chương 679/ 746

"Ầm ầm ầm!"

Biến hóa chợt xảy ra. Phía sau chiến trường, mấy ngàn tên Cửu U ma thần còn không bị cuốn vào lĩnh vực, đang kịch chiến với nhân loại Thái Cổ, đột nhiên phát ra Cửu U ma khí như dời non lấp biển, ép đối thủ trước người tách ra, sau đó thân hình lóe lên, mang theo tiếng rít hóa thành những vệt cầu vồng đen từ các hướng bắn ngược trở về, tụ lại thành một khối.

- Phong Vân Vô Kỵ…

Một giọng nói kỳ dị đồng thời phát ra từ trong miệng mấy ngàn Cửu U ma thần tụ lại thành một cụm, trong mắt bọn chúng lập loè ánh sáng khác thường, thoạt nhìn vô cùng kỳ dị. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Lui xuống!

Tay áo Phong Vân Vô Kỵ phất lên, lập tức ra lệnh cho đại quân Thần cấp hậu kỳ vốn đang chuẩn bị lao đến rút lui, sau đó tiến lên trước một bước, nói:

- Ám Cát Cổ Đức?

Từ trên người mấy ngàn tên Cửu U ma thần hành động khác thường kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được khí tức linh hồn thuộc về Ám Cát Cổ Đức.

- Hà hà!

Mấy ngàn tên Cửu U ma thần đồng thời gật đầu, trông rất quái dị giống như cùng một người:

- Kiếm Thần, chúng ta sẽ còn gặp mặt.

Lời nói vừa dứt, mấy ngàn tên Cửu U ma thần liền quay người lại, nhanh như gió bay vút vào sâu trong vũ trụ.

Trông thấy mấy ngàn Cửu U ma thần còn sót lại sắp biến mất vào trong bóng tối, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Phong Vân Vô Kỵ.

Nhìn đám Cửu U ma thần phía xa hóa thành những tia chớp ngoằn ngoèo bay vút đi, Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt lắc đầu một cái, sau đó vươn tay ra. Sau một tiếng ngân réo rắt, một vệt sáng màu đen từ trong tay áo trượt ra, chui vào trong bàn tay hắn. Vệt sáng rung lên, trong nháy mắt hóa thành một thanh trường kiếm dài ba thước không chuôi, chính là Đệ Ngũ Kiếm Đảm mà hắn đã rất lâu không dùng

"Vèo!"

Bàn tay Phong Vân Vô Kỵ vung lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền thoát khỏi tay, mang theo tiếng ngân vô cùng réo rắt, vẽ nên một đường cong hình chữ "S" to lớn trong hư không, sau đó tốc độ đột nhiên tăng vọt, biến mất vào trong bóng tối.

Ám Cát Cổ Đức đang dựa vào giao ước thừa kế từ An Đức Liệt, điều khiển mấy ngàn Cửu U ma thần bay nhanh về hướng mình, đột nhiên cảm giác được một uy hiếp mạnh mẽ từ phía sau truyền đến. Tâm niệm xoay chuyển, hắn lập tức điều khiển mấy trăm Cửu U ma thần xoay người lại, đồng thời gầm lên một tiếng, Cửu U ma khí trong cơ thể dâng trào, chuẩn bị nghênh đón công kích từ phía sau. Không ngờ đám Cửu U ma thần vừa mới vận khí, Ám Cát Cổ Đức đột nhiên cảm giác hệ thống quy tắc chung quanh dao động kịch liệt, đám Cửu U ma thần vốn ngưng tụ chân khí trong cơ thể bỗng mất đi khống chế, Cửu U ma khí lập tức cắn trả. Đứng trước "quy tắc của kiếm" của Phong Vân Vô Kỵ, tất cả hành động công kích đều sẽ hóa thành vũ khí sắc bén công kích chính mình.

"Xoẹt!"

Đám Cửu U ma thần do Ám Cát Cổ Đức điều khiển chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó không còn biết gì nữa. Không chỉ như vậy, Ám Cát Cổ Đức cũng gần như đồng thời mất đi khống chế đối với mấy ngàn Cửu U ma thần này.

"Ầm ầm ầm!"

Mấy ngàn Cửu U ma thần đồng thời ngã xuống. Trước mặt Đệ Ngũ Kiếm Đảm, thân thể cường hãn của đám Cửu U ma thần lại giống như đậu hủ, mấy ngàn chiếc đầu gần như cùng lúc bị Đệ Ngũ Kiếm Đảm chém xuống.

"Ong!"

Đệ Ngũ Kiếm Đảm lơ lửng phía trên thi thể mấy ngàn Cửu U ma thần, thân kiếm rung động giống như muốn kể công với chủ nhân.

"Bồng!"

Phía sau đại quân, tay áo bào của Phong Vân Vô Kỵ rung động, thân hình hóa thành một vệt trắng nhàn nhạt mắt thường khó nhìn thấy, bay vút về phía đám Cửu U ma thần đang rút lui. Khi bay qua phía trên mấy ngàn thi thể Cửu U ma thần trôi nổi, tay phải của hắn vẫy một cái, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền vẽ nên một đường cong to lớn trong hư không, chui vào trong tay.

"Đáng chết!" – Trong vòng vây của đám Cửu U ma thần, Ám Cát Cổ Đức không nhúc nhích cuối cùng tỉnh lại, màu đen trong mắt nhanh chóng rút đi, bàn tay trong ống tay áo nổi lên gân xanh. Năm ngón tay hắn xiết chặt phát ra một trận tiếng lốp đốp đáng sợ.

"Ầm!"

Ám Cát Cổ Đức đứng yên một lúc giữa hư không, sắc mặt lúc sáng lúc tối, đột nhiên vung quyền đánh vào hư không trước người, nhìn về hướng Thái Cổ oán hận nói:

- Phong Vân Vô Kỵ, chúng ta còn sẽ gặp lại. Mười vạn Cửu U ma thần này xem như là quà gặp mặt cho ngươi, nhưng sớm muộn sẽ gì ta cũng sẽ lấy lại món quà này từ ngươi.

Dứt lời Ám Cát Cổ Đức liền phất tay áo một cái, dẫn theo một đám Cửu U ma thần hộ vệ bên cạnh nhanh chóng rời đi. Sau khi hắn rời đi không lâu, không gian nơi hắn vừa đứng đột nhiên nổ tung, lực lượng bóng tối thuần túy lập tức phá hủy toàn bộ tin tức của hắn lưu lại trong hư không.

Một lúc sau, ánh sáng chợt lóe lên trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ người mặc áo trắng, tay cầm Đệ Ngũ Kiếm Đảm bỗng xuất hiện ở nơi cuối cùng Ám Cát Cổ Đức dừng lại. Trong hư không vẫn còn lưu lại khí tức dày đặc của lực lượng bóng tối. Phong Vân Vô Kỵ đứng trong khoảng hư không bị phá hủy này, lẳng lặng nhìn về hướng Ám Cát Cổ Đức biến mất, cũng không có ý định đuổi theo.

Tốc độ của Ám Cát Cổ Đức rất nhanh, nhưng hắn lại không hề che giấu khí tức của mình. Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng nhìn thấy hắn kêu gọi đám Cửu U ma thần đang giết chóc trong những không gian khác, cùng nhau đi về hướng trung tâm vũ trụ nơi Hư Vô Chi Quân trấn giữ.

"Ám Cát Cổ Đức… rốt cuộc muốn làm gì?" - Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày. Hành động trắng trợn này của đối phương dường như là cố ý để cho hắn nhìn thấy, điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy nghi hoặc.

- Chí Tôn!

Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ đang cúi đầu trầm tư, phía xa bỗng có hai bóng người như chim ưng lớn vượt qua tầng tầng hư không bay đến, chính là Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc.

- Các người đã tới rồi.

Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại.

- Vâng, Chí Tôn có phát hiện gì không?

Độc Cô Vô Thương hỏi.

- Không có gì, chúng ta đi thôi!

Dứt lời Phong Vân Vô Kỵ liền bay về Thái Cổ, đột nhiên một chùm bụi bặm nhỏ bé nơi khóe mắt đã thu hút sự chú ý của hắn. Bàn tay vươn ra, đám bụi nhàn nhạt không nổi bật kia liền bay vào trong tay hắn. Đây là một chùm cát bụi màu vàng nhạt. Chân mày hắn nhíu lại, đám bụi này vốn không thể xuất hiện ở đây.

Suy nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ liền nhắm hai mắt lại, thi triển năng lực ý niệm mô phỏng. Trong ánh mắt của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc, trên người Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng hiện lên khí tức nhàn nhạt tương tự như Ám Cát Cổ Đức. Nhưng rất nhanh hắn lại mở mắt ra. Tin tức ở nơi này đã bị ngoại lực phá hủy, thứ để lại cho hắn chỉ là tin tức hỗn loạn tàn phá, đây là do một chưởng của Ám Cát Cổ Đức trước khi rời đi gây nên.

"Ha ha, Ám Cát Cổ Đức, ngươi ra tay vẫn còn không đủ sạch gọn." - Phong Vân Vô Kỵ mỉm cười một tiếng, kiếm xá lợi giữa trán nhảy lên, tinh thần lực hùng hậu lập tức khoách triển ra. Tay phải của hắn vuốt lên hư không, nhất thời tất cả quy tắc trong một góc hư không này đều dao động.

Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ lại nhắm mắt thi triển ý niệm mô phỏng. Lần này những dòng tin tức hoàn chỉnh điên cuồng tràn vào trong đầu hắn. Những tin tức này tạo thành từng hình ảnh trong đầu, trên mỗi hình ảnh đều có Ám Cát Cổ Đức, còn có chùm cát bụi kia.

- Độc Cô tiền bối, Tây Môn huynh, ta có một việc muốn nhờ các người!

Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, nói với hai người bên cạnh.

- Không dám, xin Chí Tôn dặn dò!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, sau đó một luồng tinh thần lực tiến vào trong biển ý thức của hai người, lưu lại một phần dấu ấn tinh thần vừa mới nhìn thấy, nói:

- Chuyện này xin nhờ các người. Ta tin tưởng với thực lực của các người, cũng đủ cho Ám Cát Cổ Đức phải chịu thiệt thòi rồi.

Phong Vân Vô Kỵ đã lưu lại trong đầu hai người những hình ảnh liên quan đến Ám Cát Cổ Đức. Trong mỗi hình ảnh, trước người Ám Cát Cổ Đức đều có một tấm bản đồ không gian do cát bụi tạo thành, đó là kế hoạch chỉ rõ thời cơ tấn công. Mà lúc này Ám Cát Cổ Đức vẫn không hề hay biết bố trí của hắn đã bị người ta vạch trần.

"Ta sẽ để lại dấu ấn trên người các người, nếu như hành động gặp trở ngại thì ta sẽ xuất hiện kịp thời." - Nói xong những lời này, Phong Vân Vô Kỵ liền biến mất trong hư không mênh mông.

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc nhìn nhau cười một tiếng. Có bản đồ kế hoạch chỉ rõ hành động của Ám Cát Cổ Đức, hai người hoàn toàn có lòng tin sẽ cho hắn một đòn chí mạng.

Trong dãy núi mênh mông ở phía tây Đông Hải Thái Cổ.

Thành Hoàng Kim cổ xưa được bao phủ trong một tầng ánh sáng tím mờ mịt, lẳng lặng đứng sừng sững tại dãy núi này. Bên trong thành Hoàng Kim bóng người nhốn nháo, những pháp tu mặc các loại pháp bào khác nhau, hoặc ngồi trên mặt đất nhắm mắt minh tư, hoặc cưỡi trên pháp khí tỏa ra ánh sáng lơ lửng giữa không trung. Khắp nơi trong ngoài thành Hoàng Kim đều có đệ tử pháp tu, cảnh tượng có vẻ rất bận rộn.

"Bùng!"

Một luồng gió nhẹ thổi qua, thân hình của Phong Vân Vô Kỵ liền xuất hiện trong hư không đối diện thành Hoàng Kim to lớn. Khi hắn xuất hiện phía trên thành Hoàng Kim, đám người pháp tu vốn đông đúc bận rộn đột nhiên an tĩnh lại.

- Tham kiến Tân Tổ!

Giọng nói vang dội truyền khắp chân trời. Trên không trung và dưới mặt đất của thành Hoàng Kim, vô số đệ tử pháp tu lộ ra vẻ vui mừng, cung kính quỳ rạp xuống đất. Trong trí nhớ của mọi người, vị Tân Tổ của pháp tu này đã rất lâu rồi không xuất hiện ở thành Hoàng Kim.

"Cạch!"

Tháp nhọn của thành Hoàng Kim đột nhiên mở rộng, một người cất bước đi ra, chính là Thánh Giả. Y có vẻ như không ngờ Phong Vân Vô Kỵ lại xuất hiện ở nơi này nhanh như vậy, liền kinh ngạc nói:

- Vô Kỵ!

Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một bóng trắng lướt qua phía trên đám đệ tử pháp tu, xuất hiện trên ngọn tháp thứ ba của thành Hoàng Kim. Đám đệ tử pháp tu phía dưới đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ đã sớm nghe nói người thừa kế do Pháp Tổ lựa chọn này vốn tu luyện võ đạo, hôm nay đã trở thành Chí Tôn của Thái Cổ, không ngờ màn hào quang màu tím có thể ngăn cản võ giả lại không hề có tác dụng với y. Không chỉ như vậy, trong khoảng thời gian này mọi người đã bày tầng tầng trận pháp có năng lực lớn ở trong ngoài thành Hoàng Kim, nhưng vị Tân Tổ này giống như đã sớm phát hiện, không hề chạm vào bất kỳ trận pháp nào, tốc độ không giảm lướt qua phía trên thành Hoàng Kim.

- Vô Kỵ, tu vi pháp thuật của ngươi hình như đã tiến bộ rất nhiều.

Biểu tình của đám đệ tử pháp tu dưới thành đều in vào trong mắt Thánh Giả. Đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng y cảm thấy rất vui mừng. Mặc dù pháp tu giả cũng không để ý đến bối cảnh võ tu của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng nhìn thấy vị Chí Tôn của Thái Cổ này còn có tu vi pháp thuật cực cao, đối với Thánh Giả hay pháp tu bình thường đều là một chuyện rất đáng vui mừng.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, hờ hững nói:

- Ta đã sớm xem qua Thánh Điển, mặc dù không dốc lòng tu luyện, nhưng một pháp thông thì vạn pháp thông, những lời này vốn có trong Thánh Điển. Mặc dù ta không chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, nhưng cũng nắm giữ được bản nguyên của pháp thuật.

Thánh Giả mỉm cười gật đầu, sau đó nói:

- Ngươi đã chuẩn bị đi đến nơi tận cùng của pháp tu rồi chứ?

- Ừm.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu nói:

- Tất cả công việc của Thái Cổ đều đã thu xếp ổn thỏa, trước mắt ma tộc cũng không nhiều khả năng tấn công vào Thái Cổ. Ta định nhân dịp này đi đến nơi tận cùng của pháp tu một chuyến, thời gian cũng không còn nhiều lắm.

- Vậy chúng ta đi thôi!

Thánh Giả đã sớm hiểu được. Sau đó trong ánh mắt của đám đệ tử pháp tu, hai người Phong Vân Vô Kỵ và Thánh Giả liền bay lên không, dần dần biến mất phía trên thành Hoàng Kim.

Bình luận





Chi tiết truyện