chương 307/ 746

Đêm, sương mù man mác, bóng tối bao trùm trong thiên địa. Những dãy núi nhấp nhô được che phủ bên dưới bóng đêm, chỉ lộ ra những đỉnh núi lởm chởm như ẩn như hiện.

Gió mạnh thét gào như tiếng người đang khóc. Trong bóng đêm tĩnh mịch, từ xa xa vang lên tiếng đá vụn từ trên đỉnh núi rơi xuống đập vào sườn núi.

Tại nơi sương mù dày đặc nhất, vài đống lửa thật lớn bốc lên cao mười trượng. Ngọn lửa nhảy múa trong bóng đêm, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong phạm vi trăm trượng.

Từng ngọn lửa phân bố từ cao đến thấp, số lượng không dưới một trăm. Trong ánh lửa chiếu rọi, phác họa ra hình dáng một ngọn núi cao mấy ngàn trượng.

Bên cạnh những đống lửa thấp thoáng những bóng người mờ ảo, chính là đoàn người của Phong Vân Vô Kỵ. Sau khi tu luyện võ công, người cũng không còn cảm thấy lạnh; nhưng trên thực tế, hầu hết loài người đều có thói quen đốt lên một đống lửa trại vào buổi tối. Không phải dùng để sưởi ấm, thuần túy chỉ là một loại tập quán mà thôi.

Tại nơi cao nhất trên ngọn núi, chung quanh không ngừng có Hoàng Kim giáp sĩ đem những cành củi lấy từ dưới núi ném vào trong đống lửa, để giữ cho ngọn lửa cháy cao.

Ngọn lửa chiếu rọi nhóm người Phong Vân Vô Kỵ, phủ lên khuôn mặt bọn họ phủ lên một tầng u ám và ảm đạm, không ngừng biến đổi.

- Thương thế của ngươi có đỡ hơn chút nào chưa?

Một giọng nói trẻ tuổi có lực phá tan màn đêm yên tĩnh, phiêu đãng trong bóng tối. Theo giọng nói kia, khuôn mặt của Phong Vân Vô Kỵ dần dần hiện ra trong ánh lửa.

- Đỡ hơn một chút rồi.

Quân Thiên Thương cũng ngồi bên cạnh đống lửa thật lớn, đối diện với Phong Vân Vô Kỵ.

Mọi người đi được nửa ngày đường, khi đã không còn nhìn thấy Đao vực, mới quyết định tại nơi thâm sơn này để tiếp tục chữa thương.

Ánh lửa mờ nhạt phủ lên khuôn mặt mỗi người một tầng màu sáp, nhưng vẫn không thể vẻ tái nhợt trên khuôn mặt của Quân Thiên Thương. Hắn có vẻ rất bình tĩnh, hai đầu gối khoanh lại, y bào rộng thùng thình đặt trên hai đầu gối, tùy ý ngồi xuống, lưng thẳng tắp giống như rất khỏe mạnh.

Nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại biết, đây chỉ là vẻ bình tĩnh bên ngoài. Đao vực hôm nay chỉ còn lại một mình Quân Thiên Thương. Những người khác, đại bộ phận đều hóa thành những bức tượng băng sống động như thật; một bộ phân nhỏ có lẽ trước đó đã chết trong chiến tranh, hoặc là đã chạy trốn. Bất kể nói như thế nào, Đao vực cũng đã xong rồi.

- Sau này vực chủ sẽ làm thế nào?

Phong Vân Vô Kỵ nhìn Quân Thiên Thương. Khuôn mặt trẻ tuổi khiến cho hai chữ "tiền bối" đã ra đến miệng lại trở vào. Mặc dù hắn biết, phía sau khuôn mặt trẻ tuổi này ẩn chứa quãng thời gian dài đến mấy trăm triệu năm, nhưng vẫn như cũ khó có thể hoàn toàn thích nghi, cho nên quyết định gọi là vực chủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Quân Thiên Thương thở dài một tiếng, phun ra một ngụm khí lạnh, sau ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giọng nói có vẻ xa xăm:

- Đao vực đã xong rồi…

Quân Thiên Thương tự mình nói ra những lời này quả thật nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ. Trên khuôn mặt của hắn chỉ có sự bình tĩnh, nhưng tại nửa khuôn mặt mà ánh lửa không chiếu đến, ánh mắt sắc bén của Phong Vân Vô Kỵ lại giúp hắn nhìn ra, một vệt máu đang dần dần chảy xuống từ bên mép trái của Quân Thiên Thương,…

- Nếu như tiền bối không chê, có thể đến Kiếm vực của ta cư ngụ!

Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm chốc lát, sau đó lên tiếng mời.

Quân Thiên Thương nở một nụ cười thê lương, quay đầu lại nhìn Phong Vân Vô Kỵ nói:

- Cho dù ta gia nhập, Kiếm vực có thể chống đỡ bao lâu?

Lần này lại đến phiên Phong Vân Vô Kỵ yên lặng. Trong đầu bất giác hiện lên một tình cảnh: một nam tử thân mặc đế bào bằng tơ tằm, đầu đế quan cao cao, tóc bạc uy nghiêm, tay áo phất phơ, trong nháy mắt chém ra một đao. Một đao kia rất nhẹ nhàng, không mang theo một chút dấu hiệu nào, nhưng lại có thể đóng băng toàn bộ đất trời…

- Không biết…

Một lúc sau Phong Vân Vô Kỵ mới trả lời.

Quân Thiên Thương thở dài một tiếng, thản nhiên nói:

- Thiên hạ này sợ rằng đã thật sự nằm trong tay Chiến tộc…

"Phừng!"

Tại khoảnh khắc Quân Thiên Thương lên tiếng, đống lửa đột nhiên lay động, bừng lên, bắn ra những đốm lửa nhỏ. Từng đốm lửa như đom đóm theo gió từ đỉnh núi bay xuống, chìm vào trong bóng đêm, dần dần biến mất…

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng nặng nề. Ánh mắt đảo qua Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên cũng ngồi xếp bằng, cuối cùng cũng không nói ra tâm tư trong lòng. Tay phải nhặt lấy một cành củi chìa ra khỏi đống lửa, một lần nữa ném vào bên trong.

- Hôm nay, muốn đối kháng với Chiến Đế, chỉ sợ cần phải liên hợp với vực chủ Ma Vực Ma Luyện Tông.

- Nhưng không biết Ma Luyện Tông có còn sống hay không!

Quân Thiên Thương thần sắc nghiêm túc nói.

- Không thể nào!

Trì Thương bên cạnh liền kinh hô:

- Ma Luyện Tông là cao thủ cùng cấp bậc với tiền bối. Cho dù Chiến Đế tự mình xuất thủ, chắc hẳn cũng có thể sống sót được.

Ánh mắt của Quân Thiên Thương đảo qua Trì Thương một chút. Ngay khi sắp dời đi, đột nhiên hắn lại quay đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trì Thương:

- Ta nhìn lầm rồi… Kiếm Thần! Ngươi quả thật đã thu được một đồ đệ tốt. Vận khí của hắn cũng không tệ.

- Tiền bối cũng thấy rồi?

Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại lên tiếng.

- Sư phụ! Các người đang nói gì vậy?

Trì Thương nghi hoặc hỏi.

- Tạm thời ngươi không cần biết! Đến lúc tự nhiên ngươi sẽ rõ.

- Vâng thưa sư tôn!

Trì Thương cúi đầu thấp xuống.

- Đó hình như cũng không phải là võ công mà ngươi tu luyện?

Quân Thiên Thương dường như tỏ ra rất hứng thú với Trì Thương.

- Đã từng!

Hai người nói chuyện rất bí hiểm. Mặc dù biết rõ là đang nói về mình, nhưng Trì Thương vẫn không hiểu bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì.

- Một khi cảnh giới đến, chỉ sợ Kiếm vực các ngươi lại có thêm một cao thủ!

Quân Thiên Thương nói:

- Có điều đó rốt cuộc là võ học gì? Thời gian ta sinh sống tại Thái Cổ cũng xem như khá dài, nhưng chưa từng gặp qua loại võ học chí nhu này; dường như đạt đến cực hạn sẽ có thể nhu cực hóa cương, cương nhu hợp nhất.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Thương, cặp môi mấp máy. Trì Thương đang chuẩn bị nghe câu trả lời, không ngờ trong tai lại không nghe được một chút thanh âm này. Hắn biết sư tôn nhất định là dùng công phu truyền âm nhập mật nói chuyện với Quân Thiên Thương.

"Thái Cực chi đạo, đây là võ học do một tiền bối cao nhân lúc lâm chung tặng lại cho ta… Có điều Thái Cực chân khí trên người hắn lại không phải do ta quán nhập vào."

"Ồ?" Quân Thiên Thương cũng dùng truyền âm nhập mật trả lời: "Vậy hắn là ai? Ta nhìn ra được, dựa vào cảnh giới hiện nay của hắn, bất kể là thần thức hay là thân thể đều vô pháp tiếp nhận một lượng chân khí khổng lồ như vậy."

"Cho nên ta mới niêm phong trong cơ thể của hắn… Cỗ chân khí này quá lớn, trong khoảng thời gian này phải không ngừng phong ấn và áp chế. Bản thân Thái Cực chân khí có sự đặc biệt, không cần tuần hoàn cũng tự động hình thành hệ thống. Án chiếu theo loại tình huống này, thời gian càng dài cỗ chân khí này sẽ càng thuần hậu. Chỉ cần một khi hắn giác ngộ, lĩnh ngộ được đạo lý thiên địa một thái cực, âm dương tương tể, cỗ lực lượng này sẽ có thể hoàn toàn do hắn khống chế."

"Đây là nguyên nhân mà ngươi cố ý dùng thần thức áp chế công lực của hắn tiến triển?" Quân Thiên Thương lên tiếng.

"… Đúng vậy! Tư chất của hắn không kém, tiến cảnh sẽ không chỉ có như vậy. Ta cường hành áp chế tiến triển của hắn, cũng là để cho hắn có nhiều thời gian rèn luyện nhục thể. Bản thân Thái Cực nhu hòa, nhưng cỗ lực lượng này vẫn là quá lớn. Một khi hắn hoàn toàn giác ngộ, có thể một lần nhảy lên đến vài cấp bậc. Lực lượng khổng lồ như vậy sẽ yêu cầu rất lớn đối với thân thể. Ta đương nhiên có thể giúp hắn rèn luyện, nhưng đó dù sao cũng không phải là tự thân. Hiệu quả mặc dù không khác biệt lắm, nhưng tiến cảnh trong tương lai của hắn chỉ sợ sẽ dừng tại mức độ của đoàn chân khí trong đan điền."

Quân Thiên Thương gật đầu: "Là sư phụ, xem như ngươi cũng đã khổ cực dụng tâm!"

Phong Vân Vô Kỵ chớp mắt, thần thái hờ hững, cặp môi mở ra, lại nói đến một chuyện có vẻ như chẳng hề liên quan: "Hắn là đệ tử duy nhất của ta, từ trước khi ta phi thăng đã là môn hạ của ta…"

"Thì ra là thế…" Quân Thiên Thương chợt minh bạch ý tứ của Phong Vân Vô Kỵ.

"Có một chuyện ta còn muốn thỉnh giáo tiền bối."

"Ha ha…" Quân Thiên Thương đột nhiên cười nói: "Tiền bối thì không dám. Đại bộ phận thời gian ta đều chìm trong trong tu luyện, đối với thời gian căn bản không có cảm giác gì. Ngươi cứ gọi ta là Quân huynh. Gọi tiền bối ta thật sự có chút không quen."

"Nói đi! Có vấn đề gì cứ nói đừng ngại! Chỉ cần ta biết, nhất định sẽ trả lời."

"Cái gì là khởi điểm?"

Vẻ tươi cười trên mặt Quân Thiên Thương chợt biến mất, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ: "Ngươi không biết khởi điểm?"

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu: "Đúng vậy!"

"Ngươi đang nói đùa sao?" Quân Thiên Thương biến sắc, dường như có chút không vui: "Một người không biết khởi điểm, vậy mà có thể từ chạy thoát dưới tay một cao thủ sở hữu lĩnh vực?"

"Ta quả thật không hiểu khởi điểm. Từ này là khi ta ở trong lĩnh vực của Chiến Tâm, cùng hắn đối chiến, từ trong miệng hắn nghe được. Hãy nói cho ta biết cái gì là khởi điểm?"

Quân Thiên Thương nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, giống như muốn tìm ra thứ gì từ trên mặt hắn, cuối cùng thở dài một hơi: "Vị kia của Kiếm vực… lẽ nào cũng không nói cho ngươi?"

Một loại cảm giác vô lực đột nhiên dâng lên trong lòng. Phong Vân Vô Kỵ biết, Quân Thiên Thương nhất định là cũng hiểu lầm như Chiến Đế.

Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, thẳng thắn nói: "Đúng như các người cảm nhận, Kiếm vực quả thật có một tồn tại cường đại, nhưng đó không phải là sư tôn của ta. Quan hệ bên trong phi thường phức tạp, một lời khó nói hết… Nhưng sự thật, đến bây giờ ta vẫn không có một hiểu biết hoàn chỉnh đối với Thần cấp."

Quân Thiên Thương trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: "… Có lẽ ta đã có một quyết định rất sai lầm. Ngươi có thể từ bên trong lĩnh vực của Chiến Tâm thoát ra, điều này đúng là một kỳ tích."

"Ngươi và ta nếu như đã là minh hữu, ân oán trước đây cũng đã giải trừ, hôm nay cùng hội cùng thuyền, tự nhiên phải đồng tâm hiệp lực… Đối với Thần cấp, mỗi người đều có lý giải của riêng mình, vì vậy cũng không tồn tại bất cứ tiêu chuẩn hoặc hệ thống gì. Thế nhưng có một số thứ trên cơ bản vẫn trở thành nhận thức chung, chẳng hạn như là khởi điểm."

Ánh mắt của Quân Thiên Thương đảo qua Trì Thương và đệ tử kiêm nghĩa tử của Tây Môn Y Bắc - từ Mộc Hoán Nhiên đổi sang họ Tây Môn - là Tây Môn Hoán Nhiên, trong mắt hiện lên một tia sáng, tựa hồ có quyết định gì.

Quân Thiên Thương không hề dùng truyền âm nhập mật mà lại mở miệng nói thẳng:

- Trì Thương đúng không? Còn có người thanh niên này… Ta và sư tôn các ngươi là bằng hữu. Hôm nay, nếu như các ngươi cũng có mặt ở đây, vậy thì hãy cùng nghe một chút, biết đâu sẽ có trợ giúp đối với các ngươi sau này. Đây là chuyện về lĩnh vực và Thần cấp, các ngươi hãy nghe cho kỹ…

Trì Thương nhất thời giật mình, trong lòng hưng phấn… Đây chính là một cơ hội khó có được.

- Lĩnh vực không thể thoát ly khỏi không gian thực tế, tồn tại một cách độc lập. Nếu như mở ra một lĩnh vực Tại Thái Cổ, vậy thì lĩnh vực đó nhất định phải có liên hệ với một không gian của Thái Cổ. Nơi lĩnh vực và không gian giao nhau rất nhỏ, có thể coi là một điểm. Đây chính là cơ sở tồn tại của lĩnh vực. Chúng ta gọi nó là khởi điểm.

- Có lĩnh vực, ngươi sẽ có thể thiết lập quy tắc bên trong lĩnh vực. Đương nhiên, nó chỉ bao gồm nhưng quy tắc mà ngươi nắm giữ… Tại Thái Cổ, tất cả quy tắc cơ bản đều đã thành hình; còn tại không gian khác, quy tắc trong không gian lại do năng lượng khổng lồ duy trì. Cho dù là cao thủ Thần cấp, cũng không thể cải biến quy tắc vận hành trong một không gian, ít nhất theo ta được biết là không có. Về phần Chí Tôn có thể cải biến những quy tắc đã vận hành bất biến từ xưa tới nay tại một không gian hay không, ta cũng không biết được.

- Cơ sở tồn tại của lĩnh vực chính là thành lập một không gian không có bất cứ quy tắc gì khống chế. Không gian này phi thường đặc thù, không tồn tại bất cứ quy tắc gì, cho nên bản chất của nó khác với không gian hiện thựcc. Vì vậy ngươi mới có thể thiết lập quy tắc bên trong, đồng thời vận hành bình thường mà không sinh ra hỗn loạn.

Dừng một chút, Quân Thiên Thương tiếp tục nói:

- Bên trong lĩnh vực, ngươi có thể chiếm được các loại ưu thế. Về những thứ này, ta sẽ không nói, để tránh cho các ngươi đi lầm đường. Bước vào Thần cấp, có vô số phương hướng phát triển. Nếu như biết quá nhiều, giới hạn trong kiến thức của tiền nhân, thành tựu của các ngươi sẽ trở nên có hạn.

- Ta chỉ có thể nói cho các ngươi một chút cơ bản, chính là những điều vừa rồi… Mặt khác hãy nhớ kỹ, lĩnh vực cũng không phải là vô địch. Bên trong lĩnh vực, ngươi có thể sáng tạo ra các loại ưu thế không thể tưởng tượng, đùa bỡn đối thủ của ngươi trong lòng bàn tay. Thế nhưng lĩnh vực cũng không có nghĩa là vô địch. Đây là điều đầu tiên phải nhớ kỹ sau khi các ngươi bước vào Thần cấp.

- Thần cấp mênh mông khó lường, cho dù là những cường giả tồn tại từ thời viễn cổ cũng không thể biết hết được bí mật của nó. Nhờ một thứ cực kỳ rõ ràng là lĩnh vực, Thần cấp được phân chia thành tiền kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Nhưng điều này cũng không có nghĩa cao thủ Thần cấp hậu kỳ nhất định có thể chiến thắng cảnh giới thấp hơn, chẳng hạn như là sư tôn của các ngươi.

- Bất cứ lực lượng hệ thống gì nhất định đều có một số thứ không thể khái quát bên trong. Muốn hiểu rõ phải nói đến khởi nguồn. Trước tiên phải có nhân loại nắm giữ lực lượng, sau đó mới căn cứ vào tình huống đã biết, phân chia lực lượng mà mình nắm giữ thành các cấp bậc. Điều này giống như trước kia mọi người chỉ nắm giữ được lực lượng của thiên địa, sau đó mới phân chia thành hệ thống lực lượng bao gồm Thái Cổ cấp, Hoàng cấp và Đế cấp. Thậm chí còn phân chia cả mức độ chân khí mà mỗi người có thể dung nạp được. Thế nhưng, sau đó có người nắm giữ được quy tắc, tiếp xúc với Thần cấp. Ngoài ra còn có người sáng tạo ra công pháp, khiến cho thân thể của y có thể dung nạp chân khí vượt xa những người khác. Có điều trong hầu hết thời gian loại hệ thống này vẫn được áp dụng.

- Bất cứ võ học nào cũng có sơ hở, lĩnh vực cũng như vậy. Người sở hữu lĩnh vực sẽ chiếm được ưu thế rất lớn, nhưng khi lĩnh vực sinh ra, sơ hở tồn tại cũng không thể bù đắp. Đây là một loại thiên tính.

- Lĩnh vực phải được thành lập tại một không gian tồn tại hệ thống quy tắc hoàn chỉnh. Lĩnh vực không thể tồn tại mà không có cơ sở. Khởi điểm chính là giao điểm của nó và không gian hiện thực. Hai bên bờ khởi điểm phân biệt do hai loại hệ thống quy tắc khác nhau khống chế. Hai loại hệ thống quy tắc này bị phân chia ra. Nơi duy nhất vận hành không mâu thuẫn chính là khởi điểm. Một khi khởi điểm bị đối thủ phá vỡ, như vậy hai loại hệ thống quy tắc của lĩnh vực và không gian liên kết chắc chắn sẽ mở rộng và giao tiếp với nhau. Kết quả của của việc này sẽ là lĩnh vực bị vỡ tan. Cho nên, sau này nếu như các ngươi bị người khác cuốn vào lĩnh vực, nhất định phải tìm được khởi điểm của nó.

- Có thể thiết lập lĩnh vực ra sao, đồng thời che giấu khởi điểm như thế nào, tất cả phải xem tạo hóa của các ngươi…

Quân Thiên Thương nhìn lướt qua mọi người:

- Chính là như vậy!

- Chiến Đế đã tìm được khởi điểm của huynh?

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên lên tiếng.

Quân Thiên Thương ngẩn ra, có chút khổ sở gật đầu, sau đó lại mỉm cười nói:

- Không sai! Chiến Đế tại Thần cấp đã đi rất xa so với chúng ta. Hắn có một đôi mắt lợi hại, chỉ liếc qua đã có thể khám phá ra khởi điểm của đối phương.

Thần sắc của Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, hờ hững nói:

- Chiến Đế mạnh như thế nào?

- Giống như ngươi đã thấy!

Quân Thiên Thương trả lời, đồng thời đảo mắt qua Phong Vân Vô Kỵ. Chỉ thấy hắn vẫn như trước nhìn mình, ý tứ trong mắt biểu lộ rõ ràng: đây không phải à đáp án.

- Được rồi! Chiến Đế so với ngươi nhìn thấy còn mạnh hơn. Tu vi của ngươi càng cao sẽ càng cảm nhận được sự đáng sợ của hắn.

Phong Vân Vô Kỵ yên lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên:

- Lẽ nào, dựa vào huynh và ta, cộng thêm Ma Luyện Tông hiện nay có thể đang ở một nơi nào đó tại Ma Vực, vẫn không đối phó được với Chiến Đế hay sao? Chiến tộc duy nhất đáng sợ chỉ có một mình Chiến Đế.

- Ai!

Quân Thiên Thương trên mặt đã không còn vẻ ung dung, chán nản nói:

- Chiến Đế là một thần thoại. Truyền thuyết về hắn quá nhiều. Cho dù Chiến Đế đứng ở trước mặt, ta cũng không thể nhìn thấu hắn. Ta vốn ta cho rằng đó chỉ là khoa trương mà thôi, nhưng hiện nay xem ra, có lẽ hắn thật sự có thể thống nhất Thái Cổ. Điều này chưa hẳn đã là một chuyện không tốt.

Sự hủy diệt của Đao vực đã khiến cho Quân Thiên Thương không còn vẻ ung dung và cởi mở như bình thường. Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có thể tưởng tượng được một trường ác chiến bên trong lĩnh vực, khiến cho Quân Thiên Thương bị thương rất nặng, cũng đồng thời khiến cho hắn hiển lộ ra một mặt thái độ mà người ta không biết.

- Qua một thời gian nữa ta sẽ ẩn cư, không xuất hiện tại Thái Cổ… Đao vực tồn tại lâu như vậy quả thật cũng nên biến mất…

Quân Thiên Thương ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.

- Cái gì!

Dựa vào sự trầm tĩnh của Phong Vân Vô Kỵ cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh hãi.

Quân Thiên Thương thoái ẩn, điều này có ý nghĩa gì? Phong Vân Vô Kỵ hiểu rất rõ hơn ai khác.

- Huynh đang nói đùa phải không?

Quân Thiên Thương lắc đầu, tay áo bên phải hạ xuống, quyển sách bìa xanh liền từ trong tay áo trượt ra. Một trận gió thổi qua, mái tóc dài trên đầu bay lõa xõa.

- Quyển Chí Tôn bí sách này ta đã lưu giữ rất lâu. Có lẽ trong tay Ma Luyện Tông cũng cất dấu một phần. Nhiều năm như vậy, ta vẫn cố gắng trở thành Chí Tôn, nhưng vẫn thất bại. Có lẽ ta còn chưa đủ chuyên tâm, vẫn sa vào thế tục. Lòng có ràng buộc, làm sao có thể đạt đến đại viên mãn? Cho nên ta mới quyết định thoái ẩn. Đao vực bị diệt, đối với ta mà nói có lẽ cũng là một chuyện tốt…

Bình luận





Chi tiết truyện