chương 194/ 746

Phong Vân Vô Kị gật đầu, rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Trưởng lão, chuyện ta và ngài gặp nhau đã là chuyện của mấy vạn năm trước rồi. Thật không dám giấu, tại hạ có một chuyện khẩn cầu, hy vọng trưởng lão có thể đáp ứng."

Vu Tế ngẩng đầu lên nhìn vào Phong Vân Vô Kị, nói: "Kiếm Đế bất tất pahir khách khí, ân tình hương hỏa của ngài đến hiện tại Vu tộc ta vẫn còn ghi nhớ ở trong lòng, nếu như tộc của ta có thể làm được thì tuyệt đối không chối từ."

"Nếu thế thì Vô Kị đa tạ trước." Phong Vân Vô Kị nói: "Không biết trưởng lão có biết một nơi được gọi thần ma chiến trường hay không?"

Vu Tế nguyên bổn đang mĩm cười, sau khi nghe xong lời nói của Phong Vân Vô Kị thì đột nhiên biến sắc, sau đó liền phất ống tay áo rồi quay người lại, lạnh lùng đáp: "Xin lỗi, chuyện này thì tộc ta không biết."

Phong Vân Vô Kị cau đôi mày lại, phản ứng của Vu Tế nằm ngoài dự liệu của y, nhưng y vẫn cứ bảo trì bình tĩnh: "Đao Vực cực chủ - Đao Thần đã từng đáp ứng tại hạ một yêu cầu, ông ta nói với ta có thể hỏi trưởng lão nơi ở của thần ma chiến tràng!"

"Lão phu không biết, xin Kiếm Đế lượng thứ!" Vu Tế nói xong thì đi về phía mép của tế đàn, trên thân thể dần dần bốc lên một đoàn lục diễm, thân hình càng lúc càng mơ hồ, ngay khi ông ta sắp biến mất thì thanh âm của Phong Vân Vô Kị lại từ ở dằng sau vang lên:

"Ta tại vị diện vật chất có gặp một cao thủ thần cấp, ông ấy gọi là Thái Cực đạo nhân, trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh mình, ông ấy chỉ điểm ta đi tìm trưởng lão!"

"Cái gì, ngài nói ai?" Thanh âm của Vu Tế trưởng lão đột nhiên từ đằng sau lưng của Phong Vân Vô Kị vang lên.

Phong Vân Vô Kị hơi cau đôi mày lại, Vu Tế xuất hiện ở sau lưng y nhưng mà thần thức của y lại chẳng hề bắt được, căn bổn không biết làm sao mà ông ta đang ở đằng trước lại đột nhiên biến ra đằng sau.

"Thái Cực đạo nhân!"

Ở sau lưng truyền lại một tiếng thở dài: "Là ông ấy! Ông ấy … đã chết rồi?"

Phong Vân Vô Kị gật đầu, phất ống tay áo một cái rồi xoay người lại đối diện với Vu Tế, sau đó hít sâu một hơi, trong mắt có chút ướt át: "Đúng thế, chết rồi."

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Vu Tế lộ xuất thần sắc lạc mịch, trong đôi mắt thương tang hiện ra thần sắc hồi ức, tựa như là đã hãm nhập vào trong chuyện xưa.

Một lúc lâu sau, Vu Tế thở dài một tiếng, sau đó nói: "Kiếm Đế đừng trách. Thần ma chiến trường này quan hệ trọng đại đến bí mật to lớn của Vu tộc ta, bổn lai chỉ dựa vào ân tình hương hỏa cũng đủ để ta nói cho ngài biết, nhưng thần ma chiến trường thì dù có là ta thì cũng không được phép tiến vào nơi đó, còn về ngài thì lại càng không thể."

"Hoàn toàn không có khả năng hay sao?" Phong Vân Vô Kị nói.

Vu Tế lắc lắc đầu, rồi lại gật đầu, sau đó thì ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị nói: "Ngài tại sao lại muốn đến chỗ đó? Là ai đã cáo tố với ngài cái danh tự này?"

Phong Vân Vô Kị trầm ngâm phiến khắc, sau đó thì nói rõ ra chân tướng: "Ta phải tới nơi đó, nếu khồn chie e là tất tử vô nghi!"

Vu Tế lộ xuất thần sắc chấn động, mở miệng nói: "Làm sao có khả năng?"

"Ta thân hoài Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, trước mắt ta đã vô pháp chế trụ nữa, Thái Cực đạo nhân tuy đã truyền cho ta thái cực chi đạo, nhưng thái cực chi đạo quá hạo hàn, tuyệt đối không thể ngày một ngày hai mà có thể ngộ thông, hơn nữa tình hình trước mắt, cái mà ta thiếu nhiều nhất là thời gian."

"Để ta xem thử xem!" Vu Tế nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, cặp mắt dần dần chuyển sang màu sắc xanh nhạt gần như trong suốt, một loại năng lượng cổ quái từ trong cặp mắt của Vu Tế phát ra. Dưới ánh mắt đánh giá của loại mục quang này, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy linh hồn của mình trần trụi lộ ra trước mắt của Vu Tế. Cơ hồ như bản năng, Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp trong nội thể của Phong Vân Vô Kị liền tự hành vận chuyển, một loạt những tiếng kiếm ngân phát ra, thân thể của Vu Tế trưởng lão tức thì chấn động, không tin nhìn vào Phong Vân Vô Kị, mở miệng kinh hô: "Không ngờ là ngài lại có thể ngăn cản được linh hồn chi nhãn của ta?"

"Cái gì là linh hồn chi nhãn?" Phong Vân Vô Kị tò mò nói.

"Ừm … đó là một loại năng lực của riêng Vu tộc." Vu Tế trưởng lão tránh né không đề cập đến nó, trong mắt biến ảo không ngừng, chỉ trong chớp mắt thì trong mắt đã trình hiện màu đen chính thường.

Vu Tế trưởng lão thở dài một tiếng: "Tình huống của ngài, e là còn tồi tệ hơn ngài nghĩ, muộn nhất là ngày mai ngài sẽ tiến nhập vào trong Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công tầng thứ sáu, Thái Cực đạo nhân có thể kéo dài đến hiện tại cũng đã là một kì tích rồi, khi ngài đạt đến đệ lục chuyển thì sinh tử nhị khí sẽ đạt đến một mức độ kinh nhân …."

"Khi ngài nhập thần, cũng chính là lúc ngài chết đi!" Vu Tế nhìn vào Phong Vân Vô Kị, nghiêm túc nói.

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không, trong mắt hiện lên thần sắc mê mang, lẩm bẩm nói: "Có thể sống đến hiện tại, đối với bản thân ta trước đây mà nói thì cũng đã là chuyện không thể tin rồi, nhớ lại trước đây khi còn là một vũ giả bình thường, rất hay nghe thấy một câu nổi tiếng "nhân sinh như bạch câu quá khích, búng ngón tay đã trăm năm", so với những người ở vị diện bình thường thì chúng ta đã sống quá lâu, quá lâu rồi. Chỉ là ta còn có một vài mộng tưởng chưa thực hiện được, còn có một vài lời hứa chưa hoàn thành, nếu như cứ thế này mà chết đi thì trong lòng cũng rất là bất cam!"

"Đúng vậy … Vu tộc tuy nhiên chỉ có mấy ngàn người, nhưng y nhiên vẫn ngoan cường tồn tại đến giờ, tất cả mọi chuyện đều là bởi vì chúng ta còn có một sứ mệnh gánh vác trên vai." Vu Tế cảm khái nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Trầm mặc một lúc lâu, Vu Tế nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị nói: "Có lẽ, ta có thể giúp ngài …."

Ống tay áo của Vu Tế vung lên, miệng thì lẩm bẩm những tiếng ngâm xướng trầm thấp, không gian chấn chiến, màn chướng vụ quanh tế đàn dần dần tản ra, một cơn gió nhẹ cuốn tới, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một cánh cổng màu đen bằng đá cự đại và tráng quan vô pháp hình dung ….

"Đi theo ta! …." Vu Tế từ bên trên tế đàn phiêu phù xuống dưới, Phong Vân Vô Kị cũng theo sát ở sau ….

Phong Vân Vô Kị đứng ở trước cánh cổng bằng đá to lớn đó, đốn thời cảm giác thấy một cảm giác bản thân mình nhỏ bé, ngẩng đầu nhìn lên trên thì thấy đỉnh của cánh cửa đá màu đen đầy dẫy phù văn Vu tộc đâm vào cả tầng mây, trên trên ẩn ước còn có vân khí bay qua bay lại. Từ vị trí của Phong Vân Vô Kị mà nhìn sang hai phía thì thấy mỗi một phía đều rông tới mấy chục dặm, cả cánh cửa đá này tạo cho người ta một cảm giác cổ lão nhưng thương tang, phảng phật như khi vũ trụ sơ khai thì nó đã tồn tại và thủ hộ phiến thổ địa này rồi, loại khí thế bao la có thể bao dung mọi thứ đó khiến cho người ta không khỏi cảm giác thấy bản thân mình bé nhỏ, cái khí tức thương tang cổ lão của nó khiến cho trong lòng của Phong Vân Vô Kị phát sinh hồi hộp, một loại hồi hộp vì cộng minh.

Vu Tế đứng cách Phong Vân Vô Kị không xa và hiện đang đối diện với cánh cửa. Ở trước thân thể của ông ta, ở trong tròng mắt của đầu khô lâu không ngừng thôn thổ làn khí vụ màu đỏ, hai bên xương đầu của quái thú có mấy chiếc xương xườn hướng lên trên mà duyên thân, trên nhưng chiếc xương này có khắc đầy những phù văn xanh đậm. Cả bức phù điêu đều thấu lộ ra một loại khí tức cổ quái, nó khiến cho Phong Vân Vô Kị không khỏi nhớ tới tình hình trước đó, một cấu trúc cự đại như thế thì sao khi bản thân ở trên tế đàn lại không hề phát hiện thấy, án theo đạo lí thì dù cho có ở rất ra thì cũng có thể nhìn thấy được loại kiến trức bàng đại này, tuyệt đối không thể không thấy!

"Vu tộc quả nhiên là quỷ dị!" Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ.

Ở bên kia, Vu tộc đại trưởng lão khoanh chân ngồi xuống phía dưới nền, cúi đầu nhắm mắt, một loạt những thanh âm thương mang từ trong đôi môi mấp máy của Vu Tế phát ra, khi bắt đầu thì còn nhỏ đến không thể nghe, nhưng mỗi một chữ phát ra sau đều lớn hơn một phần, đến cuối cùng thì tùy theo thanh âm của Vu Tế thì những âm phù ức dương đốn tỏa*** này bắt đầu trở nên chấn động.

*** Ức dương đốn tỏa: Cao thấp khởi phục và đình đốn chuyển chiết (hay nói gọn hơn là dập dờn xoay chuyển)

Từ các bộ vị trên thân thể gày gò của Vu Tế, vô số các phù văn màu xanh đậm nhỏ bé lay động dập dờn mau chóng tiến nhập vào trong xương đầu của con quái thú ở trước mặt.

Oanh long long!

Từ chỗ khép lại của hai cánh cửa phát xuất ra những tiếng động ầm ầm, trong miệng của con quái thú đột nhiên phát ra một luống khí vụ màu xanh, chúng bao bọc lấy toàn thân của Vu Tế ….

Phong Vân Vô Kị đột nhiên sản sinh một cảm giác quỷ dị, Vu Tế tựa hồ như đang có liên hệ với cánh cửa đá này, hoặc giả chuẩn xác hơn mà nói thì đang liên hệ với một thứ gì đó ở trong cánh cửa đá, khiến cho thân thể dung hợp lại với cánh cửa đá, cái cảm giác này rất là cổ quái.

Trong hư không đột nhiên truyền lại hai thanh âm trầm thấp đến không thể phân biện, tựa hồ như đang có hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau. Loại ngôn ngữ đó thì trước giờ Phong Vân Vô Kị chưa từng nghe qua, hốt cao hốt thấp, trong đó có một thanh âm mà Phong Vân Vô Kị có thể xác định được là thanh âm của Vu Tế.

Vu Tế tựa hồ như rất là kính sợ một thanh âm còn lại, nãy giờ vẫn dùng một ngữ khí của kẻ dưới giao đàm với thanh âm còn lại. Mặc dù Phong Vân Vô Kị không biết nội dung cụ thể của bọn họ, nhưng Phong Vân Vô Kị có thể đoán ra, tựa hồ như cái thanh âm còn lại phát ra một cách chấn nộ phi thường. Tiếp đó là mấy đạo thanh âm tiệt nhiên bất đồng chen vào, gia nhập vào trong tràng "thảo luận" này.

Thanh âm của Vu Tế càng phát càng trở nên khiêm cung, thanh âm vừa lo vừa vội, tựa hồ như đang hướng tới mấy thanh âm còn lại mà giửi thích điều gì đó, nhưng mấy thanh âm thương lão còn lại y nhiên vẫn rất là phẫn nộ.

Trong màn khói mông lung, Vu Tế đột nhiên phun ra mấy âm phù cực đại, sau đó thì tất cả mọi thanh âm đều biến mất, khắp tứ phía trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại thanh âm phun hỏa vụ phát ra từ đầu lâu của quái thú.

Phong Vân Vô Kị rất là tò mò, không biết là Vu Tế rốt cuộc là đang giao lưu với ai, vừa rồi là nói những gì, ngôn ngữ trong thời khắc này của Vu Tế tuyệt đối không phải là ngôn ngữ hiện tại của Thái Cổ nhân loại, Phong Vân Vô Kị đoán đó là ngôn ngữ sử dụng của cao tầng trong Vu Tộc.

Sau một lúc lâu trầm tịch, cuối cùng thì ở trong cánh cửa đá cũng truyền ra một thanh âm vang dội khác, Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn không hiểu, nhưng Vu Tế hiển nhiên là hiểu, những nếp nhăn trên mặt theo đó mà giãn ra, lộ xuất một nụ cười!

Oanh long long!

Khe hở do hai cánh cửa khép lại dần dần khép chặt lại, cùng lúc đó thì Vu Tế cũng đừng lên, sau đó xoay người lại nhìn vào Phong Vân Vô Kị nói: "Vừa rồi ta vừa tuân vấn mấy vị vu tổ, bọn họ đồng ý rồi …."

Phong Vân Vô Kị đại hỉ nói: "Đa tạ trưởng lão."

Vu Tế nghe thấy thế thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Kiếm Đế, mặc dù ta đáp ứng để ngài đi tìm thần ma chiến trường, nhưng -- nhất thiết còn phải xem tạo hóa của ngài, thần ma chiến trường, ta không thể cùng đi với ngài. Mọi chuyện đều phải cẩn thận."

Phong Vân Vô Kị khom người hành lễ với Vu Tế, đạm nhiên đáp: "Trưỡng lão yên tâm, dựa vào thực lực hiện tại của Vô Kị, dù cho có đi đến ma giới cũng không sợ cái gì cả."

Vu Tế lắc đầu: "Ngài hiểu lầm rồi, thần ma chiến trường không phải là ở Ma Giới, mà Ma Giới cũng không đáng sợ bằng một phần vạn so với nơi đó, ta không biết tại sao lúc trước Huyền Huyền đại đế lại chết ở nơi đó, ngay cả Cửu Mệnh Chiến Giáp cũng di lạc ở đó, nhưng -- nếu như ngươi muốn đi tìm Cửu Mệnh Chiến Giáp, thì ngươi phải chuẩn bị …."

"Chuẩn bị để chết …."

"Trưởng lão có thể nói rõ ra hơn hơn không?" Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy chuyện này có chút không ổn, nên hỏi thẳng.

"Thần ma chiến tràng, ta chưa hề đặt chân đến, nhưqng trong nọi bộ Vu tộc của ta trước giờ vẫn lưu truyền một truyền thuyết, "thần ma chiến trường, cửu tử vô sinh", nếu như thật lực chưa đạt đến trình độ tổ vu, mọi người trong Vu tộc đều không dám bước chân vào đó, đó là một mảnh đất hỗn loạn vô cùng, là phần mộ của chư thần!"

Thân thể của Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động, nhìn vào Vu Tế: "Phần mộ của chư thần?"

"Đó là truyền ngôn chỉ lưu truyền trong nội bộ Vu tộc, còn cụ thể thì không rõ lắm … ngài tiến vào đi!" Vu Tế đáp.

"Tiến vào … thần ma chiến trường ở đâu?"

Vu tế trưởng lão quay người lại, đối diện với cánh cửa cự đại mà đạm nhiên nói: "Nơi này chính là cánh cửa của thần ma chiến trường."

Ầm ầm!

Một khe nứt từ trong trán của dầu lâu quái thú xuất hiện, sau đó kéo dài xuống phía dưới, xương xườn của hai quái thú đột nhiên hoạt động về hai phía. Trong một loạt những tiếng động ầm ầm, đầu của quái thú mở ra, trong đó hiện ra một động huyệt cao bằng thân hình của một người, trong động huyệt là một phiến vụ khí màu đỏ, ẩn ẩn có ảnh lửa phát ra, không biết là bao sâu ….

Phong Vân Vô Kị đứng ở trước miệng của động huyệt, trên thân thể đột nhiên đại thịnh quang mang, một bóng người phát ra quang mang vạn trượng từ trong nội thể của Phong Vân Vô Kị bước ra, dọc theo động huyệt mà bước vào.

Trong mắt của Vu Tế lóe lên thần sắc kinh hãi, đưa tay ngăn: "Không được đâu, muốn xuyen qua không gian binh chướng để tiến nhập thần ma chiến trường, thì chỉ có nhục thân mới có thể xuyên việt!"

Quả nhiên, lời nói của Vu Tế vừa dứt thì đạo kiếm hình nhân ảnh với quang mang vạn trượng đột nhiên khựng lại, tựa hồ như đang đâm vào cái gì, tiếp đó là ở hai bên của thông đạo phát ra hai phiến lục mang, lục mang kết thành một tấm màn với đầy những chú văn màu xanh đậm của Vu tộc. Sau đó thì một cổ lực lượng cường đại bùng phát, đạo nhân ảnh kiếm hình liền bị một lực đạo cự đại chấn bay ra ngoài.

Phong Vân Vô Kị búng thân người lên trên không, đâm sầm vào đạo kiếm hình nhân ảnh, hai người hợp lại làm một, quang hoa đầy trời tức thì tiêu tán.

"Hiểu rồi!" Phong Vân Vô Kị mạc nhiên nói, sau đó đạp bước lao vào trong động huyệt đó, lần này quả nhiên là không hề có bất cứ cái gì ngăn cản, Phong Vân Vô Kị điểm nhẹ chân một cái, lao thân vào sâu trong động huyệt.

Ở sau lừng truyền lại một loạt những thanh âm của đất đá rơi, xen lẫn vào đó là thanh âm của Vu Tế: "Mọi chuyện nên nhớ là cẩn thận, dù cho có cẩn thân hơn nữa … nơi đó sung mãn nguy cơ, mọi chuyện đều không thể dùng lí thường mà phán đoán! …."

Một bước chân bước tới hư không, rồi đạp xuống mặt đất, tiếp đó là hông, rồi toàn thân lộ ra ngoài. Phong Vân Vô Kị đứng trên thổ địa của không gian lạ lẫm, ở sau lưng là một màn ba động sóng dập dờn, một làn vụ khí màu đỏ cuối cùng phun ra, thông đạo đó cũng biến mất triệt để.

"Đây chính … là thần ma chiến trường sao? …." Phong Vân Vô Kị lẩm bẩm nói, một trận kình phong từ bên cạnh thổi tới, khiến cho y bào trên thân thể phất phơ phần phật, đầu tóc cũng theo đó mà tung bay loạn xạ.

Ngẩng đầu nhìn lên trên trời thì thiên không cũng không có lấy một đám mây đen, chỉ có một phiến hỗn độn, thiên không và mặt đất ở nơi này tựa hồ như muốn dung hợp lại thành một thể, vô pháp phân rõ ra nơi nào là thiên và nơi nào là địa, giữa thiên địa đều hôn ám.

Kiệt kiệt kiệt!

Khắp thiên địa truyền lại một tiếng cười quái dị, thanh âm biến ảo bất định, vô pháp dò xét được thanh âm từ phía nào truyền lại ….

Rắc!

Một thanh âm truyền lại, Phong Vân Vô Kị dò theo âm thanh mà nhìn sang thì thấy ở cách bản thân không xa đang có một bộ xương trắng âm sâm nhô ra khỏi mặt đất được một nửa! Một đoạn xương xườn bố đầy vết nứt từ trên bộ xương rớt xuống dưới đất.

Phong Vân Vô Kị quay đầu lại rồi đạp tới một bước, thân hình bay lơ lửng ở trên không trung. Đứng ở trên không trung nhìn về khắp tứ phía, thấy thiên địa tản mác những phiến khí vụ dày đặc, cả thiên địa là một phiến bình thản, không có lấy một chút khí tức và vết tích của nhân loại.

Phong Vân Vô Kị phát ra thần thức qué ra xung quanh với ý đồ xem thử địa hình của thần ma chiến trường, nhưng rất nhanh sau đó thì một cảm giác cổ quái truyền lại, thần thức tựa hồ như gặp phải một tần không gian bình chướng nên vô pháp khoách triển ra thêm, ở những phương hướng khác cũng gặp phải tình cảnh như thế với cự li không giống nhau.

Phong Vân Vô Kị cau hẳn đôi mày lại, bất thình lình ở đằng sau lưng truyền lại một tiểng nổ to lớn, Phong Vân Vô Kị mau chóng quay người lại, chỉ thấy ngoài đó mấy trăm trượng là một bức tường bằng đất cao mấy ngàn trượng đang hướng sang phía bên này mà ập tới, cats bụi theo đó mà cũng tung bay lên trên rất cao. Hướng về phía Phong Vân Vô Kị, từng tầng từng tâng đất đen cấp tốc dâng lên trên cao, tốc độ khoách triển nhanh đến kinh nhân ….

Cáp cáp cáp ….

Tiếng cười điên cuồng tấn tốc tiếp cận, trận bão cát đó tựa hồ như đã phát hiện thấy Phong Vân Vô Kị, mau chóng truy tới với tốc độ nhanh hơn nguyên bổn cả mấy trăm lần.

Phong Vân Vô Kị đứng ở trong hư không với sắc mặt băng lãnh, ngay khi trận bão cát đó cách bản thân độ năm mươi trượng thì ống tay áo đột nhiên lay động, năm ngón tay xờ ra, một tiếng kiếm ngân truyền lại, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền xuất hiện ở trong tay, tưng phiến từng phiến quang mang chói sáng từ trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị bùng phát, Đệ Ngũ Kiếm Đảm xoay chuyển một vòng rồi Phong Vân Vô Kị vung kiếm chém xuống một chém ….

Oanh!

Mấy trăm đạo kiếm khí lấy Phong Vân Vô Kị làm trung tâm mà xạ thẳng về phía bức tường đất, mỗi một đạo khí kiếm đều chẳng khác gì một thanh thiên kiếm, chúng mang theo uy thế vô thượng từ trên bầu trời chém thẳng xuống phía dưới ….

Trận bão cát đó liền bị những đạo kiếm khí bàng đại dế dàng cắt xén ra thành mấy trăm phần chẳng khác gì cắt đậu hủ, một tiếng nổ lớn vang lên và nổ tung ra, bùn đất và những chiếc lá thối rữa bắn ra tung tóe rồi rơi xuống dưới ….

Oanh!

Một cổ lực lượng vô cùng cường đại đột nhiên đánh trúng người Phong Vân Vô Kị, lực lượng mạnh mẽ của nó chấn Phong Vân Vô Kị bay đi như một viên đạn ….

Bùng bùng bùng!!!

Hàng loạt những tiếng bước chân hướng về phía Phong Vân Vô Kị rơi xuống mà truy tới, trên mặt đất có một cái dấu vết khá to, nhưng lại không thấy bất cứ nhân ảnh nào ….

Oanh!

Lại một cổ cự lực cự đại vô hình mạnh mẽ đánh mạnh vào trên ngực của Phong Vân Vô Kị, Phong Vân Vô Kị rên lên một tiếng, một lần nữa bị chấn bay đi ….

Oanh long long!

Lại một loạt những tiếng bước chân vang lên hướng về nơi rớt xuống của Phong Vân Vô Kị mà truy theo, nất thình lình Phong Vân Vô Kị xoay người ở trên không trung rồi an ổn định thân ở trên không trung, phần tóc phủ ở trước mặt cũng theo đó mà tự động tung bay về phía sau. Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, đôi mi giật giật một chút rồi bất thình lình mở ra, chỉ thấy trong mắt trái của y giờ này là một phiến ngân bạch ….

Bình luận





Chi tiết truyện