chương 440/ 746

Mây mù lượn lờ, cuồng phong từng trận. Yêu long ba đầu to lớn như một ngôi sao băng nhanh chóng di chuyển trong sương mù dày đặc, từng chùm lớn máu đen không ngừng theo thân thể chảy xuống. Với năng lực khôi phục cường hãn của nó, lại không thể khép lại vết thương nhỏ đến mức có thể bỏ qua so với thân thể khổng lồ.

Phía sau yêu long ba đầu, trên khuôn mặt anh tuấn gầy gò của Vô Uyên hiện lên vẻ âm trầm, hai tròng mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào yêu long ba đầu phía trước, người như tia chớp đuổi sát phía sau. Trong sương mù dày đặc ở xa hơn, đám người Tây Môn Y Bắc cũng dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận.

Yêu long ba đầu không ngừng di chuyển theo hình chữ "S" trong sương mù, tần suất đập của đôi cánh to lớn càng lúc càng nhanh, tốc độ bay cũng không ngừng gia tăng.

- Đuổi đi, đuổi đi, đuổi chết bọn ngươi đi…

Một chiếc đầu của yêu long hướng về phía trước, hai chiếc đầu còn lại quay về phía sau, nhìn chằm chằm vào những người đuổi theo, hung ác nguyền rủa. Nó bỗng nhìn lướt qua một vệt màu đen trên bầu trời, vẻ tàn nhẫn thoáng hiện lên trong mắt, hai cánh dùng sức đập một cái, thân hình lập tức lao về phía dưới bóng đen kia …

"Vù!"

Một cơn lốc màu đen xẹt qua bầu trời, yêu long ba đầu mao hiểm lướt sát qua bên dưới…

- Khặc khặc… Nhân loại ngu xuẩn, đều đuổi tới đi! Tới đi…

Yêu long ba đầu kêu lên, trong lòng lại vui như hoa nở: "Đến đây đi… Hà hà! Chỉ cần kề sát một chút, cơn lốc linh hồn có thể hoàn toàn phá hủy bọn ngươi… Vừa rồi thật là nguy hiểm! Hà…

Nhìn thấy dưới tình huống không thể, tốc độ của yêu long ba đầu lại gia tăng không ít, Vô Uyên hét lớn một tiếng, chân khí toàn thân vận chuyển, tốc độ nhất thời tăng vọt.

"Vù!"

Một cơn cuồng phong màu đen từ bên hông Vô Uyên thổi tới. Độc Cô Vô Thương đang đuổi theo phía sau nhìn thấy, trong lòng run lên, đang định nhắc nhở Vô Uyên thì lại nghe một tiếng "bùng", cơn lốc linh hồn kia đột nhiên không hề có dấu hiệu nổ tan thành mây mù đầy trời, phiêu tán ra. Trong sương mù lượn lờ, Phong Vân Vô Kỵ thân mặc áo trắng, tóc dài rung bay, gương mặt lạnh lùng chậm rãi đi ra.

- Chủ nhân, cứu mạng!

Yêu long ba đầu trong lòng đang đắc ý, vốn chuẩn bị nhìn mọi người trúng kế hóa thành thây khô, đột nhiên nhìn thấy trong cơn lốc màu đen kia ló ra một người, lại là Phong Vân Vô Kỵ, nhất thời một luồng khí lạnh chảy dọc từ đuôi thẳng đến đỉnh đầu. Nó không dám giở thêm trò gì, hoảng sợ gầm lớn một tiếng, nhanh như sao băng lao về phương xa…

Ngón tay Phong Vân Vô Kỵ khép lại như kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, trong hai con ngươi đen kịt như đêm tối phản chiếu bóng dáng của yêu long ba đầu phía xa, tay phải nhẹ nhàng hạ xuống. Một đạo kiếm khí sáng ngời dài mấy ngàn trượng, rộng chừng mấy chục trượng không một tiếng động cắt qua tầng tầng không gian, trực tiếp chém về phía lưng yêu long ba đầu.

"Ti!"

Hai chiếc đầu của yêu long vẫn luôn nhìn về phía sau, nhìn thấy kiếm khí sáng ngời cắt ngang thiên địa chém thẳng xuống, không khỏi hít một hơi lạnh. Nó bỗng phát ra một tiếng rít chói tai, từ trong cơ thể tỏa ra sương mù nồng đậm. Trong sương mù, ba con yêu long bắn về ba hướng khác nhau, vừa lúc tránh thoát kiếm khí do Phong Vân Vô Kỵ phát ra đủ để cắt nó thành hai nửa.

Yêu long ba đầu phân ra làm ba, mỗi cái đầu sở hữu một thân thể nhỏ hơn rất nhiều, tốc độ cũng gia tăng không ít. Sau khi vẽ ra ba vòng cung giữa không trung, tại nơi cách kiếm khí mấy ngàn trượng, một lần nữa hợp làm một, ba thân thể lại hợp thành một thân thể khổng lồ ba đầu.

Chiêu này của yêu long ba đầu hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ tới con vật khổng lồ như vậy lại có thể phân ra làm ba, nhất thời không khỏi kinh ngạc.

"Thú vị!" - Phong Vân Vô Kỵ nhìn yêu long ba đầu, một trận gió thổi qua, lại lần nữa biến mất vô ảnh vô tung…

Trong gió cát dày đặc, gần trăm cường giả nhân loại khí tức cường đại đứng thẳng trên mặt đất. Chân khí toàn thân vận chuyển, từng đạo kiếm khí và đao khí sắc bén vút thẳng đến tận trời. Gần trăm cường giả, khí thế như núi, khí tức như vực sâu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào hư không.

Trong số gần trăm cường giả này, có một nửa thực lực đạt đến Thần cấp hậu kỳ sở hữu lĩnh vực. Đối diện với bọn họ là một gã nam tử tóc vàng phát ra khí tức như vực sâu, tướng mạo cực kỳ anh tuấn đứng thẳng trong hư không. Thánh khiết và tà ác, quang minh và hắc ám, hai loại khí tức hoàn toàn khác biệt trên người hắn hoàn mỹ dung hợp với nhau, phối hợp với nụ cười tà ác trên khóe miệng, gây cho người ta một cảm giác vô cùng cổ quái.

Nam tử dường như cũng không để ý đến bên dưới, đôi mắt như sao nhìn chăm chú vào một quyển điển tịch cổ xưa màu lam ở trong tay. Quyển thư tịch dày kia phát ra từng đợt thánh quang màu trắng, trong phiến hư không u ám này quả thật rất nổi bật.

Bên người nam tử tóc vàng là một nữ tử tóc dài đến eo, cuộn sóng uốn khúc, khuôn mặt mang theo vẻ yêu mị ngả vào bên cạnh. Khuôn mặt như thiên sứ, vóc người như ma quỷ chính là miêu là tốt nhất về nữ tử này. Có điều nữ tử này lại ăn mặc cực kỳ hở hang, làm cho người ta có cảm giác dâm tà.

- Lộ Tây Pháp, không ngờ ngươi lại xuất hiện ở nơi này.

Bên dưới, một gã nam tử trung niên có khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng nói.

- Ta đến nơi nào, còn không tới phiên các ngươi hỏi.

Ánh mắt của nam tử tóc vàng từ trên cuốn sách dời đi, trong thanh âm bình thản lại mang theo một khí thế bức người. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

- Hừ, khẩu khí thật lớn! Ta lại muốn thử một chút, xem ngươi có bao nhiêu cân lượng.

Phía sau nam tử trung niên, một gã cường giả Thái Cổ quát lạnh một tiếng, phác đao * trong tay rung động, đã vọt lên không. Gần như ngay khi hắn vọt lên, ở phía sau, mấy chục tên cường giả Thái Cổ cũng đồng thời bay lên.

* Một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay.

"Xoẹt!"

Từng đạo lĩnh vực nhàn nhạt mở rộng trong hư không, đao quang lóa mắt phóng lên cao, sau vài lần huy động chém thẳng về hướng Lộ Tây Pháp.

"Vút!"

Đối mặt với công kích của mấy chục cường giả Thái Cổ, Lộ Tây Pháp cũng không khỏi tránh đi, thân thể nhoáng lên, đã cùng với nữ tử yêu mị bên người xuất hiện tại một nơi khác cách xa.

Lộ Tây Pháp vẻ mặt bình tĩnh, từ xa xa nhìn về phía mọi người, lắc lắc ngón tay trỏ:

- Đơn đả độc đấu, mình ta có thể giết sạch toàn bộ các ngươi. Có lẽ các ngươi cũng chỉ dựa vào quần công, thật là không thú vị chút nào.

Lộ Tây Pháp nói xong, đột nhiên vẻ mặt trở nên lạnh lẽo:

- Đọa Lạc chi vũ!

Hư không phía sau vốn ảm đạm, đột nhiên biến thành một phiến đen kịt, ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua. Lộ Tây Pháp đưa một tay lên phía trước, từng phiến lông chim màu đen phía sau hóa thành những lưỡi dao sắc bén bắn ra, tiếng vật sắc xé gió không dứt bên tai.

"A!"

Từng tiếng quát lớn vang lên. Trong bóng tối, mấy đạo đao quang loá mắt bắn ra, nghênh đón Đọa Lạc chi vũ của Lộ Tây Pháp.

"Bùng!"

Từng phiến lông chim lớn bị đao quang như lửa đốt cháy, nhưng đao quang cũng nhanh chóng bị khí tức cực độ hắc ám ẩn chứa trong Đọa Lạc chi vũ chôn vùi đi.

"Xoẹt!

Năm ngón tay của Lộ Tây Pháp nhón lại, những lông chim còn sót lại đột nhiên tụ thành từng sợi, từng phiến móc vào nhau, kết thành hơn mười sợi dây màu đen thật dài trong hư không. Tiếng ngâm xướng vang vọng trong hư không, hơn mười sợi dây từ trong ra ngoài bốc lên ngọn lửa màu đen. Tay trái của Lộ Tây Pháp phất một cái, một luồng sáng màu lam nhạt từ đầu tay lan về phía một đầu khác của những sợi dây, trong ngọn lửa màu đen lại bừng lên rất nhiều điểm sáng màu lam.

"Bùng!"

Cánh tay rung lên, hơn mười sợi dây màu đen liền mang theo tiếng rít bắn thẳng về đám cường giả Thái Cổ cách đó mấy trăm trượng. Từng đạo lĩnh vực mở ra giữa hư không, nhưng hơn mười sợi dây màu đen kia lại giống như vào chỗ không người, đâm xuyên qua từng vầng lĩnh vực hình tròn. Ngón tay của Lộ Tây Pháp ngón tay khẽ nhếch lên, một luồng sáng màu lam liền bao phủ hơn mười lĩnh vực từ trong ra ngoài.

"Cheng!"

Một tiếng ngân thanh thúy từ phía dưới vang lên, trường đao đã rời khỏi vỏ. Trong sương mù dày đặc, một bóng người như chim ưng bay lên bầu trời, trường đao trong tay chiết xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.

- A!

Một tiếng thét lớn vang lên, tên nam tử khí tức cực kỳ cường đại kia liền rung tay phát ra mấy chục đạo đao khí cực kỳ ngưng tụ, đao quang trực tiếp chém vào những sợi dây. Chỉ trong thời gian một lần hô hấp, tên nam tử này đã chém ra gần trăm đao.

"Keng keng keng!"

Những sợi dây kéo dài qua hư không mấy trăm trượng khựng lại trong chốc lát, sau đó hóa thành lông chim đầy trời ào ào rơi xuống.

- Hừ!

Một tiếng hừ giận giữ vang lên, Lộ Tây Pháp đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở lại thì đã ở trên đầu tên nam tử kia. Chân phải giơ lên, trực tiếp đạp xuống đỉnh đầu tên cường giả Thái Cổ kia.

- A!

Tên cường giả Thái Cổ kia bắt chéo hai tay, đồng thời một luồng kình khí như thủy triều xuất ra, bắn về phía trên.

"Ầm!"

Một luồng lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối đánh bay tên nam tử đã chặt đứt những sợi dây kia ra xa mấy ngàn trượng, bay vào trong sương mù dày đặc. Còn Lộ Tây Pháp lại dường như không có việc gì.

- Đại nhân!

Từng tiếng kinh hô vang lên. Trên mặt đất, chúng cường giả Thái Cổ vọt lên trời như mưa, trong nháy mắt vây quanh Lộ Tây Pháp, từng đạo thần thức đồng thời phong tỏa hắn.

- Liệt Dương lĩnh vực!

Một tiếng quát lớn vang lên. Trong trời đêm đen kịt bỗng nổi lên một đoàn ánh sáng rực rỡ như mặt trời. Đoán ánh sáng kia đột nhiên bừng lên, muốn cuốn Lộ Tây Pháp vào trong lĩnh vực.

"Bùng!"

Ánh sáng đen kịt như vực sâu từ trong cơ thể Lộ Tây Pháp tỏa ra, một lực lượng cổ quái đánh bật lĩnh vực đang khoách triển đến ra bên ngoài.

- Chiến Tranh lĩnh vực!

- Đao chi lĩnh vực!

……

Từng đạo lĩnh vực không ngừng từ trong cơ thể mọi người tỏa ra, nhưng khi tất cả lĩnh vực đến cách Lộ Tây Pháp vài thước, liền bị một luồng lực lượng quỷ dị liên tiếp đánh bật trở về.

- Kẻ này thật cổ quái, thu hồi lĩnh vực, dùng tay công kích!

Từng bóng người như tia chớp từ bốn phương tám hướng bắn về phía Lộ Tây Pháp, hoàn toàn vây kín hắn.

Từng bóng người khí tức khổng lồ lơ lửng giữa không trung, thân hình như ẩn như hiện, tóc dài điên cuồng bay lượn. Trong đêm tối tràn ngập một không khí kỳ dị.

- Lộ Tây Pháp, ngươi thân là Địa Ngục chi vương, nếu như bị những Thái Cổ nhân loại này dễ dàng thu thập, sẽ bị người ta chê cười đó. Khách khách… đến lúc đó ta sẽ tìm một nam nhân khác, để cho hắn làm Địa Ngục chi vương là được.

Nữ tử vẫn luôn theo bên người Lộ Tây Pháp cười khanh khách nói, dường như không hề lo lắng.

Lộ Tây Pháp giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chăm chú vào những vây quanh mình. Một luồng năng lượng thiên địa mênh mông từ trên người những nhân loại này phát ra, hình thành một bức tường đưa hắn cách ly.

- A!

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, tiếng gầm rung động cả hư không, cương khí tập hợp lực lượng của mọi người như dời non lấp biển tràn về hướng Lộ Tây Pháp.

Vẻ mặt Lộ Tây Pháp nghiêm túc, tiếng ngâm xướng trầm bồng du dương khuấy động hư không:

- Hắc Ám chi quang!

"Ầm!"

Cuồng phong đột nhiên nổi dậy. Trên bầu trời, một luồng ánh sáng màu đen to lớn hình thập tự nghiêng nghiêng chiếu xuống, phá ra một lổ thủng trong vòng vây của mọi người, bao phủ lấy Lộ Tây Pháp.

Từng đợt năng lượng hắc ám thuần tịnh như sữa tươi không ngừng va chạm với kình khí do mọi người chung quanh phát ra. Thân hình Lộ Tây Pháp hoàn toàn được năng lượng hắc ám như ngọc lưu ly kia bao trùm. Từng quầng sóng hình vòng lan về bốn phía, mỗi một lần quét qua, mọi người chung quanh lại giống như bị sét đánh, thân hình kịch liệt run lên một lần.

- Để ta giúp ngươi một tay!

Nữ tử đứng một bên, vì thân phận nữ nhân nên không bị các cao thủ Thái Cổ công kích, do đó có thể giữ mình, lúc này đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị, bộ ngực ưỡn lên, hai tay mở rộng về phía sau. Phía sau người, một hố đen to lớn hình vòng xoáy hiện ra, vô số vật nhỏ dày đặc như muỗi từ bên trong tràn ra…

Tiếng ong ong không dứt bên tai, những vật nhỏ vô cùng kỳ quái này bay nhanh ra ngoài. Trong nháy mắt, bên người ma nữ kia đã tụ tập vô số côn trùng như sông biển.

"Bách bách bách!"

Từng côn trùng nhỏ bay ra mấy chục trượng, đột nhiên nổ tung thành một đoàn sương mù. Từng ma vật do xương trắng cấu thành từ trong khói đen bò lên, phát ra những tiếng gào chói tai, tốc độ đột nhiên gia tăng không ít, lao về phía mọi người Thái Cổ đang trong trạng thái giằng co.

Nhiều quái vật xương khô hình thù kỳ quái không ngừng va chạm, mỗi lần đều có hai con biến mất. Trên cơ sở hai quái vật này, nhanh chóng sinh ra một quái vật xương khô khác càng cường đại hơn…

Gió lạnh từng cơn. Từ bốn phương tám hướng, từng oan hồn như ẩn như hiện kêu khóc lao vào trong hải triều "xương trắng" kia. Trong khoảnh khắc, tất cả quái vật xương khô do côn trùng hóa thành đều biến mất, trong hư không chỉ còn lại một bộ xương trắng toát, thân cao mấy chục trượng, nương theo sức gió lao về hướng đám cường giả Thái Cổ.

- Cản ả ta lại!

Một tiếng hét lớn vang lên. Trên mặt đất, một gã cường giả Thái Cổ vẫn luôn chú ý đến nữ tử này liền quát lớn một tiếng, một đạo đao quang vọt lên trời. Đao quang lóa mắt quét qua, chém bộ xương to lớn kia thành hai nửa, hóa thành từng chùm xương vụn màu trắng…

"Gào!"

Một tiếng gầm vang lên, những vụn xương tản ra kia lại nhanh chóng hợp làm một. Lúc tên cường giả Thái Cổ kia đang cho rằng một đao đã giải quyết đối phương, chuẩn bị tiếp viện đồng bạn, cánh tay to lớn sắc nhọn của bộ xương kia đã chụp tới.

- Súc sinh to gan!

Tên cường giả Thái Cổ kia hét lớn một tiếng, lại chém ra một đao sắc bén…

- A!

Một tiếng hét thảm vang lên. Lần này bộ xương không bạo tán, mạnh mẽ chịu một đao, đồng thời bàn tay khổng lồ chụp tới, liền cường hành kéo linh hồn từ trong cơ thể nam tử kia ra ngoài, hút vào trong miệng.

"Hào!"

Sau khi bộ xương kia hấp thụ linh hồn năng lượng, càng trở nên ngưng thật, hốc mắt trống trơn đột nhiên bừng lên hai điểm sáng trắng, miệng mở rộng, phát ra một tiếng rít cực kỳ chói tai.

Một cơn lốc linh hồn lập tức quét qua mọi người. Dưới ảnh hưởng của sợ hãi, công kích không khỏi bị khựng lại. Tại trung tâm, lực lượng đến từ hắc ám của đọa lạc thiên sứ chi vương như cuồng phong bắn ra…

"Ầm!"

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, chúng cường giả Thái Cổ bị ánh sáng hắc ám kia đánh văng ra khắp nơi.

- Hắc Ám Thái Dương chi kiếm!

Lực lượng hắc ám đầy rẫy tại phiến hỗn độn này điên cuồng tràn về hướng Lộ Tây Pháp. Ánh sáng màu đen vô tận tại không trung hình thành một mặt trời giống như tại Ma Giới, bao phủ lấy Lộ Tây Pháp. Mặt trời màu đen to lớn đột nhiên co vào phía trong, sau đó ánh sáng như thần binh bắn về bốn phía. Một cảm giác nguy cơ từ đáy lòng mọi người dâng lên…

Ngay lúc này…

- Chủ nhân cứu tôi!

Sương mù phía xa dao động. Tiếng kêu hoảng sợ của yêu long ba đầu phá tan sương mù, từ xa xa truyền đến. Ma nữ đứng một bên không khỏi nhướng mày, đang định khiển trách thì thấy phía sau yêu long ba đầu, một gã nam tử áo trắng tay cầm kiếm từ trong bóng tối dày đặc bước ra. Dưới bóng tối làm nổi bật, tên nam tử kia mặc dù không phát ra chút ánh sáng nào, nhưng lại giống như một mặt trời chói mắt, khiến cho người không thể nhìn thẳng.

- Thiên hạ kiếm đạo, đều chịu ta khống chế.

Một giọng nói mang theo uy nghiêm vô tận từ xa xa truyền đến, trong thanh âm lộ ra vẻ tự tin và bá đạo, giống như vạn kiếm đều do ta khống chế, vạn đạo đều nằm ở lòng ta.

Lộ Tây Pháp hóa thành mặt trời đen giữa hư không, quanh người bắn ra vạn đạo kiếm quang màu đen, lúc này tâm thần bỗng nhiên chấn động. Hắn còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác hư không chung quanh đột nhiên rung lên một chút. Dưới tác dụng của một loại quy tắc vận hành tại hư không, ánh sáng màu đen sắc bén tràn ngập khí tức hủy diệt đang bắn về phía các cao thủ Thái Cổ vừa bị đánh bay bỗng nhiên gập lại, sau đó tràn về hướng tên nam tử có khí tức như vực sâu kia. Người đến, đương nhiên chính là Phong Vân Vô Kỵ.

Lực lượng hắc ám đến từ vua của đọa lạc thiên sứ, như suối phun ra lướt qua không gian trùng trùng, tại trước người Phong Vân Vô Kỵ phân thành hai, hóa thành gió nhẹ tán đi. Tiếng gió thổi qua dưới chân, y bào của Phong Vân Vô Kỵ tung bay phần phật, trong bóng tối tỏ ra có phần uy vũ.

- Nhân loại này thật anh tuấn.

Nữ tử thần bí đi cùng Lộ Tây Pháp mỉm cười, cả người run lên, giống như một cành mai bị gió tuyết lay động.

- Lỵ Lỵ An! Ta không quan tâm đến chuyện ngươi có quan hệ với nam tử khác, có điều, tiền đề là ngươi phải khống chế được bọn chúng.

Hắc ám ma pháp "Hắc Ám Thái Dương chi kiếm" bị tu vi vô thượng kiếm đạo phá tan, khiến cho con ngươi của Lộ Tây Pháp co rút lại, sau đó lại lộ ra vẻ tươi cười.

- Khách khách… [thiếu]

Nữ Vu chi hoàng Lỵ Lỵ An cười duyên nói.

- Một cái vị diện hình chiếu cũng có thể nghĩ nhiều như vậy sao?

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn lướt qua hai người trên không trung một lượt.

Tiếng cười đột nhiên dừng lại, trên mặt Lỵ Lỵ An và Lộ Tây Pháp đều xuất hiện vẻ ngưng trọng.

- Xem ra, chúng ta gặp phải một vị cường giả của Thái Cổ nhân tộc rồi.

Lộ Tây Pháp vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Bồng!"

Tay áo bào của Phong Vân Vô Kỵ cuộn lên, bàn tay như u linh vươn ra, hướng về bộ xương đang đứng ngẩn ra chụp một cái, sau đó thu lại, kéo xuống phía dưới. Bộ xương to lớn kia liền phát ra một tiếng kêu bi thảm, ầm một tiếng nổ tan thành một đoàn bột phấn màu trắng, như suối phun từ không trung rơi xuống. Tay áo bào của Phong Vân Vô Kỵ phất một cái, đống bột phấn kia liền hóa thành khói tán đi.

- A!

Lỵ Lỵ An đột nhiên hét lên một tiếng, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

- Ta đã nói với ngươi rồi, nhân loại này không phải là thứ tốt đâu.

Lộ Tây Pháp mỉm cười nói, nhưng cặp mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ.

- Lộ Tây Pháp!

Lỵ Lỵ An nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đừng quên ngươi đã đáp ứng với ta cái gì?

- Chủ nhân, chủ chân vĩ đại…

Tiếng cầu xin trầm thấp của yêu long ba đầu vang lên:

- Giúp tôi với chủ nhân! Tôi gặp phải kẻ địch cường đại rồi, ngay cả thứ mà ngài cho ta để giữ mạng cũng bị hắn cắt đứt rồi.

"Bồng!"

Ánh mắt hai người đồng thời giao nhau, một vệt sáng màu tím lóe lên giữa hai người.

Phong Vân Vô Kỵ nhớ lại, lúc trước khi hố đen hiện lên, ở đầu bên kia xuất hiên một khuôn mặt thần bí mà mình chưa kịp nhìn rõ, lúc này nghĩ đến, hẳn là nơi bản thể của Lộ Tây Pháp.

Một vệt sáng từ trong mắt Lộ Tây Pháp lóe lên. Vua của đọa lạc thiên sứ trầm ngâm không nói, trên mặt lộ ra thần sắc như đang suy nghĩ, đồng thời tiện tay phất một cái. Một luồng ánh sáng sền sệt như nước, đen kịt như mực bắn vào phần bụng yêu long ba đầu, vết thương bị Tây Môn Y Bắc dùng "Hủy Diệt kiếm đạo" phá ra lập tức hợp lại.

"Cộp cộp!"

Vài tiếng giòn giã vàng lên, Vô Uyên, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đồng thời xuất hiện phía sau Phong Vân Vô Kỵ .

- Yêu long ba đầu, trả thuộc hạ lại cho ta!

Vô Uyên giống như một thùng thuốc súng tùy thời sẽ nổ tung, toàn thân tràn ngập khí tức nóng bừng.

- Cho ngươi là được!

Yêu long ba đầu cười khặc khặc một tiếng, bàn tay to lớn mở ra, một bóng đen liền bay qua. Vô Uyên vọt lên không, ôm bóng đen kia vào trong lòng. Vừa nhìn thấy, lập tức giận dữ đến toàn thân kịch liệt run lên, các đốt ngón tay cũng bì dùng sức quá độ mà trắng bệch. Người trong lòng từ lâu đã là một tử thi, trên người ý tràn đầy vết rách.

"Bình!"

Vô Uyên đạp mạnh một cái khiến cho một khối đất lớn sụp xuống phía dưới. Lúc mặt đất lõm xuống hai tấc, thân hình hắn đã hóa thành một cái bóng mờ vọt lên không, trong nháy mắt lao vào trong bầu trời, biến mất không thấy…

Yêu long ba đầu toàn thân khẽ run lên một chút, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng. Sau khi nhìn thấy Lộ Tây Pháp và Phong Vân Vô Kỵ đang kiềm chế lẫn nhau, như chợt hiểu ra, vội vàng nói:

- Chủ nhân vĩ đại, tôi trước tiên đi kiểm tra tình huống của mấy vị đại đế Ma giới tại hải dương hỗn độn một chút.

Nói xong, nó cũng không quay đầu lại, liền nhấc chân bỏ chạy về hướng bắc…

Gần như là ngay khi yêu long ba đầu chạy đi, trong hư không, một bóng đen như chim ưng dọc theo bầu trời nghiêng nghiêng lao xuống, đuổi sát theo sau. Tây Môn Y Bắc đang định xuất thủ thì từ phía xa bỗng vang lên một tiếng hét lớn:

- Tây Môn huynh, yêu long ba đầu này hãy để cho ta … ta thiếu huynh một cái nhân tình…

Trong lúc Tây Môn Y Bắc đang do dự, trong tai bỗng nghe được tiếng cười nhạt của Nữ Vu chi hoàng Lỵ Lỵ An:

- Yêu long ba đầu này thật đúng là khéo giả vờ, thực lực lại ẩn giấu rất tốt. Hừ, cái tên nhân loại đáng chết kia có lẽ lại muốn để cho hắn giả heo ăn hổ rồi…

Tây Môn Y Bắc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng ma nữ xinh đẹp dâm tà kia, lại nhìn về hướng Vô Uyên biến mất, bước chân đã dưa ra lại thu trở về.

- Ngươi chính là Lộ Tây Pháp sao?

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn ên trời, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra một chút biến hóa nào.

- Không sai.

- Ma tộc có mấy Lộ Tây Pháp?

Phong Vân Vô Kỵ lại hỏi.

Lỵ Lỵ An đứng một bên cười lớn:

- Ngươi cho là Ma Giới có mấy Đọa Lạc chi vương?

Lộ Tây Pháp khóe miệng cũng lộ ra vẻ tươi cười:

- Ngươi biết ta sao?

- Rất lâu trước đây, ngươi đã từng đến Thái Cổ phải không?

Vẻ tươi cười trên khóe miệng Lộ Tây Pháp liễm đi:

- Không sai, rất lâu trước đây, ta đã từng đi qua Thái Cổ…

Lỵ Lỵ An cũng đã hiểu, tên nam tử trước mắt hỏi những lời này, tuyệt không phải để đùa, hay là hỏi vài vấn đề nhàm chán…

Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ hồi tưởng. Rất lâu trước đây, hắn đã từng chịu ân huệ của một người mà hắn không thích, đồng thời nhận y làm sư tôn, được y truyền cho trăm vạn năm công lực. Với tu vi hiện nay mà nói, trăm vạn năm công lực thật sự không tính là gì, nhưng sư tôn chính là sư tôn, lời hứa chính là lời hứa, không quan hệ gì với nó.

"… Ta truyền cho ngươi trăm vạn năm công lực. Ngươi cũng không cần cảm kích ta, chỉ cần thay ta giết một yêu ma cao cấp tên là Lộ Tây Pháp là được."

Giọng nói của U Vô Tà trước khi tọa hóa * đột nhiên xuyên qua thời không, vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ như vừa mới đây…

* Đạo Phật chỉ hoà thượng ngồi chết.

- Như vậy, cũng xem như là báo đáp…

Phong Vân Vô Kỵ nhẹ giọng nói, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đã hóa thành một cơn gió nhẹ tiêu tán vô tung…

Bình luận





Chi tiết truyện