chương 515/ 746

Tại vương triều Ma Đế Hoàng.

Cung điện của nhị hoàng tử An Đức Liệt nằm cách chính điện của vương triều không xa. Lúc này trong tẩm cung của Nhị hoàng tử đang có một tên đại tướng vương triều quỳ một chân xuống đất, dường ngư đang kể lại chuyện gì với Nhị hoàng tử.

- Chính là như vậy.

Thiên Ma Đế Phất Liệt Hy đem chuyện phục kích hai tên cường giả nhân tộc, cuối cùng lại bị đánh tan, từ đầu đến cuối lần lượt nói với An Đức Liệt.

Phất Liệt Hy vốn cũng nằm trong số triều đại tướng theo Ma Đế Hoàng tham gia vào nhiệm vụ vây quét lần này, Có điều không ai biết nguyên lai hắn lại trung thành với Nhị hoàng tử.

Phất Liệt Hy có một đôi mắt tím mê người, thân thể so với những ma tộc khác thì không cao lớn lắm, nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng mang tính hủy diệt.

Phất Liệt Hy là người thông minh. Hắn hiểu rất rõ, so với đại hoàng tử thì nhị hoàng tử An Đức Liệt có thể xem là sâu không lường được. Những hành vi của vị nhị hoàng tử này luôn có chút hoang đường, gần như khiến cho Ma Đế Hoàng cảm thấy sỉ nhục.

Nhưng ẩn giấu dưới sự hoang đường này lại là một tâm can gian trá và ẩn nhẫn. Phất Liệt Hy cũng biết về đích những chiến sĩ cực độ tà ác mà nhị hoàng tử lén huấn luyện ra. Mặc dù không rõ nhị hoàng tử lấy được công quyết thần bí này từ đâu, đồng thời còn có thể khiến những kẻ công lực tăng mạnh này nghe theo lệnh hắn, nhưng Phất Liệt Hy lại khẳng định một chuyện: nhị hoàng tử An Đức Liệt tuyệt đối không đơn giản như hắn biểu hiện ra.

Nhớ lại trước đây không lâu, bên trong vương triều không gian bỗng xuất hiện hai cột sáng màu đen do Hắc Ám Chủ Thần chiếu xuống, Phất Liệt Hy thậm chí suy đoán, nhị hoàng tử An Đức Liệt rất có thể là tân nhiệm Hắc Ám Quân Chủ do Chủ Thần tự mình chọn lựa. Suy đoán này cũng hợp với phán đoán do đại tế ty đưa ra trước kia là nhị hoàng tử sẽ sở hữu lĩnh vực mạnh nhất. Phất Liệt Hy liền nhanh chóng lựa chọn quy thuận nhị hoàng tử.

Sau khi tạo ra một lĩnh vực ngăn cách thanh âm, Phất Liệt Hy không còn e ngại gì nữa, liền kể lại toàn bộ chuyến đi lần này của Ma Đế Hoàng, không bỏ sót chuyện gì.

- Ý của ngươi là nói, cường giả mắt bạc chiếm cứ vương cung kia có khuôn mặt giống hệt như Kiếm Thần của nhân tộc?

An Đức Liệt nghi ngờ hỏi.

- Đúng vậy.

Đối với cường giả mắt bạc đột nhiên chiếm cứ vương cung, khiến cho toàn bộ vương triều phải bó tay, Phất Liệt Hy có ấn tượng rất sâu sắc, do đó mới vừa nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ liền nhận ra cả hai có khuôn mặt giống nhau như đúc.

Với trí thông minh của Phất Liệt Hy, đương nhiên sẽ không để mình trở thành chốt thí, ném đi tính mạng quý giá này.

- Chuyện này thật kỳ lạ. Ta muốn suy nghĩ thật kỹ. Ngươi lui xuống trước đi!

An Đức Liệt nhíu mày nói.

- Vâng thưa hoàng tử điện hạ!

Phất Liệt Hy từ từ lui ra, biến mất ở bên ngoài đại điện.

Đợi sau khi Phất Liệt Hy rời khỏi, vẻ mặt nghi ngờ của An Đức Liệt trong nháy mắt biến mất, chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra. Chuyện Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ có khuôn mặt giống nhau, người khác không rõ chứ An Đức Liệt làm sao lại không biết. Gần như khi Bổn Tôn mới vừa xuất hiện ở đây thì An Đức Liệt đã nhận ra điểm này rồi.

- Nếu phụ hoàng đã biết bí mật này, ngươi đoán xem lão sẽ làm gì?

An Đức Liệt lên tiếng hỏi. Chung quanh hắn không có bóng người nào, cũng không biết hắn đang hỏi ai.

"Hắn sẽ làm gì à? Hắn có thể đuổi kẻ đó đi không? Có thể đánh thắng kẻ đó không? Nếu có thể làm được những điều này thì hắn đã sớm ra tay rồi. Bây giờ cho dù đã xác định kẻ đó là một nhân tộc, hơn nữa còn có khuôn mặt giống Thái Cổ Kiếm Thần kia như đúc, hắn có thể làm gì chứ? Còn không bằng đừng biết, đỡ tăng thêm phiền não." – Tiếng cười lạnh của linh hồn tà ác kia vang lên trong đầu An Đức Liệt, trong thanh âm đầy vẻ khinh thường.

Giọng nói chợt biến đổi, linh hồn tà ác hơi bất mãn nói: "Chuyện mà ngươi đáp ứng với ta rốt cuộc khi nào mới đi làm? Ngươi đừng tưởng rằng đây chỉ là vì ta mà lười biếng. Hừ, chớ quên thần lực vẫn luôn không ngừng ăn mòn thân thể và linh hồn ngươi. Hoàn thành chuyện mà ta, tìm đầy đủ mấy tấm da dê, đối với ngươi cũng có lợi rất nhiều."

"Nếu là trước kia thì ta có tùy tiện mượn cớ ra ngoài, nhưng bây giờ… Ta cũng không muốn để lão già biết được thân phận Hắc Ám Quân Chủ của ta. Đám người kế vị vương triều chúng ta cũng chẳng qua làm ra vẻ mà thôi. Nhìn hình dáng của lão già thì sống thêm mười tám tỉ năm cũng chẳng thành vấn đề. Nếu như lão biết được đứa con trai không nên thân nhất của lão đột nhiên thực lực tăng mạnh, có thể uy hiếp đến thế lực của lão, rất khó bảo đảm lão sẽ không có hành động gì quá khích."

"Chuyện này thì không sao. Ta sẽ truyền cho ngươi một bộ công pháp, muốn tránh khỏi sự điều tra của phụ hoàng ngươi cũng không phải là việc khó. Tốt nhất bây giờ ngươi hãy tìm một cơ hội rời khỏi vương triều Ma Đế Hoàng này, phối hợp những thủ hạ của ngươi ở bên ngoài, hơn nữa còn có ta chỉ dẫn, muốn tìm đầy đủ mấy tấm da dê kia cũng không phải là chuyện không thể."

"Ừm, ta sẽ nghĩ cách đích." - An Đức Liệt trầm ngâm nói, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh của Bổn Tôn trước đây không lâu lại trở về nơi này.

"Hắn rốt cuộc muốn làm gì?" - Trong đầu An Đức Liệt không thể ngừng suy nghĩ về vấn đề này: "Rốt cuộc hắn đã đi đâu và làm gì? Tại sao lại trở về nơi này?"

Hôm nay Bổn Tôn đã thành một sự sỉ nhục đối với toàn bộ vương triều. Bất đắc dĩ nhất là đối với sự sỉ nhục của cả vương triều này, không một ai có thể làm gì được. Tại Ma Giới kẻ mạnh là vua, ai bảo chẳng người nào có thể mạnh hơn hắn được. Vương triều vốn thủ vệ nghiêm ngặt, cao thủ đông đảo, đối với Bổn Tôn thì lại chỉ giống như trò cười.

Tại đại điện phía bắc vương triều, tòa thiên điện kia hôm nay lại dùng để thay thế vương cung đích thực của vương triều. Đám đại tướng của vương triều đều tụ tập ở đây. Thiên điện không thể so với chính điện của vương triều, ở chỗ này đám yêu ma của vương triều không khỏi cảm thấy một sự chật chội, cho dù trên thực tế giữa bọn chúng vẫn còn cách một khoảng cách không nhỏ. Ai bảo thân thể của đám yêu ma đều cao lớn, cho nên cảm giác về không gian cũng lớn hơn bình thường.

- Đại tế ty, chuyện thu thập linh hồn đã tiến hành thế nào rồi?

Ma Đế Hoàng ngồi ngay ngắn ở phía trên, lên tiếng hỏi.

- Bẩm bệ hạ! Chúng ta đã hai lần phát động chiến tranh, cũng đã thu thập được đầy đủ linh hồn, có điều …

Đại tế ty mặc áo bào đen xoa hai bàn tay gầy guộc, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

- Có điều gì?

Ma Đế Hoàng nhướng mày hỏi.

- Có điều, đại quân mà vương triều chúng ta phái đi chinh phạt đều chết hết.

Dại tế ty do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra sự thật.

- A!

Tiếng kinh hô nổi lên chung quanh, từng ánh mắt nhìn về phía đại tế ty. So với những ánh mắt này, đại tế ty càng sợ hãi cơn giận của Ma Đế Hoàng hơn.

- Bệ hạ! Chúng ta đánh giá thấp thực lực của Quang Ám quốc độ. Lúc mới bắt đầu, chúng ta hoàn toàn chiếm thế thượng phong, đám ác ma lưu lạc ngoài vũ trụ mới trở về kia căn bản không phải là đối thủ của chúng ta

Đại tế ty có gắng giảm đi sự bất mãn của Ma Đế Hoàng đối với mình:

- Tại trận chiến đầu tiên, chúng ta gần như đã đánh vào lãnh địa của bọn chúng, lúc đó cũng đã thu thập gần đủ linh hồn.

- Có điều.

Đại tế ty nuốt nuốt nước bọt, lén liếc nhìn Ma Đế Hoàng, thấp thỏm bất an nói:

- Có điều, cuối cùng đám đại tướng của Quang Ám quốc độ ra tay, chúng ta không địch lại…

Đại đế dẫn quân xuất chinh, cuối cùng lại thua trận trở về, chuyện này gần như đã lưu truyền khắp cả vương triều, chỉ là không ai dám nhắc đến mà thôi. Từ sau khi trở lại, Ma Đế Hoàng dường như có gì đó không bình thường, vào thời khắc này không ai dám đổ thêm dầu vào lửa. Nếu như đại đế không hỏi đến, đại tế ty vốn cũng không định nhắc tới chuyện này.

- Hừ!

Ma Đế Hoàng thở mạnh ra hai luồng khí trắng, ánh mắt như chớp quét một vòng trong thiên điện, cuối cùng dừng lại nơi đại tế ty. Ngay lúc đại tế ty chuẩn bị nghênh đón một cơn giận lôi đình, Ma Đế Hoàng bỗng nhiên bình tĩnh lại một cách khác thường.

Hít một hơi thật sâu, Ma Đế Hoàng bình tĩnh nói:

- Hiểu rồi. Chuyện này để ngày sau hãy bàn, lập tức chuẩn bị tế tự đi!

- Vâng thưa bệ hạ!

Đại tế ty giống như được đại xá, vội vã rời đi chuẩn bị tế tự của hắn.

- Các ngươi cũng giải tán đi!

- Vâng thưa bệ hạ!

Đám đại thần đồng thanh đáp lời. Ma Đế Hoàng mặc dù bình tĩnh, nhưng chúng ma đều biết đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, dưới mặt hồ yên lặng e rằng đã sớm sôi sùng sục rồi.

"Rầm!"

Đợi sau khi đám đại thần lui ra, Ma Đế Hoàng đột nhiên đánh xuống một chưởng phá tan chiếc bàn ngọc trước người thành phấn vụn.

"Nhân loại, nhân loại…" – Hình ảnh của Phong Vân Vô Kỵ và Bổn Tôn không ngừng hiện lên trong đầu Ma Đế Hoàng, lần lượt đan xen.

"Nhất định phải kìm hãm thế lực của nhân loại!" Ma Đế Hoàng gần như muốn hét lớn lên.

Đối với cơn giận trong lòng Ma Đế Hoàng, Bổn Tôn lại chẳng hề hay biết. Giờ phút này hắn đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế rồng to lớn trước kia của Ma Đế Hoàng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào khối tinh thể bốn mặt chậm rãi xoay tròn trước người.

Khối tinh thể bốn mặt hoàng kim lấy được từ Chủ Thần phân thân này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn. Một chút lực lượng nguy hiểm trên tinh thể bốn mặt đã bị hắn thanh trừ, giờ đây chỉ còn là một khối tinh thể bốn mặt hoàng kim thuần túy. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Đối với Bổn Tôn, thứ mà hắn cảm thấy hứng thú không chỉ có như vậy. Hắc ám kim tự tháp mà Hoàng dùng để thu thập lực lượng tín ngưỡng, cùng với vật thể màu vàng óng lơ lửng trong chiếc đầu nứt ra của Hoàng, những thứ đó đều là vật thể bốn mặt. Mà giờ phút này khối tinh thể bốn mặt ảm đạm lơ lửng trước người Bổn Tôn cũng rất giống với vật thể trong chiếc đầu nứt ra của Hoàng.

Bổn Tôn chậm rãi vươn tay ra, lần lượt phất quá hư không trước người. Thời gian không ngừng chảy ngược. Bổn Tôn định dùng phương thức này để khiến cho tinh thể bốn mặt hoàng kim không còn khí tức của Chủ Thần dao động trở về với trạng thái ban đầu.

Bàn tay trắng ngần trong suốt của Bổn Tôn không ngừng phất quá trước người. Trong đại điện này giống như có một cơn gió thổi qua, hư không không dao động biến hóa. Mỗi lần bàn tay của Bổn Tôn phất qua , tinh thể bốn mặt hoàng kim trong hư không cũng dần dần sáng lên, không còn ảm đạm như lúc ban đầu. Nhưng Bổn Tôn lại không chú ý đến, tại mặt đáy của tinh thể bốn mặt bỗng lóe lên một tia sáng nhỏ.

Bình luận





Chi tiết truyện