chương 126/ 746

Công kích của Tây Môn Y Bắc, phong thủ của Độc Cô Vô Thương, sự phối hợp cuae hai người trong mắt của Phong Vân Vô Kị tựa hồ như là toàn mĩ, nếu như có được cặp phối hợp này, thêm vào đó là bản thân và sát thương kiếm ý của Tử Hoàng, tổ hợp của bốn người cơ hồ đủ để quét sạch cả một phiến cường địch, dù cho là đối diện với đế cấp cao thủ thì cũng không sợ. Đó là ý niệm loáng qua sát na trong đầu cảu Phong Vân Vô Kị.

Tu vị cuae Đao Hoàng cũng không phải thường, vạn năm trôi qua không chỉ có một mình Phong Vân Vô Kị có võ công tiến triển, thân thể Đao Hoàng lui nhanh về phía sau, áo trắng phành phạch trong gió, đao ý trong mắt bùng phát, những nơi đi qua đều khiến cho cả phiến kiếm ảnh nửa hư nửa thật kia toàn bộ phá khai.

Sau khi lui được mấy chục bước, Đao Hoàng phất tay áo một vòng, đột nhiên không lui mà lại tiến tới, bên trong trường bào ồ ạt cuốn ra một cổ đao ý cường hãn, đem toàn bộ kiếm hình đang truy kích trên không trung oanh toái.

Phong Vân Vô Kị căn bổn không hề nghĩ rằng bản thân ăn trọm được tuyệt học của Đao Đế mà chỉ xuất thủ một chiêu là dã có thẻ diệt sát được Đao Hoàng, nên vừa đánh ra một chiêu thì thân hình mau chóng truy theo, trong hư không xuất hiện một đạo bạch ảnh kéo dài tới mấy chục trượng, tay phải giương ra, kiếm đảm trong tay của Phong Vân Vộ Kị không ngừng xoáy vòng mang theo những tiếng kêu sắc nhọn, Phong Vân Vô Kị chém một kiếm về phía Đao Hoàng.

Đao Hoàng vung tay ra, một thanh trường đao màu đen liền xuất hiện ở trong tay, quát lớn lên một tiếng, lo lên trên nhanh như chớp giật.

Choeng!

Đao kiếm giao kích, tia lửa bắn tung tóe, kình khí chấn đãng xung quanh, một cổ cự phong từ nơi đao kiếm của hai người giao kích bùng phát khiến cho cát bụi bay mù mịt, hai người vựa hợp thì đã phân, sau đó lại có mấy kiếm chém ra, đao kiếm tương kích, một một làn đều hợp rồi liền tách ra, chỉ trong chớp mắt thời gian thì hai người đã liên tục giao thủ mấy trăm lần, đao ý và kiếm ý không ngừng vẽ ra những bức họa lăng loạn với vết đao vết kiếm dưới mặt đất.

Lênh đênh vạn năm, Phong Vân Vô Kị đã tiến nhập cảnh giới kiếm hoàng hậu kì, Đao Hoàng Quân Bất Phá tuy nhiên tiến nhập vào hoàng cấp cảnh giới sớm hơn Phong Vân Vô Kị cả mấy vạn năm, nhưng muốn từ hoàng cấp cảnh giới mà đột phá đến đế cấp cảnh giới thì không phải chỉ cần có công lực cao là được, muốn phá cái bình cảnh này thì phải dựa vào một chữ ngộ, ngộ được thì qua, không ngộ thì dừng. Cùng một cảnh giới, Phong Vân Vô Kị và Đao Hoàng ai cũng chẳng thể làm gì được ai. Hai người có vẻ là đang giao thủ kịch liệt, mỗi một lần giao thủ đều phát xuất cả vạn trượng khí kình, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, muốn tiêu diệt đối thủ thì tuyệt không thể trong nhất thời nửa khắc mà được.

Trong lúc giao thủ, Phong Vân Vô Kị lợi dụng khoảng thời gian dư giả sau khi giao kích và chuẩn bị đòn tiếp theo với Đao Hoàng Quân Bất Phá, liếc vè phương hướng của Tây Môn Y Bắc, thì lại phát hiện mấy người này y nhiên vẫn ở trong tình trạng cương trì, kiếm ý lãn đao ý tương hỗ khắc chế, đạt đến một cái bình hành xảo diệu, đừng nói là Độc Cô Vô Thương, mà cho dù mà Phong Vân Vô Kị cũng biết được, chỉ cần có ngoại lực bên ngoài gia nhập thì tiếp theo đó là những chiêu thạch phá thiên kinh, không chết không thôi, vấn đề là kiếm ý lẫn đao ý cảu bảy ngừoi này đã đạt đến một trạng thái bình hành, trong bảy người thì không ai có thể xuất thủ, nếu như xuất thủ thì sẽ bị những đoẹt công kích thân bất do kỉ của mấy người còn lại, dạng bình hành cục diện này cũng nằm trong dự liệu của Phong Vân Vô Kị.

Hơi trì nghi một chút thì thanh trường đao màu đen của Đao Hoàng đã lướt ngay qua bên tai của y, cắt đứt một mớ tóc, trong lòng Phong Vân Vô Kị giật thót mình, liền lập tức thu liễm tâm thần.

"Đệ tử Đao Vực nghe lệnh, xuất thủ, giết sạch hết những người không thuộc về Đao Vực của ta trên Nam Thăng Bắc Đẩu sơn, một kẻ cũng không tha!" Một thanh âm lãnh khốc ở trên không vang lên, chúng nhân đều giật thót mình, thanh âm này chính là thanh âm của Đao Đế, ông ta dùng một đao chém trúng ngực của Tử Hoàng, chấn y bay ra sau rồi phát xuất mệnh lệnh.

Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị hơi biến đổi, bàn tay phải đang nắm chặt lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm đột nhiên thả ra, ba thành lực lượng của Hấp Tinh Đại Pháp dĩ nhiên là đã xuất thủ, Đao Hoàng chỉ cảm giác một cổ kình phong lướt tới, vừa mới muốn tránh né thì đã nghe thấy ở phía sau truyền lại một tiếng kêu thảm thiết, trong lòng đại kinh, một đao bức lui Phong Vân Vô Kị, quay đầu lại nhìn thì thấy một trong năm cao thủ ngân bào đã bị chẻ ra làm hai, thanh thiết kiếm phổ thông trên tay của Tây Môn Y Bắc thì lại dang nhỏ máu xuống đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ba Phần lực đạo Hấp Tinh Đại Pháp của Phong Vân Vô Kị lướt qua Đao Hoàng, trực tiếp tác dụng vào năm cao thủ chỉ một lòng đề phòng Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, khiến cho thân hình của năm người đều lắc lư, tâm thần lạp tức xuất hiện sơ hở, kiếm ý của Tây Môn Y Bắc đã sớm tỏa định vào năm người này, mắt thấy khí cơ của năm người đột nhiên ngưng lại, dưới sự cảm ứng của khí cơ, một kiếm dĩ nhiên là không thể không phát ra.

Chỉ một chiêu, chỉ một kiếm, một cao thủ ngân bào thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một kiếm lướt qua, thân thể phân ra làm hai, thanh đao lấp lánh hàn quang thậm chí còn chưa kịp rút ra được một nửa.

Kiếm của Tây Môn Y Bắc, mọi người đều biết nó rất lợi hại, nhưng ngay cả Phong Vân Vô Kị cũng không ngờ được kiếm của Tây Môn Y Bắc lại bá đạo đến thế, chỉ một kiếm -- mà đã dễ dàng thuấn gian miểu sát một cao thủ gần đạt đến hoàng cấp, đối phương thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Một kiếm xuất thủ, Tây Môn Y bắc liền bất động, bốn người còn lại liền phản ứng lại, giận dữ quát lên một tiếng, bốn đạo đao khí bàng bạc dĩ nhiên đã phát ra.

"Phá Đao Thức!" Độc Cô Vô thương thở dài một tiếng, thanh kiếm gỗ ba xích trảm xuống không trung, bốn đạo đao khí cường đại vô thất đốn thời đột nhiên biến mất vô tunh. Công kích -- có lẽ Độc Cô Vô Thương không chuyên, nhưng luận đến phong ngự thì Độc Cô Vô thương đủ để kham xưng thiên hạ đệ nhất.

"Chính là lúc này!" Tròng lòng Phong Vân Vô Kị chuyển động chớp nhoáng, đột nhiên phát ra một kiếm, Đao Hoàng vẫn nâng đao lên đón lấy như thường, tia lửa bắn tung tóe, một tiếng kim thiết va chạm vang vọng khắp trời, Phong Vân Vô Kị mượn một kích này để thoát khỏi Đao Hoàng, đồng thời lao về phía bốn cao thủ ngân bào còn lại.

"Không tốt!" Đao Hoàng đại kinh, biết là đã trúng kế, liền phất ống tay áo mượn lực truy theo, nhưng luận về tốc độ thì y lí nào lại có thể so sánh được với Phong Vân Vô Kị, dù chỉ là cách nhau một tuyến, cũng đủ để Phong Vân Vô Kị làm được rất nhiều chuyện rồi.

Sẹt oành!

Đám may trên không trung chớp lên một đạo thiểm điện, Phong Vân Vô Kị nâng cao cánh tay phải lên rồi chém xuống, "Thiên Kiếm" dĩ nhiên là đã xuất thủ.

Kiếm khí hạo hàn còn chưa kịp bức gần thì bốn người đã kinh hãi phát giác, trong lúc chấn kinh thì thân hình của hai người đột nhiên xoay mình, dĩ nhiên là đã phản ứng lại. Keng keng!! Hai tiếng, hàn khí dương dật kháp tứ phía, hai đạo bạch quang phá vỏ lao ra, đao khí linh động tựa du long, xông thẳng lên trên trời.

Oanh! Thân hình của hai người hơi hơi chấn động, lirn tục lui mấy bước, Phong Vân Vô Kị cũng không đỡ hơn là mấy, hai ngừoi này tuy chưa đạt đến hoàng cấp cảnh giới, nhưng độ thuần chân khí cũng không kém đi bao nhiêu.

Thần thức lướt qua, một đao lẳng lặng của Đao Hoàng đã bức gần tới sau lưng, đao cương dập dờn, một đao này của Đao Hoàng là hàm súc chứ không phát tán, rút thế đợi kích, Phong Vân Vô Kị cố áp huyết khí đang phiên dũng trong thân thể, thân hình mượn thế lao về phía trước, thân thể chẳng khác gì cành liễu dang phiêu đãng về phía trước, trường đao của Đao Hoàng chỉ cách một sát na lướt qua thân người Phong Vân Vô Kị.

Đao Hoàng thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Bộ Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp này quả thật là thần kì, nếu như không thể học được Tàng Phong Chi Thuật thì căn bổn vô pháp đả thương hắn ta." Khóe mắt liếc qua một cái, một đạo ô hồng quang mang lẳng lặng lướt qua bên cạnh, Đao Hoàng giật thót mình, không khỏi kinh hô: "Cẩn thận …."

Nhưng vãn còn là quá muộn ….

Bình luận





Chi tiết truyện