chương 523/ 746

"Ầm ầm!"

Từng khối huyền băng thật dày nổ tung, bên trong lộ ra những tấm lưng màu đen dày rộng và cứng chắc, từng đoạn xương cột sống từ dưới da rung động nhô lên, thên thể từ từ chấn vỡ lớp băng đứng thẳng lên.

"Đùng!"

Trong trời đất vạn tia chớp bạc lóe lên, tiếng nổ vang không dứt bên tai. Từng yêu ma thân cao hơn hai trượng, vóc người cao lớn như tháp sắt, cả người phát ra khí tức giết chóc nồng đâm, phá vỡ lớp băng quanh người bước ra. Từ phía trước nhìn, chiến sĩ của A Tu La ma tộc xếp thành một cái hình quạt, từ xa đến gần trải ra.

"Gào!"

Trong ánh mắt đám người Thái Cổ, tầng mây trên đỉnh đầu A Tu La bỗng nổi lên ánh chớp, tiếng sấm đùng đùng không dứt bên tai.

"Vèo vèo vèo!"

Theo tiếng gầm thức tỉnh của A Tu La ma tộc, từng thanh trường kích dài một trượng hai, to như cánh tay từ trong vòng xoáy hình xoắn ốc rơi xuống như mưa, bay vào trong tay mọi người.

Trời đất âm trầm, mây đen đầy trời càng thêm dày đặc, trong trời đất tràn ngập một khí tức khiến người ta bất an. Dần dần, một tên A Tu La ma tộc bắt đầu mở mắt, hai điểm sáng đỏ tươi chiếu ra, mùi máu tanh nồng nặc nhất thời phiêu đãng. Những A Tu La ma tộc ở phía sau hắn cũng mở mắt ra. Trong bầu trời u ám nhất thời như có thêm vô số ngôi sao màu máu ẩn chứa sát khí dày đặc.

"Ầm!"

Tại trung ương của đám A Tu La ma tộc, khối huyền băng màu đen lớn nhất kia dần dần vỡ vụn. Trong tiếng giòn giã, một nam tử gương mặt xoa ngọc, ưu nhã ung dung, thân hình hơi gầy gò đưa tay tách khối băng trước người, từ trong khối băng bước ra ngoài.

- Tham kiến tộc trưởng!

Chung quanh đông đảo A Tu La ma tộc như sao trên trời đều hướng về thiếu niên áo trắng này quỳ xuống. Thiếu niên vẻ mặt thản nhiên tiếp nhận mọi người hành lễ.

Hai bàn tay nhẵn bóng như ngọc, một số chỗ gần như trong suốt hạ xuống phía dưới, sau đó lại nâng lên. Đang muốn bảo đám tộc nhân đứng dậy, ánh mắt của thiếu niên vô tình quét qua bên dưới, trong con ngươi hiện lên một vết đao hẹp dài nhanh chóng mở rộng. Sắc mặt thiếu niên khẽ biến đổi, bàn tay vốn đang nâng lên liền thuận thế tách ra hai bên, đám A Tu La ma tộc trước người cũng lập tức tách ra.

"Bùng!"

Tay áo bào của thiếu niên phất phơ, tay phải phát ra một phiến ánh sáng trắng chói mắt, đánh về phía ánh đao đen kịt dài hơn ngàn trượng đang bay đến.

"Ầm!"

Chưởng thế và đao phong va chạm, triệt tiêu lẫn nhau. Đôi chân của thiếu niên nho nhã mặc áo trắng lại chẳng hề nhúc nhích, đôi môi mở ra, đang muốn chất vấn tên yêu ma phía dưới, đột nhiên trong hư không lại có một luồng ánh đao bay đến, so với vừa rồi thì uy lực còn cường đại hơn.

Sắc mặt thiếu niên hiện lên vẻ ngưng trọng, liền vươn một tay ra. Đầy trời ánh chớp sáng ngời, từng cột sét to lớn hội tụ vào trong lòng bàn tay của hắn.

- Hây!

Thiếu niên quát to một tiếng, thân thể đột nhiên vươn cao lên không ít, mang theo lực lượng của vạn tia sét đánh xuống.

"Ầm!"

Thiếu niên phải lùi lại một bước nhắn, còn chưa đứng vững, một tiếng cười ngang ngược bỗng vang lên bên dưới:

- Thú vị thật, có thể tiếp được mấy chiêu của ta, chắc ngươi chính là A Tu La vương rồi.

Giọng nói vừa dứt, thân thể Phong Vân Vô Kỵ liền rung động, hóa thành một vệt sáng màu đen mắt thường khó nhìn thấy bay lên, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước người A Tu La. Mặc dù đối phương có khuôn mặt tuấn tú như nhân loại, nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng không cho rằng đối phương là loại người lương thiện gì.

- Ngươi là ai? Muốn làm gì?

A Tu La trong lòng thầm kinh ngạc về thực lực của đối phương, lên tiếng quát hỏi.

- Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời mà giơ một tay ra, Hấp Tinh đại pháp lập tức xuất thủ.

- To gan!

Bốn phía vang lên những tiếng thét, từng luồng sáng đen kịt mang theo cuồng phong bắn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

"Gào!"

Sau người Phong Vân Vô Kỵ bỗng xuất hiện một bóng ma từ trong bóng tối đứng lên, phát ra một tiếng gầm lớn, sau đó một quyền đánh mạnh vào hư không dưới chân.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang lớn rung trời, hư không tại khoảnh khắc này giống như hóa thành thực chất, bị bóng ma to lớn kia đánh xuống một quyền, kình khí bắn ra bốn phía, năng lượng hắc ám hùng hậu lan ra khắp nơi. Một quyền này đã phá tan công kích do đám A Tu La ma tộc phát ra, cuồng phong nổi lên còn ngăn cản bọn chúng đang định đến gần.

Sắc mặt của A Tu La vương trầm xuống, liền đạp một cái vào hư không bên dưới, tay áo phiêu phiêu, thân hình như một con chim lớn lui vào sâu trong bóng tối. Sau đó giọng nói vang dội và khàn khàn của A Tu La vương vang lên:

- A Tị Vô Gian Địa Ngục!

Trong bóng tối, A Tu La vương giơ một tay qua đỉnh đầu, năm ngón tay giãn ra. Phía trên sấm chớp đùng đùng, bốn phía cuồng phong nổi dậy, khí tức hắc ám vô tận hội tụ vào giữa năm ngón tay của hắn, hóa thành một vòng xoáy màu đen to lớn không ngừng xoay tròn, nhìn từ xa giống như những mái chèo gắn vào bên trong một bánh xe gỗ.

"Vù!"

Gió lạnh nổi lên trong trời đất, tiếng ma quỷ kêu gào không dứt, loáng thoáng còn có vô số hình ảnh quỷ hồn từ trong bánh xe lớn màu đen kia chạy ra, trong khe hở của những "mái chèo" không ngừng có khí tức hắc ám nồng nặc phun ra bên ngoài, giống như bánh xe lớn treo cao trên đỉnh đầu Tu La vương này vốn thông đến một cái không gian tử vong cực kỳ hắc ám.

"Bùng!"

Một trận cuồng phong từ trong bánh xe lớn thổi ngược xuống. Mái tóc dài như thác nước của A Tu La tản ra, gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng, ngón trỏ phải giơ qua đỉnh đầu, nhấn vào ven rìa bánh xe lớn thông đến "A Tị Vô Gian Địa Ngục".

- A!

- Tị!

- Vô!

- Gian!

Những tiếng ngâm xướng vang dội phát ra từ bốn phía. Đám A Tu La ma tộc ở chung quanh đột nhiên giống như mất hồn, hóa thành từng bóng đen bay về phía bánh xe lớn đang nhanh chóng mở rộng. Đông đảo A Tu La ma tộc xếp thành một hàng đứng trên bánh xe lớn, tạo thành một "bánh xe người" khác.

- A Tị…

Trong hư không ngập tràn tiếng ngâm xướng tà ác và vang dội, giống như những thầy tu đang khẩn cầu, dư âm ngân nga không dứt. Trong tiếng ngâm xướng có một loại lực lượng tà dị khiến linh hồn người ta lạc lối.

Chúng quanh đột nhiên tối sầm lại. Trong xa xăm, Phong Vân Vô Kỵ dường như đã rơi vào trong một không gian khác, trên không trời, dưới không đất, không ngày không tháng, cũng không phân biệt được thứ gì.Trên đỉnh đầu có một bánh xe lớn xoay tròn phát ra lực hút to lớn, nhanh chóng mở rộng tiến về phía Phong Vân Vô Kỵ.

"Gào!"

Phong Vân Vô Kỵ gầm lên một tiếng, bắp thịt toàn thân căng ra, sống lưng cũng cong lên.

"Rốp rốp!"

Những khớp xương của Phong Vân Vô Kỵ kêu lớn, thân thể nhanh chóng vươn cao, trong lỗ chân lông mọc ra những sợi lông màu máu thật dài, chỉ trong chốc lát đã trải rộng khắp toàn thân, đồng thời bắp thịt toàn thân nứt ra, xoắn chặt và nối liền, trở nên càng cường tráng hơn.

"Ngao!"

Một tiếng gầm lớn vang lên. Tại khoảnh khắc "A Tị Vô Gian Địa Ngục" rơi xuống đầu, Phong Vân Vô Kỵ đã biến mất không còn thấy, thay vào đó là một còn Thái Cổ Ma Viên to lớn màu máu cao hơn vạn trượng, đôi mắt lớn như đèn lồng treo cao trên không trung, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phiến không gian mờ mịt này. Ánh máu nhàn nhạt tràn ngập không gian.

Cánh tay lớn đầy lông lá phân ra trên dưới, chân phải của Thái Cổ Ma Viên bước ra một bước, cường hành dùng lực lượng thân thể chống đỡ "A Tị Vô Gian Địa Ngục" từ đỉnh đầu rơi xuống.

"Rắc rắc!"

Trong nháy mắt khi tiếp xúc, xương cốt toàn thân Thái Cổ Ma Viên liền kêu lớn. Dùng thân thể của Thái Cổ Ma Viên chống đỡ "A Tị Vô Gian Địa Ngục", cũng cảm thấy như đang chống đỡ bầu trời rơi xuống, xương cốt toàn thân rung động như muốn rời ra. Từ trên bánh xe lớn kia không ngừng phát ra khí tức cực kỳ lạnh lẽo, xâm nhập vào trong cơ thể, áp lực như thủy triều đè xuống.

"Hây!"

Thái Cổ Ma Viên đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu lớn, thân thể một lần nữa vươn cao thêm trăm trượng, đồng thời buông một tay ra. Trước khi "A Tị Vô Gian Địa Ngục" rơi xuống, Thái Cổ Ma Viên bỗng đánh ra một quyền, ánh sáng màu đen trên nắm tay chiết xạ ra, sau đó từ đỉnh đầu đảo chiếu xuống, trong nháy mắt cuốn lấy Thái Cổ Ma Viên và cả bánh xe lớn kia vào trong một không gian hình cầu màu đen. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Lĩnh vực Phục Chế!

Thái Cổ Ma Viên vừa dùng một quyền ngăn cản bánh xe lớn kia bỗng biến mất, thay vào đó là vô số đầu Thái Cổ Ma Viên xuất hiện chung quanh.

"Ầm!"

Từng con Thái Cổ Ma Viên gầm lên hung bạo, thân thể hóa những mũi tên nhọn từ bốn phía lao đến, từng nắm tay ẩn chứa lực lượng cường đại từ các phương hướng đồng thời đánh vào bánh xe lớn.

"Ầm!"

Kình khí bắn ra bốn phía, sương mù cuồn cuộn tản ra. Bên trong sương mù bánh xe lớn ầm ầm vỡ tan, từng bóng đen kêu lên thảm thiết từ trong bánh xe lớn bay ra bên ngoài, chính là đám A Tu La ma tộc đã biến mất. Bị vô số Thái Cổ Ma Viên đánh trúng, trong miệng mũi đám A Tu La ma tốc đều rỉ ra máu đen.

Tại vị trí của "A Tị Vô Gian Địa Ngục" vừa biến mất, A Tu La vương dáng vẻ như một thiếu niên đã sớm khôi phục lại nguyên thân, lại là một gã yêu ma cường đại mặt mũi thô lỗ, trên mũi xỏ một cái vòng bạc, bên ngoài thân mọc đầy vảy giáp màu đen. Lúc này hắn đang nằm rạp xuống trên đất, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, cặp mắt cũng mở thật to, dường như không dám tin lại bị thua như vậy.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại công kích chúng ta? Có phải ngươi đã đánh thức chúng ta hay không? Tại sao ngươi lại làm như vậy? Vì sao không thấy Ma Tôn đại nhân?

A Tu La nằm rạp xuống trong hư không, cố gắng kêu lên.

Phong Vân Vô Kỵ thu hồi những phân thân Ma Viên khác, chỉ còn lại bản thể cao đến vạn trượng, đứng trong phiến không gian mênh mông bát ngát này.

"Tại sao mỗi lần dùng Ma Viên biến, loại cảm giác khó khống chế kia đều giảm đi, chẳng những không điên cuồng, ngược lại đã có thể tự mình khống chế? Hà hà, Ma Viên biến kết hợp với lĩnh vực Phục Chế của của Bối Nhĩ Tư Ba Đạt quả thật vô cùng cường đại." - Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng lướt qua suy nghĩ này, sau lực chuyển sang tập trung vào A Tu La vương bên dưới thoạt nhìn chỉ nhỏ như con kiến hôi.

- Từ nay về sau ta sẽ là vua mới của các ngươi. Các ngươi đều phải phục từng ta, ta bảo các ngươi làm gì thì các ngươi phải làm theo!

Giọng nói vang dội của Phong Vân Vô Kỵ quang quẩn trong lĩnh vực này, nhưng dù có lắng nghe thế nào, giọng nói giống như dã thú vẫn gây cho người ta cảm giác không hài hoà.

Nói xong câu này, Phong Vân Vô Kỵ liền triệt tiêu lĩnh vực Phục Chế, đồng thời khôi phục thân người.

"Xi Vưu, ngươi có thể xóa bỏ giao ước máu với bọn họ rồi!" - Phong Vân Vô Kỵ liền liên lạc với Xi Vưu trong hư không vẫn luôn quan sát nơi này.

"Chuyện này không thành vấn đề. Nghĩ lại lúc ban đầu, bản tọa cũng là dùng Ma Thần biến để thu phục những kẻ này, không ngờ hôm nay ngươi cũng dùng phương thức hóa thân thành một Thái Cổ Ma Viên để thu phục bọn chúng… Số mệnh của những người đã định là phải làm nô làm tớ rồi."

"Quả đấm lớn mới là đạo lý. Nói nhảm với những kẻ này chỉ là vô dụng, phải đánh cho chúng phải tâm phục khẩu phục, bọn chúng mới có thể thật sự thần phục."

"Điều này rất hợp với pháp tắc của Ma Giới, những có được thì sẽ có mất. Nếu như ngươi định thành lập vương triều tại Ma Giới, không bằng hãy thử làm giống như những vương triều đại đế kia, che giấu thực lực của mình. Mặc dù bản tọa không quá xem trọng những tên kia, vì chấn nhiếp thủ hạ mà có xảy ra chuyện gì bọn chúng cũng không chịu ra tay. Lần trước nếu như những tên đó đồng loạt ra tay, bản tọa và Đệ Tam phân thần của ngươi cũng chưa chắc có thể ung dung rời đi như vậy." - Xi Vưu không khỏi thở dài nói.

"Nói nhảm ít thôi, nếu đã đáp ứng giao những kẻ này cho ta, vậy thì nhanh cóa bỏ thề máu đi!"

Xi Vưu im lặng không nói, lập tức làm theo lời Phong Vân Vô Kỵ.

Dường như có một sợi dây trong đáy lòng bị chạm đến, A Tu La vương và đám A Tu La ma tộc đột nhiên ngẩng đầu lên. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng biết, nhất định là Xi Vưu đã xóa bỏ sự ràng buộc đối với bọn họ.

- Ma Tôn đã xóa bỏ thề máu với các ngươi, từ nay về sau các ngươi chính là thủ hạ của bản tọa, trở thành A Tu La ma quân, một trong số quân đoàn dưới trường Trung Ương ma đế bản tọa.

Trong mắt A Tu La vương hiện lên vẻ phức tạp. Vừa thức tỉnh đã được xóa bỏ thề máu, sau đó lại đổi sang một vị chủ nhân mới… Trong lòng thầm thở dài một tiếng, A Tu La vương thu hai chân lại, quỳ một chân xuống nói:

- Xin tuân giao ước pháp tắc từ hỗn độn ban đầu, phụng người trước mắt…

- Trung Ương ma đế.

Phong Vân Vô Kỵ nhắc nhở.

- Trung Ương ma đế làm chủ, nguyện thần phục giúp ngài chinh chiến thiên hạ, vĩnh viễn không thay lòng…

- Chúc mừng chủ công lại thu được một đội ma quân!

Bách Liễu Khê bước giữa không trung tiến đến nghênh đón, cao hứng nói.

- Ừ.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, ngay sau đó xoay người nói với A Tu La:

- A Tu La! Bản tọa cho ngươi thời gian năm ngày để nghỉ ngơi khôi phục, năm hôm sau hãy dẫn tộc nhân của ngươi đến Trung Ương ma sơn trình diện, giúp bản tọa đánh chiếm thiên hạ. Đợi sau khi bản tọa nhất thống Ma Giới, dĩ nhiên sẽ không bạc đãi A Tu La ma tộc của ngươi. Ngày sau trong số chủng tộc yêu ma bá chủ của Ma Giới nhất định sẽ có chỗ cho A Tu La tộc của ngươi.

Cặp mắt A Tu La sáng lên, sau đó cúi đầu nói:

- Đa tạ chủ công!

- Chủ công! Chủ công…

Ở phía xa, một bóng người từ ven rìa chiến trường cổ A Tu La nhanh chóng lướt tới, vừa bay vừa gọi lớn:

- Thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo, xảy ra chuyện lớn rồi!

Phong Vân Vô Kỵ nhướng mày, tay phải vươn ra như tia chớp. Hư không trước người đột nhiên trở nên mơ hồ, không gian chồng chất lên nhau. Thân thể tên yêu ma từ phương xa đến báo tin kia đột nhiên biến mất, sau một khắc đã bị Phong Vân Vô Kỵ nắm trong tay.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ âm trầm, lạnh lùng hỏi.

- Vương triều Ni Cổ Lạp Tư đã tiến hành phản công trên quy mô lớn. Bảy quân đoàn cường đại trong Vương triều Ni Cổ Lạp Tư đã từ ma sơn thứ tư tràn ra, đã sắp đột phá vòng vây của Thái Huyền đại nhân!

Tên kia yêu ma chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, sau đó liền phát giác một bàn tay nắm lấy cổ áo, trong lòng mặc dù hơi kinh hoảng, nhưng sau khi nhìn thấy rõ là Phong Vân Vô Kỵ, liền nhanh chóng trấn định lại, bẩm báo lại mọi chuyện.

"Xem ra ngươi gặp chút phiền toái rồi, có cần bản tọa trợ giúp không?" – Giọng nói của Xi Vưu vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.

"Miễn đi!" - Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói.

"Nếu là vậy thì coi như xong." - Giọng nói của Xi Vưu dần dần biến mất, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Phong Vân Vô Kỵ.

- Bách Liễu Khê, lập tức dẫn đại quân đi đến ma sơn thứ tư!

- Vâng thưa chủ công!

Bách Liễu Khê vung tay lên, đại quân liền nhanh chóng bay về hướng đông nam.

- A Tu La, không có thời gian năm ngày cho ngươi nữa, lập tức tập hợp tộc nhân của ngươi nhanh chóng đi đến ma sơn thứ tư!

Phong Vân Vô Kỵ xoay đầu lại nói với A Tu La vương, giọng nói như mệnh lệnh không thể cãi lời.

- Vâng thưa chủ công!

A Tu La vương kính cẩn nghe theo.

- Ừ!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng bay về hướng ma sơn thứ tư mây dày cuồn cuộn ở phía xa.

Bình luận





Chi tiết truyện