chương 404/ 746

Thân tâm tiều tụy, một lời phá thiên cơ

Bất chợt biệt ly, hóa thân Thương Khung hiện

Trong hư không có ca quyết làm bạn: càn tam liên, khôn lục đoạn, chấn ngưỡng mạnh, cấn phúc oản, ly trung hư, khảm trung mãn, đoái thượng khuyết, tốn hạ đoạn.

Trong bát quái ca quyết, bên cạnh lĩnh vực màu bạc mà Phong Vân Vô Kỵ mở ra quanh người bỗng xuất hiện một hư ảnh màu đen có cấu trúc bát quái đồ án.

Quẻ càn: tây bắc.

Quẻ khảm: bắc.

Quẻ cấn: đông bắc.

Quẻ chấn: đông.

Quẻ tốn: đông nam.

Quẻ ly: nam.

Quẻ khôn: tây nam.

Quẻ đoái: tây.

Bát quái vừa thành, Phong Vân Vô Kỵ liền bị khựng lại giữa hư không. Một thái cực đồ màu trắng xuyên qua lĩnh vực màu bạc, chậm rãi xoay chuyển. Một cỗ lực đè xuống, thân thể của hắn từ không trung bị cường hành ép xuống mặt đất. Bát quái đồ án đột nhiên khoách triển. Trong phạm trăm dặm chung quanh, tất cả tu giả đều đồng loại thối lui.

"Ầm!"

Dị biến nổi lên. Trong bát quái đồ xuất hiện vạn đạo sóng gợn, một cơn sóng lớn màu lam từ trong mộc ngư bắn ra, trong nháy mắt khoách triển đến phạm vi trăm trượng, bao phủ cả Phong Vân Vô Kỵ. Trong đất bằng đột nhiên sinh ra một phiến đại dương mênh mông, sóng lớn kinh thiên cuốn lên cao mấy trăm trượng. Một lát sau, sóng lớn thối lui, tất cả đều trở thành trống rỗng. Trên mặt đất, Phong Vân Vô Kỵ bị một khối huyền băng to lớn bao phủ, vẻ mặt vẫn mờ mịt như trước.

"Rắc!"

Huyền băng vỡ tan, Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt mờ mịt, khí tức linh hồn như có như không từ trong băng vụn bước ra. Hắn vừa giương mắt nhìn, chỉ thấy vô số cây cột lớn hình thành giữa không trung, mỗi một cây đều giống như những ngọn núi lớn, mang theo khí thế vạn quân từ đỉnh đầu đánh xuống.

"Ầm!"

Bên dưới Hoàng Kim thành, mặt đất rung động. Mỗi khi có một cây cột lớn hạ xuống, mặt đất lại lõm xuống cả mười thước, ngay cả những ngọn núi cao xa xa cũng sụp xuống theo. Từng cây cột lớn thành hình giữa không trung, mang theo khí thế vạn quân nện xuống đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ, liên miên không ngừng, dần dần thân hình của hắn cũng chìm vào trong bùn đất.

Sau một lúc lâu, những cây cột lớn rốt cuộc củng không còn hạ xuống. Dưới sự quan sát của mọi người, mặt đất bỗng nứt ra một lỗ nhỏ, Phong Vân Vô Kỵ quần áo rách nát từ bên dưới bò lên.

"Đùng đùng!"

Bầu trời phía trên Hoàng Kim thành mây đen dày đặc, vô số tia sét màu tím vần vũ bên trong, tiếng đùng đùng như sát bên tai. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, mái tóc dài tung bay phần phật. Bên dưới bầu trời u ám, phía trên Hoàng Kim thành, đông đảo tu pháp giả vẻ mặt lạnh lùng nhìn thấy rất rõ ràng, từ sâu trong đôi mắt sáng ngời như sao trời của Phong Vân Vô Kỵ, một điểm màu trắng bỗng khoách triển ra, chiếm cứ cả con ngươi. Cùng lúc đó, trong con ngươi bên trái của hắn huyết lưu đổ vào…

Màu đen lui đi, ngân mâu tái hiện. Mặc dù chỉ có một con ngươi, nhưng thế giới lại đột nhiên biến đổi. Cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, tâm thần cuối cùng lại quay về bản thể, thần thức phá không xuất ra, nhanh chóng thu tất cả vào trong mắt.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hoàn toàn bình tĩnh. Thế giới màu đen trắng tràn ngập những ý nghĩa sâu xa vô tận. Dưới Phá Vọng Ngân Mâu, không thứ gì còn là bí mật. Kinh mạch vô hình bên ngoài cơ thể lại mở rộng ra, đại lượng thiên địa nguyên khí điên cuồng tràn vào bên trong. Sau một khắc, Phong Vân Vô Kỵ bỗng như tên rời khỏi dây cung bắn lên trời…

Trên bầu trời, cự mộc, tử điện, hồng thủy, ly minh, liệt hỏa… vô số loại công kích dày đặc đánh xuống. Mỗi lần đều giống như có rất nhiều công kích đánh trúng Phong Vân Vô Kỵ, nhưng luôn luôn chỉ sai lệch một chút…

- Ngăn cản hắn! Không được để cho hắn quấy nhiễu thánh giả…

Một chúng tu pháp giả hô lên, đồng thời ào ạt xuất thủ. Phía trước Hoàng Kim thành, các loại ánh sáng liên tiếp bắn ra, phong ấn vô tận hình thành từng màn sáng vô hình muôn màu muôn vẻ, chiếu sáng khắp cả Hoàng Kim thành. Pháp thuật phong ấn, không gian đông kết, dưới tay đại năng lực giả thi triển, Phong Vân Vô Kỵ trong nháy mắt liền bị dời ra khỏi Hoàng Kim thành…

Ngũ hành vận chuyển. Từng ngọn núi cao trăm trượng bị đại năng lực giả điều động từ các nơi bay đến, từng ngọn nối tiếp nhau che kín cả bầu trời, nện xuống đầu Phong Vân Vô Kỵ. Trên Hoàng Kim thành, đông đảo tu pháp giả vọt lên không, ngũ hành quy y, vô số công kích thanh thế kinh người phá không bắn ra. Mặt đất dưới chân Phong Vân Vô Kỵ rạn nứt, một phiến nước biển màu lam phá đất tràn ra, trong nháy mắt hình thành một hải dương to lớn cuồng bạo trong chu vi ngàn dặm. Các tu pháp giả đã thật sự bị chọc giận…

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh, hai tay mở ra, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Ngay lúc tất cả công kích đánh xuống, thân thể hắn đột nhiên tán thành vô số điểm sáng, tiêu tán giữa hư không…

Tại đỉnh tháp Hoàng Kim thành, từng điểm sáng bỗng hư không xuất hiện, bắt đầu ngưng kết lại. Ngay lúc này, một ngón tay bỗng nhẹ nhàng ấn ra, đồng thời một thanh âm như mây nhạt gió tàn khẽ vang lên:

- Đốt!

Không gian rung động. Vô số khói mây từ bốn phía tràn đến. Trước mặt vị thánh giả già nua nhưng tráng kiện, vô số điểm sáng hội tụ thành hình thể Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng cường đại trói buộc, không thể cử động.

Trên đỉnh đầu thánh giả, một nửa hư không bỗng hóa thành hư vô, bên trong có thể thấy được mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao. Trong vạn dặm, tất cả thiên địa nguyên khí đều tụ tập về nơi này. Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy hai vai như gánh cả thiên địa, cho dù dựa vào tu vi của hắn, hai gối cũng không khỏi mềm nhũn, nặng nề quỵ xuống. Hoàng Kim thành rung lên một chút, toàn bộ sụp xuống mấy trượng.

Trong con ngươi trái, huyết lưu như trút vào, Phá Vọng Ngân Mâu từ lâu không chịu nổi gánh nặng, dần dần biến mất. Dưới áp lực nặng nề, máu tươi trong cơ thể như suối tuôn ra.

- Ngươi có biết tội không?

Thánh giả đứng thẳng trước người Phong Vân Vô Kỵ, lãnh đạm nói. Trong cảm nhận của Phong Vân Vô Kỵ, vị thánh giả như đứng giữa hư không, sao trời lượn lờ chung quanh, một hô một hấp đều khiến cho vũ trụ biến hóa theo. Khí tức cường đại như vậy hắn chưa bao giờ gặp qua, cho dù là Chiến Đế cũng còn kém rất xa.

"Rắc rắc!"

Phong Vân Vô Kỵ ở bên trong lực lượng do thánh giả điều động thiên địa nguyên khí trong vạn dặm, cường hành vươn thẳng người, nhìn chằm chằm vào thánh giả, không kiêu ngạo không cúi đầu nói:

- Vô Kỵ từ nhỏ không thấy phụ mẫu, trước khi phi thăng có mười vị sư tôn, nhưng không người nào dám nhận của Vô Kỵ một lạy. Từ khi vào Thái Cổ, trên không quỳ thượng thiên, dưới không quỳ đại địa, hôm nay Vô Kỵ cầu thánh giả một chuyện…

Dứt lời, dưới sự quan sát của mọi người, hắn từ từ cúi đầu quỳ xuống. Trong số những tu pháp giả ở nơi này, không ít người biết được nội tình của Phong Vân Vô Kỵ, thấy Kiếm Thần quỳ sát như thế, cũng bất giác tâm thần chấn động.

Một cỗ tinh thần ba động cường liệt từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ tỏa ra, tràn về phía thánh giả. Thánh giả hơi nhíu mày, nhưng cũng không ra tay ngăn cản.

"Bình!"

"Bình!"

"Bình!"

Từng tiếng dập đầu vang dội từ đỉnh tháp Hoàng Kim thành vang lên. Ý thức ba động từ trên người Phong Vân Vô Kỵ tán phát ra càng cường liệt. Dần dần, bên dưới Hoàng Kim thành, tất cả tu pháp giả tiếp nhận được tin tức bên trong cỗ ý thức ba động này, cho dù là người có tâm cảnh lạnh lùng cũng không khỏi tâm thần xúc động, linh hồn khẽ rung lên…

Đây là những hình ảnh ký ức không pha lẫn bất cứ tâm tình nào: thủy lao u ám dưới lòng đất, thi cốt trôi nổi mục nát trong nước, sáu mươi vạn đồng bào cam tâm tình nguyện chịu tù đày tại nhà lao tại ma giới…

Trong huyệt mộ dưới lòng đất ma giới nổilên từng điểm lân quang, mấy chục vạn thi hài, cùng với ý chí bất diệt của những người trước lúc lâm chung khắc vào tường và bên dưới thi hài:

……

"Ta, chết vạn lần, không hối tiếc."

"Hận! Hận! Hận! Giết thần! Giết ma!"

"Ta xa quê xưa, khi nào trở lại."

"Ta ngày nay chịu nhục, quyết ghi sâu trong tim, kiếp sau tất báo thù."

"Kẻ đến sau, người tộc ta, nếu có thể, xin mang hài cốt của ta về quê cũ, ta quá nhớ đất xưa rồi, nhớ đến không khí trong lành quê nhà, đất đai ẩm ướt…"

"Trời cao đáng giận, người tộc ta bao giờ có thể thoát khổ ngục này! Ta khổ tu ma công, nếu có một ngày đi được khỏi nơi đây, quyết huyết tẩy thần ma!"

"Hận hận hận! Tại sao người tộc ta không hiểu khổ tâm của ta!Giết giết giết! Oán oán oán!!!"

"Ta tự nguyện nhập ma ngục này, nhận kiếp khổ vạn thế, chỉ nguyện người tộc ta có thể hưởng bình an một phương! Trời cao có người tộc ta!"

"Chịu thiên kiếp khó khăn vạn lần, ta cũng quyết chuyển thế trọng tu, quay lại nơi này, không diệt ma tộc, thề không ngừng nghỉ!"

……

Phong Vân Vô Kỵ không nói một lời, chỉ liên tục dập đầu. Từng hình ảnh không ngừng lướt qua trong đầu chúng tu pháp giả và thánh giả.

Chấn động. Khi những tu pháp giả đã ly khai Thái Cổ rất lâu "nhìn thấy" những hình ảnh này, tâm thần đều không khỏi rung lên, bất tri bất giác phát ra những tiếng thở dài, lệ đục trào ra…

- Ngươi, đứng lên đi…

Thánh giả ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm lại, nhưng khóe mắt lại có phần ướt át.

Phong Vân Vô Kỵ lảo đảo đứng dậy, không nói một lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thánh giả.

- Ý tứ của ngươi ta đã hiểu.

Thánh giả vung tay lên, triệt hồi lực lượng áp bức tại đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ:

- …Tất cả quyền quyết định đều nằm trong tay pháp tổ.

Trong con ngươi bên phải của Phong Vân Vô Kỵ lộ ra một vẻ thất vọng. Thánh giả rốt cuộc mở mắt ra, trên mặt hiện lên vẻ không đành lòng, thở dài một tiếng:

- Ta không thể đáp ứng ngươi cái gì, thế nhưng có một điểm ta có thể nói cho ngươi. Tu pháp giả chúng ta, mọi hành động chẳng lẽ không phải là vì tương lai nhân tộc? "Bọn họ" có phương thức của bọn họ, nỗ lực vì tương lai nhân tộc, còn tu pháp giả chúng ta cũng có hình thức phấn đấu của chúng ta, đường lối mặc dù khác biệt, nhưng mục đích đều là như nhau.

- Hành vi của tu pháp giả chúng ta cũng giống như ngươi và Kiếm vực lúc trước. Ngươi không đồng ý nhập vào Đao vực, pháp tu chúng ta cũng không thể thần phục võ tu. Mỗi người chúng ta đều có lập trường của mình, đều tin tưởng con đường mà mình đi mới là đúng đắn, ngay cả Thiên Ma tộc cũng là như vậy…

- Thiên Ma… tộc…

- Hừ! Thiên Ma tộc đã từng cực thịnh một thời. Vào thời kỳ đỉnh cao nhất, tộc trưởng của bọn họ đã từng thống trị cả Thái Cổ và một nửa Ma giới… Thế nhưng, như vậy thì sao? Không thể thành thần, chung quy cũng vô dụng. Hôm nay, chỉ có tu pháp giả chúng ta mới có hi vọng nhất…

Phong Vân Vô Kỵ có chút mệt mỏi lắc đầu:

- Ta không muốn nghe những này, không muốn…

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, huyết lưu trong con ngươi bên trái khiến người thấy giật mình:

- Từ sau khi phi thăng, ta vẫn luôn không ngừng chiến đấu, chiến đấu không có điểm dừng. Thật đáng buồn là đối tượng mà ta chiến đấu đại bộ phận đều là tộc nhân của ta, vũng vì vậy mà tâm ma sinh ra, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma…

Thánh giả nhíu mày:

- Những điều này chúng ta cũng không biết…

- Ha ha!

Phong Vân Vô Kỵ tự giễu cười cười:

- Mỗi lần khi ta tưởng rằng nhân loại có thể đoàn kết nhất trí, lai có những việc ngoài ý muốn xảy ra. Đầu tiên là Đao vực, sau đó là Chiến tộc; Chiến tộc vừa có ý thối lui, Phong tộc lại xuất hiện; thật vất vả mới dẹp yên Phong tộc, lập tức pháp võ tranh đấu lại muốn bắt đầu. Thái Cổ, tựa hồ vĩnh viễn không thể đình chỉ giết chóc và nội chiến. Nếu như nói ban đầu chiến đấu là để thúc đẩy Chí Tôn xuất hiện, vậy hôm nay thì sao?… Có lẽ, thật sự không cần một cuộc chiến thần ma, nhân tộc cũng đã hao tổn nặng nề rồi…

Một cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi chưa bao giờ từng có dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy rất mệt, rất mệt, không phải thân thể mệt, mà là mệt mỏi trong lòng.

Pháp võ tranh đấu, đây là trận chiến liên quan đến đến hai thế lực khổng lồ, lực lượng của một cá nhân quá nhỏ bé.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên phát hiện bầu trời rất đen, rất tối, tiếng gió truyền vào trong tai cũng mang vẻ bi thương.

- Ma tộc, thiên sứ, huyết tộc… pháp võ tranh đấu, ha ha…

Một màu xám hiện lên từ con ngươi đầy huyết lưu của Phong Vân Vô Kỵ, chiếm cứ cả đôi mắt. Trong xa xăm, hắn nhìn thấy được một thế giới màu xám, từng linh hồn phiêu bạt bên trong.

Lĩnh vực màu bạc không hề có dấu hiệu từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, lượn quan thân một vòng, sau đó hóa thành màu xám. Tại khoảnh khắc lĩnh vực hóa thành màu xám, mọi người đều cảm giác được một sự tuyệt vọng phát ra từ sâu trong nội tâm, trong lòng gần như nghẹt thở.

Lĩnh vực màu xám rất nhanh triệt hồi, khí tức tuyệt vọng cũng nhanh chóng biến mất. Từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán những tu pháp giả chung quanh xuống. Lĩnh vực màu xám xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, nhanh đến mức ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không phát hiện, nhanh đến mức mọi người còn cho là ảo giác.

- Hi vọng thánh giả mỗi khi quyết sách, có thể xuất phát từ đại cuộc của nhân tộc. Vô Kỵ cáo từ…

Dứt lời, liền xoay người dọc theo cầu thang trong Hoàng Kim thành, từng bước một đi xuống dưới…

Thánh giả nhìn theo bóng lưng của Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng im lặng. Sau một lát, khi Phong Vân Vô Kỵ đã gần ra đến cửa lớn Hoàng Kim thành, rốt cuộc mở miệng nói:

- Vô Kỵ! Lão phu hỏi ngươi, nếu như vì nhân tộc, cần ngươi dâng ra Kiếm vực, đồng thời nghe theo lệnh người khác, ngươi có thể làm được không?

Phong Vân Vô Kỵ dừng bước, vẫn quay lưng về phía thánh giả, có chút mờ mịt nhìn khí tím đầy trời, lẩm bẩm nói:

- Rồi ngài sẽ biết.

Sau đó liền đi nhanh ra bên ngoài.

- Hiểu rồi. Trước khi chúng ta quay lại Thái Cổ, Pháp tổ đã từng nói: trước khi ngài hoàn thành một bước cuối cùng, trở về Thái Cổ, tất cả tu pháp giả đều không được phát sinh xung đột cùng tu võ giả… Lão phu đáp ứng ngươi, nếu như Pháp tổ trở về, lão phu nhất định sẽ cố hết sức khuyên can ngài, tiêu trừ họa ngầm giữa pháp võ. Đây cũng là việc duy nhất lão phu có thể làm.

Phong Vân Vô Kỵ tóc dài rũ xuống trên trán, nghe vậy dưới chân khẽ ngừng, thanh âm thấp đến mức gần như không thể nghe thấy:

- Đa tạ!

Sau đó, trong ánh mắt tôn kính của chúng tu pháp giả, hắn bước ra bên ngoài…

- Vô Kỵ!

Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ ra khỏi Hoàng Kim thành, cốc chủ Ẩn cốc đột nhiên ngăn trước người hắn:

- Lão phu quả nhiên không nhìn lầm ngươi, chính là tâm huyết này… Hãy suy nghĩ kỹ càng về kiến nghị của lão phu. Hôm nay pháp tổ lão nhân gia bày bố bát quái tại hư không, thôi diễn pháp tắc, có hi vọng Thành thần. Ngươi sở hữu ngộ tính có một không hai, dựa vào tư chất của ngươi, cộng với năng lực pháp võ song tu, tuyệt đối có thể trở thành pháp tổ thứ hai.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng nhìn hắn một cái, chân phải đạp lên hư không, muốn bay đi…

- Chậm đã…

Phong Vân Vô Kỵ im lặng cúi xuống đầu, nhìn chằm chằm vào cốc chủ Ẩn cốc.

- Có một việc ta không biết có nên nói cho ngươi hay không, dù sao việc này cũng quá trọng đại…

Lão giả cúi đầu, lộ ra vẻ do dự, đột nhiên thần sắc chấn động, nhìn xung quanh một vòng, giống như nhận được dấu hiệu gì. Thuận theo ánh mắt của cốc chủ Ẩn cốc, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy trên đỉnh tháp Hoàng kim thành xa xa, thánh giả đang lãnh đạm gật đầu.

- Tứ đại Chí Tôn, bốn người chết một, chỉ còn ba vị. Nhưng ba vị này, trong cuộc chiến thần ma cũng là bị thương nặng. Năm tháng dài đằng đẵng, tam đại Chí Tôn ngoại trừ Thương Khung Chí Tôn dùng một tia thần niệm lưu tại bên ngoài cơ thể, thỉnh thoảng hành tẩu Thái Cổ, những Chí Tôn khác chưa bao giờ xuất hiện. Nguyên nhân trong đó, chính là do tam đại Chí Tôn đang phải tu bổ vết thương trong trận chiến với Chủ Thần. Những điều này đều là ta quan sát được từ cuộc chiến thần ma, kết hợp với rất nhiều yếu tố. Không lâu trước, theo như tin tức mà thánh giả mang về, pháp tổ cũng đã chứng thực suy nghĩ của ta.

"Ong!"

Phong Vân Vô Kỵ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ không trung rơi xuống, vẻ mặt vốn như tro tàn bỗng trở nên tái nhợt, kinh ngạc nói:

- Cái gì! Làm sao có thể!

- Trong cuộc chiến thần ma, Chủ Thần cũng ngã xuống, Chí Tôn làm sao có thể không bị thương?… Nếu như không có tứ đại thánh thú thủ hộ, thần lực Chư thần khó có thể xâm nhập vào Thái Cổ, không biết được tình huống thương thế chư vị Chí Tôn, chỉ sợ chư thần từ lâu đã tự mình hàng lâm Thái Cổ rồi. Cái chết của Hiên Viên Chí Tôn thật sự là một sơ hở rất lớn của tộc ta. Vì để không cho ma tộc xâm lấn, chúng ta đã bày rất nhiều nghi trận, khiến cho các tộc khác tin rằng Hiên Viên Chí Tôn chỉ là chữa thương mà thôi…

Nếu như nói cừu hận gần như không thể hóa giải giữa pháp võ khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy chán chường đối với tương lai nhân tộc, vậy thì đả kích mà tin tức này gây ra lại là không gì sánh được, cả thế giới gần như sụp đổ.

Trước đây hắn vẫn không ngừng nỗ lực truy cầu chân tướng của thế giới này, nhưng khi chân tương đột nhiên hiện ra, hắn mới phát giác ra nó lại tàn nhẫn và tàn khốc như vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Thì ra là thế! Thì ra là thế…

Phong Vân Vô Kỵ bước chân lảo đảo, môi run run thì thào:

- Cao thủ Thần cấp bắt đầu tàn sát lẫn nhau, ma thần hàng lâm Thái Cổ, Chiến tộc tái hiện, Phong tộc giết chóc thiên hạ, thế lực Ma Đế Hoàng xâm nhập vào Thái Cổ, thậm chí Thánh điện cũng bị khuấy đảo… Nhiều hỗn loạn như vậy, nhưng tứ đại Chí Tôn vốn dùng thiên hạ làm trách nhiệm của mình, dùng tương lai nhân tộc làm trách nhiệm của mình, lại thủy chung không hề ra mặt, thì ra là thế…

Trước đây vốn đã rất tàn khốc, nhưng khi sự thật bị vạch trần, nó còn tàn khốc hơn so với tưởng tượng của Phong Vân Vô Kỵ. Rốt cuộc, lối ra của nhân tộc ở phương nào?…

Nhìn Ẩn cốc lão nhân miệng không ngừng mở ra khép vào, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cảm thấy y rất xa lạ, một vẻ tươi cười gần như điên dại xuất hiện trên mặt hắn:

- Hư không bày bát quái… pháp tổ muốn thành thần. Thế nhưng, Chư thần sẽ để cho nhân tộc dễ dàng xuất hiện Chủ Thần như vậy sao?… Ha ha ha ha…

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cười cuồng dại, giống như một người điên đẩy cốc chủ Ẩn cốc ra, điên cuồng lao đi…

"Ầm ầm!"

Nơi Phong Vân Vô Kỵ lướt qua, bầu trời phía sau kéo theo mây đen dày đặc, vô số tia chớp điên cuồng vần vũ bên trong, cũng giống như tâm tình của hắn lúc này…

Cốc chủ Ẩn cốc nhìn bóng lưng của Phong Vân Vô Kỵ rời xa, thần sắc nặng nề: "Hi vọng ngươi có thể chịu được đả kích này. Thánh điện che dấu chân tướng này, có lẽ cũng bởi vì nó thật sự quá tàn khốc…"

- A!

Phong Vân Vô Kỵ mở hai tay, điên cuồng ao đi, trong miệng phát ra những tiếng gào thét. Những vật thể hai bên mặt đất, sau khi hắn lướt qua, toàn bộ đều nổ tung, hóa thành bụi mù bay đầy trời…

"Ầm ầm!"

Phía sau Phong Vân Vô Kỵ, mây đen cuồn cuộn như vạn ngựa phi nhanh, trong nháy mắt lướt qua người hắn.

Sau một lát, từ trong mây đen liền rơi xuống những giọt nước lớn như hạt đậu…

Nước mưa đầy khắp núi đồi. Cũng không biết đã qua bao lâu, cho đến tâm thần đều mệt mỏi, Phong Vân Vô Kỵ mới quỳ phục xuống đất, thở hổn hển từng hơi, để mặc cho nước mưa đầy trời thấm ướ cả người.

Hai chiếc giày màu đen đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện tại trong tầm nhìn của Phong Vân Vô Kỵ, ven rìa của nó là một tầng bóng đen nhàn nhạt.

- Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi, Vô Kỵ…

Phong Vân Vô Kỵ ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh vào trong mắt là một lưỡi hái nhàn nhạt màu đen to lớn…

Bình luận





Chi tiết truyện