa, ánh mắt của Ám Cát Cổ Đức không ngừng đảo qua giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế, một lát sau lại cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

Sự trầm mặc của Phong Vân Vô Kỵ và cái nhìn về phía Chiến Đế khiến mọi người cho rằng giữa hai người đã sớm đạt thành hiệp nghị, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Vì sao Chiến Đế khi còn tại vị lại muốn lựa chọn một người thừa kế cho Chiến tộc, đây là nghi vấn trong lòng mọi người.

Sau khi trưởng lão Chiến tộc đức cao vọng trọng tuyên đọc ý chỉ của Chiến Đế, tất cả đệ tử Chiến tộc tại Đao vực đều sửng sốt, gần như không thể tin được vào tai mình.

- Quỳ xuống hết cho ta!

Giữa không trung, lão giả đột nhiên trầm giọng quát, sau đó hạ xuống đất, nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, hai tay vén vạt áo quỳ phục xuống, đồng thời cao giọng nói:

- Đệ tử Chiến tộc bái kiến đế quân!

Phía sau, chúng trưởng lão và chiến tướng hiển nhiên đã sớm xem qua nội dung trên sách cổ kia, đối với chuyện này cũng không bất ngờ quá lớn, sau khi lão giả kia quỳ xuống bọn họ cũng quỳ xuống theo, đồng thời lớn tiếng nói:

- Tham kiến đế quân!

Bên ngoài Chiến Đế hành cung, bóng trắng chớp động, từng vòng đệ tử Chiến tộc dày đặc quỳ phục xuống, lớng tiếng nói:

- Tham kiến đế quân!

Mặc dù trong lòng bọn họ còn có nhiều nghi vấn, nhưng ở Chiến tộc, mệnh lệnh của Chiến Đế chính là tất cả.

Tiếng đầu gối đụng vào mặt đất không dứt bên tai. Tại thời khắc tất cả Chiến tộc quỳ xuống, Phong Vân Vô Kỵ không thể nào không đứng dậy, nhìn những đệ tử Chiến tộc tay phải nắm đao cắm một nửa vào trong đất, đầu gối nửa quỳ, trong lòng hắn có chút bồi hồi.

"Ta thừa nhận, ta quả thật rất hi vọng có thể thu được một lực lượng cường đại như vậy… nhưng không nghĩ tới lại là vào lúc này…"

- Kiếm Thần, ngài hãy đáp ứng đế quân đi!

Một giọng nói già nua vang lên trong tai. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, phát hiện người vừa lên tiếng lại là một trong ba vị trưởng lão của Chiến tộc trước đây:

- Đế quân đã sớm dặn dò, nếu như không dùng một chiêu này, e rằng ngài sẽ tiếp tục thoái thác, lần lữa không chịu đáp ứng. Cứu sống Chiến Phi chính là nguyên nhân đế quân không thể yên nghỉ trong trăm triệu năm, trong quá trình này đế quân cần phải tập trung toàn bộ tinh thần, không thể có bất cứ cái sai lầm gì… Mà trong lòng đế quân thủy chung vẫn có một nguyện vọng không thể thực hiện, đó là tìm kiếm một chủ nhân mới cho Chiến tộc. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Trưởng lão Chiến tộc râu tóc bạc trắng quỳ một gối trên đất, đầu cúi xuống không nhúc nhích, cặp môi khô quắt mấp máy gần như không thể quan sát được:

- Đế quân đã tìm kiếm rất lâu, dùng chiến làm danh, khảo nghiệm ý chí của người kế thừa… cuối cùng đã lựa chọn ngài… Vì tộc ta đế quân đã hi sinh rất nhiều, mà hôm nay chính là lúc tộc ta báo đáp đế quân. Kiếm Thần, lão hủ cầu xin ngài hãy đáp ứng, để đế quân có thể thanh thản tập trung toàn bộ tinh thần cứu sống Chiến Phi. Nửa đời trước đế quân vẫn luôn sống vì Chiến tộc, chúng ta hi vọng nửa đời sau ngài có thể sống vì bản thân mình, vì người mà ngài yêu thương nhất…

Chiến Đế và Chiến Phi, tình cảm khúc mắc giữa hai người Phong Vân Vô Kỵ chỉ biết đại khái, rt nhiều truyền thuyết về Chiến Đế đều có liên quan đến cô gái nhìn giống như bình thường này.

Ánh mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua Chiến Phi vẻ mặt an tường trong lớp băng hình thoi, lại dừng một chút trên người trưởng lão Chiến tộc, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, nói:

- Đứng dậy hết đi!

Lời nói này cũng giống như đã ngầm đáp ứng rồi thỉnh cầu của Chiến Đế.

- Ngài biết ta sẽ không cự tuyệt, đúng không?

Nhìn Chiến Đế không nhúc nhích, Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói.

Bên trong Chiến Đế hành cung, một nam tử áo xanh chậm rãi bước ra, ánh mắt lướt qua Phong Vân Vô Kỵ, sau đó lại nhìn Đao vực mênh mông bát ngát, thấp giọng nói:

- Có thể rồi.

Giống như đáp lại lời y nói, bốn phương tiếng gió như thủy triều hội tụ đến trung ương Đao vực, phát ra một tiếng chấn động. Trên bầu trời, ven rìa Phản Hồn tinh vô hình đột nhiên hiện ra một vòng màu xanh hình trăng khuyết, từng luồng ánh sáng nhàn nhạt như khói từ bầu trời chiếu xuống, dung hợp cùng với bóng tối lờ mờ trong thiên địa.

Lực lượng của Phản Hồn bừng lên, chiếu rọi cùng tuyết đọng trong bóng tối. Dưới tinh lực, từng tàn hồn nằm giữa hư vô và thực chất hiện ra, mờ mịt qua lại ở ven rìa Đao vực.

Ngay lúc này, Chiến Đế vẫn luôn ngồi yên bất động đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời.

- Ha!

Trường bào của Chiến Đế tung bay, tuyết đọng trên người bắn ra tung tóe, đầu đột nhiên ngẩng lên phát ra một tiếng thét rung trời. Gần như ngay khi tiếng thét rung trời kia vang lên, không gian quanh người Chiến Đế đột nhiên vặn vẹo, thân hình trong nháy mắt bị chôn vùi.

Sau một lát hư không liền giãn ra, trong xa xăm, một gò đất nhỏ có chứa một khối chiến bia hình vuông xuất hiện tại nơi Chiến Đế vốn ngồi xếp bằng, thay thế vị trí của y.

"Ầm!"

Một luồng chiến ý hùng hậu chưa bao giờ xuất hiện tại Thái Cổ phóng lên cao, hóa thành một cột khí màu đen như tia chớp xẹt qua hư không, đánh vào trong hư không phía sau Phản Hồn tinh không xa…

Sau một lát, một hố đen to lớn bỗng xuất hiện trong hư không phía sau Phản Hồn tinh không xa, bên trong loáng thoáng lộ ra vài ngôi sao màu sắc khác nhau, chính là những ngôi sao còn chưa xuất hiện…

Ánh sáng của những ngôi sao còn lại xuyên qua hư không vô tận, xuyên qua tầng tầng vị diện không gian chiếu vào Thái Cổ, mặc dù lực lượng của những ngôi sao này rất yếu, nhưng như vậy cũng đã đủ…

"Ong!"

Chín tòa tế đàn đều rung lên. Trên bốn tòa tế đàn ảm đạm của bốn ngôi sao còn lại, bốn chiếc đỉnh lớn tương ứng với bốn ngôi sao tại một mặt hư không khác bỗng phát ra từng luồng ánh sáng, chiếu vào những ngôi sao lúc sáng lúc tối trong vũ trụ hư vô.

- Chiến! Chiến! Chiến…

Trong Chiến phần, một bóng sáng mờ mịt đột nhiên xuất hiện, sau đó tạo thành hình người, chính là Chiến Đế. Có điều hình tượng Chiến Đế xuất hiện trong mắt mọi người này lại không hề giống so với Chiến Đế mà Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy từ trước đến giờ, có vẻ trẻ tuổi hơn nhiều, khí tức cũng cường đại hơn.

- Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao y muốn truyền ngôi cho ngươi rồi chứ?

Cổ Vu vẫn luôn bất động đột nhiên mở mắt ra, khẽ ra hiệu một cái, tám gã đệ tử bên cạnh hiểu ý liền đi nhanh về phía chín tòa cổ đỉnh. Khi bước qua bên người Phong Vân Vô Kỵ, Cổ Vu khẽ ngừng lại, cặp môi nhiều nếp nhăn mấp máy:

- Chiến Đế từ lâu đã người là chết, chúng ta nhìn thấy chỉ là một tia tàn hồn bất diệt của y, một tia ý chí đến chết cũng muốn cứu sống người mình yêu, cho dù thời gian cũng không thể làm nó phai mờ… Y từ lâu đã là một người chết, mà chiến phần chính là do ý chí bất diệt và chiến ý mạnh nhất của y trước khi chết hóa thành. Dùng chiến làm danh, ý chí tồn tại trong chiến đấu, bằng vào ý niệm quên mình này, mặc dù y không phải Chí Tôn những cũng không hề kém hơn.

Dứt lời Cổ vu liền bước qua…

Trời đất vang lên những tiếng già nua như đến từ viễn cổ xa xôi, mang theo một sức mạnh to lớn như xuyên qua năm tháng. Theo âm thanh trầm bổng kia, chín chiếc đầu lâu bằng ngọc xanh theo tiếng vỡ vụn, hóa thành từng điểm sáng màu xanh lá tiêu tán trong hư không. Cùng lúc này, trong bệ của chín tòa tế đàn cổ xưa đột nhiên phun ra sương mù màu xanh lá dày đặc, ngưng kết lại thành hình ngọn lửa, "bùng" một tiếng bốc lên cao mấy chục trượng, bao phủ chín chiếc đỉnh lớn cổ xưa. Bên ngoài những chiếc đỉnh bỗng xuất hiện vô số chữ nhỏ ngoằn nghèo lưu chuyển…

Trên bầu trời, trong hư không mênh mông xa mấy ngàn vạn dặm, tinh lực thuần túy nhất của trời đất hóa thành từng cột sáng từ trong hư không chiếu vào trên những chiếc đỉnh bên dưới.

"Bùng!"

Trên tế đàn, chín chiếc đỉnh cổ xưa đồng thời phát ra tiếng ong ong chấn nhiếp linh hồn. Ám Cát Cổ Đức sắc mặt đại biến, tiếng chuông lớn vang lên giống như một chiếc chùy lớn nện mạnh vào trong đầu hắn, trái lại những người bên cạnh lại không có vẻ gì khác thường.

"Chẳng lẽ, chín chiếc đỉnh cổ xưa này còn có còn có tác dụng trấn áp ma tộc ta?" - Ám Cát Cổ Đức trong lòng kinh hãi thầm nghĩ. Hắn cũng rất lanh trí, vừa đoán được tác dụng của chín chiếc đỉnh này, chẳng những không vận chuyển ma công trong cơ thể, trái lại còn tán đi, giống như một người bình thường. Làm như vậy quả nhiên vô sự, tiếng ong ong ban đầu qua đi, loại lực lượng chấn nhiếp tất cả linh hồn không thuộc tộc mình kia cũng yếu đi không ít.

- Chiến! Chiến! Chiến…

Bên Chiến phần, Chiến Đế trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt kiên nghị. Sau vài tiếng quát lớn, từng đợt lực lượng thuần túy và cường đại nhất đến từ vũ trụ hư không do chín chiếc đỉnh lớn tụ tập điên cuồng tràn vào trong cơ thể y. Nương theo chiến ý cường đại nhất trong thiên địa, một đoàn ý niệm ẩn chứa hùng hậu lực lượng như du long từ dưới vọt lên, đánh vào Phản Hồn tinh trong hư không…

Cùng lúc này, tiếng ngâm xướng của tất cả Vu tộc kể cả Cổ Vu lại càng vang dội. Từ hư không nhìn xuống, dưới tác dụng của chín chiếc đỉnh lớn, trong Đao vực vạn dặm, vô số tàn hồn vừa mới hình thành liền kêu lên một tiếng, đột nhiên bị một đoàn lực lượng hùng hậu đến từ xa xưa đánh thành bụi phấn, hóa thành từng điểm sáng hút về phía bệ của chín tòa tế đàn lớn màu xanh l, sau đó dùng một loại phương thức người thường khó có thể lý giải chuyển hóa thành năng lượng linh hồn thuần túy nhất, rràn vào trong chiến phần mờ mịt kia…

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, thời khắc này chính là lúc Chiến Đế phòng thủ yếu nhất. Ngay lúc này, Đao Đế ẩn nấp hồi lâu rốt cuộc đã ra tay…

Khuôn mặt của hắn đột nhiên địa vặn vẹo, trở nên dữ tợn, đột ngột vươn người dậy, phát ra một tiếng thét rung trời:

- Chiến Đế, ngày trước ngươi đã diệt mấy vạn đệ tử của Đao vực ta, thù này không báo thề không làm người. Chiến Đế, hãy nạp mạng đi…

Dứt lời hắn liền vung tay lên, đồng thời dưới chân nhún một cái, cả người vọt lên như tia chớp lướt qua hư không. Đang ở không trung, tay phải đầy vết chai đã nắm lấy trường đao trên thắt lưng, ý niệm vừa động, một luồng đao khí không gì sánh được đã phát ra, như một tấm vải lụa chém về phía Chiến Đế. Phía sau chúng đệ tử Đao vực còn lại đi theo cũng vọt lên không, giết về phía tế đàn…

"Bùng!"

Cùng lúc này, chiếc nón trên đầu Đao Đế bỗng nứt làm đôi bắn sang hai bên, mái tóc dài phất cao, lộ ra bên dưới một gương mặt già nua, một vết sẹo từ trên trán kéo dài đến chóp mũi…

- Bảo vệ đế quân!

Mặc dù đã thừa nhận thân phận đế quân mới của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng tại giờ khắc này, sự lo lắng hoàn toàn phát ra từ nội tâm, gần như bản năng chúng đệ tử Chiến tộc đều hét lớn một tiếng, từng người vọt lên không, theo sau là những tiếng đao ngân vang vọng, cố gắng ngăn cản đám người Đao Đế lại…

- Ha ha ha, Chiến Đế, còn nhớ chúng ta không? Ngày trước trong hư không đã giao ước với ngươi, không ngờ ngươi lại trở mặt, chẳng những không giúp trái lại còn trợ lực đánh chết tộc ta. Hừ, có ơn báo ơn, có thù báo thù. Chiến Đế, hôm nay chính là ngày ngươi phải trả giá…

Một giọng nói khàn khàn vang lên trên bầu trời. Cùng lúc này, mây đen từ bốn phương hội tụ đến, hình thành vòng xoáy che phủ trên bầu trời tế đàn…

"Xoẹt xoẹt xoẹt!"

Từng luồng sát khí lạnh lẽo tràn xuống, sau đó từng bóng người mang theo ngọn lửa màu xanh lá trong vòng xoáy mây đen kia bắn ngược xuống, ma giáp xé gió phát ra tiếng rít…

- Thiên Ma tộc! Ngăn bọn chúng lại!

Bên dưới Chiến Đế hành cung, vị trưởng lão Chiến tộc tay cầm sách cổ biến sắc, trầm giọng quát lên.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên từ phía trên, một bóng người cao lớn thân mặc chiến giáp từ bầu trời bắn ngược bắn xuống, người chưa tới đã đánh ra một chưởng …

"Ầm!"

Không hề có dấu hiệu, một đoàn chưởng kình hùng hậu đột nhiên hiện lên trong hư không trước vị trưởng lão Chiến tộc tuyên đọc ý chỉ Chiến Đế, lặng yên không một tiếng động đánh vào vị trưởng lão Chiến tộc kia…

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn kinh thiên, vị trưởng lão Chiến tộc kia còn chưa kịp đánh trả, liền bị một đoàn lực lượng như dời núi lấp biển đánh vào trong lòng đất, khuôn mặt khô gầy tức thì trắng bệch, khóe miệng máu tươi ồ ạt chảy ra, một ngón tay run rẩy chỉ lên bầu trời, hai mắt trợn trừng:

- Ngươi, ngươi…

- Ha ha ha… Không có Chiến Đế, Chiến tộc còn ai có thể chống lại ta?

Người nọ xoay người đứng giữa bầu trời, một tay chống eo, một tay chỉ lên trời cười cuồng dại:

- Chiến Đế, ngươi hãy nhận mệnh đi!

Bình luận





Chi tiết truyện