chương 354/ 746

Ma giới, nơi hoang phế.

- A…

Nhẹ nhàng thở ra một hơi khí đục, bên trong nước bùn, chiếc đầu lộ ra bên ngoài liền chuyển động một vòng, mí mắt dính đầy nước bùn khẽ mấp máy, trong mắt bắn ra một cỗ khí tức tàn bạo.

"Rào!"

Nước đục và bùn nhão phân ra hai bên, phát ra tiếng rào rào. Thân thể khôi ngô từ trong đất bùn vươn lên, ngón tay thon dài nắm lấy bên cạnh áo bào, nhẹ nhàng rung lên, bùn đất liền từ bên ngoài thân thể của đệ nhất phân thần bắn ra.

Toàn thân truyền đến cảm giác ngứa ngáy, lớp da như muốn nứt toác ra. Nơi ngực, một luồng khí đục không ngừng di chuyển như muốn phá thể bay ra. Phong Vân Vô Kỵ vô ý thức ngửa mặt lên trời, một tiếng gào phảng phất như vũ trụ nổ tung từ trong yết hầu tràn ra. Trong tiếng gầm lớn, một luồng khí tức đen kịt từ trong miệng Phong Vân Vô Kỵ phun ra, hóa thành một cột khí đen to lớn, thẳng đến tận trời…

Dưới chân, một cỗ kình khí cuồng bạo từ bên dưới áo bào tràn ra, hóa thành một làn sóng xung kích hình tròn, từng vòng dán sát mặt đất mở rộng ra, nhấc lên từng mảng bùn đất lớn…

Cùng lúc đó, những tiếng "xoẹt xoẹt" như vải rách vang lên, áo bào dính sát vào thân thể khôi vĩ của Phong Vân Vô Kỵ, không ngừng tán phát ra khí tức ẩm ướt mục nát đột nhiên như bị vuốt sắc cào qua, hóa thành từng sợi vải tán loạn. Một luồng khí đen từ dưới khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ tràn ra, sau đó từng tấc trên khuôn mặt tà dị bỗng nhiên rạn nứt. Dưới áo bào rách nát, thân thể khôi vĩ phát ra từng tiếng lốp đốp của xương cốt, trong nháy mắt, thân thể dưới áo bào toàn bộ biến hóa, một lần nữa khôi phục ma thân khổng lồ ban đầu của Phong Vân Vô Kỵ.

Hai chiếc sừng nhọn dài uốn lượn từ đỉnh đầu mọc ra. Hai bên, hai lỗ tai giống như tai trâu mọc ra. Làn da nguyên bản trắng nõn đã biến thành tái nhợt, hơn nữa còn cực kỳ dày.

Áo bào trên người đã hoàn toàn không thể che đậy thân thể khổng lồ cao đến hơn mười trượng của Phong Vân Vô Kỵ. Đôi cánh ác ma thật dài phía sau người vũ động, phát ra những thanh âm rầm rập. Phía sau, đôi cánh đạt đến gần ba mươi trượng mở thật lớn, bên trong màng cánh hơi mỏng, khung xương dày đặc phân bố như gân lá, những nếp nhăm tự nhiên trên màng cánh ẩn ước hình thành những phù văn cổ quái. Những thứ này vì sao lại sinh ra, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết là, phỏng chừng cùng với một số quy tắc vận hành tại Ma giới này có quan hệ nào đó.

Sau khi có thể tự động biến hóa nhân thân, đệ nhất phân thần đã gần như quen thuộc với nhân thân này, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ bán ma hóa, vươn đôi cánh ác ma phía sau lưng từ bên trong Sát Lục ma giáp ra, để gia tăng tốc độ phi hành, thế nhưng loại hành vi không tự chủ này, hoàn toàn tự phát biến trở về ma thân, trong ấn tượng vẫn là lần đầu.

So với trước đây, ma thân này hiển nhiên đã lớn hơn không ít, hơn nữa thoạt nhìn càng thêm cường hãn, kết cấu thân thể phi thường tỉ mỉ. Phong Vân Vô Kỵ thậm chí cảm giác, chỉ dựa vào lực lượng thân thể, hắn có thể dễ phá nát một ngọn núi. Ngoại trừ những thứ này, hình như không có biến hóa gì khác.

Một loại cảm giác huyền diệu dâng lên trong lòng, trực giác nói cho hắn biết, biến hóa hẳn là không chỉ có những thứ này, nhưng nhất thời lại không rõ là chuyện gì xảy ra. Trong lòng tràn ngập một cảm giác bực bội dị thường. Một cỗ huyết sắc từ dưới mi mắt trồi lên, trong mắt, ngoại trừ màu xám tựa hồ còn phủ một tầng huyết sắc nhàn nhạt.

Phía sau lưng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay gãi. Trên khuôn mặt ma hóa của Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện bểu tình cực độ khó chịu và thống khổ, loại cảm giác này đến phi thường kỳ diệu, không thể biết được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Bách bách!"

Trên tấm lưng trần rộng lớn, hai miệng máu bỗng nhiên xuất hiện, từ trong lỗ thủng đỏ tươi kia, hai mũi nhọn nhuộm máu từ bên trong nhô cao ra.

Thống khổ, thống khổ cực độ, thống khổ làm cho người ta khó có thể chịu được. Đệ nhất phân thần không kìm được phục xuống, toàn thân run rẩy kịch liệt, quỳ rạp xuống trong đất bùn…

- A!

Một tiếng kêu thàm thiết cực độ thống khổ từ trong miệng Phong Vân Vô Kỵ phát ra, trong đó còn mang theo hai tiếng "độp độp" của đôi cánh mở ra.

Trên lưng, ngay sát đôi cánh ác ma thật dài, một đôi cánh ác ma to lớn khác lại mở ra.

"Vù!"

Bốn cánh vỗ mạnh, bốc lên một cỗ cương phong cuồng bạo, thân thể Phong Vân Vô Kỵ liền hóa thành một tàn ảnh bay lên bầu trời. Vừa bay lên được mấy chục trượng, một ngọn lửa màu đen nồng đậm liền từ trong bụng hắn phun ra, trong nháy mắt liền lan đến toàn thân, ngay cả đôi cánh vừa mới sinh cũng bốc lên một ngọn lửa màu đen cao mấy trượng. Vô số phù văn như ẩn như hiện, mang theo khí tức cô xưa không ngừng chuyển động bên trong lửa đen. Trên đỉnh đầu, chiếc sừng ác ma thật dài uốn lượn trở nên đen kịt, bên trong dường như có mực nước màu đen thấm ra ngoài…

Trên cao mấy vạn trượng, quanh người khí tức màu xám chết chóc. Sát khí cường đại tích lũy vô số năm, đủ để giết chết bất cứ ma đầu Đế Vương cấp nào, thế nhưng đối với Phong Vân Vô Kỵ lúc này, lại giống như cá gặp nước. Sát khí tràn ngập cả không gian lại trở thành bổ phẩm ngon nhất.

Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ trầm tỉnh. Giống như cảm thụ được thứ gì, hai mắt của hắn bỗng nhiên lại mở ra, trong mắt bốc lên một ngọn lửa đỏ rực.

Trên bầu trời nơi hoang phế, một bóng đen mang theo hỏa diễm đen kịt, vẽ nên một vòng cung, bay về hướng trung ương của vùng đất bỏ hoang. Những nơi bóng đen lướt qua, mặt đất liền lưu lại một vết nứt rộng mười trượng…

Sát Lục ma quyết, ma quyết trong truyền thuyết có thể đạt đến Sát Lục chi chủ, điều khiển tất cả sát lục quy tắc trong thiên hạ, địa vị ngang với mười ba Chủ Thần, một pháp quyết bị cấm tại Ma giới.

Sát Lục ma quyết tầng thứ hai, sát lục thiên hạ!

oOo

Thái Cổ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chiến Đế chính là người đã chết!

Không việc gì có thể khiến Phong Vân Vô Kỵ chấn động như việc này, thậm chí so với việc Kiếm vực dưới tình huống không hề hay biết bị người khác tiêu diệt càng khiến cho hắn kinh ngạc hơn.

- Làm sao có thể?

Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói. Một người rõ ràng đang xuất hiện trước mắt, nhưng lại là một người đã chết, hơn nữa cò chết tại mười tỉ năm trước. Nếu như vậy, người đã tiêu diệt Đao vực và Ma vực kia là ai?

Nếu như tin tức này do người khác nói ra, cho dù là lời của Thánh điện, Phong Vân Vô Kỵ cũng sẽ không tin câu chuyện hoang đường này, nhưng đây lại là do Chiến Đế chính miệng nói ra. Một người nói với một người khác, ta kỳ thật đã chết, ngươi nhìn thấy chỉ là linh hồn của ta, lúc đó người kia sẽ có cảm thụ gì?

Loại cảm thụ này chính là cảm giác của Phong Vân Vô Kỵ lúc này.

- Mười tỉ năm trước, Thần Ma chi chiến chính là một cuộc chiến tranh chủng tộc thảm liệt nhất, tàn khốc nhất. Mỗi người đều biết, có vô số thần ma cường đại chết đi trong trận chiến này, thế nhưng lại có ai biết, tổn thất của nhân tộc không hề ít hơn so với những chủng tộc kia. Chiến tranh giữa các Chủ Thần, bị ảnh hưởng lại là nhân loại thế tục.

Trên mặt Chiến Đế lộ ra vẻ hồi tưởng, thì thào tự nói, cũng không quan tâm Phong Vân Vô Kỵ có nghe hay không.

- Tàn khốc, thảm liệt, hủy diệt tất cả, đây chính là chiến tranh thần ma. Trong chiến dịch này, vô số thần ma cường đại thời gian tồn tại còn lâu hơn so với nhân loại đã ngã xuống, nhân loại làm sao có thể ngoại lệ?

- Trong chiến dịch này, Quang Minh và Hắc Ám Chủ Thần đều ngã xuống một người, hôm nay hai bên chỉ còn lại mười hai vị Chủ Thần. Hắc Ám Quân Chủ và Chủ Thần có liên hệ tính mệnh, một gã Chủ Thần ngã xuống, tất có một gã Hắc Ám Quân Chủ, một gã Ma giới đại đế bị hủy diệt. Số lượng Ma Thần sở hữu lĩnh vực ngã xuống không dưới mấy trăm triệu, nhưng từ đó về sau, ngoại trừ Hiên Viên, ngươi có từng nghe nói còn có những nhân loại cường giả khác ngã xuống hay không?

- Thần Ma chi chiến, thần ma còn phải trả giá thảm trọng, huống hồ là nhân loại… Trẫm chính là ngã xuống trong chiến dịch này…

Thanh âm của Chiến Đế tịch mịch, cô độc và thống khổ. Trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức hủy diệt.

Trong đầu, một cảm giác thống khổ bỗng truyền đến. Một loại năng lực mô phỏng khác của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, căn bản không cần Phong Vân Vô Kỵ làm chủ, liền mạnh mẽ hấp thu những khí tức ý niệm tràn ngập trong không gian.

Không thể biết được lúc này trên người Chiến Đế rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khuôn mặt lãnh khốc lúc này lại lộ ra biểu tình cực độ thống khổ, oại cảm giác này gọi là… đau xót.

Tâm trạng của Chiến Đế cực kỳ không ổn định. Loại ý niệm ba động cường liệt khuếch tán trong không khí liền ảnh hưởng đến Phong Vân Vô Kỵ, năng lực ý niệm mô phỏng liền tự động hấp thu những ý thức ba động này…

Ý niệm ba động cường liệt trong nháy mắt bao phủ tâm thần Phong Vân Vô Kỵ. Vô số hình ảnh khiến cho kẻ khác động dung không ngừng tràn vào trong đầu hắn…

Chiến đấu, chiến đấu không ngừng, sinh mệnh không nghỉ.

Trên mặt đất hoang vu, một gã nam tử áo trắng chắp tay đứng hiên ngang giữa thiên địa. Bên cạnh người, một nữ tử mỹ lệ mặc phượng bào lẳng lặng ôm lấy y, trên khuôn mặt tinh tế và tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười an tâm và thỏa mãn. Đứng trước nụ cười này, ngay cả chiến tranh không ngừng trước mắt cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

Chiến đấu, một lý do là đủ rồi. Bảo hộ nữ nhân bên cạnh, còn có mảnh đất Thái Cổ yếu ớt phía sau, đây chính là suy nghĩ trong lòng nam nhân.

Ta đang bảo vệ nữ nhân của ta, mảnh đất phía sau ta, còn có đồng bào của ta, tộc nhân của ta. Ta có lý do không ngừng chiến đấu, đây chính là ta, còn có tộc nhân của ta, chúng ta là Chiến tộc, dùng chiến làm danh hiệu.

Trên bầu trời, ác ma và thiên sứ vô tận không ngừng chiến đấu, lĩnh vực màu xám và trắng không ngừng mở rộng, sau đó lại biến mất, thần ma như vẫn thạch không ngừng rơi xuống mặt đất, không còn đứng lên…

Thần ma là địch thủ của nhau, nhưng nhân loại, lại là địch nhân của hai bên…

Chúng ta đã không còn đường lui, chỉ còn một con đường chiến đấu…

Nữ nhân của ta đang đứng bên cạnh ta, mảnh đất mà ta thủ hộ đang ở phía sau ta, những tộc nhân tin tưởng, tôn sùng, kính phục ta đang ở bên cạnh… Chiến, chỉ một chữ mà thôi…

Vung đao, xuất đao… chặt đứt tất cả, chém hết thần ma…

"Nhất Đao" chính là tên là tên của chiêu thức này, dùng chiến làm tên, dùng tình làm động. Một đao xuất ra, đại địa nổ vang, không gian tan vỡ, diệt sạch thần ma…

Tử thi của thần ma chất chồng như núi, từng thi thể không ngừng từ không trung rơi xuống mặt đất, hóa thành băng vụn, vụn lông đầy trời ào ào rơi xuống…

Bên trong núi thi thể, một bóng đen khổng lồ chậm rãi đứng lên, bóng đen từ phía sau hắn và dưới chân kéo dài.

Đây là một gã Hắc Ám Quân Chủ, người hầu của Chủ Thần, ta vốn không nên khinh địch…

Trong bóng tối vang lên tiếng ngâm tụng miên man, đó là Hắc Ám Quân Chủ đang hướng về chúa tể mà bọn họ thờ phụng thỉnh cầu lực lượng…

Uy năng của Chủ Thần, vĩnh viễn không phải con người có thể đo lường được…

Bình luận





Chi tiết truyện