chương 669/ 746

"Cộp!"

Trước dốc núi, tay áo Phong Vân Vô Kỵ phất phơ, ánh mắt quét qua bốn phía, đột nhiên bước ra một bước, đồng thời hít một hơi dài, trong mắt hiện lên thần sắc uy nghiêm, trầm giọng nói:

- Các tộc nhân Thái Cổ nghe lệnh!

- Có!

Bốn phương đồng thanh đáp lời, khí thế như núi lở đất tan.

- Thánh thú võ sĩ của ba phương Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ nghe lệnh. Các thánh thú trưởng lão trong tộc ở lại Thánh sơn đợi lệnh của bản tọa, những người còn lại hãy trở về vị trí của mình!

- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!

Phía trên Kiếm vực mênh mông, bóng người ở phía tây, phía nam và phía bắc bắt đầu chuyển động. Những chiến sĩ bảo vệ thánh thú mặc chiến giáp ba màu trắng, đỏ và vàng đồng loạt quỳ gối hành lễ, sau đó thân hình lay động, lần lượt bay đi, lại trở về không gian bảo vệ ban đầu. Sau khi các chiến sĩ bảo vệ thánh thú rời đi, không gian nhất thời rộng rãi hơn rất nhiều. Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn, trông thấy mấy lão giả râu tóc bạc trắng vẫn đứng yên tại chỗ. Những lão nhân này vẻ mặt thản nhiên, khí độ bất phàm, chính là trưởng lão bảo vệ thánh thú của ba phương.

Vốn có bốn nơi bảo vệ bản thể thánh thú nghỉ ngơi, chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Trong số đó thì Thanh Long đã chết, mà các Thanh Long chiến sĩ cũng đã bị Chủ Thần thứ mười bốn tiêu diệt, chỉ còn sót lại ba phương này. Sau khi các chiến sĩ bảo vệ của ba phương rời đi, số người còn lại vẫn rất đông, đưa mắt nhìn không thể thấy được đầu cuối.

- Các tộc nhân hệ phái tự do nghe lệnh!

- Có!

Giữa không trung phía đông, những cao thủ của hệ phái tự do mặc quần áo khác nhau nghe vậy liền cúi người xuống.

Phong Vân Vô Kỵ xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào trên người Độc Cô Vô Thương:

- Bây giờ lệnh cho Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương cai quản người của hệ phái tự do, tất cả mọi người không được trái lệnh. Tịch Diệt Tán Nhân, Lôi Uyên Cư Sĩ, Mặc Uyên và Cầu Ly Ma Đạo, bốn người các ngươi hãy giúp Kiếm Ma gây dựng lại hệ phái tự do. Bản tọa lệnh cho các ngươi trong vòng mười ngày hợp nhất trên dưới, khiến cho chính lệnh thông suốt, không được có sai sót!

Bóng người trong hệ phái tự do lay động. Chỉ chốc lát, bốn tên cao thủ khí tức mạnh mẽ bước ra, cung kính nói:

- Không dám làm trái lệnh của Chí Tôn!

Mệnh lệnh này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Độc Cô Vô Thương. Trước khi gia nhập Kiếm vực, Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương trong hệ phái tự do cũng là một nhân vật truyền kỳ, nhưng uy danh cũng không quá lớn. Có điều sau khi tu luyện Vô Cực kiếm đạo từ vũ trụ hư không trở về, chiến đấu với Chủ Thần thứ mười bốn, thực lực của Kiếm Ma đã thể hiện rõ ràng, cộng thêm quan hệ với Đệ Ngũ Chí Tôn, mặc dù mệnh lệnh này có hơi bất ngờ, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

- Xin tuân theo thánh lệnh của Chí Tôn!

Trong lòng Độc Cô Vô Thương hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không do dự lập tức đứng dậy lên tiếng. Hệ phái tự do trước giờ vốn tán loạn, trong thời kỳ thi hành chính sách máu tanh thì không có gì đáng ngại, nhưng đến gần cuộc chiến thần ma, nếu chính lệnh không thể thông suốt, trên nói dưới không nghe thì hiển nhiên không được. Hành động này của Phong Vân Vô Kỵ thể hiện mục đích thống nhất thế lực các phương của Thái Cổ, để trong đại chiến có thể điều khiển dễ dàng như cánh tay của mình.

"Ta biết ngài không am hiểu những cơ chế này, nhưng không cần lo lắng, ta đã bảo Huỳnh Hoặc giúp ngài một tay." - Độc Cô Vô Thương vừa mới đứng dậy, trong tai bỗng nghe được một giọng nói nhỏ như muỗi kêu, đó là tiếng của Phong Vân Vô Kỵ. Y nghiêng người nhìn, lại thấy vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra biểu tình gì.

- Các trưởng lão Bắc Hải nghe lệnh. Hôm nay cuộc chiến thần ma đã đến gần, chư vị trưởng lão không cần tiếp tục ẩn nấp ở Bắc Hải, hãy tạm thời ở lại Thánh điện. cùng bản tọa thương lượng kế sách đối phó!

Chòm râu đen của các trưởng lão Bắc Hải phất phơ, nghe vậy liền khom người hành lễ:

- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!

Luận về thực lực thì có lẽ các trưởng lão Bắc Hải không phải là đỉnh cao, ngày thường cũng rất ít khi thi triển thân thủ, nhưng trong đó phần lớn đã từng thống lĩnh Thánh điện, làm chưởng khống giả Thánh điện một thời, hiểu biết rất rõ về tình hình các phương Thái Cổ. Ở một số phương diện, Phong Vân Vô Kỵ chưa chắc đã hiểu biết bằng các trưởng lão Bắc Hải này, cho nên hắn quyết định giữ bọn họ lại để làm cố vấn.

Ánh mắt xoay chuyển, Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía các Bắc Hải tù đồ vóc người cao lớn trong đám người, như hạc đứng giữa bầy gà không nhúc nhích. Những Bắc Hải tù đồ trên người đeo xích sắt to lớn này lại xuất hiện ở đây, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Mỗi tên Bắc Hải tù đồ đều là một cao thủ đỉnh cao, gần như là một hình ảnh thu nhỏ của Phong Vân Vô Kỵ. Cuộc đời bọn họ đều có truyền kỳ huy hoàng giống như nKiếm Thần, ngộ tính và thiên tư đều là rất cao, chỉ là vì tâm ma quá nặng nên không thể thành tựu Chí Tôn. Bọn họ bị tâm ma hành hạ, mỗi ngày đều phải chịu đau đớn.

Cao thủ đứng đầu Bắc Hải tù đồ chính là Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai. Có điều Ứng Đông Lai đã sớm bị Kiếm Thần phái đến đại thứ nguyên, xem xét tình hình huyết tộc, còn chưa có tin tức gì. Mặc dù vậy mhững Bắc Hải tù đồ còn sót vẫn có thực lực kinh người, tuy không bằng Huyết Hải Ma Quân những cũng chênh lệch quá nhiều.

- Bắc Hải tù đồ nghe lệnh!

Yên lặng nhìn chăm chú mọi người một lúc, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vang khắp trời đất.

"Rào rào!"

Tiếng xích sắt rung động vang lên, hơn mười tên đai hán thân hình cao lớn này quỳ một chân trong hư không, áo bào đen rộng thùng thình trên người tung bay trong gió như cánh hạc, mái tóc rối bời trên đỉnh đầu rũ xuống che phủ khuôn mặt thô lỗ dữ tợn, thân thể không nhúc nhích, cũng không đáp lời.

"Ngàn vạn năm khổ tu lại không nhìn thấu được một chữ tâm. Các ngươi hãy đi theo ta!" – Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ như chuông lớn, trực tiếp vang lên trong biển ý thức của hơn mười tên Bắc Hải tù đồ khí tức kinh khủng như hung thú Hồng Hoang này.

"Rào rào!"

Xích sắt rung động, đám Bắc Hải tù đồ chậm rãi đứng dậy, vẫn như cũ không nói lời nào, thân hình cũng không thấy có động tác gì. Trong hư không bóng người nhoáng lên, trên dốc núi bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ đã có thêm mấy bóng người khí tức nặng nề như núi lớn.

Phong Vân Vô Kỵ áo trắng tóc trắng đứng giữa đám Bắc Hải tù đồ không nhúc nhích. Khí tức của những Bắc Hải tù đồ này rất nặng nề, mỗi ngày đều bị Tâm Ma hành hạ, trong một ngày đã có hơn phân nửa thời gian là dùng để áp chế Tâm Ma của, nhằm tránh làm ra những hành động tàn sát điên cuồng. Các trưởng lão Bắc Hải hiểu rất rõ chuyện này, biết rằng những Bắc Hải tù đồ này thực lực mạnh mẽ, nhưng một bị tâm ma khống chế sẽ không phân địch ta, cũng sẽ không để ý ngươi là Chí Tôn hay là tộc nhân, trong lòng cảm thấy lo lắng. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại giống như không nhìn thấy, vẫn đứng trên dốc núi nhìn xuống.

- Các đệ tử Chiến tộc nghe lệnh!

- Xin tuân theo thánh chỉ của đế quân!

Giữa không trung, đệ tử Chiến tộc cột khăn trắng, mặc chiến bào màu trắng, trong tay cầm chiến đao cắm xuống hư không, đồng thanh lên tiếng. Chân khí trong cơ thể bọn họ dâng trào, phát ra một đoàn chiến ý hùng hậu trong hư không.

Khi Chiến Đế còn chưa chết, các đệ tử Chiến tộc gần như đều tồn tại vì Chiến Đế. Chiến Đế chính là nhân vật cao nhất của Chiến tộc, là lý do để Chiến tộc tồn tại. Phong Vân Vô Kỵ chính là đế quân đời sau của Chiến tộc, do Chiến Đế trước khi chết đã tự mình chỉ định. Mặc dù địa vị của hắn không thể bằng Chiến Đế trước đây, nhưng cũng được tôn sùng gấp bội. So sánh với Chí Tôn, hai chữ "Chiến Đế" này lại có phân lượng nặng hơn trong lòng đệ tử Chiến tộc.

- Tất cả đệ tử Chiến tộc và đệ tử Kiếm các ở lại giữ Kiếm các, không được xảy ra sai sót!

- Xin tuân theo thánh chỉ của đế quân!

- Các cao thủ tiềm tu nghe lệnh!

Ánh mắt xoay chuyển, Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía các cao thủ tiềm tu số lượng đông đảo. Những cao thủ này cũng không tham gia chính sách máu tanh, từ sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên đã lặng lẽ tiềm tu. Cho đến khi cửu tinh nối liền, bị lực lượng cửu tinh cảm ứng, bọn họ mới phá đất chui ra. Tiềm tu mấy ngàn vạn năm, thậm chí là hơn trăm triệu năm, đối với bọn họ chỉ là chuyện bình thường. Cũng vì vậy, mặc dù thực lực của bọn họ rất mạnh mẽ, nhưng mỗi người lại cư ngụ ở một phương, không dễ gì cai quản được.

- Có!

Đệ Ngũ Chí Tôn vừa ra lệnh, bốn phương lập tức đáp lời. Những cao thủ tiềm tu khí tức mạnh yếu khác nhau đều quỳ rạp xuống. Những cao thủ tiềm tu này có mạnh có yếu, có trẻ có già, người thực lực mạnh không hề kém hơn Bắc Hải tù đồ. Mà trước giờ bọn họ đều quan đi lại một mình, không dễ gì chọn lựa người cai quản.

Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày một cái, ánh mắt chậm rãi quét qua đám người, cuối cùng dừng lại ở một người.

- Huỳnh Hoặc nghe lệnh!

Huỳnh Hoặc mặc áo xanh đang đứng dưới dốc núi không xa, cách những trưởng lão Bắc Hải hơn mười trượng, nghe vậy thân thể run lên, lập tức cúi đầu khom người nói:

- Có Huỳnh Hoặc!

- Bản tọa lệnh cho ngươi cai quản hai mươi vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ, cùng với những người tiềm tu. Ngươi có thể từ trong đó chọn lựa ra tộc nhân gia nhập vào đại quân Thần cấp hậu kỳ.

Huỳnh Hoặc ngơ ngẩn nhìn Phong Vân Vô Kỵ, dường như không nghĩ tới Phong Vân Vô Kỵ lạigiao một đội ngũ mạnh mẽ như vậy cho mình.

- Xin tuân theo thánh lệnh của Chí Tôn!

Ngoài miệng vô ý thức lĩnh mệnh, nhưng trong lòng Huỳnh Hoặc vẫn chưa hết kinh ngạc.

- Những người còn lại hãy tản đi, chuẩn bị tùy thời đợi lệnh!

Giọng nói uy nghiêm của Phong Vân Vô Kỵ lại vang lên từng góc Kiếm vực, đồng thời tay áo của hắn vung lên. Mọi người đồng thanh lĩnh mệnh, thân động nhoáng một cái liền hóa bóng sáng tản đi. Trong nháy mắt, Kiếm các vốn đông đúc đã trống trải đi không ít.

- Cổ Vu, Thánh Giả, hai vị cũng xin mời theo ta!

Phong Vân Vô Kỵ xoay người, nói với Cổ Vu của Vu tộc và Thánh Giả nhìn như bảy mươi tuổi đang đứng phía trước đám người.

Hai người này đều không thuộc võ tu. Cổ Vu chính là thủ lĩnh của Vu tộc hiện còn tồn tại, mặc dù thế lực không lớn, nhưng lại tự hình thành một nhánh, không cần tuân theo lệnh của Chí Tôn. Còn Thánh Giả cũng là người đứng đầu của pháp tu, địa vị tuy không bằng Chí Tôn hiệu lệnh các võ giả Thái Cổ, nhưng cũng không thuộc quyền quản lý của Thánh điện.

Những tu sĩ pháp tu trở về Thái Cổ có đến trăm vạn, tất cả đều ở tại thành Hoàng Kim, trước giờ cũng không nhúng tay nhiều đến công việc Thái Cổ, cũng không triển hiện thực lực. Ngoại trừ trăm vạn pháp tu này, trong hư không còn có rất nhiều cao thủ pháp tu đi theo Pháp Tổ rải rác ở bên ngoài, không quay về Thái Cổ. Từ trước cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, pháp võ tranh đấu bắt đầu, những người này đã rời khỏi Thái Cổ, cùng với Pháp Tổ dốc lòng tu luyện trong hư không, vẫn luôn ẩn nấp ở một góc, nhưng thực lực thì không thể xem thường được.

Hôm nay mặc dù Thanh Long đã chết, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại có thể nhờ vào món quà mà Thanh Long đã tặng, hóa thân thành Thanh Long. Huyền công mà hắn tu luyện càng vượt trên Chí Tôn, đủ để gánh vác trọng trách chính quyền Thái Cổ. Ngoài ra hắn còn có một thân phận đặc biệt khác, đó là Tân Tổ của pháp tu do Pháp Tổ bổ nhiệm trước khi qua đời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chỉ dựa vào thân phận này, bất kể là đại quân pháp tu Thái Cổ ở thành Hoàng Kim, hay là những pháp tu còn đang tiềm tu ngoài hư không, tất cả đều phải nghe lệnh của Phong Vân Vô Kỵ. Không chỉ như vậy, bởi vì chuyện ở chiến trường thần ma cổ, hắn cũng đã thiết lập quan hệ tốt lành với Vu tộc.

Vu tộc cận chiến không bằng võ tu, đánh xa không bằng pháp tu, nhân số càng ít ỏi, nhưng thực lực lộ ra trong chiến đấu lại rất kinh người. Mạt Nhật Tế Điển chính là pháp khí nhất đẳng của Vu tộc, đủ để nghịch chuyển kết quả chiến trường. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, Vu tộc sát thương vô số yêu ma đã sớm chứng minh điều này.

Nhìn khắp Thái Cổ, cũng chỉ có thân phận đặc biệt của Phong Vân Vô Kỵ mới có thể đồng thời thống nhánh ba nhánh thế lực võ, pháp và vu. Ba vị Chí Tôn vốn đã tính toán đến điều này.

Có điều lần này võ tu Thái Cổ tụ tập trên quy mô lớn, Cổ Vu và Thánh Giả đều tới một mình, cũng không triệu tập tộc nhân đi theo.

Bình luận





Chi tiết truyện