chương 464/ 746

- Thằng nhãi, dám cắn ta à!

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ chớp động, phát ra ánh sáng hung ác.

Ở bên kia, tiểu ác ma tức giận chống nạnh chu miệng lên, không hề có chút nào nhượng bộ. Hai cha con mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vô cùng quái dị.

- Ngươi muốn làm gì?

Phỉ Lệ Ty khẩn trương nói, một mặt chạy về phía hài tử.

- Hừ, nơi này nào có chỗ cho ngươi chen vào!

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng. Phỉ Lệ Ty vừa mới chạy ra vài bước, đột nhiên một luồng lực lượng vô hình truyền đến, nàng kêu thảm một tiếng, cả người bị bắn sang một bên.

- A!

Tiểu tử kia giận dữ đập đập đôi cánh dơi bay lên, há mồm phun về phía Phong Vân Vô Kỵ một cột khí màu đen nhạt.

- Hà hà, có ý tứ, không hổ là giống loài của lão tử!

Phong Vân Vô Kỵ tiện tay đập tan cột khí màu đen kia, vẻ mặt tàn bạo trong nháy mắt chuyển thành cười ha ha, đồng thời đi nhanh qua. Trong tiếng kêu réo giãy dụa của tiểu tử kia, Phong Vân Vô Kỵ dùng một tay xách lấy cổ của nó nhấc lên.

Phỉ Lệ Ty nằm ở một bên. Một chưởng kia của Phong Vân Vô Kỵ cũng không đả thương nàng. Đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, nhi tử bỗng nhiên xuất hiện này thật sự quá bất ngờ, có rất nhiều thứ còn cần nữ nhân này giải đáp. Phỉ Lệ Ty nhìn Phong Vân Vô Kỵ đi nhanh về phía hài tử, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng khi nghe được Phong Vân Vô Kỵ thốt lên "không hổ là giống loài của lão tử", thân thể mềm mại của nàng bỗng giật mình, như có vô số tiếng sấm nổ tung khiến cho trong đầu trống rỗng.

Một bên khác, tiểu tử kia hung ác nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, hai tay và hai chân nhỏ nhắn vung vẩy tại không trung lung, trong lúc vô ý lại xé rách áo choàng trên đầu Phong Vân Vô Kỵ. Hai phiến áo choàng trượt xuống hai bên, lộ ra mái tóc dài màu đen như mực, nhẹ nhàng phất phơ giữa không trung. Bóng đen của chiếc mũ trùm đầu rút đi, lộ ra bên dưới một khuôn mặt tà dị và anh tuấn.

- Là ngươi?

Phỉ Lệ Ty bất giác thốt lên, chuyện cũ trong nháy mắt tràn về, cảnh tượng tại thủy lao dưới lòng đất trăm vạn năm trước lại hiện lên trong đầu, roàn thân lập tức như phát sốt.

Tên ma đầu trước mắt này, rõ ràng chính là đầu sỏ khiến cho mình phải chạy trốn khỏi tộc, lại bị người truy sát. Khuôn mặt kia Phỉ Lệ Ty không thể nào quên được, nhưng không biết vì sao, chung quy nàng vẫn cảm thấy là lạ.

"Đây là… hắn sao lại biến thành như vậy?"

- Hà hà, lúc trước lão tử biến thành dáng dấp nhân loại, chẳng qua là muốn đi hưởng thụ một chút mà thôi. Thế nào, hiện tại bổn tọa đã khôi phục ma thân, ngươi lại không chịu nhận tội à?

Phong Vân Vô Kỵ giống như chẳng thèm quan tâm, tùy ý lên tiếng, lại tìm một cái cớ thỏa đánh cho chuyện của mình gây nên năm xưa.

Quả nhiên, Phỉ Lệ Ty nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh: "Cũng chỉ có ma đầu như thế mới có thể khiến cho chính mình sinh ra quái thai như vậy, mới có thể ung dung rời khỏi thủy lao dưới lòng đất."

Phỉ Lệ Ty nhìn Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên là bá chủ một phương, rất có quyền thế, trong lòng tự cho là hiểu rõ. Có điều chuyện ở thủy lao nàng chẳng qua chỉ là một khách qua đường vội vã mà thôi, nào biết được nhiều như vậy.

Phía sau, Bội Lý Tư lại giống như đang ngẫm nghĩ. Phong Vân Vô Kỵ cùng ma nữ này hình như có tình cũ, lại còn sinh ra một đứa con, khiến cho hắn thật sự không giải thích được. Có điều, phàm là đại ma đầu đều có chút ham muốn đặc biệt, nói không chừng chủ công lại thích khẩu vị này. Bội Lý Tư chỉ đành giải thích như vậy, có điều lại ghi nhớ việc này ở trong lòng.

- Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, việc ngày trước bổn tọa tiến vào thủy lao dưới lòng đất không được nói cho bất cứ ai! Đây là bí mật của bổn tọa, nếu như ngươi lén nói cho những người khác, bổn tọa sẽ ném ngươi đến biển Minh Ngục kia. để yêu thú trong biển kia nuốt chửng, kể cả đứa con mà ngươi sinh ra cũng sẽ đi theo ngươi. Hà hà, nên làm thế nào chắc ngươi cũng hiểu rõ.

Phong Vân Vô Kỵ vẫn đùa giỡn với tiểu tử kia, nhưng giọng nói nghiêm túc lại vang lên bên tai Phỉ Lệ Ty, khiến cho nàng trong lòng phát lạnh.

- Thế nhưng…

Phỉ Lệ Ty muốn nói lại thôi, liếc nhìn Bội Lý Tư phía sau Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ hiểu ý, phất phất tay:

- Bội Lý Tư, nơi này không có chuyện của ngươi nữa. Bổn tọa hiếm khi gặp được nhi tử, tạm thời ở lại đây một lát. Ngươi hãy quay về ma điện, giúp bổn tọa thu thập đám ma binh ma tướng kia, đi đi…

Bội Lý Tư hiểu ý gật đầu, cung kính nói:

- Vâng thưa chủ công!

Đợi Bội Lý Tư rời đi, Phong Vân Vô Kỵ liền phất tay tạo ra một phiến lĩnh vực màu đen nhạt, bao bọc lấy ba người, sau đó buông tiểu tử kia ra, xoay người nói với Phỉ Lệ Ty:

- Nói đi!

- Việc này quả thật quan trọng như vậy sao? Chỉ là, trong tộc của ta gần như tất cả mọi người đều đã biết.

Phỉ Lệ Ty rốt cuộc lên tiếng.

- Hừ hừ, giết một người cũng là giết, giết nhiều người cũng là giết. Đợi bổn tọa có thời gian sẽ giết sạch người trong tộc của ngươi, xem thử còn ai có thể nói ra.

Phong Vân Vô Kỵ cả người sát khí bừng lên, tư thế quả thật giống như muốn một lần diệt sạch Ma Nữ tộc.

Phỉ Lệ Ty nghe được liền hoảng hốt. Mặc dù trong tộc nàng đã chịu một chút ủy khuất, nhưng nếu như vì vậy mà khiến cho tộc bị diệt, chỉ còn lại có một mình, vậy thì có hơi… Nghĩ đến đây, nàng vội vàng nói:

- Không cần đâu, không cần giết hết bọn họ… Chỉ cần nói là ta trên đường gặp phải ngươi, hài tử là do ngươi sinh ra, nhân loại kia không hề liên quan đến ngươi, như vậy là được rồi. Nếu như ngươi lo lắng, chỉ cần để cho ta làm tộc trưởng của Ma Nữ tộc, tin rằng sẽ không ai dám nói ra ngoài.

Hận thì cứ hận, nhưng cảm giác tồn vong của chủng tộc vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của mỗi sinh vật. Đối với Phỉ Lệ Ty, mặc dù một đường bị truy đuổi, mối hận khó phai, nhưng cũng không muốn cả tộc bị diệt.

Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy quay đầu lại, hai con ngươi đen nhanh như chớp đảo một vòng, như ngẫm suy nghĩ nhìn chăm chú vào Phỉ Lệ Ty:

- Bổn tọa trái lại đã coi thường ngươi, hà hà, ngươi quả thật là thông minh…

Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên giơ tay ra, Phỉ Lệ Ty liền bay đến trước người. Bàn tay của hắn vỗ vỗ lên mặt nàng, lạnh lùng nói:

- Những gì không nên biết thì mgươi không cần biết, như vậy là đủ rồi… Chỉ cần ngươi nghe lời, về sau tự có phúc của ngươi. Nếu như ngươi làm tốt, những tộc nhân kia của ngươi sẽ không thể nào bằng được, hiểu chưa? Sau này cứ giúp bổn tọa chiếu cố tốt cho thằng nhãi này đi!

Ánh mắt lướt qua tiểu tử kia vẫn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ suy tư:

- Ừm, thằng nhãi này có tên không?

- Vẫn chưa có.

Phỉ Lệ Ty ôn nhu nói, ánh mắt nhìn vào tiểu tử kia hiện lên vẻ trìu mến. Trên đường chạy trốn, nếu như không có năng lực kinh khủng của tiểu tử này, sợ rằng nàng đã sớm chết rồi.

- Không có thì tốt. Ừm, là con của bổn tọa, lấy tên tất nhiên là cần bá đạo một chút… Ừm, để ta suy nghĩ xem!

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ suy tư, trong lòng lại nghĩ: "Hôm nay nếu đã có hậu duệ, tuy là một ma vật, nhưng cũng nên để cho mấy phân thần khác biết. Bổn Tôn quá lạnh lùng, nói với hắn cũng vô dụng. Hay là nói với lão tam đi, thuận tiện để hắn đặt giúp một cái tên."

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt kinh ngạc của Phỉ Lệ Ty và tiểu tử kia, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Đệ Tam! Nói cho ngươi một tin tức, ta đã gặp phải một tiểu tử rất là thú vị." - Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ xuyên qua vô số không gian, vang lên trong Thái Cổ Kiếm các.

"Đệ Nhất, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" – Bên trong Kiếm các, đệ tam phân thần đang khoanh chân ngồi trên đất tĩnh tu, vừa nghe đệ nhất phân thần Ma Giới nói một câu không đầu không đuôi liền nhíu mày. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Hà hà, tiểu tử này có thú vị hay không không quan trọng, mà là tiểu tử này là…" – Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cứng hơn một chút, nói một cách cổ quái: "Là con của chúng ta. Ừm, hôm nay bổn tọa đã thay đổi ma thân, không xem là có quan hệ huyết thống với tiểu tử này. Nói đúng ra, nó hẳn là con của ngươi. Hà hà!"

"Cái gì?" – Bên trong Kiếm cá, Đệ tam phân thần giật mình, bỗng nhiên mở mắt ra, bật thốt lên:

- Không thể nào!

Đột nhiên tại Ma Giới xuất hiện một đứa con, hơn nữa theo đệ nhất phân thần nói còn là con của mình, đệ tam phân thần trong lòng chấn động không cách nào dùng lời nói rõ.

"Hà hà, sự thật chính là như vậy. Gợi ý với ngươi, hãy tự mình suy nghĩ một chút, đã từng vào lúc nào đó cùng với nữ tử tiếp xúc da thịt hay không?" - Phong Vân Vô Kỵ tại Ma Giới cười âm hiểm.

"Không thể nào! Ta…" - Bên trong Kiếm các, đệ tam phân thần nói như đinh đóng cột, nhưng rất nhanh một cái tên lại hiện lên tại trong đầu. Đệ tam phân thần đang ngồi xếp bằng trên đất lúc này bỗng nhiên đứng lên, kinh hô một tiếng: "Chẳng lẽ là cô ta…"

"Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra rồi." - Phong Vân Vô Kỵ tại Ma Giới mở mắt ra, xách lấy tiểu tử kia. Trong ánh mắt thương xót của Phỉ Lệ Ty, tay phải của hắn không ngừng vuốt ve cái miệng của tiểu tử kia. Tiểu tử kia trong miệng kêu hừ hừ, giãy dụa thân thể. Mỗi lần Phong Vân Vô Kỵ đưa tay qua, nó lại cố gắng đập vào tay Phong Vân Vô Kỵ, cố gắng đẩy bàn tay đáng ghét này ra.

"Phỉ Lệ Ty đã thấy mặt ta. Một đêm sung sướng trong Thủy lao hôm nay lại tạo thành một sơ hở lớn… Ta vẫn luôn suy nghĩ có nên giết chết hai mẹ con bọn họ một lượt hay không, như vậy thì an toàn hơn, cũng không cần lo lắng về sau." - Phong Vân Vô Kỵ tại Ma Giới nổi ác tâm nói.

"Không cần! Hổ dữ còn không ăn thịt con. Nếu như nó đã sinh ra, vậy thì tự có lý do tồn tại." - Đệ tam phân thần nói: "Ngươi hãy chiếu cố nó cho tốt đi!"

"Vì sao lại là ta?" - Phong Vân Vô Kỵ quát: "Muốn nói thì cũng phải là ngươi!"

"Việc lúc trước ta gần như không nhớ rõ. Tuy nói trước khi phân thần ngươi chưa tồn tại, có điều tại thủy lao trong lòng đất, lúc hợp thể với ma nữ kia chính là lúc ma tính đại phát, cũng tức là nói, trong ba phân thần phụ thân thật sự của đứa trẻ kia hẳn là ngươi mới đúng. Huống hồ, theo ngươi nói hài tử kia thật sự là mang thân thể ma tộc, càng hẳn là do ngươi sinh ra, không có quan hệ nhiều với ta." - Đệ tam phân thần phân tích, thái độ thờ ơ lại khiến cho đệ nhất phân thần giận muốn phát điên.

"Được, được, Xem như ngươi lợi hại, cái gì cũng đẩy qua ta hết!"

"Cho dù ngươi đưa đứa trẻ này đến Thái Cổ, với tu vi hiện nay của nó sẽ không thể nào chịu được kết giới của tứ thánh thú Thái Cổ. Cho nên chỉ có thể là do ngươi chăm sóc." - Đệ nhất phân thần tại Kiếm các lãnh đạm, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi cổ quái, chuyện này thật sự quá đột ngột.

"Được rồi, không dây dưa với ngươi nữa. Đứa trẻ này còn chưa có tên, ngươi hãy đặt cho nó một cái tên đi! Về mặt này ta lại không rành lắm." - Đệ nhất phân thần nói.

"Đây lại là một vấn đề." – Ánh mắt đệ tam phân thần tại Kiếm các lộ ra vẻ suy tư: "Lúc trước việc hợp thể với Phỉ Lệ Ty vốn là một đoạn nghiệt duyên. Ma công của ngươi đã gần như đại thành, lại thay đổi ma thân, vậy hãy dùng "Ma" làm họ đi. Đây vốn là một đoạn nghiệt duyên, không bằng hãy dùng "Nghiệt" làm tên. Họ "Ma", Tên một chữ "Nghiệt"."

"Ma Nghiệt, Ma Nghiệt… có ý tứ, đủ bá đạo, ta thích." - Phong Vân Vô Kỵ tại Ma Giới vui mừng, lập tức cắt đứt liên hệ với đệ tam phân thần, quay đầu lại nói với Phỉ Lệ Ty:

- Được rồi, bổn tọa đã đặt cho thằng nhỏ này một cái tên rất hay, từ nay về sau nó sẽ gọi Ma Nghiệt. Thế nào, thằng nhãi, có thích cái tên này không?

- Hì hì…

Lần này tiểu tử lại vỗ bàn tay nhỏ bé, đôi cánh non nớt phía sau phe phẩy, bay đến bên người Phong Vân Vô Kỵ, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào mặt hắn, cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé còn thỉnh thoảng kéo kéo da mặt Phong Vân Vô Kỵ.

- Ồ, thằng nhãi này thật là thú vị…

Dáng vẻ ngây thơ của tiểu tử kia khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cười lớn:

- Khặc khặc, quả không hổ là con của lão tử!

Phỉ Lệ Ty ở bên cạnh nghe vậy cũng lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng biết về sau sẽ không cần chạy trốn nữa rồi.

- Các ngươi hãy theo ta!

Phong Vân Vô Kỵ một tay mang theo tiểu tử kia, một tay cắp lấy Phỉ Lệ Ty bay về hướng ma điện kia.

Đi tới bên ngoài ma điện, một trận thanh âm vang dội từ phía dưới truyền đến:

- Cung nghênh ma chủ, ma hậu!

"Hà hà, tên Bội Lý Tư này làm việc thật hợp ý ta!" - Nghĩ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ mang theo Phỉ Lệ Ty và Ma Nghiệt từ bầu trời hạ xuống, đi thẳng vào bên trong. Bên trong đại điện đã có không ít ma nữ đứng hầu hai bên.

- Phỉ Lệ Ty!

Đột nhiên một tiếng kinh hô vang lên từ trong đám người. Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt lạnh lẽo, bỗng nhiên xoay người lại phát ra một luồng kình lực. Trong đoàn người, một ả ma nữ vóc người thon thả như diều đứt dây tung bắn lên, đụng manh vào trên tường, hóa thành một đống thịt vụn.

- Nơi này do bổn tọa làm chủ, không có lệnh bổn tọa không ai được tự ý lên tiếng. Đưa bọn họ xuống dưới đi! Nếu như sau này hầu hạ không được chu toàn, hừ…

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền đi thẳng đến ngồi lên bảo tọa hoa lệ.

Trông thấy quyền thế của Phong Vân Vô Kỵ hôm nay, trong lòng Phỉ Lệ Ty cũng cao hứng. Mặc dù chỉ là một Ma Đế, nhưng thế lực lại mạnh hơn rất nhiều so với Ma Nữ tộc. Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ ở phía trên không nhịn được phất phất tay, Phỉ Lệ Ty hiểu được, khi nam nhi bắt đầu đàm luận chính sự, mình không có mặt tại trường thì tốt hơn.

- Nghiệt nhi, đến đây, theo ta đi!

Phỉ Lệ Ty ôm lấy tiểu tử kia đang cắn ngón tay, được một chúng ma nữ hầu hạ đi vào bên hông đại điện.

Đợi đám người kia rời khỏi, Bội Lý Tư mới đi đến trước bậc thang, nhìn vế phía Phong Vân Vô Kỵ cung kính khom người, nói:

- Chủ công, lần này ngài muốn thu nạp Sát Lục bộ chúng, nhưng không biết có mang theo Sát Lục chiến giáp hay không, vì sao thuộc hạ vẫn không hề nhìn thấy.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, sắc mặt trở nên khó coi, một lát sau mới phất phất tay, không kiên nhẫn nói:

- Đã mất rồi.

Thần thái của hắn giống như chỉ đánh mất một thứ rác rưởi.

- Đã mất rồi.

Bội Lý Tư thất kinh, thanh âm không khỏi tăng thêm vài phần, vẻ mặt đã có chút ngưng trọng:

- Chủ công, làm sao lại đánh mất? Nếu muốn thu phục Sát Lục bộ chúng, Sát Lục chiến giáp là vô cùng cần thiết, đó chính là biểu tượng của chủ nhân Sát Lục. Không có Sát Lục chiến giáp, e rằng một bộ phận lớn trong Sát Lục bộ chúng sẽ không chịu thần phục ngài.

- Không thần phục à? Hừ, bổn tọa sẽ giết sạch bọn chúng, xem bọn chúng có phục hay không!

Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy liền giận dữ, trong mắt bắn ra ánh sáng hung ác.

Bội Lý Tư thở dài một tiếng, im lặng không nói gì.

Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ là nói ngoài miệng, sao có thể không biết, giết sạch rồi thì tìm ai đến thuần phục mình. Lần này quan hệ đến sự thống trị chính mình, hắn rốt cuộc cũng phải vắt óc suy nghĩ, trầm ngâm trong chốc lát:

- Kế hoạch hiện giờ, chỉ có chế tạo một kiện Sát Lục chiến giáp khác. Dù sao ngoại trừ chủ nhân Sát Lục, những Sát Lục bộ chúng bình thường đều không biết sự ảo diệu của Sát Lục chiến giáp này.

- Hiện tại… cũng chỉ có thể như vậy.

Bội Lý Tư không nén được nói:

- May mà Sát Lục ma quyết của chủ công chính là hàng thật giá thật, nhờ đó chí ít vẫn có thể hàng phục không ít Sát Lục bộ chúng.

- Bội Lý Tư, ừm, việc này cứ giao cho ngươi làm đi!

Phong Vân Vô Kỵ một tay niết cằm, trên mặt lộ ra vẻ suy tư:

- Ngươi vốn xuất thân từ sở Ám Tài, chắc cũng hiểu rõ hình dáng của Sát Lục chiến giáp này. Ừm, phải làm giống như nhau, kể cả hoa văn và màu sắc. Nếu như không đủ nguyên liệu, bổn tọa sẽ đi đoạt một số đỉnh cấp ma binh, trực tiếp nấu chảy ra, tái tạo thành một kiện Sát Lục chiến giáp. Được rồi, huyền thiết dưới biển sâu kia là một nguyên liệu không tệ, sau khi đúc xong cả chiến giáp sẽ có một tầng hàn khí, như vậy sẽ càng giống.

Bội Lý Tư gật đầu, đáp ứng xong lại ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, trong lòng thầm nghĩ: "Một thời gian trước chủ công vẫn luôn mang theo Sát Lục ma giáp trên người, nhưng giữa đường lại đột nhiên đánh mất. Bên trong chuyện này e rằng có bí ẩn gì. Y mới từ vùng đất bỏ hoang trở về, biến cố cũng chỉ có thể xảy ra tại nơi đó. Có điều… Sát Lục chiến giáp làm sao có thể đánh mất được?… Hi vọng tương lai sẽ không xảy ra chủ nhân Sát Lục thật giả…

Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay. Bội Lý Tư hiểu ý đi ra bên ngoài điện.

"Thực lực, thực lực! Bổn tọa còn thiếu quá nhiều bộ hạ. Một người mạnh thì có nghĩa gì, có một đám bộ hạ cường đại mới là cần thiết. Thật đau đầu, chỉ là một đám Sát Lục bộ chúng lại khiến cho bổn tọa hao tổn tâm tự như vậy!" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bực bội không ngớt. Tại Ma Giới thứ mà hắn thiếu nhất chính là bộ hạ, còn những ma tộc cấp thấp thì chỉ như kiến hôi, căn bản không có chút tác dụng nào.

"Ai, nếu như đệ tam bên kia phái đến một số cao thủ thì tốt rồi!" - Phong Vân Vô Kỵ thở dài, đột nhiên trong đầu sáng lên: "Trọc Thế ma trì!"

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên từ bảo tọa đứng lên, năng lực Thiên Ma Thần thông lại lần nữa thi triển, thân thể vặn vẹo hóa thành một bóng đen mờ ảo bay vào trong khe hở màu đen mở ra trước người, biến mất không thấy. Khe hở màu đen phía sau nhanh chóng khép lại…

oOo

Tại đệ nhất Thiên Ma giới nối liền với Ma Giới, cũng là không gian mà Ma Đế Hoàng vương triều cư ngụ.

Ám Cát Cổ Đức một mình ngồi trong đại điện u ám, ma công trong cơ thể vận chuyển, không ngừng chữa trị thương thể tại hải dương hỗn độn. Thời Gian chi kiếm đã phá hủy tay phải của hắn. So với những kẻ tham lam khác muốn chiếm đoạt Thời Gian chi kiếm, Ám Cát Cổ Đức sở hữu Tuyệt Đối lĩnh vực hiển nhiên đã may mắn hơn rất nhiều.

Trong gian phòng, trên khuôn mặt anh tuấn của Ám Cát Cổ Đức nổi lên những sợi gân xanh, từng luống dao động kịch liệt từ cánh tay trái truyền đến. Mất một tay vốn không phải chuyện gì ghê gớm lắm, đối với loại đỉnh cấp ma tộc như Ám Cát Cổ Đức, chỉ cần một thời gian rất ngắn là có thể tái sinh một cánh tay mới. Có điều năng lượng của Thời Gian chi kiếm kia lại vô cùng cổ quái, khiến cho cánh tay của Ám Cát Cổ Đức vẫn không cách nào mọc dài ra, chỉ có thể chờ đến khi lực lượng kỳ dị này biến mất.

"Đúng là tính sai một bước…" - Ám Cát Cổ Đức bỗng nhiên mở mắt ra, trên mặt hơi có vẻ tiếc nuối, nhưng lại không hề tức giận: "Tên nhân tộc kia thật sự là một đối thủ lợi hai, phòng bị như vậy mà vẫn trúng kế của hắn, lần sau phải cẩn thận hơn!"

- Đại tướng quân, nhị hoàng tử cho mời!

Ngoài điện bỗng vang lên một giọng nói vang dội.

- Ừm. Ngươi hãy đi nói cho nhị hoàng tử, ta lập tức sẽ tới!

- Vâng thưa đại tướng quân!

Tiếng bước chân bình bình vang lên, dần dần rời xa.

Ám Cát Cổ Đức đứng dậy, đi nhanh ra bên ngoài, đẩy hai phiến cửa bằng kim loại nặng nề ra. Một cơn gió lạnh thôi vào mặt.

Đưa mắt nhìn, tại trung ương đại địa là một cung điện kim loại hình dĩa màu đen sẫm, do một khối kim loại to lớn màu đen chế tạo. Cung điện chia làm nhiều tầng, bên ngoài có những cánh cổng lớn hình vòm. Ở ven rìa, từng bậc thang kim loại hình vòng cung uốn khúc kéo dài. Tòa cung điện này chính là nơi Ma Đế Hoàng vĩ đại nhất vương triều cu ngụ.

Chung quanh tòa cung điện này có vô số cung điện hoặc lớn hoặc nhỏ, giống như những vì sao quay quanh mặt trăng, được nối liền với trung ương đại điện bằng những cây cầu kim loại.

Trời đất u ám. Vô số ma tộc cả người đen kịt đứng sừng sững trên mặt đất, thỉnh thoảng lại xoay đầu canh gác bốn phương.

Trong tầm nhìn của Ám Cát Cổ Đức, trên mặt đất có vô số bóng người đang làm việc, rất nhiều người trong số đó lại không phải ma tộc mà là nhân loại. Những nhân loại đến từ rất nhiều tiểu thứ nguyên và đại thứ nguyên, sở hữu trứ đỉnh cấp khoa học kỹ thuật, bị Ma Đế Hoàng bắt đến đây để kiến thiết vương triều của hắn.

Lấy lại bình tĩnh, Ám Cát Cổ Đức tìm được tòa cung điện to lớn kia, sau đó vọt lên không.

Được vài tên Thiên Ma Hoàng dẫn dắt, Ám Cát Cổ Đức bước lên cầu thang, đi thẳng tới tẩm cung của nhị hoàng tử. Khi đến trước một tấm màn che, hắn ngừng lại, cung kính nói:

- Thuộc hạ Ám Cát Cổ Đức, tham kiến nhị hoàng tử!

Phía sau màn che loáng thoáng có thể thấy được một bóng người gầy gò lay động. Khí tức của bóng người kia cũng không phải rất cường đại, nhưng Ám Cát Cổ Đức lại có một loại cảm giác như mũi nhọn sau lưng. Trước đây Ám Cát Cổ Đức cũng từng gặp qua nhị hoàng tử, nói một cách chuẩn xác, nhị hoàng tử khi đó chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung: "ngu ngốc phế vật". Nhưng từ sau khi nhị hoàng tử từ thủy lao Ma Giới trở về, tất cả liền bắt đầu xảy ra biến hóa.

- Ám Cát Cổ Đức, nghe nói ngươi đã thất bại?

Một giọng nói không cao không thấp, hơi âm tà vang lên phía sau màn.

- Vâng thưa Nhị hoàng tử! Thời Gian chi kiếm kia có chút cổ quái, chúng ta đã thất bại.

- Ồ? Sao ta lại nghe nói, hình như là ngươi bị một nhân loại đánh bại?

Ám Cát Cổ Đức trong lòng giật mình, nhưng bề ngoài lại không hề biến sắc:

- Bẩm nhị hoàng tử, chỉ là chịu thiệt thòi một chút bởi người nọ mà thôi, không phải vì hắn mà thất bại.

- Vậy sao?

Phía sau màn che là một sự im lặng, sau đó ma sát vang lên, từng hạt châu màu đen dao động. Một chiếc bút, một nghiên mực, cùng với một tấm giấy do nhân loại chế tạo từ phía sau màn trượt theo sàn nhà đầy hoa văn ra ngoài:

- Ám Cát Cổ Đức, ngươi là một người có tài. Nơi này có một chiếc bút, ngươi hãy giúp ta vẽ lại hình dáng của nhân loại kia!

Ám Cát Cổ Đức do dự một chút, sau đó vẫn nhấc bút lên, trong đầu nhớ lại vài lần, liền phác họa hình ảnh của Phong Vân Vô Kỵ lên trên giấy. Mặc dù không phải rất giống, nhưng thần thái thì lại giống nhau như đúc.

- Điện hạ, chính là người này!

Ám Cát Cổ Đức đưa tờ giấy kia qua, đẩy vào dưới màn che…

"Leng keng!"

Tiếng đồ vật vỡ nát vang lên từ phía sau màn che, sau đó là tiếng nghiến răng giận dữ của nhị hoàng tử:

- Quả nhiên là hắn… Phong Vân Vô Kỵ! Ám Cát Cổ Đức, ngươi quả thật không gạt ta!

Lúc này Ám Cát Cổ Đức mới biết khi trước làm liều, không ngờ lại đoán trúng thân phận của người kia. Có điều câu nói cuối cùng của nhị hoàng tử lại khiến cho hắn đổ mồ hôi lạnh…

Bình luận





Chi tiết truyện